BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN


Trên mặt Yến Hành Dục không hề có chút ý nói đùa, giống như y thật sự tự nhận mình có mỹ mạo vô song, một chút khiêm tốn cũng không có.
Kinh Hàn Chương trầm mặc nửa ngày, mới đột nhiên cười một tiếng.
Yến Hành Dục sợ lạnh, mới quỳ trên mặt tuyết mà môi đã trắng bệch, Kinh Hàn Chương trực tiếp đứng dậy, bế Yến Hành Dục lên.
An Bình đứng một bên vội chạy tới: "Điện hạ, bệ hạ có phân phó nếu ngài tự tiện đứng dậy, thì phạt quỳ thêm..."
...!Quỳ thêm một canh giờ nữa.
Kinh Hàn Chương căn bản không nghe lọt tai, động tác mềm nhẹ mà ôm Yến Hành Dục đặt lên xe lăn, còn cởi áo khoác của mình ra rồi quấn quanh thân thể gầy yếu của Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục bị hắn bọc khẽ lắc lư hai cái, gian nan lắm mới lộ được nửa khuôn mặt ra ngoài chiếc áo, hàm hồ gọi: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương nhìn y rồi cười, thấp giọng nói: "Nai con không e lệ."
Yến Hành Dục đang muốn nói chuyện, thì Kinh Hàn Chương búng tay vào mi tâm y, nói: "Bùa hộ mệnh ta đã nhận được, sẽ luôn mang theo bên người.

Tuyết quá lớn, ngươi mau chóng trở về nghỉ ngơi."
Yến Hành Dục: "Vậy ngài..."
Kinh Hàn Chương nói: "Không có việc gì."
Yến Hành Dục thấy hắn vẫn luôn bảo mình trở về, không tiện ở lại quá lâu, nhưng nhìn thấy vàng trong tay mình, y tiếc nuối: "Ta còn chưa dùng hết."
Kinh Hàn Chương bật cười: "Giữ lại để hôm khác dùng."
Yến Hành Dục gật đầu, nhét vàng vào trong tay áo, lại lề mề hơn nửa ngày mới bị A Mãn cẩn thận từng bước đẩy ra khỏi cung.
Yến Hành Dục đi rồi, Kinh Hàn Chương vén vạt áo, lần thứ hai quỳ xuống.
An Bình ở một bên lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ..."
"Ba canh giờ, ta biết." Kinh Hàn Chương liếc nhìn ông ta một cái, cười như không cười nói, "Ngươi nên mong ta quỳ không bị nhiễm bệnh, nếu ta sinh bệnh, toàn bộ người trong cung đừng mong có thể sống tốt."
An Bình: "..."
An Bình rùng mình một cái, vội vàng sai cung nhân mau chóng đi chuẩn bị bồ đoàn và chậu than cho Thất điện hạ, còn thiếu mức làm cho hắn một cái đình để chắn gió tạm thời.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới thỏa mãn.
Yến Hành Dục trên đường về phủ Thừa Tướng, Yến Hành Dục không ngừng viết thư trong chiếc xe ngựa luôn luôn lay động, A Mãn ngồi bên chân y, không dám ngẩng đầu nhìn xem y đang viết gì, chỉ biết là công tử nhà hắn hiện giờ đang rất tức giận.
Yến Hành Dục viết xong một tờ, lại cảm thấy không hài lòng, vo tờ giấy thành một nắm, nhíu mày vứt xuống sàn xe ngựa.
Không bao lâu, trên sàn xe ngựa đâu đâu cũng có giấy bị vo lại.
A Mãn to gan đưa mắt đi nhìn tờ giấy bị vo viên kia, chỉ kịp nhìn thấy nét bút túc sát như đao, tất cả đều chỉ viết một từ.
"Giết"...
A Mãn run lên một chút, không biết công tử nhà hắn lại muốn giết ai, nhưng vẫn cứ can đảm khuyên nhủ: "Công tử..."

Hắn còn chưa kịp khuyên nhủ thì xe ngựa chợt khựng lại, giống như có người đang chặn ở phía trước.
Lần trước khi y tiến cung cũng bị người ta đuổi giết, cho nên lần này Yến Hành Dục nghĩ là người của hoàng đế, con ngươi vẫn luôn ôn như giống như một lưỡi dao sắc bén được ra khỏi vỏ, lạnh lẽo khiếp người.
A Mãn lập tức nói: "Để ta! Để A Mãn giải quyết! Chỉ là con sâu nhỏ mà thôi, không cần bẩn tay công tử."
Công tử của hắn hiện giờ cũng không sợ bẩn, chỉ cần trong đầu y nghĩ tới bộ dáng đáng thương bị phạt quỳ kia của Kinh Hàn Chương, tay y liền không khống chế được mà phát run.
Yến Hành Dục mờ mịt mà nghĩ, trời lạnh như vậy, hắn quỳ lâu như thế, nếu bị bệnh thì phải làm sao? Ai có thể uống thuốc thay hắn?
Trong nháy mắt, Yến Hành Dục thậm chí còn có suy nghĩ muốn đánh nát bùa hộ mệnh mang theo bên người.
Đúng lúc này, bên cạnh xe ngựa truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Công tử."
Ánh mắt tràn đầy sát khí của Yến Hành Dục trong phút chốc trở nên tỉnh táo hơn, y nhíu mày đưa tay vén một bên rèm che lên, đối diện với một khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Trên đường lớn trống không, một bóng người cũng không có.
Phong Trần Chu một mình chặn đường, cầm chiếc ô cán trúc, chậm rãi cúi đầu hành lễ với y, đầu bạc và bạch y, dưới nền tuyết trắng mênh mông, khiến hắn ta giống như yêu tinh tuyết vậy.
Yến Hành Dục nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Phong Trần Chu ngửa đầu, nhìn ánh mắt còn chưa tiêu tan sát khí của Yến Hành Dục, hắn sửng sốt một chút, có chút thổn thức.
Hắn trước đây, rốt cuộc làm sao có thể nhận nhầm con mãnh thú này là nai vậy?
Mắt mù à?
Phong Trần Chu mắt mù nhẹ nhàng rời ô sang một bên, cười nói: "Lần trước có đắc tội với công tử, mong rằng công tử niệm tình Ngư Tức, đừng chấp nhặt với kẻ như ta."
Yến Hành Dục hờ hững nhìn hắn: "Lần trước là chuyện gì? Là việc ngươi mạo phạm ta, hay là việc ngươi hạ thuốc ta."
Phong Trần Chu nghẹn họng, không nghĩ tới ngay cả chuyện mình hạ thuốc y cũng biết, trách không được chính mình bị đánh thảm như vậy.
Phong Trần Chu sờ sờ khuôn mặt từng bị đạp qua, có chút không dám lên tiếng nữa.
Nhưng da mặt hắn dày, to gan cười tủm tỉm: "Cả hai."
Yến Hành Dục rũ mắt, một trận gió thổi tạt vài bông tuyết vào thùng xe, hoa tuyết dừng lại trên lông mi của y, trong nháy mắt đã hóa thành một giọt nước lăn xuống hai má y.
Phong Trần Chu...!Mắt nhìn thẳng, chỉ biết lằng lặng nhìn y.
Yến Hành Dục nhìn thẳng ánh mắt hắn, thản nhiên nói: "Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đấy nhìn ta, ta sẽ đem mắt ngươi móc ra."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu thầm mắng chính mình háo sắc đến không sợ trời đất, không nhớ giáo huấn, lập tức gục đầu xuống: "Công tử thứ tội."
Yến Hành Dục nhẹ nhàng chỉnh lại ống tay áo, không chút để ý mà hỏi: "Ngươi nói ngươi tới để thỉnh tội?"
Phong Trần Chu nói: "Đúng."
"Dù ta đây có bảo ngươi làm gì đi nữa, ngươi cũng sẽ làm hết sao?"
Phong Trần Chu mắt cũng không cần chớp: "Đúng, mặc cho công tử phân phó."

Yến Hành Dục gật đầu, giống như rất vừa lòng với câu trả lời của hắn, y đưa tay tới khoảng không cách đó không xa, nhẹ nhàng vén tay áo lên.
Phong Trần Chu nghi hoặc: "Công tử muốn..."
"Nghe nói khinh công của ngươi không tồi." Yến Hành Dục thản nhiên nói, "Vậy để ta mở mang tầm mắt một chút, ngươi có thể đuổi kịp mũi tên của ta không."
Phong Trần Chu: "?"
Phong Trần Chu vẫn còn đang ngơ ngác.
Yến Hành Dục nói: "Trước khi mũi tên của ta rơi xuống đất, hãy đuổi theo mang nó về đây."
Từ "Đây" vừa nói xong, tay Yến Hành Dục cũng động, nỏ trong tay y gào thét một tiếng mà b ắn ra một mũi tên, cứ như thế tên biến mất giữa không trung.
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu trợn mắt há mồm.
Yến Hành Dục vén vài lọn tóc ra sau bả vai, con ngươi ôn hòa, tất cả đều là ý cười.
"Đại nhân, ngài chưa đi sao?"
Vừa dứt lời, Phong Trần Chu lập tức phi thân đi, gần như là khóc mà đuổi theo mũi tên.
A Mãn ở một bên nhìn cằm thuyết chút nữa là rơi xuống đất.
Yến Hành Dục chống khuỷu tay trên cửa sổ xe ngựa, ngón tay thon trắng không chút để ý mà gõ lên mặt, nhìn một bóng trắng bay vút đi trên nóc nhà trong màn tuyết trắng, y đột nhiên cười một tiếng.
Y mặc áo khoác của Kinh Hàn Chương, ngửi hương gió tuyết còn đọng lại trên đó, con ngươi cong cong, ôn nhu nói: "Quả nhiên chơi với hắn rất vui."
A Mãn sợ run cả người.
Xe ngựa dừng lại trên đường lớn không một bóng người, không bao lâu sau, Phong Trần Chu thở hồng hộc mà cầm lấy một mũi tên, có chút chật vật mà trở lại.
Hắn âm thầm cắn răng, dùng hai tay nâng mũi tên đưa cho Yến Hành Dục, hổ khẩu* của tay phải bị rách toạc đến máu thịt mơ hồ, hắn gian nan nói: "Công tử, mũi tên của ngài."
*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Yến Hành Dục bắn mũi tên vào không trung, còn cho Phong Trần Chu đi lấy, nhưng chung quy mũi tên vẫn rất nhanh, dù là A Mãn cũng không dám cam đoan có thể chuẩn xác bắt lấy mũi tên trước khi nó chạm đất.
Nhưng Phong Trần Chu làm được.
Yến Hành Dục không chút biến sắc, đưa tay ra ngoài cửa sổ cầm lấy mũi tên đã được tìm về, trên thân tên còn mang theo máu của Phong Trần Chu.
Yến Hành Dục nhẹ nhàng cười, tùy tay ném tên ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Mũi tên này bẩn rồi, nó đã không phải của ta."
Phong Trần Chu: "..."
Y nói xong, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt khó coi của Phong Trần Chu, kéo rèm che xuống, ra hiệu cho xa phu lái xe đi.
Rất nhanh, xe ngựa lăn bánh, tuyết đọng trên xe ngựa theo đó đung đưa, trực tiếp rơi xuống người Phong Trần Chu.
A Mãn do dự mà hé một lỗ nhỏ nhìn Phong Trần Chu đứng trong màn tuyết cúi đầu không biết có thần sắc thế nào, lúng ta lúng túng hỏi: "Công tử, làm như vậy...!Có phải không tốt lắm không?"

Yến Hành Dục không còn viết thư nữa, y chậm rãi xoa xoa vết mực giữa ngón tay, không lên tiếng.
A Mãn khống dám tự tiện nhúng tay vào chuyện của y, đành không nói lời nào mà quan sát.
Trong màn tuyết trắng, Phong Trần Chu gắt gao nắm chặt nắm đấm, con ngươi nhìn chằm chằm xe ngựa đang tử từ đi xa, hồi lâu cũng không rời đi.
Không biết có phải do hôm đó Yến Hành Dục trêu chọc Phong Trần Chu nên gặp phải báo ứng hay không, mà từ ngày đó trở đi, y không nhìn thấy Kinh Hàn Chương đâu.
Kinh Hàn Chương thường sẽ xuất cung ra ngoài tìm y để chơi, mà lần này hai ngày rồi vẫn chưa đến, Yến Hành Dục nôn nóng không chịu được, vội cầm lấy ngọc bài tiến cung, nhưng lại được báo cho Thất điện hạ đang bị hoàng đế cấm túc trong cung, không ai được vào trong gặp hắn.
Yến Hành Dục suốt ngày suy nghĩ làm sao có thể gặp được Kinh Hàn Chương, ngay cả kim quả tử ở trong tay cũng không buồn đếm.
Nhưng y cũng không phải rối rắm quá lâu, bởi vì ngày hai mươi ba tháng mười hai âm lịch* đã đến, hoàng đế mở tiệc mời các tôn thất tới tham dự cung yến, cũng có cả phủ Thừa Tướng.
*Ngày 23 tháng 12 âm lịch: là Tết ông Công ông Táo.
Từ nhỏ Yến Hành Dục rất ít khi quan tâm nên mặc xiêm y gì, kèm với ngần ấy năm y phải thanh tâm quả dục trong Hàn Nhược Tự, cho nên trong mắt y tăng bào xám xịt và hoa phục nạm kim tuyến cũng không khác nhau là mấy.
Cung yến lần này, y lại phá lệ bảo A Mãn lấy ra bộ cẩm y mà trước đó Yến Tu Tri đưa cho y.
A Mãn tỏ vẻ kỳ quái, nhưng vẫn đem đồ đến.
Yến Hành Dục vui vẻ nhìn tới nhìn lui, vào ngày Tết ông Công ông Táo, mới sáng sớm đã rời giường thay y phục, cẩm y và ngọc quan vàng, ung dung minh mỹ*.
*Ung dung minh mỹ: nét đẹp có khí khái sang trọng, sáng sủa.
Khi Triệu bá tới đón y, nhìn thấy cách ăn mặc này của y mà kinh ngạc mở to mắt.
Yến Hành Dục không quan tâm ánh nhìn của người khác như thế nào, trong tay cầm lấy nai con chạm ngọc được Kinh Hàn Chương điêu khắc, con ngươi cong cong lên xe ngựa tiến cung.
Yến Kích biết y và Yến phu nhân không hợp nhau, nên đã an bài cho y và Yến Vi Minh ngồi cùng một xe ngựa.
Trong khoảng thời gian này Yến Vi Minh vẫn luôn ở trường Thái Học rất ít khi về nhà, cũng không còn đi cùng đám hồ bằng cẩu hữu Thường Tiêu kia đi phá làng phá xóm nữa, ngược lại nghiêm túc học tập.
Ở trên xe ngựa, Yến Vi Minh ngồi đối diện với Yến Hành Dục, hứng trí bừng bừng mà nói: "Ca, hôm nay huynh rất đẹp!"
Yến Hành Dục nghiêng đầu, cười nói: "Ngươi cũng đẹp."
Diện mạo Yến Vi Minh rất giống Yến Kích, nhung so với huynh đệ ruột là Yến Hành Dục thì lại có vài phần không giống.
Được Yến Hành Dục khen, Yến Vi Minh vô cùng vui vẻ.
Yến Hành Dục nhìn y, hỏi: "Bây giờ ngươi ở Thái Học sao?"
"Đúng thế." Yến Vi Minh gật đâu, không biết kiếm được động lực từ đâu, nắm tay nói: "Ta muốn đọc được nhiều sách chút, chờ lớn hơn thì đi thi công danh."
Yến Hành Dục kinh ngạc hỏi: "Ngươi?"
Y luôn cho rằng kiểu người được phụ mẫu sủng ái như Yến Vi Minh, sẽ thành thành thật thật ở nhà trở thành một tên ăn chơi trác táng, không nghĩ tới hắn lại có ý chí phấn đấu như này?
Yến Hành Dục không biết phải đánh giá làm sao, đành khen ngợi hắn: "Được, có chí hướng là chuyện tốt."
Yến Vi Minh vui vẻ gật đầu.
Đi được nửa đường, Yến Vi Minh vén màn xe nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Yến Trầm Tích mặt đầy sát khí, hùng hổ phóng người dẫn người theo sau, giống như đi bắt người vậy.
Yến Vi Minh không dám chào hỏi, vội vàng rụt đầu lại.
Yến Hành Dục đang ngồi đếm vàng, tính xem hôm nay có thể nói được bao nhiêu câu với Kinh Hàn Chương, nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Yến Vi Minh, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Yến Vi Minh nhỏ giọng nói: "Đại ca, huynh ấy hình như muốn đi giết người."
Yến Hành Dục bất đắc dĩ nói: "Huynh ấy có công việc phải làm, đừng tưởng tượng huynh ấy thành người đáng sợ như thế."
Nói tới chuyện này, Yến Vi Minh cọ cọ tới bên cạnh Yến Hành Dục, một bên thêm than cho lò sưởi nhỏ, một bên thần thần bí bí nói: "Ca, mấy ngày trước ở trường Thái Học ta có nghe nói, tên trộm lấy cắp bảo vật của phủ Nhiếp Chính Vương đã bị bắt rồi."

Yến Hành Dục nhướng mày: "Bị ai bắt được?"
"Phong Trần Chu." Yến Vi Minh nói tiếp mà mặt đầy ghét bỏ, "Là biểu huynh của tên Thường Tiêu kia, cũng không biết gặp được vận may gì mà có thể lập được công lớn như vậy.

Ta nghe nói là đại ca cũng không vui vẻ gì cho cam, chuyện này vốn là Kinh Chập Vệ điều tra."
Yến Hành Dục hỏi: "Vậy tên trộm kia là ai?"
"Ta cũng không biết." Yến Vi Minh càng nói thì giọng càng nhỏ, kéo lấy tay áo của Yến Hành Dục, nhẹ giọng nói: "Tên trộm kia là ai cũng không quan trọng, thứ quan trọng là đồ vật mà hắn ta trộm ấy."
"Hắn trộm cái gì?"
"Một tấm Huyền Ngọc Lệnh." Yến Vi Minh giống như sợ bị người khác phát hiện vậy, nhỏ giọng nói: "Hiện tại hầu như toàn bộ kinh thành đều đã biết, tấm Huyền Ngọc Lệnh kia có thể khiến cho toàn bộ ám vệ mà Nhiếp Chính Vương để lại tuân lệnh người sở hữu nó."
Yến Hành Dục không rõ lý do: "Những chuyện như này...!Là ai truyền tin?"
Yến Vi Minh lắc đầu: "Dù sao sau khi Phong Trần Chu bất được tên trộm, thì tin đồn cũng bị truyền ra trong ngày luôn."
Yến Hành Dục như có điều phải suy nghĩ.
Một lát sau, mọi người tiến cung.
Yến Kích và Yến phu nhân đã đi vào trước, Yến Hành Dục theo sát sau đó mà xuống ngựa, xa xa có thể nhìn thấy một bóng người đứng che ô cách đó không xa, giống như đang chờ người khác.
Bầu trời đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, A Mãn đẩy xe lăn, Yến Vi Minh cầm ô cho y, trên đường đi còn lải nhải kể những điều thú vị khi ở trường Thái Học.
Yến Hành Dục lòng không yên mà ngẩn người nhìn chằm chằm bóng người cách đó không xa.
Rất nhanh, xe lăn đã lăn tới, giống với dự liệu của Yến Hành Dục, người che ô kia đúng là Kinh Hàn Chương đã nhiều ngày không thấy.
Sau khi nhận ra người, Yến Hành Dục lập tức gọi: "Điện hạ!"
Kinh Hàn Chương chán đến chết mà đếm số bông tuyết rơi chợt nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn, nhướn mày cao giọng nói: "Sao chậm vậy? Bản điện hạ còn nghĩ hôm nay ngươi sẽ không đến."
Dù sao Yến Hành Dục là một người không thích tới góp vui, mà hoàng cung lại là chỗ ăn thịt người, con nai này lỡ đâu lại nhảy vào miệng cọp thì sao.
Yến Hành Dục gõ lên tay vịn xe lăn, A Mãn lập tức đi như bay, đẩy xe lăn vọt về phía trước, để lại Yến Vi Minh vẻ mặt ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Ca? Ca!"
Sau khi đến trước mặt Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục cũng không kịp nói, đã lấy một túi vàng nặng trịch từ trong tay áo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kinh Hàn Chương, không thèm chớp mắt mà dúi túi vàng vào trong tay hắn.
Kinh Hàn Chương che ô trên đầu Yến Hành Dục, thấy thế trừng mắt liếc y một cái: "Làm gì vậy? Lại không biết e lệ rồi?"
Yến Hành Dục cũng không biết e lệ là cái gì, y thẳng thắn đến muốn mạng, sau khi dúi mấy chục miếng vàng kia xong đôi mắt trông mong nhìn Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng nói: "Ta nhớ điện hạ rồi."
Kinh Hàn Chương vội ho khan một tiếng, tuy đã sớm quen tính tình thẳng thắn này của Yến Hành Dục, nhưng mỗi lần hắn đều bị đánh cho không kịp trở tay.
Nhưng lần này hắn đã thân kinh bách chiến*, chuẩn bị từ sớm rồi, đưa tay tung hứng túi vàng, chậm rì rì nói: "Hử? Còn gì nữa, chỉ mỗi câu này thôi à.

Vậy thì thiệt cho ngươi rồi, nhiều vàng như vậy, ta còn tưởng ngươi muốn đọc một bài luận sách cho điện hạ của ngươi nghe đâu."
*Thân kinh bách chiến: nghĩa là đã trải qua trăm trận đánh.
"Không đọc." Ánh mắt Yến Hành Dục cong lên, ôn nhu nói, "Chỗ này có bao nhiêu miếng vàng, Hành Dục đã nhớ điện hạ bấy nhiêu lần."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đã chuẩn bị tinh thần từ sớm trong nháy mắt bị đánh cho tơi bời, khuôn mặt cứ thế mà nóng bừng như lửa thiêu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi