BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Thiên Dao dừng bước ở trước một gian hàng, ngạc nhiên nhìn những chiếc mặt nạ với nhiều sắc thái khác nhau. Thuận tay cầm lên mặt nạ Dạ Xoa xấu xí đeo lên mặt. “Thật thú vị.”

Vân Kiếm khẽ cười, từ trong ống tay áo lấy bạc ra đưa cho ông chủ.

“A Dao từng xem qua một cuốn sách cổ, trên đó nói trong sơn cốc xa xôi có bộ tộc Tây Lăng, người của bộ tộc này vô cùng đặc biệt, tất cả mọi người đều mang mặt nạ, lúc cười thì sẽ mang mặt nạ cười, lúc khóc thì sẽ mang mặt nạ khóc. Lúc đó muội liền nghĩ, nếu như chúng ta cũng giống như người Tây Lăng, đơn giản chỉ lấy hai bộ mặt này làm biểu hiện, như vây không cần phải hao phí tâm sức đi phán đoán tâm tình của đối phương.”

Vô cớ, nàng lại nhớ tới Sở Diễm, nam nhân đó làm người ta vĩnh viễn không thể nắm trong tay được cảm xúc của hắn. Nụ cười của hắn, vĩnh viễn không đạt tới đáy mắt.

Vân Kiếm khẽ than, “Trên đời này khó nhất là nắm bắt lòng người.”

Thiên Dao bước đi nhẹ nhàng hòa vào dòng người, tóc đen buông xoã, tuyết y khẽ động, thân hình kiều nhỏ nằm gọn trong chiếc áo lông dày, càng lộ vẻ mỏng manh. Mặt nạ đáng sợ đeo trên mặt, ngược lại tăng thêm phần kỳ ảo đơn độc trong đêm.

Cổ tay như ngọc đột nhiên bị một bàn tay nắm mạnh lấy, hàng mi thanh tú khẽ nhíu, theo bản năng xoay tay một chưởng đánh vào đối phương, mà đối phương lại tài tình tránh được đòn.

Kinh ngạc ngước mắt lên, lọt vào tầm mắt là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Sở Diễm.

“Là ngươi!”

“Ai cho phép ngươi ra ngoài.” Đôi mắt hắn lạnh như băng, giọng điệu mang theo sự tức giận.

Thiên Dao thoáng bối rối, nàng đeo mặt nạ, hắn lại vẫn có thể nhận ra nàng giữa biển người mênh mông.

Thuận tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, Thiên Dao khẽ cười, “Điện hạ cũng không nói là không cho phép…..”

“Diễm, vị này là?” Giọng nữ trong trẻo, cắt ngang lời nói của nàng. Thiên Dao lúc này mới chú ý, đứng bên cạnh hắn là một nữ tử trẻ tuổi, thân choàng một tấm áo da cáo đỏ rực, tóc đen, dung nhan mỹ lệ, trên đầu cài nghiêng một cây trâm phù dung bằng vàng, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng. Bàn tay nhỏ đang nắm lấy bàn tay hắn.

Diễm! Tiếng xưng hô này mới mờ ám làm sao.

Sở Diễm không hề để ý tới nàng, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Thiên Dao. “Đưa Thái tử phi hồi phủ.”

“Vâng.” Xích Diễm khom người lĩnh mệnh.

“Ti Ngôn không biết là Thái tử phi nương nương, mong nương nương thứ tội.” Nữ tử cười duyên dáng, nhẹ nhàng cúi đầu.

Ti Ngôn, Mộ Dung Ti Ngôn. Nữ nhi của Mộ Dung Phục, mỹ nhân nổi danh thành Ung Châu. A, Sở Diễm tới thành Ung Châu bất quá chỉ mới 10 ngày mà thôi, không ngờ đã phát triển tới mức nắm tay đi dạo, có phải là nàng nên tán thưởng sức quyến rũ khôn cùng của Thái tử điện hạ không.

“Mộ Dung tiểu thư hữu lễ.” Thiên Dao khẽ khom người đáp lễ.

“Nương nương, xin mời.” Xích Diễm khom người cúi đầu nói.

Thiên Dao lạnh lùng phất tay áo rời đi. Lúc này, Vân Kiếm mới theo gót, đối với tình huống như vậy, tựa hồ cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn hững hờ liếc nhìn Sở Diễm, xoay người theo Thiên Dao rời đi.

Phía trước xe ngựa, hắn ngăn nàng lại, mày kiếm nhíu chặt. “A Dao……”

“Vân đại ca đưa Thiên Dao ra phủ, chỉ vì muốn thấy trò hay này sao?” Thiên Dao cười trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt u ám đảo qua người Vân Kiếm.

Vân Kiếm trầm mặc không nói, hoặc nói, hắn cũng không thể nào phản bác. Hắn là nam nhân, hắn thừa nhận hắn ghen tị với Sở Diễm, ghen tị đến tột cùng. Chỉ vì, hắn từng nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, từ lúc đó, liền không cách nào buông tay. 

Thiên Dao cười khổ, Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, sao có thể cùng nàng một đời một kiếp một đôi. “Vân đại ca hà tất phải làm chuyện dư thừa, A Dao đối với hắn, trước giờ chưa từng mong đợi gì.”

Sự cô đơn trong mắt nàng, vô cớ làm ngực Vân Kiếm đau nhói như kim châm. 

Nàng cúi người bước vào trong xe, xe ngựa chầm chậm chuyển động, lướt qua người Vân Kiếm. Hắn vẫn đứng yên bất động tại chỗ, không mảy may phản ứng. Khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.

Nhất định là một đêm không ngủ, Thiên Dao ngồi trong đình viện, tùy ý thưởng thức quân cờ bằng ngọc ấm lạnh trên bàn đá. Hai ngón tay trắng nõn kẹp lấy quân cờ màu đen, trong đêm khuya hết sức quỷ mị.

Trong đêm tối, một bóng trắng bay qua, phát ra tiếng hót trong trẻo, Thiên Dao ngước nhìn, là một con vân điêu toàn thân trắng thuần.

Nhất thời cao hứng, ngón tay khẽ búng, một viên ngọc băng sáng loáng bắn về phía bóng trắng. Cánh vân điêu bị thương, vỗ vỗ vài cái, rơi xuống đất.

Nàng ngồi xổm xuống đất ôm lấy con chim bị thương vào trong lòng, cười yếu ớt, “Lúc này chắc ngươi không bay được nữa rồi, ở lại bầu bạn với ta đi.” 

Bàn tay khẽ vuốt vuốt hai cánh của vân điêu, kéo móng chân sắc nhọn nghịch nghịch. Vô ý phát hiện một vòng bạc treo trên bàn chân chim, trong vòng bạc cất giấu một tờ giấy mỏng.

Thiên Dao tò mò mở ra, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Lá thư này là của phụ thân nàng hồi đáp Thái tử điện hạ, đồng ý ba ngày sau điều động trăm vạn đại quân biên cảnh chi viện Ung Châu.

Thiên Dao nắm chặt lá thư trong lòng bàn tay, rất nhiều sự việc trong đầu nàng dần dần rõ ràng. A, hóa ra đây mới là mục đích hắn đưa nàng đến Ung Châu, cái gì mà cùng sống cùng chết, chẳng qua là lời nói gạt người, mà nàng lại thật sự tin tưởng.

Lảo đảo hướng về phía viện lạc của Sở Diễm, nha hoàn người hầu bên đường nhìn thấy nàng, rối rít quỳ rạp xuống đất. Mà Thiên Dao hoàn toàn không có tâm tư để ý.

Trước cửa Thái tử đứng vài tên thị vệ áo xanh, thấy Thiên Dao, vội vàng cúi đầu quỳ lạy. “Thuộc hạ bái kiến Thái tử phi nương nương.”

Thiên Dao nhân lúc này, phất tay áo một cái, đẩy cửa bước vào. Mà một khắc sau, liền cứng đờ tại chỗ.

Trong phòng, giường khảm ngà voi lộn xộn, Sở Diễm thân mặc trung y màu vàng pha lẫn sắc đỏ, lười biếng dựa trên đầu giường thái phi, trong đôi mắt phượng vô cùng mỹ lệ nhàn nhạt nhuốm màu sắc dục. Mà trong lòng hắn, đang ôm lấy một vị nữ tử mỹ mạo, vạt áo trước ngực nàng mở lớn, trên bộ ngực trắng nõn điểm vài dấu hồng hồng.

Đầu óc Thiên Dao trống rỗng, gượng gạo dời mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt Sở Diễm u lãnh đảo qua người nàng, vầng trán mang theo vẻ tản mạn, đầu ngón tay tùy ý vân vê vạt áo trước ngực Mộ Dung Ti Ngôn.

“Có việc gì?” Hắn lười biếng mở miệng, trong ngữ điệu hoàn toàn không có cảm xúc.

Thiên Dao cúi đầu xuống thật thấp, cắn chặt cánh môi. “Vẫn là mời Mộ Dung tiểu thư tránh mặt.”

Khóe mắt Mộ Dung Ti Ngôn liếc về phía Thiên Dao, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán giận. “Điện hạ.” Nàng dựa vào ngực Sở Diễm, giọng nói cực kỳ mềm mại ủy khuất.

“Ra ngoài trước đi.” Sở Diễm đẩy nàng từ trong lòng ra, đứng dậy, kéo lấy cẩm bào choàng lên vai.

Ti Ngôn bất đắc dĩ đứng dậy, kéo váy rời đi, lúc đi ngang qua Thiên Dao lạnh lùng lườm nàng một cái.

Cửa phòng theo tiếng động nhỏ đóng lại, trong phòng trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Ánh mắt Sở Diễm u lãnh, từ trên cao nhìn xuống, “Đuổi nàng ta đi, Thái tử phi chắc là muốn thay nàng thị tẩm?” Hắn cười tà mị, đầu ngón tay cợt nhả nâng cằm nàng lên.

Thiên Dao nghiêng đầu tránh đi sự khống chế của hắn, tức giận ném lá thư trong tay lên người hắn. Trang giấy mỏng bị vò thành một cục, theo vạt áo hắn trượt xuống. Đôi mắt đen như mực của Sở Diễm trầm xuống, ý cười trên khóe môi từ từ thu lại.

“Đây chính là dụng ý ngươi đưa ta đến biên cảnh?”

“Bằng không? Ngươi tưởng là gì?” Ánh mắt hắn lãnh mạc, giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt.

Thiên Dao đau đớn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh. Đúng vậy, nàng còn mong đợi gì nữa? Hắn vốn là người vô tâm!

“Tự điều đại quân là tử tội, Thiên Dao sẽ trở thành tội nhân của Thẩm gia.”

Sở Diễm lạnh nhạt nhìn nàng, hoàn toàn không nhúc nhích.

A, lãnh mạc vô tình, đây mới là bản tính của hắn. Thiên Dao cười khổ, kiêu ngạo ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn. “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đụng đến Thẩm gia, Sở Diễm, đừng ép ta, bằng không, chúng ta ngọc nát đá tan.”

Thiên Dao vung tay áo lên, một dòng khí lạnh từ lòng bàn tay chảy ra, hàn khí cường thế, đánh vào một góc bàn. Bàn gỗ màu nâu đỏ trong nháy mắt vỡ vụn sụp xuống, văn phòng tứ bảo trân quý trên kệ án từng cái rơi xuống đất.

Thiên Dao phất tay áo bỏ đi, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng vang lớn. Sở Diễm khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng mảnh mai biến mất ở góc rẽ, hài hước khẽ cười.

Bộ dạng giương nanh múa vuốt, thật ra rất thú vị.

Sáng sớm hôm sau, Vân Kiếm tìm khắp xung quanh cũng không thấy bóng dáng Thiên Dao. 

Theo lời người hầu nói, đêm qua nàng từ viện lạc của Sở Diễm ra, liền đi về hướng hậu viên.

Đi loanh quanh, cuối cùng tìm thấy bóng dáng kiều nhỏ trong vườn hoa phía sau. Nàng cô đơn lẻ loi quỳ trong viện, trên đầu trên người đều ướt đẫm. Vân Kiếm bước vội tới, ôm lấy cơ thể mảnh mai yếu ớt vào trong lòng.

“Là hắn khiến muội trở thành bộ dạng này?” Hắn buồn bực hỏi, mày kiếm nhíu chặt, cả người đều khẽ run.

“Không, không phải, là chính muội.” Thiên Dao lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt.

Nước là chính nàng hắt lên trên người, sáng sớm nha dịch mới kéo từ dưới giếng lên, giội lên trên người, lạnh tới tận xương cốt. Nàng nghĩ như vậy mới có thể khiến bản thân tỉnh táo một chút.

“Đồ ngốc!” Hắn đau lòng ôm nàng vào trong lòng, thật chặt.

Thiên Dao giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, cố gắng gượng dậy từ mặt đất. Khóe môi cong cong thành một góc hoàn mỹ, lại cực kỳ chua sót. “Huynh biết, có đúng không?”

Ánh mắt Vân Kiếm trốn tránh, hắn biết rõ Thiên Dao đang ám chỉ chuyện Thẩm gia, không ngờ tới nàng lại biết nhanh như vậy.

Thiên Dao không ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý trốn tránh của hắn nghĩa là gì. Ý cười trên khóe môi càng sâu, lại biểu lộ sự cay đắng. “Hóa ra huynh biết, hóa ra huynh cũng gạt muội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi