[BẢO LIÊN ĐĂNG ĐỒNG NHÂN] CỤC NGOẠI HÍ QUÂN NÃO

Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Lúc Đế Quân tới, Địa phủ đã hỗn loạn thành một đống, một bộ phận được phái đi lùng bắt ác quỷ chạy thoát cùng cầu viện binh, một bộ phận khác canh chừng tại các nơi cốt yếu của địa ngục không được rời khỏi, phần còn lại toàn bộ tập hợp tại Đao sơn Địa ngục tầng thứ bảy, trợ trận cho chín vị Diêm La.

Trên con đường thông giữa địa ngục tầng thứ bảy với tầng thứ tám, tàn binh bại tướng ngã rạp đầy đất la hét kêu rên, có kẻ đã lúc ẩn lúc hiện tựa như sắp hồn phi phách tán. Nhìn tình trạng này, Lưu Trầm Hương chắc đã đánh một đường từ dưới địa ngục đi lên, chỉ không biết là nó đánh từ tầng nào lên?

Đế Quân trôi nổi giữa không trung, từ phía trên đánh giá Lưu Trầm Hương đại hiển uy phong trong Quỷ đàn, không thể không nói nó trông có vẻ lợi hại hơn trước đây, cùng là đối phó với một đám người, tuy rằng quỷ soa kém thiên binh rất nhiều, chín vị Diêm La cũng không so được với mấy võ thần như Lý Tĩnh Na Tra, nhưng là chống không nổi nhiều người, hơn nữa Lưu Trầm Hương còn cõng một Lưu Ngạn Xương trên người, còn phải phải đề phòng Đế Thính đánh lén, biểu hiện so với hồi trên Lăng Tiêu Bảo điện còn thành thạo hơn, chiếc búa trong tay múa lên mạnh mẽ đầy uy lực, giữa lúc vung ra thu vào, tuyệt đối không còn gặp cảm giác chậm chạp mà trước kia luôn chỉ thiếu một chút nữa.

Thế nhưng, dù có tiến bộ đến thế nào, trong mắt Đế Quân vẫn là không hề có tính uy hiếp. Đến Địa phủ rồi, Đế Quân ngược lại không vội, thấy người ở nơi này dường như vẫn chưa chú ý tới y, chỉ hỏi Tần Nghiễm Vương đang khơi thông tìm hiểu tình huống cùng đám thủ hạ bên cạnh, “Tình huống hiện tại thế nào?”

Tần Nghiễm Vương cũng không biết, ra hiệu cho Phán quan tiến lên trả lời. Phán quan là quan văn, công phu trên tay không tốt, cho nên không đi nghênh địch cùng những quỷ soa khác, chỉ chỉ huy người đi truy bắt ác quỷ chạy thoát đồng thời cầu viện về phía Thiên đình, còn rút ra nhân thủ trông giữ đại môn Địa phủ, phòng ngừa lại có quỷ hồn nhân cơ hội chạy ra, rất hiểu rõ tình huống hiện tại, được Diêm vương ra hiệu, bước lên phía trước cúi đầu nói: “Bẩm báo Đế Quân, vì Lưu Ngạn Xương nghiệp chướng nặng nề, Diêm vương liền xử cho hắn tất cả mười tám tầng địa ngục đều phải đi một lần. Chúng tiểu nhân dựa theo dặn dò mới đem hắn đến tầng thứ mười tám chuẩn bị hành hình, Lưu Trầm Hương lại hóa thành Thái Bạch Kim Tinh chạy tới, không những đoạt hồn, còn xé cả Sổ sinh tử thuộc về Lưu gia thôn, bắt đầu từ dưới đánh thẳng lên, náo loạn khiến cho Địa phủ không yên ổn, không ít ác quỷ đều chạy ra, dù đã sớm phát hiện bắt về một phần, nhưng chung quy vẫn có con thoát khỏi Địa phủ đến nhân giới, nếu phía trên trách tội xuống, chúng tiểu nhân không đảm đương nổi a. Hơn nữa Địa phủ cũng bị tổn thất nặng nề, cầu Đế Quân làm chủ cho chúng tiểu nhân a!” Nói xong còn ra vẻ chua xót lau nước mắt.

Đế Quân nhíu mi, hoàn cảnh của Mười tám tầng địa ngục vốn cũng không tốt, Đao sơn Địa ngục có không ít ác quỷ thân thể trần truồng đang bò trên núi đao để thụ hình, không ngừng kêu rên đau đớn. Tuy lúc này không ngửi thấy mùi máu tươi gì, nhưng rốt cuộc nhìn vào vẫn thấy ghê tởm, lại thêm cả đám quỷ đại chiến phía dưới, thật sự là ồn ào náo loạn, không có một khắc yên bình.

Vẫn phất tay cố định Lưu Trầm Hương lại như cũ, nếu không phải đám quỷ thần phía dưới lanh trí, e là Lưu Trầm Hương cùng Lưu Ngạn Xương trên lưng đã biến thành tổ ong.

Lưu Trầm Hương bị khống chế, mới đầu mọi người còn tưởng rằng nó có âm mưu gì, không dám tiến lên, chỉ cẩn thận đề phòng, sau thấy nó bày ra thế búa bổ ngang rồi mà vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt cũng là lo lắng đầy mắt, đám Diêm La liền biết tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đã bị người ta khống chế rồi. Đảo qua một vòng xung quanh, liền chú ý tới Đế Quân cùng đám người Linh Hư, Tần Nghiễm Vương bên cạnh y.

Đám quỷ thần biết Địa phủ đã được an toàn, đều thở phào một hơi, phi thân tiến lên chào hỏi. Đế Thính vẫn ở nguyên tại chỗ khom người một cái, sau khi được Đế Quân đồng ý, mới quay về bên cạnh Địa Tạng Bồ Tát phục mệnh.

“Tiểu thần vô năng, xin Đế Quân trị tội.” Gồm cả Tần Nghiễm Vương, Thập điện Diêm La cùng hướng về phía Đế Quân thỉnh tội, quỷ soa xung quanh nhìn thấy, không kịp kêu đau, liền thu vũ khí ào ào quỳ xuống.

“Các ngươi không cần như vậy, chuyện này cũng không trách các ngươi được, bây giờ Địa phủ hỗn loạn, nhân gian sợ là cũng sẽ bị vạ lây, các ngươi trước tiên xử lý việc này đi rồi nói sau.” Đế Quân chỉ huy.

“Thưa vâng.” Thập điện Diêm La lĩnh chỉ, mang nhân mã đi làm việc, chỉ để Phán quan ở lại, cung kính đợi Đế Quân sai phái.

“Đế Quân, hai người này nên xử trí như thế nào?” Phán quan chỉ cha con Lưu Ngạn Xương dưới đất hỏi, bởi vì chỉ có Lưu Trầm Hương bị Đế Quân khóa pháp lực lại, nên đã sớm có quỷ soa thông minh dùng dây bắt hồn trói chặt Lưu Ngạn Xương.

Sai lầm lần này Lưu Trầm Hương phạm phải quá lớn, Địa phủ đương nhiên không dám tự giải quyết, nhất quyết phải báo lên Thiên đình, nhưng Thiên đình vẫn luôn khinh thường Địa phủ tất nhiên là cũng muốn trị tội bọn họ, bây giờ Đế Quân đang ở đây, giao cho y xử lý, vừa hợp tình hợp lý, vừa khiến người trên Thiên đình không dám làm bậy.

“Mang bọn chúng tới Đệ nhất điện trước đi, bản quân muốn xem Sổ sinh tử.” Đế Quân nhíu mi, đây không phải là nơi có thể xét xử.

“Vâng, Đế Quân mời đi bên này.” Phán quan ân cần nghiêng người dẫn đường, một bên ra hiệu cho quỷ soa dẫn cha con Lưu Ngạn Xương đi theo.

Trong Đệ nhất điện, Đế Quân ngồi sau bàn, phía trên bàn là Sổ sinh tử bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, nhặt những mảnh trang sách trong đó chậm chạp ráp lại, Đế Quân thờ ơ hờ hững hỏi: “Chỉ xé quyển này?”

“Chỉ xé quyển này, những quyển khác đều cất trong điện, chỉ có quyển này vì Lưu Trầm Hương hóa thành Thái Bạch Kim Tinh nói rằng muốn xem, mới bị lấy ra.”

Đế Quân lặng im không nói gì, lúc ngón tay thon dài hữu lực chạm lên trang giấy rách vụn, một vầng hào quang nhàn nhạt bao phủ những mảnh vụn, từng trang từng trang liền khôi phục lại như ban đầu.

Tốc độ của Đế Quân không nhanh không chậm, coi nơi đây như chốn không người, y không lên tiếng cũng không có ai dám nói chuyện, bầu không khí trong đại điện càng lúc càng u ám, nặng nề khiến người ta thở không nổi (mặc dù đương trường chả ai cần thở…).

Lúc lâu sau, Đế Quân mới dừng công việc trong tay lại.

Sổ sinh tử được phục hồi không nhìn ra chút vết tích nào là đã từng bị phá hủy, Đế Quân bước xuống bậc thềm, tiện tay đem ném nó cho Phán quan, đi tới chỗ cha con Lưu Ngạn Xương.

“Bây giờ, chúng ta mới nói đến chuyện xử trí các ngươi như thế nào.”

Hai cha con Lưu Ngạn Xương một người là miệng không thể nói, một người là bị bầu không khí đè ép đên nỗi không mở miệng được, lời nói của Đế Quân phá vỡ sự đè ép này, Lưu Ngạn Xương có chút yếu ớt nhưng vẫn hành lễ đáp: “Chuyện này nguyên nhân là ở ta, Trầm Hương là vì ta mới phạm phải sai lầm lớn, xin Đế Quân nhìn ở chỗ nó còn nhỏ tuổi, đừng trách tội nó, toàn bộ sai lầm, Lưu Ngạn Xương nguyện một mình gánh chịu.”

Lưu Ngạn Xương cũng từng khuyên can Trầm Hương không được làm bậy, đáng tiếc Trầm Hương không đành lòng để phụ thân chịu khổ, khăng khăng làm theo ý mình, mới có thể gây ra đại họa.

Lưu Ngạn Xương mặc dù không biết dạy con, nhưng dẫu gì hắn cũng là một người đọc sách, đúng sai thiện ác vẫn hiểu được.

Đế Quân nhướn mày, một thư sinh văn nhược, dạo qua một vòng Mười tám tầng địa ngục, vẫn còn can đảm như vậy, chỉ bằng những lời này của Lưu Ngạn Xương, thì hắn cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Có điều, cái gì ra cái đó, phạm lỗi vẫn phải nhận lấy sự trừng phạt.

Đế Quân gật đầu, tháo bỏ cấm chế trên người Trầm Hương, cho nó có thể hành động, nhưng pháp lực vẫn bị phong ấn như cũ, “Ngươi có gì muốn nói?”

“Chuyện này không liên quan đến cha ta, ta tự làm tự chịu!” Sắc mặt Trầm Hương không tốt, trong thần sắc khó giấu khỏi khẩn trương, nhưng vẫn kiên định nói.

Đế Quân cười khinh miệt: “Chỉ hy vọng một lát nữa ngươi vẫn có thể kiên định như vậy, Phán quan.”

“Có tiểu thần.” Phán quan vội đáp.

“Áp tải Lưu Ngạn Xương xuống, nên làm thế nào thì làm thế đó, toàn bộ thời hạn thụ hình, dựa theo những gì viết trên Sổ nhân quả, kéo dài.” Sổ nhân quả, là tên chuyên gọi của Sổ sự tích của người trần.

“Thưa vâng.”

“Đừng, cha–” Lưu Trầm Hương tiến lên ngăn cản, đáng tiếc pháp lực của nó bị phong ấn, Phán quan chỉ phất tay một cái đã đẩy được nó ra. Trầm Hương bị đẩy ngã xuống đất, lại tiếp tục la lối, “Đây là lỗi của ta, các ngươi đừng tính lên đầu cha ta. Có gì cứ hướng về phía ta là được.”

“Trầm Hương, đừng như vậy, đây là lỗi của cha, cha làm sai thì phải gánh chịu hậu quả.” Con người có lẽ sẽ bất kính với thần minh, nhưng lại ít ai không sợ nhân quả luân hồi. Địa phủ ở trong mắt con người, tuyệt đối càng đáng sợ hơn Thiên đình.

“Không, cha, đây là lỗi của con, là Trầm Hương khiến cha bị liên lụy.” Trầm Hương không tuân theo không khuất phục nắm lấy Lưu Ngạn Xương không buông tay.

“Sai lầm của ngươi, chúng ta đương nhiên cũng sẽ tính toán rõ ràng.” Đế Quân nhướn mi, mặc dù y nhìn bọn chúng có chút thuận mắt, nhưng cũng chỉ là thuận mắt chút mà thôi. “Chuyện trộm tiên đan trước kia, Thiên đình đã tha một lần, lần này ngươi thế mà còn dám tới Địa phủ làm loạn, xem ra không cho ngươi một bài học nho nhỏ chắc ngươi sẽ không biết thu liễm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi