[BẢO LIÊN ĐĂNG] BẮT NẠT ĐƯỢC TA


"Bệ hạ! Chàng thật sự định buông tha Dương Tiễn như vậy?" Vương Mẫu chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Ai nha, nương nương! Nàng đừng có đi gây chuyện nữa! Ngọc Đế nâng đầu lên từ núi tấu chương, "Chỉ cần Dương Tiễn không nháo chuyện, chúng ta cũng đừng chọc hắn! Lỡ chọc bực hắn, hậu quả không dám tưởng tượng đâu!"
"Dù chúng ta không đi chọc hắn, hắn sẽ buông tha chúng ta chắc? Hắn đã hận chúng ta tận xương, chàng không nhớ ánh mắt của hắn ngày đó sao?"
"Sao lại không nhớ? Vì nhớ rõ nên trẫm mới càng không muốn đi chọc hắn đó! Nàng nhìn cổ trẫm đi!" Ngọc Đế giờ vẫn còn sợ hãi sờ sờ vết sẹo không tồn tại trên cổ, "Huống hồ lúc trước nếu không phải nương nương nàng nhất ý cô hành, nói gì mà muốn huấn luyện con sói Dương Tiễn này thành một con chó, Thiên luật hôm nay cũng sẽ không bị sửa lại!"
"Bệ hạ!"
"Thôi thôi, trẫm cũng không trách nàng.

Chuyện đã vậy, chúng ta đừng lăn lộn nữa! Nếu nàng rảnh thì giúp trẫm sửa mấy quyển tấu chương đi!"
"Khởi bẩm bệ hạ, đây là tấu chương vừa được truyền tống từ hạ giới." Thiên Nô ôm một chồng tấu chương dày vào bẩm báo, thầm đồng tình Ngọc Đế, nhiều tấu chương như thế thì phê đến bao giờ đây! Không cẩn thận làm tấu chương rơi bành bãi xuống đất luôn.
"Thiên nô lớn mật! Dám ném tấu chương xuống đất! Ngươi đặt uy nghiên của Thiên Đình ở đâu? Uy nghiêm của Bệ hạ ở đâu?" Vương Mẫu vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, càng muốn xem thái độ của Ngọc Đế với tân thiên luật, vì thế mượn đề tài, "Người đâu! Đánh xuống thế gian, vĩnh viễn không được đầu thai làm người."
"Nương nương! Tha mạng!" Thiên Nô quỳ xuống đất xin tha, liên tục năn nỉ.
"Nương nương, tân thiên luật có quy định không được tùy ý sử dụng quyền lực, thưởng phạt tùy ý." Ngọc Đế không chút để ý nói, "Cũng không phải chuyện lớn, bỏ qua đi."
"......." Vương Mẫu không lên tiếng, chỉ là trong lòng cười lạnh, Hừ, tân thiên luật? Thích ứng nhanh thật đó!
"Aizz, ngươi còn đứng đó, tân thiên luật Dương Tiễn biên soạn quả là đầy đủ, làm khó hắn có phần tâm tư này." Tựa như lơ đãng lẩm bẩm, khóe mắt lại nhìn Thiên Nô còn quỳ trên đất, đôi mắt âm u, "Thiên Nô, ngươi phải báo đáp ân cứu mạng của Dương Tiễn cho tốt!"
"Hôm qua chàng đi làm gì vậy?" Cọ xát lâu vậy, cuối cùng Thốn Tâm cũng hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
"Thăm Tam muội."
"Tam muội, còn tốt chứ?" Thốn Tâm nhẹ nhàng nghịch tóc mình.
"Không tệ."
"Vậy chàng không đi..." Thốn Tâm cúi đầu, không biết nên hỏi tiếp thế nào.
"Thường Nga cũng đi." Dương Tiễn thấy Thốn Tâm rối rắm, đột nhiên muốn trêu nàng nên cố ý nói ra tên Thường Nga.
"A?" Thốn Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cúi đầu xuống, nhàn nhạt đáp, "À."
Sao mình phải tức giận? Không phải đã sớm biết người hắn yêu là Thường Nga sao? Nhưng mà......
Nhìn Thốn Tâm như thế, Dương Tiễn có hơi hối hận, đùa quá trớn rồi?
"Thốn Tâm." Nhàn nhạt gọi một tiếng.

"Yên tâm, ta không sao.

Ta đi làm điểm tâm." Nói xong vội vàng đứng dậy, vì nàng cảm thấy nước mắt của mình đã sắp vỡ đê.
Dương Tiễn không cho nàng cơ hội bỏ trốn, kéo tay nàng lại, làm nàng thế nào cũng không đi được.
"Dương Tiễn! Chàng đủ chưa?! Ta thừa nhận ta ghen ghét, sao nào! Chàng muốn nhìn ta khóc như vậy à?! Được rồi đó, chàng thấy chưa?! Vừa lòng chưa?!" Thốn Tâm lại không nhịn được, rống lên.
"Xin lỗi." Dương Tiễn đứng lên, ôm Thốn Tâm vào lòng.
"Không cần xin lỗi ta.

Người nên nói xin lỗi là ta.

Rõ ràng ta biết chàng yêu nàng ta, còn muốn gả cho chàng......" Thốn Tâm liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng ôm này.
"Ta không yêu Thường Nga." Dương Tiễn nâng Thốn Tâm dậy, nghiêm túc nói.
"Chàng không cần an ủi ta."
"Thật sự.

Từ đầu ta chỉ là tìm được bóng dáng mẫu thân trên người nàng ta.

Thử hỏi trên đời có đứa con nào yêu mẫu thân của mình sao?"
"......." Ngây ngốc nhìn Dương Tiễn, Thốn Tâm không biết nên tin hay không.
"Ta thừa nhận lúc đầu ta cũng nghĩ đó là yêu, nhưng mà......!Lúc ta tiếp thánh chỉ, lúc quyết biệt với nàng ở Tây Hải, ta đã hiểu rõ tâm của mình." Dương Tiễn thở dài, giúp Thốn Tâm lau khô nước mắt trên mặt.
"Chàng......!Lừa ai chứ!" Thốn Tâm đã vui đến nở hoa, ngoài miệng lại cố ý cậy mạnh.
"Không tin thì thôi." Nhìn ý cười nơi khóe mắt Thốn Tâm, Dương Tiễn biết nàng cố ý làm khó mình, lấy lui vì tiến thôi.
"Keo kiệt! Nói thêm mấy lời hay thì sao chứ?" Thốn Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dương Tiễn chỉ coi như không nghe thấy, nhàn nhạt hỏi một câu, "Aiz, người nào đó vừa rồi khóc đến thê thảm, thật là giống mèo hoa."
"A?!" Thốn Tâm nghe lời này, vội chạy về phòng, vừa chạy vừa kêu to, "Dương Tiễn! Chàng cần phải quên bộ dáng vừa rồi của ta!"

Dương Tiễn cong môi, nha đầu này......
"Dương Tiểu Thánh! Tiếp chiêu!"
Giọng nói vừa vang lên, một gậy của Tôn Ngộ Không đã hạ xuống.
Dương Tiễn đang nghịch quân cờ lại chẳng để ý, tùy tay gọi ra mặc phiến, tùy ý chắn, thân hình đã đến một nơi khác.
"Lại là chiêu này! Ngươi không thể đấu với lão Tôn một trận sao?! Mỗi lần đều qua loa cho xong!"
"Vậy còn ngươi, không phải lần nào cũng đánh lén Dương Tiễn à?!" Thốn Tâm vừa lúc bưng điểm tâm ra tiếp lời.
"Haha......!Haha......" Tôn Ngộ Không gãi đầu, cười haha.
Thốn Tâm ném cho hắn một cái xem thường, lại lập tức thay khuôn mặt cười tươi như hoa, ngồi xuống bên cạnh Dương Tiễn đang xem náo nhiệt, "Dương Tiễn, nếm thử điểm tâm ta mới làm đi!"
Dương Tiễn cười cầm một khối đưa vào miệng, cũng không mời Tôn Ngộ Không, chờ con khỉ tự túc.
"Aizz, ta nói này, hai phu thê các người có hiểu đạo đãi khách không thế? Lão Tôn đường xá xa xôi tới, các ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
"Ngươi ba ngày qua hai lần, còn cần chúng ta nói gì? Hơn nữa có khách nào mỗi lần đến đều đập gậy về phía gia chủ không?" Thốn Tâm không phục quát.
"Hảo nam không cùng nữ đấu! Ta không nói với ngươi!" Tôn Hầu Tử cũng không khách khí, tùy tiện ngồi đối diện Dương Tiễn, "Dương Tiểu Thánh, hôm nay ta muốn nói cho ngươi, giờ tam giới đều đang đồn rằng tân thiên luật là do một tay ngươi biên soạn!"
"Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?" Thốn Tâm bất giác sợ hãi kêu lên.
"......" Dương Tiễn tiếp tục chuyên chú dùng điểm tâm, tựa như không để ý.
"Ngươi đã sớm biết?" Sớm đã quen Dương Tiễn lãnh đạm, Tôn Ngộ Không cũng không để bụng, tiếp tục truy vấn, "Còn sớm hơn lão Tôn à?"
"Không biết.

Nhưng đoán được." Dương Tiễn nhấp trà, "Tuy họ không dám tới cửa tìm tra, cũng sẽ không dễ dàng buông tha ta như thế.

Bọn họ cũng khá cẩn thận đó."
"Chẳng trách ngươi chẳng thèm lập kết giới gì đã dám định cư ở Đào Nguyên này, bởi vì chắc chắn Thiên Đình không dám động vào ngươi!"
Tôn Ngộ Không nói liên miên, "Chiêu này của Vương Mẫu cũng đủ cẩn thận.


Mượn miệng người khác công khai việc này.
Dương Tiễn lắc đầu, "Không phải Vương Mẫu."
"Ý ngươi là......" Tôn Ngộ Không không tin lắm, tên chỉ biết hưởng thụ thậm chí có hơi ngu kia sẽ có tâm tư như vậy?
"Ngọc Đế?" Thốn Tâm cũng hơi chần chừ tiếp lời, "Nhưng mà công khai chân tướng có chỗ tốt gì với ông ta?"
Dương Tiễn gật đầu, không trả lời, lại vươn tay với Tôn Ngộ Không, "Đưa ra đây đi!"
"Cái gì?"
"Thiên Linh Châu."
"Thiên Linh Châu gì?! Lão Tôn không biết!" Tôn Ngộ Không đảo mắt, tính toán chết cũng không thừa nhận.
"Nếu ngươi không trộm Thiên Linh Châu ta đặt trên người Trầm Hương thì sao tìm được ta?! Ta cũng không nhớ Đại Thánh ngươi luyện Vạn dặm truy tung giống Hao Thiên Khuyển?" Dương Tiễn cũng không vội, dùng ngôn ngữ chèn ép, muốn quỵt nợ? Đồ của Dương Tiễn ta dễ lấy thế à?
"Rồi rồi rồi! Trả lại ngươi là được chứ gì! Đừng có gọi Đại Thánh Đại Thánh nữa! Lão Tôn vừa nghe ngươi gọi Đại Thánh thì lại lạnh!" Tôn Ngộ Không ném qua, Thiên Linh Châu đã tới tay Dương Tiễn, "Thật keo kiệt! Chẳng trách con chó Hao Thiên Khuyển kia được ngươi thưởng cho một khúc xương mà mừng cả buổi sáng."
"Đúng rồi! Chúng ta tới đây lâu như vậy, sao vẫn không thấy Hao Thiên Khuyển đâu?" Thốn Tâm nhìn trái nhìn phải, chẳng trách mình thấy thiếu thiếu cái gì.
"Nó......!Ở một nơi rất an toàn." Dương Tiễn phe phẩy cây quạt, trong lòng nghĩ thầm, [Không biết con chó ngốc này và Tứ Công Chúa thế nào.

Bớt chút thời gian đi thăm mới được.]
Bỗng lại cười với Thốn Tâm, "Trù nghệ của nàng lại tiến bộ."
Lực chú ý của Thốn Tâm quả nhiên bị dời đi, cười tươi như hoa, "Thật sao?! Vậy chàng ăn nhiều thêm chút!"
"Lão Tôn không tin đâu! Dương Tiểu Thánh, có phải ngươi lại muốn tính kế lão Tôn ăn điểm tâm của tức phụ ngươi, sau đó bị độc chết không?!" Tôn Ngộ Không méo miệng hỏi.
"Con khỉ chết tiệt kia, ngươi nói cái gì?!" Thốn Tâm sửa lại hình tượng hiền thê lương mẫu vừa rồi, lộ nguyên hình.
"Không có gì! Lão Tôn còn có việc! Cáo từ!" 36 kế, chuồn là thượng sách, Tôn Ngộ Không ném lại câu này rồi chuồn nhanh.
Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm nghiến răng nghiến lợi, bỗng thấy buồn cười, nhẹ nhàng ôm lấy Thốn Tâm, tận lực nhẹ nhàng bâng quơ kể lại chuyện Dương Thiền dùng canh hạ độc mọi người thế nào.

Thốn Tâm ăn vạ trong lòng Dương Tiễn mà cười không thẳng nổi eo.
"........." Dương Tiễn không nói câu nào, chỉ cười sủng nịch vỗ lưng Thốn Tâm.
"Cười chết ta!" Thốn Tâm lau lau khóe mắt vừa cười ra nước mắt, bỗng nghiêm mặt nói: "Chàng biết lúc trước vì sao ta muốn đuổi Tam muội đi không?"
"......" Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên nhắc tới việc này, lập tức im miệng, thầm nghĩ, [Còn không phải do nàng ghen à......]
"Ta nói cho chàng......!Haha......" Thốn Tâm còn chưa kịp nói đã một mình cười nghiêng ngả.
Đuổi Tam muội đi mà vui như thế? Dương Tiễn rất vô ngữ nhìn Thốn Tâm.
"Là bởi vì mỗi lần ta thấy Chân Quân đại nhân uống xong canh của Tam muội, mặt ngoài không có việc gì, quay người lại......!Nôn ra hết......" Thốn Tâm nhớ bộ dạng chật vật của Dương Tiễn lúc ấy, che miệng cười tiếp.

"........." Dương Tiễn thầm trợn trắng mắt, [Tướng công nàng nôn, nàng không đi chăm sóc mà còn cười trộm, thật là......]
"Lúc ấy ta muốn tới gần, nhưng mà nhớ tính tình sĩ diện của người nào đó, nên đi tìm Tam muội.

Sau đó muội ấy vậy mà lại bảo ta thử đồ ăn......"
"Ừ? Hương vị thế nào?" Dương Tiễn vừa nhấc mi, xấu xa hỏi.
Thốn Tâm ném cái xem thường, "Chàng thấy sao?!"
"Nàng biết là khó ăn sao còn ăn?" Dương Tiễn ngạc nhiên nói, thật không phù hợp với cá tính của Thốn Tâm.
"Nhìn ánh mắt chờ mong của muội ấy, ta không nhẫn tâm từ chối." Thốn Tâm xoa ngực, "Ta ăn một ngụm cũng không chết được! Nhắm chặt mắt mà nuốt luôn."
Dương Tiễn nhìn một bộ khảng khái hi sinh của Thốn Tâm, bật cười.
"Chàng còn cười?!" Thốn Tâm hung hăng trừng Dương Tiễn một cái, "Ăn xong, ta liều mạng chịu đựng mới không nôn.

Sau đó chàng đoán xem muội muội đáng yêu của chàng nói gì với ta? Muội ấy nói, muội ấy thích nấu cơm.

Sau này một ngày ba bữa cứ giao cho muội ấy."
"......" Dương Tiễn đầu đầy hắc tuyến, may mà Thốn Tâm kịp thời đuổi Tam muội đi, nếu không...
"Lúc ấy ta đã muốn nói là đồ muội ấy nấu không ăn được, đang nghĩ nên nói thế nào thì muội ấy lại nói cho ta, ước mơ lớn nhất của muội ấy là có được trù nghệ tốt như mẫu thân......"
"Cho nên, nàng lựa chọn đuổi Tam muội đi?!" Dương Tiễn lại không dám tin, "Tư tưởng của nữ nhân thật là......!Quái dị!"
"Cũng không hẳn là vậy, mặt khác...!Ta...!Xác thật là...!Ghen ghét." Thốn Tâm co quắp vò góc áo, "Ta cảm thấy chàng quan tâm họ nhiều hơn ta......"
"Aizz." Dương Tiễn thở dài, "Là ta xem nhẹ nàng."
Thốn Tâm lắc lắc đầu, nở nụ cười thật tươi, "Không nói mấy chuyện này nữa! Hôm nay thật ra ta rất vui.

Đã lâu chưa từng cười."
"Thốn Tâm......" Dương Tiễn không hiểu sao có chút đau lòng, "800 năm kia nàng sống thế nào?"
"A?" Thốn Tâm có chút hoảng loạn, "Còn...!Còn tốt.

Có thể sống thế nào? Còn không phải cũng như nhau?! Ách, bếp còn đang nấu, ta đi xem." Nói xong cũng không đợi Dương Tiễn tiếp lời đã vội vã chạy mất.
Dương Tiễn nhíu mày, "800 năm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi