BẢO MẪU À MÌNH YÊU NHAU NHÉ!


Có trách cũng nên trách cô ta ngu ngốc.

Loại người ngu si như cô ta trước sau gì cũng bị người khác lừa gạt thôi.

Xem như tôi nhanh tay lấy trước bọn họ thôi.
Uyển Nhi đang đứng khóc, mọi người bên ngoài đang bu đông đúc để hóng hớt.

Linda nhìn cô em gái vô cùng tức giận nói :
- Uyển Nhi hạn đàn ông sống bám vào váy phụ nữ này em cần gì phải khóc, hắn không xứng đáng, em học võ làm gì để không áp dụng nó vào việc này ? Thay gì đứng đây khóc thì em lại đá cho hắn một đạp có tốt hơn không ?
Sau khi được Linda khai thông trí não Uyển Nhi lau nước mắt, đi đến đánh hắn ta.
Phú Quý thấy Uyển Nhi đến gần mà vẫn cười tươi nói :
- Cái sức yếu đuối của cô muốn đánh ta à ? Cô đừng có mơ.
Hắn ta cũng có một chút võ nên cũng tránh được vài đòn tấn công của Uyển Nhi nhưng Uyển Nhi cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã đánh cho Phú Quý đã đạp cho hắn một đạp, tiếng kêu phát ra còn giòn tan hơn trước, hắn như con hổ đói bị cướp mất miếng mồi.

Anh ta nhào về phía trước, bàn tay thô ráp túm cổ Linda bóp chặt.

Anh ta rít qua kẽ răng :
- Con điên, đừng tưởng ông đây không dám làm gì mày.

Đừng tưởng có Kiều Ngọc Gia Khang chống lưng mà tao không dám giết mày.
- Ha ha ha muốn làm gì thì cứ tự nhiên, tôi cũng muốn xem anh có đủ năng lực làm chuyện đó không ?

Linda cười rồi dùng lực thúc gối mạnh vào hạ bộ của hắn, khiến cho gã vô cùng đau đớn lấy hai tay bụm lấy nơi ấy mà rên rỉ những người đàn ông nơi đó nhìn thấy cảnh này cũng toát mồ hôi lạnh, tay cũng che chắn nơi quan trọng của mình.
Bốn tiếng " Kiều Ngọc Gia Khang " phát ra, như một tiếng bom nổ trong thần thức người đàn ông thấy chất người đang đứng ngoài cửa.
- Đủ rồi !
Một giọng nói lạnh lùng như gió xuyên qua cửa truyền vào, lạnh lẽo trời nhớ rét lùa qua nhưng lại thu hút sự thu hút chú ý của mọi người ngay lập tức.
Linda quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh như dao.
- Phú Quý, anh chắc là không cần công việc này nữa rồi phải không ? Dám để người khác đến đây làm loạn, không còn phép tắc gì nữa.
Người đàn ông âm lãnh bước từng bước đi vào phòng làm việc.

Phú Quý nhìn thấy Vương Minh Huy tay chân phát run, không dám hé miệng, với nguyên tắc làm việc của Vương tổng, rất có thể sẽ không hề nể tình mà cho anh nghỉ việc ngay lập tức.

Anh ta không thể mất việc được.

Nghĩ mãi mới tốt lên mấy lời.
- Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi ạ, tôi sẽ ngay lập tức giải quyết, chắc chắn không làm ảnh hưởng đến công việc.
Linda nhìn cách cung kính của anh ta rồi lại nhìn người đàn ông vest đen cao lớn giữa căn phòng.

Đoán chắc là sếp của anh ta, cô cũng im lặng nghe hắn ta nó, bàn tay cô nhàn nhạt phủi phủi trên trang phục của mình, Uyển Nhi nhanh nhẹn kéo một chiếc ghế đến cho Linda ngồi xuống, tay để lên vai nhẹ nhàng xoa bóp, đến khi hắn vừa dứt lời cô cười nhếch mép rồi nói to để mọi người có mặt được nghe rõ ràng :
- Linda tôi chưa bao giờ đánh lầm người nào cả :
Tội thứ nhất của anh là dám " nhe nanh múa vuốt " ức hiếp, buông lời nhục mạ cô em gái bảo bối của tôi
Tội thứ hai chuyên đi lừa gạt tiền bạc, tình cảm của các cô gái trẻ, làm họ phải sống khổ sở, đau khổ dang dở cả cuộc đời.
Tội thứ ba liên kết với băng nhóm xã hội đen cho vay nặng lãi, tàng trữ mua bán trái phép chất cấm, lừa gạt bán dự án ma cho người khác.

Chỉ bao nhiêu tội này tôi có đủ tư cách đánh anh không hả ?
Phú Quý nghe từng lời nói của Linda thốt ra thì tái mặt, run rẩy phản bác :
- Cô đừng vu oan giá họa, kẻo tôi kiện cô tội vu khống bôi nhọ uy tín tôi.
- Kiện tôi tội vu khống ư ? Được tôi xin mời, anh có cần tôi cho người đến hộ tống anh đi kiện không ?
- Cô ....!cô đừng đứng đây ngậm máu phun người.
- Anh đúng là người khiến tôi phải đau đầu, tốn công phí sức hơi bị nhiều đấy.
Uyển Nhi lấy một cây bút ghi âm từ túi xách của mình ra bật cho mọi người nghe đoạn ghi âm giữ Phú Quý và bọn gian hồ kia.

Uyển Nhi còn đưa một bìa sơ mi chứa tất cả bằng chứng phạm tội của hắn một cách chi tiết cho người đàn ông quyền lực nhất nơi này.
Người đàn ông cầm bìa sơ mi đưa cho trợ lý và nói giọng đầy lạnh lùng có thể đông cứng mọi người xung quanh :
- Giao cho cảnh sát.

Từ giờ anh không còn là nhân viên của Vương Gia nữa.

Dọn đồ nhanh cho tôi .
Phú Quý chó cùng rứt giậu, như con thú hoang bị dồn vào đường cùng, lúc này hắn xông tới, cô đã nhanh chân đứng lên né sang một bên do đứng lên quá nhanh, gót giày quá mảnh bất ngờ bị gãy khiến Linda chao đảo mất đà ngã về phía sau.
Lưng cô va vào một cánh tay áo vest đen, từng đường may tinh tế đến hoàn hảo, chất vải cao cấp này không phải ai cũng có thể khoác lên người, nhất định là một nhân vật thực sự cao cấp quyền thế ở Vuong Gia, ban nãy anh ta cũng vừa sa thải Phú Quý mà.
Linda tò mò đưa mắt lên nhìn người đàn ông khí thế bức người trong căn phòng.

Trong con ngươi đen lấp lánh, phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh như dao, đôi môi lạnh đạm vẽ lên một đường cong nhạt nhẽo không nhìn ra cảm xúc, khuôn mặt nghiêm nghị phủ một tầng băng giá không ai dám lại gần.
Chiếc quần âu màu đen bao quanh đôi chân dài thẳng tắp, chỉnh chu không có điểm khuyết.


Chiếc áo sơ mi cùng bộ vest đen là loại cao cấp được đặt may thủ công, xa xỉ hiếm có.

Ôi không ! Không thể trùng hợp như vậy chứ !
Dường như nhận ra được người đàn ông cao ngạo trước mặt, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, Linda bất giác cảm thấy áp lực hít thở không thông.
- Sao ? Gây náo loạn đủ chưa ? Tôi đang muốn xem lá gan của cô lớn cỡ nào đó !
Người đàn ông Vết đen quay người nhìn thẳng vào đôi mắt eyeline màu khói cầu kỳ.

Giọng nói ung dung lạnh nhạt nhưng khiến người khác lạnh sống lưng.
- Tôi đang giúp tập đoàn Vương Gia các anh thanh lọc bớt vài con viruss mang mầm bệnh nguy hiểm, đây chẳng phải là đang làm việc tốt sao ? Anh dùng thái độ này đối đãi ân nhân của mình như vậy là không đúng rồi.
- Giúp tôi bằng cách xông vào công ty của tôi, đánh người của tôi à ?
- Đối với một kẻ thủ đoạn vô liêm sỉ như hắn, chẳng lẽ anh bảo tôi phải dâng trà, trải thảm đỏ cho anh ta hay sao ?
Trước khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng nhưng lạnh đến thấu xương ấy, Linda vẫn không hề tỏ ra yếu thế, sự tự tin và bình tĩnh khí chất ấy không phải cô gái nào cũng có được.
- Được ! Cô đừng tưởng là người phụ nữ của Kiều Ngọc Gia Khang mà muốn làm gì cũng không ai dám động đến cô.

Muốn làm loạn thì đến công ty anh ta mà làm loạn.
Cả căn phòng mọi người đều căng thẳng, im lặng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ tiếng thì một tiếng cười khúc khích vang lên, cả căn phòng đều đổ dồn ánh mắt về người phát ra tiếng cười và người đó không ai khác là Uyển Nhi, Linda nhìn cô tức giận nói :
- Có chuyện gì mà cười ?
Uyển Nhi giật mình cụp mắt xuống, giọng run run nói :
- Tại em thấy anh rể Minh Huy và chị Linda nhà em rất có tướng phu thê nha, những ai hay cải nhau thương về chung một nhà lắm, em cũng không ngại cho anh làm anh rể của em thêm một lần nữa.

À hôm nay, hai chị em của em có gây tổn thất gì cho anh thì anh cứ việc tìm chi Linda bồi thường vì chị ấy có rất nhiều tiền.
Mọi chuyện xảy ra nhanh quá Linda vẫn chưa download kịp, thì Uyển Nhi đã nhanh chân chạy mất, đến khi cô tiếp thu được vấn đề, cô định xoay lưng bước đi thì mới sực nhớ đôi giày cao gót đang mang đã bị gãy một chiếc nên cô đành cuối xuống bẻ bô chiếc đế còn lại rồi sải từng bước chân cao ngạo đi về phía thang máy.
Để lại hai người đàn ông đang nhếch miệng cười.
...*********...

Biệt thự Gia Khang
7 giờ tối, Gia Khang và Uyển Nhi đang dọn thức ăn lên bàn chuẩn bị ăn tối, tiếng chuông cửa vang vọng, bác quản gia vội chạy ra mở cửa thì thấy Linda bước xuống từ taxi cô liền nói :
- Bác Trình mau trả cho chú lái xe một ngàn USD
- Dạ cô chủ.
Vừa nói xong Linda bước vội vào nhà bằng đôi chân trần, quần áo bị ướt đẫm, cô bước vào nhà trước sự ngạc nhiên của hai anh em Gia Khang, anh đứng lên đi vội lại cô và hỏi :
- Làm sao ra nông nỗi này ?
- Em không sao, để em lên lầu tắm xong rồi nói chuyện.
Mười lăm phút sau, Linda bước xuống cầu thang rồi đi đến bàn ăn, lúc mua đồ ăn trên bàn tỏa hương thơm khắp căn phòng, cô lúc này mới cảm thấy đói bụng, cô vội ngồi xuống cầm lên một miếng sườn non nướng mật ong, nhìn vẻ mặt vui sướng gặm xương của cô giống như chú mèo con bắt được cá thì không khỏi bật cười :
- Xem cái nết của em kìa
Linda rắp một con cá sốt cà vào bát Gia Khang tươi cười nói :
- Anh
Cái giọng điệu này, cái vẻ mặt này, cả cái nịnh nọt này, chắc chắn sắp xin xỏ cái gì đây mà.
- Hửm ? Muốn gì nói mau
- Em muốn ba tháng lương của Uyển Nhi đều được chuyển vào tài khoản của em.
- Tại sao ?
- Vì đó là phí bồi thường tổn thất tinh trận của em ngày hôm nay.

Anh thấy em hôm nay về nhà thảm ra sao tất cả nhờ công của Uyển Nhi đó.
Uyển Nhi uất ức nói :
- Hôm nay em rất ngoan ngoãn mà, chỉ có hơi bà tám một tí giúp chị ghép đôi với anh Minh Huy thôi mà, chỉ có vậy chị phạt em ba tháng lương là nặng tay quá rồi.
- Anh nghe em kể toàn bộ câu chuyện nè ....!khi Uyển Nhi chốn về, bỏ em lại rồi còn đem cả túi xách, điện thoại mang về làm em thành người trắng tay luôn, giày bị gãy gót đi một lúc trời mưa trơn trượt, em quăng nó vô sọt rác luôn rồi, nhìn bộ dạng thảm thương của em khi lên taxi đều bị đuổi xuống sợ không có tiền trả, cuối cùng cũng có bác tài xế taxi thương tình trở nhà nên em trả tiền xe gấp mười lần xem như cảm ơn.

Nên em phạt em ấy cũng đúng mà? Chút Uyển Nhi mang đồ đạc của chị em đang giữ mang qua phòng giúp chị.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi