Trong Vĩnh Thọ cung một chúng phi tần mang ý xấu, Thái Hậu vốn dĩ muốn kêu Tề Quý Phi tới nhìn một cái Ngọc Chân công chúa đến tột cùng bộ dáng như thế nào, để cho Tề Quý Phi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nhưng suy đi nghĩ là Tề Quý Phi hành sự tác phong lỗ mãng, lần đầu gặp mặt lại nháo ra chuyện gì liền không tốt.
Thái Hậu cũng không cảm thấy Ngọc Chân công chúa có thể có bao nhiêu xinh đẹp. Trong hoàng thất hoàng tử công chúa được sủng ái luôn có chút hư danh, một chút tài hoa liền khuếch đại lên, một chút tư sắc cũng sẽ khuếch đại. Có lẽ chính là cái mỹ nữ bình thường, bị hoàng thất Lan Quốc thổi phồng lên thôi.
Hơn nữa, nghe nói sau khi tới Cảnh Quốc, Ngọc Chân công chúa cả ngày nằm trên giường, rất ít xuống dưới ăn cái gì. Người sống đều yêu cầu ăn một chút gì, cả ngày nằm trên giường bất động, thân thể đến suy yếu thành bộ dáng gì.
Không đến mười lăm phút, bên ngoài có cung nữ tiến vào nói chủ tử Phượng Nghi Cung tới rồi.
Thái Hậu cũng không có khó xử, nhàn nhạt nói: “Để nàng vào đi.”
Ngu Hạ được cung nữ đỡ đi vào, Vĩnh Thọ cung so ra không xa hoa tráng lệ bằng Phượng Nghi Cung, bất quá trầm ổn nội liễm, cũng có một phen khí phái.
Ngu Hạ bước đi chậm rãi, dưới chân như đạp lên mây, dáng người nhu mị nhỏ yếu, vòng eo không bằng nắm tay, bộ ngực no đủ, dân phong Cảnh Quốc mở mang, trang phục cung phi cũng táo bạo, cái cổ thon dài cùng một mảnh xương quai xanh đều lộ ra, trên cổ còn đeo vòng cổ vàng ròng tinh tế, trên vòng cổ rũ xuống một viên đá quý màu xanh, tiếp đó là khe rãnh thật sâu.
Bộ ngực loáng thoáng lộ ra, cánh tay trắng nõn được bao phủ trong lớp sa mỏng, quần áo Ngu Hạ diện còn bảo thủ, nhưng thân thể nàng quá đẹp, mặc cái gì đều làm người khác cảm thấy dụ hoặc.
Dáng người ma mị thật ra chỉ là thứ yếu, tam phi cùng Thái Hậu bất quá chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lại đặt trên mặt Ngu Hạ.
Đức phi dung mạo bình thường nhất, thậm chí không xinh đẹp bằng cung nữ, nàng nhìn Hiền phi, lại nhìn Thục phi, hai vị phi tần này đều diễm quan quần phương, vẻ đẹp bất đồng, đinh hương rất khó cùng ngọc lan sánh bằng, thích đinh hương nói đinh hương xinh đẹp, thích ngọc lan nói ngọc lan thơm, Thục phi cùng Hiền phi tựa như chủng loại hoa bất đồng. Nhưng mặc kệ các nàng là chủng loại hoa gì ở trước mặt Ngu Hạ cái gì cũng không bằng.
Da thịt Ngu Hạ trắng như tuyết, mặt mày tú lệ càng làm cho người kinh ngạc cảm thán, mùa hè nóng bức, cung nữ cảm thấy Ngu Hạ không cần trang điểm gì, chỉ tô một ít son trên môi nàng.
Nữ nhân dễ dàng nhìn ra một cái khác nữ nhân có trang điểm hay không, Đức phi nhìn thế nào cũng không nhìn ra dấu vết son phấn trên mặt Ngu Hạ.
Nàng lặng lẽ quét mắt nhìn Hiền phi cùng Thục phi. Hai vị phi tử sắc mặt đều không tốt, các nàng tuy rằng tự cho mình rất đẹp, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy, hai người giống như gà rừng chạy trên đất thấy được phượng hoàng, lông gà dù có đẹp thế nào cũng không bằng phượng hoàng.
Sắc mặt Thái Hậu cũng thay đổi thất thường.
Nếu con trai Lưu Mạc của bà không chết, cung phi xinh đẹp như vậy phải là của nhi tử bà. Cố tình Lưu Tứ vận khí tốt, bá chiếm hết thảy của Lưu Mạc.
Thái Hậu cũng không thể không bội phục sức không chế của Lưu Tứ, đối mặt tuyệt sắc giai nhân như thế hắn còn có thể xuống tay, trên đường hồi kinh nhiều lần mắng Ngọc Chân công chúa, sau khi trở về cung liền giết hai cung nhân trong cung Ngọc Chân công chúa, trong đó một người còn là cung nữ bên người, một chút tình cảm đều không cho.
Bao nhiêu hoàng đế ngu ngốc bởi vì mỹ nhân mà mất giang sơn, Lưu Tứ quả thực không giống trong suy nghĩ của bà, trời sinh liền lòng lang dạ sói, máu lạnh vô tình.
Thái Hậu khinh thường Lưu Tứ, nếu Lưu Mạc yêu giang sơn không yêu mỹ nhân bà sẽ nói Lưu Mạc lòng mang chí lớn, tới Lưu Tứ bà liền cảm thấy hắn máu lạnh tàn khốc.
Mặc kệ như thế nào, dung mạo Ngu Hạ quá làm người chú ý, Thái Hậu nguyên bản đối với Ngu Hạ không có ý niệm khác, hiện giờ cũng có chút ẩn ẩn lo lắng, giữa hoàng đế cùng Ngu Hạ đến tột cùng có tư tình hay không.
Ngu Hạ hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Thái Hậu nương nương.”
Khẩu âm nàng cùng phi tần khác bất đồng, Lan Quốc ở phía nam, thanh âm Ngu Hạ cũng nhu nhu, chợt vừa nghe còn có chút không quen.
Trong lòng Thục phi toàn là dấm, trên mặt lại không dám lộ ra vẻ chế giễu, nàng nói: “Khẩu âm Hoàng Hậu thật là kỳ quái, ta mới lần đầu nghe thấy.”
Ngu Hạ sửng sốt một chút, nói: “Vừa tới Cảnh Quốc, còn chưa học được khẩu âm Cảnh Quốc.”
Hiền phi cười cười: “Thục phi nương nương chính là như vậy, không đi qua địa phương nào cũng không có gặp qua nhiều trường hợp.”
Thục phi bị Hiền phi châm chọc chưa hiểu việc đời, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Thái Hậu trên cao nhìn xuống, quét mắt nhìn Hiền phi một cái, Hiền phi không hề nói gì nữa, bất quá trên mặt càng thêm đắc ý.
Ngu Hạ lúc trước cũng không phải không có gặp qua phi tử hậu cung của phụ hoàng tranh đấu gay gắt, nàng lúc ấy tuổi còn nhỏ, hậu phi tranh đấu như thế nào cũng không dám tính kế nàng, nàng liền không quá để ý. Hiện tại nhìn những nữ nhân của Lưu Tứ ngươi một câu ta một câu, nàng mới ý thức được chính mình cũng thành một trong những người tranh đấu.
Có lẽ nàng cũng không muốn tranh đoạt cái gì, nhưng bị Lưu Tứ đưa lên vị trí này liền gặp phải rất nhiều nguy cơ.
Ngu Hạ được ban tọa, nàng nhìn ba vị phi tần, ba vị phi tần cùng ngồi cùng ăn, xem quần áo trang điểm, hẳn đều ở phi vị.
Thục phi vừa mới bị nhắc tới, nàng sinh ra thanh tú, thân thể cũng có vẻ suy nhược, thoạt nhìn đoan trang, khí chất thiên lãnh, người mang khí chất thư hương hẳn là Hiền phi, vị dung mạo thường thường kia hẳn là Đức phi, trong cung có vài vị cung nữ so với Đức phi còn xinh đẹp hơn, bất quá lại không có khí chất đạm nhiên như Đức phi.
Căn cứ theo tin tức lúc trước Liên Yên nói qua, Ngu Hạ đều đoán chuẩn.
Đến nỗi Thái Hậu, Ngu Hạ vừa mới nhìn thoáng qua, Thái Hậu lúc tuổi trẻ hẳn là đại mỹ nhân minh diễm, hiện tại già rồi có vẻ uy nghiêm, khóe môi trước sau gục xuống, tuy rằng lộ ra khuôn mặt hiền từ nhưng trong mắt luôn lộ ra hung quang.
Thoạt nhìn hung như vậy, trách không được là mẫu thân thân sinh Lưu Tứ.
Thái Hậu nói: “Nếu tới Cảnh Quốc, liền phải phục tùng quy củ Cảnh Quốc, hoàng đế để ngươi làm Hoàng Hậu ngươi chính là Hoàng Hậu trong miệng chúng phi, Hoàng Hậu phải có bộ dáng của Hoàng Hậu, nói giọng mềm mềm mại mại thanh lâu cười nhỏ dường như cũng không hợp quy củ, hôm nào ai gia phái một ma ma tới cung ngươi dạy ngươi quy củ.”
Đức phi cùng Thục phi nghe Thái Hậu nói lời này, liền biết Thái Hậu cũng phiền Hoàng Hậu.
Cho dù là phi tần phân vị thấp nhất Thái Hậu cũng sẽ không dùng “Thanh lâu cười nhỏ” để hình dung thanh âm người khác.
Bất quá Ngọc Chân công chúa cũng thật là, lớn lên xinh đẹp cũng thôi đi, thanh âm còn chọc người yêu thương như vậy, Thái Hậu không nhằm vào nàng còn sẽ nhằm vào ai, Thục phi cảm thấy Tề Quý Phi không tới thật là đáng tiếc.
Nếu Tề Quý Phi nhìn thấy Ngọc Chân công chúa bộ dáng kiều kiều nhược nhược như Tây Thi nói không chừng sẽ tức giận đến hộc máu đi.
Ngu Hạ bị Thái Hậu nói một hồi, nàng cũng không dám phản bác, Lan Quốc bị Cảnh Quốc đánh bại, nàng cũng không có thể diện, đi vào Cảnh Quốc chính là không có tiếng nói.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám nhòn nhọn tinh tế: “Bệ hạ giá lâm!”
Hoàng đế đã bao lâu rồi không có tới Vĩnh Thọ cung, cũng ít có trường hợp cùng Thái Hậu đụng mặt, thời gian còn lại hoàng đế rất ít tới đây. Tuy rằng Thái Hậu là mẹ đẻ hoàng đế, hai người thực chất lại như người lạ.
Đây cũng là nguyên nhân làm Tề gia lo lắng.
Thục phi, Hiền phi, Đức phi đã có một năm không nhìn thấy Lưu Tứ, các nàng đột nhiên nghe được Lưu Tứ tới đều sửa sang lại quần áo cùng trâm cài của mình.
Thái Hậu trong lòng kinh ngạc, lại không có nói cái gì.
Lưu Tứ đi đến, trước khi hắn đi Lan Quốc làm con tin người khác còn sẽ nói một câu Tấn Vương điện hạ phong thần tuấn lãng, cùng Thái Tử điện hạ bích hợp châu liên. Sau khi từ Lan Quốc trở về, người khác không còn có thấy hắn cười nữa, hắn phảng phất như thay đổi thành người khác, đã từng là thiên chi kiêu tử lại trở nên âm trầm thô bạo.
Lúc này Lưu Tứ vẫn mang bộ mặt lãnh đạm, ngũ quan như điêu khắc, dáng người cao to đĩnh bạt, khí chất đặc biệt cường đại, hắn vừa tiến vào Vĩnh Thọ cung phảng phất lạnh đi vài phần.
Phi tần trong cung đều ái mộ Lưu Tứ dung mạo xuất chúng, Thục phi e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Lưu Tứ, Hiền phi cùng Đức phi cũng ngậm ý cười.
Ngu Hạ sắc mặt vốn dĩ đã trắng, nhìn thấy Lưu Tứ lại đây sắc mặt nàng càng trắng đi vài phần, đồng tử hơi co rút lại.
Một màn này tự nhiên rơi vào mắt Thái Hậu.
Nàng cùng tam phi đứng lên hướng Lưu Tứ hành lễ, cổ áo Thục phi vốn dĩ đã rộng, lúc này biểu hiện cùng thần thái càng thêm táo bạo, hận không thể đem quần áo cởi ra cho Lưu Tứ nhìn.
Đáng tiếc Lưu Tứ cũng không thèm nhìn nàng, nhưng thật ra nhìn chằm chằm vào Ngu Hạ.
Viên đá quý xanh lục trên ngực Ngu Hạ phá lệ lóng lánh, ánh lên da thịt trắng nõn nà của nàng, làm người muốn xé rách váy áo nàng, để toàn thân nàng chỉ còn vòng cổ và viên đá quý kia.
Thân thể Ngu Hạ cứng đờ, tay chân lạnh lẽo.
Lưu Tứ để các nàng đứng lên, lúc này mới nhìn về phía Tề Thái Hậu, châm chọc cong cong khóe môi: “Nhi thần thỉnh an Thái Hậu.”
Tề Thái Hậu nhìn thấy gương mặt Lưu Tứ liền cảm thấy tâm như đao cắt, nếu lúc trước Lưu Tứ chết ở Lan Quốc hiện giờ người ngồi trên long ỷ chính là con trai Lưu Mạc của nàng.
Bất quá cũng chỉ thất thần một lúc, Thái Hậu cười nói: “Ai gia thân thể luôn luôn khỏe mạnh, hoàng đế quốc sự bận rộn không cần lo lắng cho ai gia đâu.”
Nhìn thấy Ngu Hạ lớn lên xuất sắc như vậy, Thái Hậu vốn đang muốn nhục nhã nàng một phen. Thái Hậu ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, ở lâu địa vị cao, phương pháp tra tấn người tự nhiên rất nhiều, nhưng Lưu Tứ lại đây bà đành phải thôi.
Vốn dĩ nàng còn lo lắng Lưu Tứ đối Ngu Hạ có chân tình, hiện giờ vừa thấy Lưu Tứ vẫn là quá non.
Nếu thật sự đối Ngu Hạ có tình cũng sẽ không cố ý lại đây che chở nàng, để nàng trở thành cái đinh trong mắt chúng phi. Hơn nữa, người động tác nhỏ cũng không thể qua mắt Thái Hậu, xem bộ dáng Ngu Hạ nơm nớp lo sợ liền biết nàng ngày thường khẳng định bị Lưu Tứ nhục nhã rất thảm.
Tiểu vưu vật tuyệt sắc như vậy, nếu cùng hắn có chút qua lại lấy tính tình có thù tất báo của hắn không đem người chơi hư mới là lạ.
Lưu Tứ ngồi bên cạnh Ngu Hạ, cung nữ đưa tới nước trà, hắn luôn luôn đồ vật trong cung không uống Thái Hậu, hắn nhìn chăm chú vào Ngu Hạ, tay Ngu Hạ nhịn không được run lên, sợ đem ly trà đánh nát nên cũng không dám uống.
Không đến nửa khắc chung Lưu Tứ liền đứng dậy: “Thái Hậu bên này không có chuyện khác, trẫm liền mang Hoàng Hậu trở về.”
Ngu Hạ giật mình, nàng không muốn đi cùng Lưu Tứ, Lưu Tứ đem nàng kéo lên.
Chờ hai người rời rời Vĩnh Thọ Cung, Hiền phi cùng Đức phi đều có chung suy nghĩ với Thái Hậu, Thục phi cho dù nghĩ tới việc này bất quá trong lòng cũng không quá rõ ràng.
Không tới một canh giờ, Thái Hậu cùng tam phi cũng biết Hoàng Hậu bị hoàng thượng mạnh mẽ kéo lên long liễn, nghe nói Hoàng Hậu quần áo tán loạn, bị chỉnh rất thảm.