Edit: phongsunuong.
Yến Hành Dục cực kì lãnh tĩnh, trừ bỏ đồng tử co rụt lại, thì cũng không để lộ chút manh mối nào.
Y cười một tiếng, cúi nghiêng đầu thi lễ, nói: "Điện hạ thật biết nói đùa, Hành Dục không hiểu ngài muốn nói..."
Y còn chưa kịp giả bộ, con ngươi Kinh Hàn Chương thoáng hiện một tia hàn ý, chớp mắt đã bắt được cả năm ngón tay phải của y.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục suýt nữa đã quay đầu lại cho hắn một mũi tên.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà nhìn thẳng vào đôi mắt y, động tác dưới tay không ngừng lại, một chút tiến vào bên trong trùng điệp vạt áo, đến khi đụng phải chiếc nỏ chế tác khéo léo, lạnh như băng kia.
Lần này, Kinh Hàn Chương giống như một người bị hiểu lầm vô số lần rốt cuộc cũng tìm được minh chứng chứng minh cho sự trong sạch của mình, hắn cười lên tiếng, thanh âm kia vang vọng bên tai Yến Hành Dục, ngứa ngáy đến muốn mệnh.
Ngón cái của Kinh Hàn Chương nhẹ nhàng vuốt phần xương nhô ra ở cổ tay Yến Hành Dục, không để ý mà gõ hai cái, ngưng mắt nhìn Yến Hành Dục đang căng thẳng, thản nhiên nói: "Có cần ta vén tay áo của ngươi lên không?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục cả người cứng còng, đột nhiên nghiêng đầu qua một bên bắt đầu ho khan, hô hấp gian nan.
"Phát bệnh sao?" Kinh Hàn Chương đầy hưng trí mà nhìn y, búng tay một cái, rất nhanh liền có một người xách hòm thuốc bước nhanh từ ngoài cửa vào.
Yến Hành Dục ngẩn ra.
Kinh Hàn Chương ác liệt mỉm cười: "Thật là trùng hợp, hôm nay ta vừa vặn dẫn theo thái y tới đây."
Yến Hành Dục: "..."
Ngươi có còn là người sao?
Xung quanh một trận trầm mặc.
Yến Hành Dục cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, Kinh Hàn Chương hưng trí bừng bừng nhìn y, giống như đang chờ y tiếp tục giả bộ.
Rất nhanh, Yến Hành Dục khẽ hít sâu một hơi.
Nếu đã bị vạch trần, y cũng không cần phải cố gắng che che đậy đậy làm gì, tránh gây chuyện cười.
Yến Hành Dục buông tay xuống, tránh động thủ với hắn, vẫn nho nhã lễ độ như cũ: "Điện hạ đã biết trong tay áo ta có cái gì mà vẫn cố ý đụng chạm, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm sao?"
Kinh Hàn Chương nhìn thấy y không còn giả vờ nữa, một cỗ căm tức trực tiếp bốc lên đầu.
Nhưng hắn ngoài mặt lại không giận, ngược lại nhếch môi nở nụ cười, con ngươi lại lạnh kinh người, tay vẫn gắt gao nắm chặt tay Yến Hành Dục: "Sợ cái gì? Nếu ta chết ở chỗ này, ngươi nghĩ rằng ngươi với quốc sư đều có thể thoát khỏi can hệ sao?"
Môi Yến Hành Dục nhẹ nhàng giật giật, cũng hơi nghiêm túc lên.
Kinh Hàn Chương yêu thích săn thú, cực kì hưởng thụ bộ dáng giãy dụa của con mồi khi bị hắn nắm trong lòng bàn tay, khi nhìn thấy Yến Hành Dục tựa hồ bị hắn dồn vào hiểm cảnh, trong lòng xuất hiện cảm xúc suиɠ sướиɠ mãnh liệt.
Hắn thật chờ mong.
Chờ mong Yến Hành Dục có thể dùng thử đoạn gì để đánh lại hắn.
Nếu Yến Hành Dục dễ dàng thoả hiệp như vậy, Kinh Hàn Chương cảm thấy y cũng chẳng hơn gì những người xung quanh y, căn bản không đáng để hắn tốn nhiều thời gian trên người một người không thú vị như thế.
Kinh Hàn Chương chờ Yến Hành Dục phản ứng lại.
Chớp mắt một cái, cái người mà hắn nghĩ là không thú vị kia nhẹ nhàng nâng mắt, hốc mắt ửng đỏ, âm thanh vừa réo rắt vừa khàn khàn mang theo chút cầu xin ý vị, tiến vào lỗ tai của hắn.
"Điện hạ." Yến Hành Dục nhỏ giọng cầu xin, "Ngài làm ta đau."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng lấy lại được quyền chủ động còn chưa kịp thành thạo một khắc, đã bị Yến Hành Dục đánh về nguyên hình.
Hắn ngạc nhiên nhìn Yến Hành Dục, giống như không thể nghĩ được y sẽ đánh ra bài chuồn này.
Bị vạch trần thì liền dùng khổ nhục kế sao?!
Kinh Hàn Chương hung tợn mà nghĩ: "Bản điện hạ mới không bị ngươi lừa lần nữa đâu!"
Hắn kéo tay Yến Hành Dục lên trên cao, ác thanh ác khí nói: "Ngươi có phải là nam nhân hay không, ta dùng có tí lực đạo như thế mà đã kêu đau?! Ta dùng sức sao? Hả? Dùng sức chỗ nào? Ngươi dùng ngón tay của ngươi chỉ ta xem nào!"
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Nhưng mà thật sự rất..."
"Không được nói đau!"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục chỉ rũ mắt xuống, không nói gì thêm.
Tuy y ngoài miệng không nói gì, nhưng thân thể lại bắt đầu run rẩy, cổ tay bị Kinh Hàn Chương nắm lấy càng run hơn, toàn thân trên dưới đều muốn nói "Ta đau quá".
Kinh Hàn Chương: "..."
Thấy bộ dạng này của y, bản thân Kinh Hàn Chương cũng phải cho rằng mình là kẻ xấu không chuyện ác nào là không làm.
Cuối cùng vì sợ Yến Hành Dục nhân lúc hắn sơ ý mà tặng cho hắn một mũi tên, Kinh Hàn Chương vội buông tay y ra, lui về sau mấy bước, động tác gần như là chật vật.
"Ngươi... Ngươi!"
Kinh Hàn Chương sống ở kinh đô nhiều năm như vậy, hầu hết mọi người trừ kính trọng ra thì là sợ hắn, cho dù là Giang Phong Hoa lớn lên cùng với hắn cũng không dám làm càn như vậy.
Mà thừa tướng nhi tử mới trở về từ cái nơi nghèo kiết hủ lậu, lại dám làm càn với hắn như vậy?
Người này đổi sắc mặt như lật bánh, Kinh Hàn Chương thế nhưng lại không nhìn ra được y vẫn đang giả vờ hay là đau thật.
Kinh Hàn Chương không tài nào mà tức giận nổi, muốn đánh cho Yến Hành Dục một bộ không vừa mắt kia một chưởng, nhưng tầm mắt khi dừng lại ở trên thâm thể đơn bạc kia, hắn lại không thể xuống tay được.
Nếu hắn tùy tiện một chưởng đánh qua, y còn mạng để sống sao?
Yến Hành Dục vô cùng ngoan ngoãn mà rút tay về, đem chiếc nỏ đã lên tên sẵn thu về.
Quốc sư không coi ai ra gì đã uống được nửa chén trà, nhìn hai người giằng co mãi chưa xong, nhẹ nhàng gõ gõ bàn đá, thản nhiên nói: "Điện hạ, các ngươi tới phủ của ta, chỉ để cãi nhau thôi sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cáu bẩn nói: "Ai cãi nhau với y?!"
Quốc sư bình tĩnh, không chút sợ hãi, rót đầy trà vào hai cái chén còn lại, nói: "Uống một ngụm trà đi."
Kinh Hàn Chương cười lạnh: "Ta không thích uống trà."
Yến Hành Dục cũng không muốn vất mặt mũi của sư huynh, làm cho A Mãn giúp y đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn đá.
Kinh Hàn Chương thấy thế nhướn mày.
Mặc dù hắn bị lửa giận che tâm, vẫn còn nhớ lí do tại sao hôm nay lại tới đây, thấy Yến Hành Dục cung cảnh ngộ với hắn một chút sốt ruột cũng không có, hắn cũng không muốn rơi vào thế hạ phong, tránh người khác thấy hắn đại kinh tiểu quái*, làm thành trò cười.
*Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to.
Kinh Hàn Chương mặt lạnh đi tới bàn đá, vén vạt áo qua một bên, dứt khoát ngồi xuống hẳn hoi, tay chống trên mặt bàn, phân phó nói: "Lấy rượu cho ta."
Quốc sư đạo thanh phật hiệu, nói: "Điện hạ thứ tội, người xuất gia không uống rượu."
Kinh Hàn Chương vắt chân, chống cằm cười lạnh một tiếng: "Ngươi thì sao, Yến Hành Lộc, ngươi cũng là người xuất gia sao?"
Yến Hành Dục bị cố ý gọi sai tên cũng không tức giận, lúc đưa tay lấy chén trà giống như vô ý mà vén lên tay áo, để lộ dấu vết trên cổ tay bị Kinh Hàn Chương nắm chặt vừa rồi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lập tức im hơi lặng tiếng, cầm chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, không kiên nhẫn mà nói thầm trong lòng: "Mới cầm được có một chút mà thôi, làm sao lại yếu đuối như vậy? Da mỏng thịt mềm, giống như nữ nhân vậy."
Kinh Hàn Chương uống trà như uống nước lã, một hơi là giải quyết xong chén trà, nhưng Yến Hành Dục với quốc sư còn chưa uống xong, một chén chia làm ba ngụm, trước khi Kinh Hàn Chương mất hết kiên nhẫn, hai người mới lần lượt chậm rãi đặt chén trà xuống.
Quốc sư phất tay, khiến cho tiểu hoà thượng dâng trà cùng với A Mãn lui ra, mới hỏi: "Trao đổi hồn phách? Trao đổi như thế nào, nói cụ thể một chút?"
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn nói: "Còn trao đổi kiểu gì được nữa, chính là ta biến thành y, y biến thành ta."
Yến Hành Dục an tĩnh gật đầu.
Quốc sư đùa nghịch ống trúc đựng quẻ bói, thuận miệng hỏi: "Chỉ đổi một lần thôi sao?"
Yến Hành Dục: "Đúng, thời gian duy trì là một đêm."
Quốc sư hướng ống thẻ về phía Yến Hành Dục, Yến Hành Dục liền rút một cây sâm.
Quốc sư nhìn lướt qua, vẫn rút phải quẻ đại hung, hắn lại hướng ống thẻ về phía Kinh Hàn Chương, ý bảo hắn rút một cái.
Kinh Hàn Chương căn bản là không tin thần phật, nhìn cũng lười nhìn, đang không có kiên nhẫn mà đẩy ống thẻ ra, đột nhiên nhớ lại tình huống dị thường đêm hôm đó.
Thế gian này ngay cả trao đổi hồn phách đều xảy ra, vậy thần phật...
Kinh Hàn Chương nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, không tình nguyện mà rút ra một cây sâm.
Quốc sư nhận lấy nhìn nhìn, hai cây sâm đều là quẻ đại hung, nhưng khi đặt cùng một chỗ để đoán sâm thì lại không nhìn ra được là cát hay là hung.
Quốc sư lâm vào trầm tư.
Yến Hành Dục rất kiên nhẫn, vẫn luôn ngồi yên thưởng trà, Kinh Hàn Chương không muốn chờ đợi, trực tiếp gõ gõ mặt bàn, chau mày: "Rốt cuộc là ra làm sao? Có phải có người làm thắng* thuật hay không?"
*Chắc Kinh Hàn Chương nói nhầm từ "tà thuật" thành "thắng thuật".
Yến Hành Dục ôn nhu nhắc nhở: "Điện hạ, từ kia phải đọc là..."
Kinh Hàn Chương từ nhỏ đến lớn ghét nhất người nào mà cứ hở tí là sửa từ sửa âm cho hắn, nghe Yến Hành Dục có ý muốn sửa sai từ lập tức trừng mắt nhìn y một cái, thấp giọng nói: "Im miệng, ngươi học nhiều nên kiến thức rộng rãi uyên bác đúng không, ngươi lợi hại như vậy sao không vào Quốc Tử Giám mà đi dạy học đi?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục nhìn thấy tai của hắn có chút ửng đỏ, liền hiểu ra.
A, thẹn quá hoá giận.
Trách không được người ngoài đều nói Thất hoàng tử không học vấn, không nghề nghiệp, ngực không vết mực, xem ra đồn đại nhiều khi không phải giả.
Quốc sư nhìn kĩ hai cây sâm, thản nhiên nói: "Cái này liền có chút khó làm rồi, nhìn đi nhìn lại đều không ra được gì cả."
Kinh Hàn Chương nhớ lại mùi vị của chén thuốc đắng ngắt kia cùng với nỗi sợ mèo, nghe vậy chau mày hỏi: "Khó làm? Sao lại khó làm?"
Nếu ngay cả quốc sư cũng không tìm ra được biện pháp, thì ngoài kia còn có ai có thể giúp bọn hắn?
Hắn cũng không muốn vừa mới tỉnh dậy liền nhập vào cơ thể của một người xa lạ, bị một đứa trẻ bắt nằm trên giường uống hết chén thuốc đắng, một chút sức lực cũng không có để giãy dụa.
Còn có...
Mèo!
Quốc sư trầm ngâm một khắc, nói: "Nếu không thì như thế này đi, nếu lần sau các ngươi có đổi hồn cho nhau, liền ngay lập tức tới phủ Quốc sư tìm ta, đến lúc đấy ta xem lại cho các ngươi."
Kinh Hàn Chương suýt nữa bùng nổ: "Còn phải chờ lần sau nữa?!"
Yến Hành Dục cũng rất nghe lời, thuận theo quốc sư mà nói: "Được, cảm ơn sư huynh."
Kinh Hàn Chương: "..."
Nhìn thấy Yến Hành Dục không hề bận tâm, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bắt đầu nghĩ chính mình có phải lại chuyện bé xé ra to.
Quốc sư không giúp được bọn họ, Kinh Hàn Chương cũng lười ở lại, nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Đến khi tiền viện không còn động tĩnh, quốc sư mới đi đến bên cạnh Yến Hành Dục, cụp mắt nhìn y, nói: "Phía trước ta cũng đã nói qua, ngươi tốt nhất không nên về kinh."
Yến Hành Dục như một đứa trẻ làm điều sai, rũ đôi mi dài, nhẹ nhàng kéo tay áo của quốc sư, lẩm bẩm nói: "Sư huynh, ta chỉ là không muốn... Cả đời đều bị vây nhốt bên trong chùa miếu."
Quốc sư nhìn đỉnh đầu y: "Kinh Chập Vệ trải rộng kinh đô, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong sự khống chế của Thánh thượng, mấy ngày trước xe liễn của ngươi không khống chế được, có lẽ là do hắn..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục liền nhẹ giọng nói: "Là ta tự làm."
Quốc sư ngẩn ngươi: "Là ngươi?"
"Vâng." Yến Hành Dục bình tĩnh giống như đang nói về chuyện không liên quan tới y vậy, "Hôm đó ở trong cung hắn đã thử bệnh tim của ta, dù trên đường về phủ ta không tự ra tay, cũng sẽ có người tập kích xe liễn, nhằm thăm dò xem liệu hai chân của ta đã lành hẳn chưa."
Quốc sư nhíu chặt mày lại: "Ngay cả chính bản thân mình mà ngươi cũng có thể tàn nhẫn như vậy, cẩn thận có ngày mua dây buộc mình."
Yến Hành Dục lại nói: "Ta thà chết trong tay mình, cũng không muốn tính mạng của mình bị người khác nắm giữ."
Quốc sư nhìn y thật lâu, mới thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Yến Hành Dục thân phận có chút đặc biệt, không tiện ở lâu trong phủ Quốc sư, rất nhanh liền rời đi.
Ra khỏi phủ Quốc sư, Yến Hành Dục đang định lẻn xe liễn, liền nhìn thấy Kinh Hàn Chương không biết từ khi nào đang ngồi ngoài xe ngựa, trong tay cầm roi da, chán đến chết mà quơ qua quơ lại.
Xa phu đứng một bên run run rẩy rẩy, hoàn toàn không dám nói một câu.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải khom mình hành lễ, nói: "Trời lạnh đất đông, điện hạ sao vẫn chưa hồi cung?"
Kinh Hàn Chương hừ một cái: "Làm sao nào? Ta ngại phải xem ngươi diễn trò, muốn ta trở về lắm à?"
Yến Hành Dục tốt tính mà nói: "Không dám, Hành Dục chỉ đang lo lắng cho thân thể của điện hạ mà thôi."
Kinh Hàn Chương thấy y cứ giả vờ giả vịt liền cảm thấy phiền lòng, hắn tùy tay ném roi da đi, từ trên xe nhảy xuống, tư thế ngông cuồng mà đi tới trước mặt Yến Hành Dục, từ trên cao nhìn xuống y.
Yến Hành Dục theo bản năng mà lủi về phía ghế dựa sau lưng, muốn cách xa khí thế cường bách của hắn một chút.
Nhưng mà xe lăn cũng chỉ rộng được bằng đấy, y không còn chỗ nào để mà trốn.
Yến Hành Dục vì sợ lạnh nên mặc nhiều lớp áo, người y càng lui về sau thì nhìn càng tròn càng to, ngay cả khuôn mặt trắng nõn đều chôn vào trong cổ áo, nhìn cực kỳ đáng thương.
Kinh Hàn Chương đầy hưng trí mà nhìn, nhìn một lúc không hiểu sao lại bắt đầu cười.
Tính tình của hắn thật sự là âm tình bất định, Yến Hành Dục dù có giỏi xem sắc mặt của người khác, trong nhất thời vẫn không biết được lí do mà hắn cười.
Không phải mới vừa rồi còn đang tức giận hay sao?
Yến Hành Dục hồ nghi nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương vươn tay đem áo khoác Yến Hành Dục kéo xuống, đến khi lộ ra đầy đủ khuôn mặt của y thì mới vừa lòng thu tay lại.
Hắn nhướng mày, không chút khách khí mà phân phó nói: "Đi, đưa bản điện hạ tới cái nhà tranh cũ nát kia của ngươi xem nai con."
Yến Hành Dục: "..."
⭐⭐⭐