BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN

Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương: "A Mãn!"

A Mãn đang ở bên ngoài đắp người tuyết vội vàng chạy vào: "Công tử có gì cần phân..."

Hì hì.

A Mãn nhìn gương mặt gần như là tái ngắt của Kinh Hàn Chương, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao trước đó Yến Hành Dục lại phân phó hắn đi đặt mua một bộ váy dài hồng nhạt rồi, hóa ra là để hố Thất điện hạ a.

Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Đẩy ta ra ngoài."

A Mãn:"???"

Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Đẩy ta ra khu phố xá sầm uất nhất, ta muốn ngồi đó cả ngày, cho mọi người toàn kinh thành nhìn thấy bộ dáng của Thừa Tướng công tử khi mặc váy màu hồng là như nào."

A Mãn: "..."

A Mãn cảm thấy công tử nhà mình vì để hố Thất điện hạ mà tự mình chủ động mặc váy hồng đã đủ độc rồi, không nghĩ tới Thất điện hạ còn độc hơn cả y, đã mặc thành như vậy rồi còn dám tới khu phố xá sầm uất.

A Mãn nhanh chóng khuyên nhủ: "Điện hạ bớt giận, công tử nhà ta không có ý tứ đó."

Kinh Hàn Chương thân mặc váy hồng cũng không biết e lệ là gì, hắn vắt chéo hai chân thon dài, khoát khuỷu tay lên tay vịn, một tay trong đó thì chống cằm, trên mặt không che lấp được lãnh ý.

"Y không có ý tứ kia? Ngươi nói ra mà chính ngươi có tin không?"

A Mãn bị nghẹn lời một chút.

Hắn cũng không tin đâu.

Kinh Hàn Chương vẫn muốn đi ra ngoài, A Mãn đành liều mạng ngăn cản.

Cuối cùng, không biết Kinh Hàn Chương nghĩ tới điều gì, vắt chéo chân tựa lưng vào ghế dựa xe lăn, lạnh lùng nói: "Cũng được, chờ y tới tìm ta, ta sẽ bảo y đi cùng với ta."

A Mãn: "..."

Này còn ác hơn.

A Mãn lạnh run người, nghĩ thầm rằng lần này công tử nhà mình đã thực sự khiến Thất điện hạ xù lông rồi, không biết chuyện này sẽ kết thúc như nào, chỉ hy vọng công tử nhà hắn có thể sử dụng những lời ngon tiếng ngọt cùng với ánh mắt thuần triệt vô hại kia, vuốt thuận được lông cho Thất điện hạ.

Nếu không Kinh Hàn Chương với tinh thần lành làm gáo vỡ làm muôi sẽ thật sự mặc váy hồng đi lên phố mất, vậy thì không tới nửa canh giờ toàn bộ kinh thành đều biến công tử nhà hắn thành trò cười.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà ngồi trên xe lăn chờ Yến Hành Dục, không tới nửa canh giờ, Yến Hành Dục quả nhiên đã đến.

Trong tay y cầm lấy hòm đựng toàn kim quả tử kia, đại khái là nghi hoặc không biết bên trong chứa cái gì, sao lại nặng như vậy.

A Mãn sợ hãi mà đón y vào, âm thầm nhìn sắc mặt công tử nhà mình, sau đó cực kỳ kính nể y.


Đã hố Thất điện hạ thành dạng này rồi, thế nhưng y vẫn tỏ vẻ không hề xảy ra chuyện gì, lại còn không chút để ý mà nhìn chằm chằm hoa văn trên hòm đựng.

A Mãn đón y vào xong, lập tức chạy ra ngoài giữ cửa để lánh nạn, không dám nhìn quá trình hai người khắc khẩu.

Yến Hành Dục vừa vào, nâng mắt lên là thấy Thất "công chúa" mặc váy hồng ngồi vắt chân trên xe lăn, lúc này y chợt có chút ngây người.

Khi trận tuyết thứ nhất bắt đầu rơi, Yến Hành Dục vội vàng mặc bộ váy hồng kia lên, căn bản là chưa kịp soi gương nhìn xem bộ dáng này của mình có bao nhiêu mất mặt, lúc này nhìn trực diện "bản thân" mặc váy hồng, y ngạc nhiên mà nhìn tới nhìn lui.

"Y" trong bộ váy màu hồng phấn đó, xác thật rất giống một tiểu cô nương.

Thấy y không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm mình, hắn lạnh lùng nói: "Đẹp sao?"

Yến Hành Dục gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Y không hợp mặc đồ màu hồng.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Lại đây."

Tuy bộ váy hồng phấn kia là do y tự mặc lên, nhưng Yến Hành Dục vẫn có chút bài xích, y do dự một chút, mới chậm rãi đi tới.

Mỗi lần Ngư Tức mặc váy dài lắc lư trước mặt y, Yến Hành Dục dù biết hắn ta là nam nhân nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy người, y tưởng rằng đối với Kinh Hàn Chương cũng là như vậy, nên đã sớm cố gắng khắc chế bản thân để không làm ra phản ứng mất mặt.

Cả người Yến Hành Dục căng chặt, gian nan mà thả lỏng bản thân, đi từng bước một tới bên cạnh người Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương đưa tay về phía y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục trắng bệch, đưa tay đặt lên tay hắn, y còn chưa kịp phản ứng thì một lực đạo lớn từ tay kéo mạnh y qua đó, một trận thiên toàn địa chuyển, lần thứ hai lấy lại tinh thần, thì y đã nhào vào lồ ng ngực Kinh Hàn Chương.

Yến Hành Dục cứng đờ cả người, lại chẳng biết vì sao, rõ ràng bóng ma khiến y bài xích mười năm lại không có chút phản ứng nào với Kinh Hàn Chương.

Không muốn chạy trốn, không muốn thét chói tai, càng không có cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết.

Y thậm chí còn muốn lăn lộn một vòng như một con mèo trong lồ ng ngực Kinh Hàn Chương.

Yến Hành Dục không biết làm sao mà ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương kéo xích thao trên đầu y, cười lạnh nói: "Nói, điện hạ của ngươi mặc váy hồng phấn có đẹp hay không?"

Thần sai quỷ bảo, Yến Hành Dục lại gật đầu.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nói: "Ngươi còn dám gật đầu? Lá gan cũng lớn a, không nhìn ra bản điện hạ đang rất tức giận sao?"

Yến Hành Dục đã thả lỏng cơ thể, nhào vào trên đầu gối Kinh Hàn Chương, ngón tay nghịch vạt áo màu hồng phấn kia, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ cứ gọi ta là tiểu cô nương."

Kinh Hàn Chương thần tình hớ hững: "À, vì chứng minh ngươi không phải là tiểu cô nương, nên ngươi mặc váy màu hồng phấn cho ta đúng không?"

Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thảng vào mắt Kinh Hàn Chương, lại vội vàng cúi xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo, không đầu không đuôi nói: "Ta... Ta không phải là tiểu cô nương."

Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng, hắn hơi dùng sức mà kéo xích thao, khiến mái tóc đuôi ngựa được buộc cao của Yến Hành Dục đều bị lệch một chút.


Thất điện hạ mà không ai dám trêu chọc vào thế nhưng chưa bao giờ ăn mệt nhiều như vậy, tất cả đều do tay tiểu mỹ nhân này gây ra cả, nhưng hắn lại không thể trừng phạt y mắng cũng không được, với lại thân thể này không thể bị kích động quá mức, nếu không người chịu tội vẫn là hắn.

Kinh Hàn Chương chưa bao giờ bị nghẹn khuất như này.

Hắn kéo xích thao, Yến Hành Dục cũng nghiêng trái nghiêng phải theo động tác của hắn, trông cực kỳ buồn cười.

Lúc này Kinh Hàn Chương mới thuận khí hơn chút, không kiên nhẫn nói: "Ngươi như này còn không phải là tiểu cô nương à, khuôn mặt thì hại nước hại dân như vậy, thân thể yếu ớt, lại còn thích mặc váy hồng, nếu ngươi không phải tiểu cô nương thì ai..."

Hắn còn chưa dứt lời, trong đầu chợt lóe sáng.

Váy hồng, không phải tiểu cô nương.

Ngọc Nhi...

Kinh Hàn Chương có chút giật mình.

Khi còn bé, vào Tiết Hoa Triêu lần đầu tiên hắn lén chạy ra khỏi cung chơi, gặp được tiểu cô nương kia, cũng mặc một thân váy hồng, tên gọi là Ngọc Nhi.

Kinh Hàn Chương từ nhỏ đã yêu thích tìm hiểu về ngọc, khi lớn được tầm đấy chỉ nhận thức được duy nhất một chữ là "Ngọc", cho nên lúc đứa nhỏ kia nói tên mình là "Dục Nhi", hắn đã theo bản năng mà đặt thêm chữ "Ngọc" vào.

Bây giờ nghĩ lại, đứa nhỏ mặc váy hồng kia hình như hơi giống Yến Hành Dục, chỉ là Ngọc Nhi càng thêm phần hoạt bát ham chơi, so với Yến Hành Dục có tính trầm tĩnh thì phấn chấn hơn nhiều.

Kinh Hàn Chương hoài nghi mà nhìn Yến Hành Dục, chậm nửa nhịp mà nhớ lại trước đó giống như y từng đuổi theo hỏi mình về Tiết Hoa Triêu, nhưng vì một câu "tiểu cô nương" của hắn mà y chợt biến sắc, qua loa vài câu thì không nói chuyện nữa.

Cộng thêm chuyện ngày hôm nay...

Kinh Hàn Chương thần tình cổ quái: "Ngọc Nhi?"

Yến Hành Dục bị goi bằng nhũ danh còn bé, có chút thẹn thùng, y gật đầu, có chút vui mừng mà kéo góc áo Kinh Hàn Chương, nói: "Điện hạ nhận ra rồi ư?"

Kinh Hàn Chương yên lặng hít một hơi khí lạnh, đối diện với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Yến Hành Dục, vội ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định: "Đúng thế, nhận ra rồi, ngươi nhắc nhở rõ ràng như vậy, điện hạ của ngươi là kẻ ngốc mới không nhận ra."

Yến Hành Dục nghe vậy càng vui vẻ.

Quả nhiên, bộ váy hồng này đúng là một công đôi việc.

Không chỉ báo được thù bị gọi là tiểu cô nương, mà còn khiến điện hạ nhận ra mình.

Kinh Hàn Chương đưa tay nhẹ nhàng chống lại trán, cảm thấy bản thân cần chút yên tĩnh.

Yến Hành Dục thấy hắn giống như không nổi giận, nói với hắn: "Năm đó điện hạ cứu ta, khi đó ta còn chưa hiểu chuyện, chưa từng chính miệng nói lời cảm tạ với điện hạ."

Kinh Hàn Chương gian nan mà bảo trì sự lãnh tĩnh, nói: "Ừ, chuyện nhỏ mà thôi."

Yến Hành Dục đã hoàn thành tâm nguyện, càng vui vẻ hơn, y cầm chiếc hòm đem ra từ trong cung Thất hoàng tử đưa cho Kinh Hàn Chương nhìn, tò mò hỏi: "Điện hạ, trong này có gì vậy?"


Kinh Hàn Chương vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ khiếp sợ "Đứa nhỏ hắn cứu lúc bé dĩ nhiên là nam nhân a a a!", bị hỏi những lời này, sắc mặt nhất thời không thể nào vui cho được.

Cả hai đều biết sắp tráo đổi với nhau, hấn vô cùng hân hoan mà để lại một đống kim quả tử mà nai con thích để làm đại lễ cho y, mà Yến Hành Dục thì tốt rồi, còn đưa cho hắn một đại lễ còn lớn hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kinh Hàn Chương tức tới nỗi muốn đưa chân đá người.

Hắn chỉnh đốn lại cảm xúc khiếp sợ vừa xong, mắt không đổi sắc mà mở nắp hòm ra, hòm theo âm thanh đó mà mở ra.

Yến Hành Dục tò mò mà nhìn vào bên trong, chỉ liếc mẳt một cái mà suýt nữa bị ánh vàng rực rỡ của kim quả tử làm cho hoa mắt chóng mặt.

Y ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày mới gian nan dời tầm mắt khỏi đống kim quả tử đó, do dự nhìn về phía Kinh Hàn Chương, thử thăm dò nói: "Đây là điện hạ... Cho ta sao?"

"Đúng vậy." Kinh Hàn Chương lười biếng mà vốc một nắm kim quả tử lên, sau đó lại thả lại vào trong hòm, âm thanh của vàng va chạm vào nhau là âm thanh dễ nghe nhất với Yến Hành Dục, mà câu "Đúng vậy" kia của Kinh Hàn Chương càng dễ nghe hơn.

Yến Hành Dục vội chuẩn bị tốt một sọt lời tán thưởng, nào là điện hạ vung tiền như rác, tiêu tiền như nước, trọng nghĩa khinh tài, trai tài gái sắc ông trời tác hợp, cái gì dễ nghe đều muốn áp lên người Kinh Hàn Chương.

Nhưng còn chưa khen ra khỏi miệng, liền thấy Kinh Hàn Chương lại hít một hơi, ngón tay đưa ra, trực tiếp đóng lại hòm.

Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn: "Điện hạ như vậy là sao a?"

"Điện hạ của ngươi vốn dĩ cho ngươi hòm kim quả tử này làm tiền mừng tuổi, nhưng mà..."

Trái tim Yến Hành Dục đều bị treo lên, từ "Nhưng mà" kia đã nói rõ là hắn không cho nữa rồi.

Quả nhiên, Kinh Hàn Chương hơi đứng dậy, vươn tay vuốt khuôn mặt của Yến Hành Dục, tiếu lí tàng đao: "Nhưng bản điện hạ mặc váy hồng, đột nhiên không còn tâm tình cho nữa. Dục Nhi, ngươi nói xem bây giờ nên làm gì đây?"

Dục Nhi: "..."

Yến Hành Dục khô lời mà hỏi: "Vậy, vậy lúc nào điện hạ có tâm tình?"

"Ai biết được?" Kinh Hàn Chương không chút để ý nói, "Không chừng cả đời này cũng không có tâm tình."

Yến Hành Dục: "..."

Giết người không cần đao, chính là như này.

Yến Hành Dục có chút sốt ruột, y không biết nên dỗ như nào, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ những lời an ủi, nhưng ở Hàn Nhược Tự y chưa bao giờ gặp người nào có tính nóng như lửa giống như Kinh Hàn Chương—— những tăng nhân đó tâm đã sớm lặng như nước, dù Yến Hành Dục có đập vỡ tượng Phật thì bọn họ cũng không nổi giận.

Trong nhất thời Yến Hành Dục không biết nên an ủi làm sao cho hắn nguôi giận, chỉ có thể tốn công vô ích mà kéo tay áo hắn, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Điện hạ đừng nóng giận, điện hạ không nên tức giận, điện hạ đừng sinh khí."

Kinh Hàn Chương thấy y gấp đến mức nói ra giọng Giang Nam, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tuy lần mặc váy hồng này là có nguyên nhân, nhưng Kinh Hàn Chương vẫn tức giận, cảm thấy một hòm kim quả tử của mình đổi lấy một bộ váy hồng, cực kỳ không có lời gì hết, cho nên muốn trêu nai con để bù lại.

"Làm sao đây?" Kinh Hàn Chương lười nhác mà chống cằm, hừ nói: "Bản điện hạ đúng là muốn tức giận a, ngươi nói xem nên làm như thế nào đâu?"

Yến Hành Dục rốt cuộc cũng nhìn ra Kinh Hàn Chương đang trêu y, sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Vậy điện hạ muốn như nào thì mới nguôi giận đây?"

Y xắn tay áo lên, nói: "Hành Dục giúp điện hạ thay xiêm y vậy, thúc phụ vừa tặng ta mấy bộ thường phục mới, vẫn chưa cắt chỉ, điện hạ thay thử đi, được không?"

Kinh Hàn Chương lộ ra nụ cười xấu xa: "Ta không thử, bản điện hạ thích mặc như này."

Yến Hành Dục bị nghẹn lại: "Nhưng mà..."

Kinh Hàn Chương còn cố ý nói: "Ta không chỉ muốn mặc như này, còn muốn A Mãn giúp đẩy ta đi dạo chơi ở khu phố xá sầm uất, lại đi tới tiệm may mua một đống váy lụa đủ mọi màu sắc, hết bao nhiêu thì tính vào Yến Hành Dục."

Yến Hành Dục: "..."


Yến Hành Dục đều ngây người, căn bản không biết Kinh Hàn Chương còn có thể ngoan độc như vậy.

"Ngươi thử nói xem." Kinh Hàn Chương như đang dỗ trẻ nhỏ mà hỏi y, "Đến lúc đó người mất mặt là Yến Hành Dục a, hay là Kinh Hàn Chương a?"

Tiền mất tật mạng, Yến Hành Dục ủ rũ, chỉ có thể nói theo âm điệu của Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Là Yến Hành Dục a."

Kinh Hàn Chương nhìn bộ dáng ủ rũ của y, rốt cuộc bật cười.

Ở bên ngoài, A Mãn vẻ mặt sợ hãi cả kinh, cảm thấy công tử nhà mình thật là có bản lĩnh, Thất điện hạ vừa rồi thoạt nhìn như muốn tức chết tới nơi, mà Yến Hành Dục mới vào không bao lâu, Kinh Hàn Chương thế nhưng đã nguôi giận, còn vui vẻ như vậy.

"Không hổ là công tử." A Mãn nhỏ giọng nói thầm, "Thủ đoạn đúng là không tầm thường."

Đúng lúc này, xung quanh hơi thở hắn truyền tới mùi đắng của thuốc đông y, A Mãn vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Ngư Tức không biết đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào.

Hắn ta "Chậc" một tiếng, nói: "Phong thủy của kinh thành cũng nuôi người tốt thật, Tiểu Ngọc Nhi thế nhưng chủ động tán tỉnh nam nhân."

A Mãn nhỏ giọng nói: "Công tử không tán tính, y đang dỗ người ta đâu."

Ngư Tức liếc nhìn hắn một cái: "Công tử của ngươi biết dỗ người sao? Y dù có khiến cho người khác chịu ủy khuất, thì cũng đều làm vẻ mặt đáng thương kia, khiến người khác rơi vào bẫy của y rôi quay sang thương tiếc ngược lại y."

A Mãn: "..."

Ngư Tức cầm chén thuốc đưa cho A Mãn, nói: "Mang thuốc vào đi, sau đó bảo Tiểu Ngọc Nhi khi nào tán tỉnh xong rồi thì đi tìm ta, ta sẽ bắt mạch cho y."

A Mãn nhớ tới trước đó Yến Hành Dục nói mạch tượng của thân thể Kinh Hàn Chương có vấn đề, vội gật đầu không ngừng.

A Mãn nhận lấy chén thuốc, dùng mũi chân đá cửa chân tay khẽ khàng mà đi vào.

Yến Hành Dục đang lấy một cái ghế dựa ra ngồi bên cạnh Kinh Hàn Chương, rũ mi ánh mắt sáng lấp lánh mà đếm một vốc kim quả tử trong tay Kinh Hàn Chương.

Y nói: "Có bảy hạt."

Kinh Hàn Chương lấy đúng bảy hạt nhưng lại cố ý nói: "Không đúng, ngươi đếm tiếp đi, không đếm đúng thì không cho ngươi."

Yến Hành Dục vội vàng mở to mắt, tiếp tục đếm.

"Vẫn là bảy hạt a."

"Không đúng, không phải bảy hạt, sao ngươi không đếm đúng thế? Đếm nốt lần này mà không đúng thì ta không cho ngươi nữa."

"Vâng, vâng, ta đếm tiếp."

Ý cười trên mặt Kinh Hàn Chương không thể che giấu đi được.

A Mãn đi vào, nhìn tư thế này của hai người, thấy thế nào đi nữa cũng là Thất điện hạ đang tán tỉnh công tử nhà hắn, vì sao Ngư Tức lại nói công tử tán tỉnh Thất điện hạ chứ?

A Mãn không rõ lý do, cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: "Điện hạ, uống thuốc thôi."

Kinh Hàn Chương vừa mới cười không ngậm được miệng lập tức mặt không đổi sắc.

Báo ứng tới thật nhanh.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

⭐⭐⭐


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi