BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

“Đau, đau quá.” Thiên Dao mơ hồ nỉ non, cơn co rút ở bụng dưới cứ một lần lại thêm một lần. Đầu ngón tay của nàng bấu chặt ở trên bụng, khớp xương giật giật trắng bệch. Thân thể run rẩy kịch liệt.

Từ ma ma đương nhiên phát hiện vẻ khác thường của nàng, vội vàng hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Thiên Dao kiên cường cắn chặt môi, giọt máu đỏ tươi theo khóe miệng tràn ra. 

Lúc này, tiếng bước chân của Lưu Trung từ xa tiến lại, đến trước mặt Thiên Dao thì ngừng lại. Ông đến lần này tất nhiên là nhận lệnh của Sở Diễm. Hắn biết Thiên Dao tính tình quật cường, nàng không chịu cúi đầu, hắn liền sai Từ ma ma và Lưu Trung đến khuyên nhủ.

“Điện hạ có lệnh…”

“Mau đi thông truyền cho điện hạ, nương nương không trụ được nữa rồi…” Từ ma ma lớn tiếng quát, hung bạo ngắt lời của ông. Lưu Trung là người thông minh, biết tình thế không ổn, lập tức quay trở về điện không dám trì hoãn phút nào.

“Nương nương, nương nương, người đừng dọa lão nô.” Gương mặt lạnh băng như núi bất biến của Từ ma ma rốt cuộc cũng có biểu tình của một người thường.

“Ma ma, ta đau quá.” Thiên Dao bóp chặt bụng dưới, há miệng thở dốc. Đầu ngón tay trắng xanh run rẩy đặt bên trong cổ tay… Ngay sau đó, gương mặt nhợt nhạt trở nên trắng bệch. “Không, không phải, sao lại thế này.” Nước mắt lạnh lẽo trong nháy mắt tuôn rơi, nàng vốn tưởng rằng nước mắt mình sớm đã cạn khô, hiện tại lại phát hiện, bản thân còn có thể đau đớn, còn có thể khóc, còn có thể… sợ.

Trong người nàng còn có một mạch đập khác vẫn đang đập yếu ớt. Nàng đã có thai, chỉ là, hài tử chưa đủ tháng, nàng là thầy thuốc mà lại sơ ý chưa từng phát hiện ra. Nàng uống qua kịch dược của Hàm Tuyết, lại quỳ trong đêm tuyết trọn vẹn hai canh giờ, Thiên Dao biết những thứ này đối với hài tử đều là nguy hiểm trí mạng.

Từng cơn co rút ở bụng dưới lại nhắc nhở nàng, tiểu sinh mệnh yếu ớt vô tội đang từng phút từng phút mất đi.

Chớp mắt, Sở Diễm đã bước nhanh ra ngoài điện. Vội vã đi tới trước mặt Thiên Dao, giơ tay kéo nàng vào trong lòng, trên gương mặt tuấn tú hiện đầy lo lắng. “Dao Nhi, Dao Nhi.”

“Sở, Sở Diễm, cứu lấy con, cầu xin người, cứu lấy con của chúng ta…” Nàng nắm chặt cánh tay hắn, bất lực cầu xin. Đây là lần đầu tiên Sở Diễm nghe được một chữ ‘cứu’ này từ trong miệng nữ tử quật cường cao ngạo này.

Ý thức Thiên Dao từ từ mơ hồ, nàng không chút sức lực khép mắt lại, khuôn mặt tái nhợt vẫn vương nước mắt, cánh môi đỏ thắm bị nàng cắn đến rướm máu.

Sở Diễm không chút trì hoãn, một tay ôm lấy Thiên Dao từ dưới đất lên. Đồng thời nghe thấy tiếng hô hốt hoảng của Từ ma ma. “Máu, máu nhiều quá.”

Trên nền tuyết ở phía dưới người Thiên Dao là một mảng máu đỏ tươi, ngay cả váy tuyết trắng trên người nàng cũng nhuộm một mảng lớn, giữa đêm khuya băng lãnh tản ra mùi tanh ngai ngái. Sở Diễm chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng ngột ngạt đau xót, trước mắt tựa hồ đều là màu đỏ tươi nhìn thấy mà đau lòng, đến nỗi không nhìn thấy màu sắc khác. 

“Truyền ngự y cho bổn vương!” Sở Diễm nổi giận rống lên một tiếng, đi nhanh về hướng Lăng Tiêu điện.

Trong Lăng Tiêu điện, Sở Diễm ngồi canh ở trước giường Thiên Dao, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, tuấn nhan tràn ngập thương xót. Ngự y viện truyền đến ngự y có tiếng, bất luận có đang trực hay không đều lập tức truyền vào Đông cung. Nghe nói Thẩm Thiên Dao xảy ra chuyện, đám nữ nhân náo nhiệt trong Đông cung đều nhanh chóng tới nhưng là đứng ở ngoài điện không dám đi vào.

Chỉ nghe trong điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống giận dữ của Thái tử điện hạ.

“Dao Nhi của bổn vương làm sao? Tại sao lại ra nhiều máu như vậy?”

“Hồi bẩm điện hạ, nương nương, nương nương đã có thai. Nhưng, hài tử đã bị kịch dược tổn thương, đã…”

“Bổn vương không muốn nghe giải thích, không cứu được hài tử của bổn vương trở về, bổn vương sẽ cho toàn tộc các ngươi chôn cùng.” Sở Diễm tức giận rống lên, ôm lấy nữ tử đang bất tỉnh hôn mê vào trong lòng. “Dao Nhi, nàng gắng gượng lên, hài tử sẽ không có chuyện gì đâu, bổn vương không muốn các nàng có chuyện. Dao Nhi, nàng mau tỉnh lại nhìn bổn vương đi!”

Đối mặt với sinh tử, Sở Diễm lần đầu tiên cảm thấy được sự bất lực của chính mình. Đứng ở vị trí một thái tử đầy quyền lực, vậy mà bảo hộ không được con của chính mình.

“Cái gì mà vô lực hồi thiên, một đám phế vật.”

Ngự y sợ tới mức hồn vía lên mây, lảo đảo quỳ xuống đất dập đầu. “Điện hạ thứ tội, nương nương đã sẩy thai, chúng thần thực sự bất lực. Có điều, nương nương còn sẽ, sẽ vẫn còn có thể có hài tử.”

Sở Diễm cười khổ, thật sự sẽ có nữa sao? Với tính tình của Thiên Dao, chỉ sợ sẽ hận hắn đến chết, há lại sẽ cho hắn cơ hội. Trong đầu, một mảnh đỏ tươi chói mắt không chút tiêu tan. Khó trách, giây phút đó, trái tim hắn lại đau đớn như vậy, bởi vì hài tử của hắn đã không còn, là hắn chính tay giết chết con mình.

Một tay hắn giữ chặt lấy ngực, cánh tay kia đưa ra, ngón tay thon dài run rẩy chạm vào gò má cơ hồ không còn huyết sắc, “Đồ ngốc, có thai vì sao không nói cho bổn vương? Giữa chúng ta lại không tin tưởng vậy sao?”

Trong lúc mơ màng, Thiên Dao thống khổ nhíu chặt mi tâm. Nhưng hắn không cách nào an ủi nàng.

Sở Diễm bắt mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi. “Thân thể của nàng thế nào? Có trở ngại gì không?”

“Thân thể nương nương chỉ sợ đã bị thương tổn nặng, phải điều dưỡng một thời gian.” Ngự y thấp thỏm trả lời.

“Ừm.” Sở Diễm gật đầu, trầm mặc một hồi sau lại mở miệng. “Mấy ngày trước, ngự y điều dưỡng thân thể cho nương nương là người nào?”

Các ngự y đưa mắt nhìn nhau, sau đó, có ba người run run rẩy rẩy đi ra. “Hồi bẩm điện hạ, là chúng vi thần.”

Phượng mâu Sở Diễm nheo lại, lời nói ra lạnh vô cùng, không mang chút thương lượng đường sống. “Xích Diễm, đem ba tên này ra ngoài, đánh chết.”

Ba người hoảng sợ không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!”

“Tha mạng?” Sở Diễm đứng dậy, mắt phượng tuyệt mỹ lạnh lùng không chút nhiệt độ, bất ngờ nhấc chân dùng lực đá lên bả vai của một vị ngự y. Vị ngự y kia ngã nhào xuống đất, đau đến nỗi không còn sức cầu xin tha mạng.

“Các ngươi còn dám cầu xin bổn vương tha mạng! Các ngươi vẫn luôn coi sóc thân thể trắc phi sao lại không biết nàng đã mang thai, là ai cho các ngươi gan lớn tày trời lừa trên gạt dưới.” Sở Diễm cơ hồ phẫn nộ tới cực điểm, hai mắt đều là màu đỏ.

Xích Diễm không dám trì hoãn, phân phó vài tên thị vệ lôi mấy ngự y phạm tội ra ngoài.

Các vị ngự y khác quỳ gối trong phòng lại càng hoảng sợ, run rẩy viết đơn thuốc, thật cẩn thận sai người hầu sắc thuốc. Không bao lâu sau, thang thuốc nóng được bưng vào, nồng nặc mùi thuốc đắng. Mà Thiên Dao căn bản không uống thuốc được, miễn cưỡng ép uống cũng đều chảy ra từ khóe môi.

Sở Diễm ngược lại vô cùng kiên nhẫn, tiếp nhận lấy chén thuốc từ trong tay thị nữ, uống thuốc vào trong miệng rồi miệng đối miệng mớm cho Thiên Dao. Cứ như vậy nhiều lần mới miễn cưỡng cho nàng uống thuốc được. Mà Thiên Dao lại vẫn chưa tỉnh, nàng tựa hồ vẫn còn trong ác mộng, không ngững giãy giụa, nước mắt theo khóe mi tràn ra không ngừng.

Sở Diễm liền canh chừng bên cạnh nàng, thậm chí không lâm triều. Hắn biết phụ hoàng sẽ vì vậy mà tức giận, nhưng hắn đã không còn bận tâm nhiều đến vậy.

Tin tức Thẩm Thiên Dao sẩy thai truyền đi rất nhanh trong Đông cung. Hậu cung là nơi tình người bạc lạnh, mỗi ngày đều có người chết vì những nguyên nhân khác nhau, không ai sẽ vì một tiểu sinh mệnh vô tội mà tiếc thương. Hơn nữa, nữ nhân lại càng vui sướng khi người gặp họa. 

Thiên Dao tỉnh lại đã là ba ngày sau đó. Nàng nằm thờ thẫn trên giường, ánh mắt vẫn không động đậy nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu không phải nước mắt trên khóe mắt không ngừng rơi, ai cũng nghĩ rằng nàng là một tượng gỗ không có sinh mệnh. Đầu ngón tay mảnh khảnh áp vào bên trong cổ tay, trong cơ thể rốt cuộc không cảm giác được nhịp đập yếu ớt kia. Hài tử của nàng đã không còn nữa.

Thiên Dao gắng sức chống người dậy, cuộn tròn co rúc vào góc giường. Mái tóc dài đen như mực rối tung, bộ dạng yếu ớt của nàng cực kỳ giống một hài tử bất lực. Bất kể là chật vật như thế nào, đôi mắt của nàng vẫn trong suốt mà sáng ngời, thế nhưng lúc này ánh mắt nàng tan rã, đã mất đi tất cả thần sắc, trống rỗng một mảnh.

Tiếng đóng cửa cọt kẹt vang lên, Sở Diễm đẩy cửa vào, nhìn thấy Thiên Dao đã tỉnh lại, tuấn nhan lộ vẻ vui mừng. Hắn bước nhanh tới ngồi bên giường, dịu dàng vươn cánh tay ra, ý định vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng nhưng lại bị Thiên Dao né tránh. Nàng trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ nhìn hắn, làm như hắn là mãnh thú rắn độc vậy.

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Sở Diễm thở dài bất đắc dĩ, ngực lại nổi lên chút đau đớn. “Dao Nhi, đừng vậy, bổn vương sẽ đau lòng.”

Thiên Dao thống khổ dùng hai tay che lấy lỗ tai, liều mạng lắc đầu. Nàng không muốn nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn, không muốn lại bị hắn mê hoặc. Nàng một lần lại một lần lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng đổi lại là cái gì? Thiên Dao chậm rãi đưa tay đặt lên bụng nàng, hài tử của nàng cũng đã rời khỏi nàng. Nghĩ đến đây, hàng lệ trong suốt lại chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Hài tử đã chết, lòng của nàng cũng đã chết theo.

“Dao Nhi đừng khóc, vừa mới tỉnh lại đã khóc sẽ tổn hại thân thể.” Sở Diễm đau lòng trấn an, cũng không dám lại gần. Giờ phút này Thiên Dao giống như con thú nhỏ bị thương, hành vi quá khích nào cũng sẽ làm hại đến chính nàng.

“Điện hạ, thuốc của nương nương đã xong rồi.” Tử Y khom người bước vào, đem chén thuốc ấm đưa tới trước mặt Sở Diễm. Hắn nhận lấy, dùng thìa múc thuốc đặt lên môi thử, thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa tới bên môi Thiên Dao. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi