BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.

Sư Tuân liên quan tới án tham ô địa phương, không chỉ trực tiếp liên quan Sư phủ trốn khó thoát, quan viên lui tới mật thiết với Sư Nhạc Chính cũng khó thoát kiểm tra hỏi tội, đặc biệt là Chử An Lương cùng hai ba võ tướng đã từng ra mặt cầu tình cho Sư Nhạc Chính, càng nơm nớp lo sợ mà viết tự tội, liều mạng phủi sạch quan hệ với Sư Nhạc Chính.

Nhưng hoàng đế vẫn chưa tiêu tán cơn giận, trong triều đình thần hồn nát thần tính, mỗi ngày đều có thể nghe nói lại có vị đại nhân hoặc tướng quân nào đó bị mời đến Đại Lý Tự, có đi vào còn có thể đi ra. Có đi vào, lại không có tin tức, chờ tin truyền ra, đã định tội đền tội.

Lúc Triệu thị bị trừ bỏ, mọi người từng trải nghiệm thủ đoạn thiết huyết của hoàng đế, đặc biệt lần này hoàng đế rõ ràng hướng về phía chỉnh đốn quân vụ địa phương, mũi đao đều nhắm ngay đám võ tướng công huân, nhóm văn thần trên triều đình nơm nớp lo sợ mà lau mồ hôi, nhưng không ai có lá gan đứng ra khuyên ngăn.

Có ít võ tướng công huân trong lòng không thoải mái càng sợ tới mức cáo bệnh ở nhà, ngày ngày hoảng loạn, sợ một ngày đao phủ bổ đao tới cái đầu mình. Mà ngược lại, Đại Trụ quốc Tiết Khởi triền miên giường bệnh, dâng tấu chương xin từ vị trí Đại Trụ quốc bị trả về. Hoàng đế cảm nhớ công lao của Tiết Trụ quốc, không chỉ giữ lại vị trí Đại Trụ quốc, cho phép ở kinh vinh dưỡng, sau đó còn phái ngự y trong cung đến Tiết phủ bắt mạch, ban thưởng bao nhiêu dược liệu quý báu.

Tiết Khởi cũng bị sự khoan hậu của thánh thượng làm cảm động, chống bệnh thượng triều, khấu tạ ân huệ của quân vương. Sau khi trở về Tiết phủ liền cáo ốm không ra, đại môn đóng chặt. Giống Hạ Trụ quốc cùng Thân Đồ Trụ quốc, không hỏi triều chính, một lòng dưỡng lão.

Kết cục của Sư Nhạc Chính khác với ba vị Trụ quốc tự xin cáo lão, ý của hoàng đế rõ như ban ngày.

Chử An Lương ngồi trong phủ tức giận đến ném bộ trà cụ quý giá: “Hắn đang ép ta đi vào khuôn khổ!”

Bốn Đại Trụ quốc bây giờ, chỉ có ông còn nắm binh quyền. Mấy năm nay Chử gia toàn dựa vào một mình ông chống đỡ, bởi vậy không thể so sức với năm nhà khác. Những năm gần đây ông cẩn thận trù tính, sợ một bước vô ý thua hết cả ván cờ. Trước đây Sư Nhạc Chính dốc hết sức khuyên bảo ông âm thầm xuất binh giúp đỡ phế Thái tử nên việc, vì để ổn thỏa nên ông không phái người đến trước. Nhưng không ngờ ông không động tới án mưu nghịch, cuối cùng vẫn bị ép giao binh quyền.

Phàm là có chút đầu óc, hiện giờ đều có thể nhìn ra, đến nay hoàng đế vẫn chưa để Đại Lý Tự kết án, rõ ràng là muốn buộc ông chủ động dâng tấu thỉnh tội từ quan!

“Sớm biết như thế…… Sớm biết như thế không bằng trước đây theo phế Thái Tử tạo phản!” Chử An Lương làm cỏ đầu tường cả đời, cũng khom lưng cúi đầu nghẹn cả đời, hiện giờ lại bị hoàng đế đặt lên lò lửa, cuối cùng không nín được oán khí nhiều năm.

“Trụ quốc nguôi giận, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Tâm phúc cả kinh, cảnh giác mà mở cửa nhìn bên ngoài, không thấy bóng người mới yên tâm, lại cẩn thận mà kiểm tra cửa sổ, mới hạ giọng nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bây giờ chúng ta một cây chẳng chống vững nhà, nếu cố chấp không chịu cúi đầu, sợ là……” Gã không nói tiếp câu sau, sợ là hình ngục Đại Lý Tự đang chờ bọn họ.

Mấy năm nay Chử An Lương và Sư Nhạc Chính kết giao rất chặt chẽ, cha con Sư Nhạc Chính ở hình ngục Đại Lý Tự hơn nửa tháng, ai biết đã ói ra cái gì. Nếu Chử An Lương không chịu cúi đầu, sợ là hoàng đế tùy tiện lấy ra một chứng cứ, liền có thể gọi bọn họ đến hình ngục một chuyến.

Tâm phúc nghĩ đến đây không khỏi hơi sợ hãi, mấy năm nay gã làm không ít chuyện cho Chử An Lương, muốn bứt ra cũng khó. Nếu Chử An Lương xảy ra chuyện, sợ là gã cũng không xong. Bởi vậy gã càng cẩn thận khuyên nhủ: “Nhẫn nại nhất thời, mới có thể thành đại sự.”

Chử An Lương cực hận, nghiến răng nghiến lợi một hồi, nhưng cuối cũng vẫn nhận mệnh, nhắm mắt nói: “Ngươi nói đúng, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.”

*

20 tháng 3, Đại Trụ quốc Chử An Lương bỏ mũ quan tháo quan phục, chỉ mặc trung y trắng thuần thượng triều thỉnh tội. Tự trần là có tình nghĩa với Sư Nhạc Chính nhiều năm, biết rõ đối phương đi sai bước vẫn che giấu cho ông ta. Mấy ngày nay ở trong phủ trằn trọc khó ngủ, thấy thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ, cũng không xứng với một thân quan phục, cho nên nguyện thỉnh tội từ quan, đền bù tội lỗi.

Chử An Lương lớn tuổi, biểu tình tiều tụy mà quỳ gối ở Sùng Chính Điện đau đớn khóc thành tiếng, chỉ cầu Tiêu Chỉ Qua cho phép ông từ quan bù tội.

Trên triều đình không ai dám nói thay cho ông, nhưng không ít võ tướng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, biểu tình lộ xúc động. Tiêu Chỉ Qua ngồi trên long tòa, thu hết biến hóa của mọi người vào đáy mắt, liền biết lần này chỉ có thể tới đây, nếu không chính là hăng quá hóa dở, kích thích oán khí của võ tướng.

An Trường Khanh đứng ở hàng đầu nhìn ánh mắt của hắn, lại nhìn Chử An Lương nước mắt nước mũi giàn giụa, đã hiểu tình thế. Y tiến lên hai bước, tự mình nâng Chử An Lương dậy, ôn tồn khuyên giải an ủi nói: “Bệ hạ là quân chủ thánh minh, thưởng phạt phân minh. Tuy Trụ quốc có sai, nhưng không phải tội lớn, nào đến nỗi tự trách như thế?”

An Trường Khanh đưa lối, Tiêu Chỉ Qua liền thuận thế, gật đầu trầm giọng nói: “Nhạn Vương nói đúng, tội ác của Sư Nhạc Chính chưa liên quan thân tộc, Chử Trụ quốc chỉ là bạn tốt, thật sự không cần như thế. Bốn Đại Trụ quốc bây giờ, Hạ Trụ quốc cùng Thân Đồ Trụ quốc cáo lão vinh dưỡng, Tiết Trụ quốc lại triền miên giường bệnh. Chỉ có Chử Trụ quốc còn có thể ra sức vì nước, chuyện từ quan không thể nói nữa.”

Đây là hắn vừa trấn an vừa âm thầm uy hiếp, Chử An Lương thiếu chút nữa không nói ra lời. Che ngực thở hổn hển hồi lâu mới đỡ, nơm nớp lo sợ lại quỳ xuống nói: “Không phải lão thần không muốn ra sức vì nước, thật sự là lão thần đã lớn tuổi, mấy ngày nay lại phí công lo lắng việc của Sư Nhạc Chính, đã không còn dùng được. Chỉ cầu bệ hạ thương hại lão thần, cho phép thần cáo lão về nhà dưỡng bệnh.”

Ở trước mặt quần thần hai người một muốn giữ lại, một kiên quyết từ quan, cuối cùng Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Thôi, Chử Trụ quốc đã định, trẫm cũng không cố chấp nữa.”

Nói xong làm bộ gắng gượng cho phép ông từ quan, chẳng qua ngoài miệng thì hắn nói giữ lại cho dễ nghe, nhưng lúc làm là ngoài tán trong biếm. Đến cuối cùng không giữ lại vinh phong Đại Trụ quốc, chỉ hết sức ôn hòa mà lệnh Hàn Chương đỡ người đến trắc điện nghỉ ngơi, lại mời ngự y đến bắt mạch, chớ để Chử đại nhân bị phong hàn.

Sau khi tan triều, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua cùng đến thiên điện Sùng Chính Điện xử lý công vụ. Đợi mấy đại thần nghị sự đi rồi, Tiêu Chỉ Qua ném tấu chương, duỗi tay kéo An Trường Khanh vào lòng, không vui nói: “Chử An Lương thật là lão già xảo trá.”

Sau khi cha con Sư Nhạc Chính bị nhốt ở hình ngục, Tiêu Chỉ Qua lệnh Đại Lý Tự thẩm vấn nghiêm ngặt, bọn họ ói ra không ít thứ, nhưng có liên quan tới Chử An Lương, đều là chút việc nhỏ. Có thể định tội ông ta, nhưng không gây thương tổn gân cốt.

Tuy trên triều đình, Tiêu Chỉ Qua ra tay cương quyết, nhưng xưa nay công chính, bởi vậy dù có triều thần bất mãn, cũng không nói ra được chữ “sai”.

Chử An Lương không đủ tội danh, dù Tiêu Chỉ Qua là hoàng đế, cũng không thể tùy tâm sở dục mà trị tội ông ta, bằng không đó là không có bằng chứng, không thể làm người phục.

“Ông ta là cỏ đầu tường, nếu làm việc không cẩn thận, cũng sẽ không sống đến bây giờ.” An Trường Khanh thả lỏng thân thể dựa vào lòng hắn, bút trong tay lại không dừng: “Nhưng lần này buộc ông ta tự xin cáo lão, cũng coi như không tệ. Ít nhất bên ngoài ông ta không thể làm gì nữa.”

Tiêu Chỉ Qua cười lạnh nói: “Lòng dạ cáo già này không nhỏ, chỉ cần không chết, sẽ không chịu thua.”

Trước kia phế Thái tử mưu nghịch, ông ta và phế Thái tử liền âm thầm lui tới, chỉ là ông ta xử lý sạch sẽ, không để Tiêu Chỉ Qua tìm được chứng cứ. Trước mắt tuy ông ta bị buộc bất đắc dĩ tự xin từ quan dưỡng lão, nhưng không nói được sau lưng đang có chủ ý gì.

An Trường Khanh cọ gương mặt hắn, cười nói: “Sau này lâu lâu phái người đi chèn ép ông ta, không nín được mới tốt. Bằng không ông ta nén cả đời, chẳng phải chúng ta phải đề phòng ông ta cả đời?”

Tiêu Chỉ Qua cười, lấy cái cằm mới nhô râu cọ y, vô cùng đứng đắn mà khen: “Nhạn Vương quả đa mưu túc trí, mọi việc ngày sau còn phải dựa vào Nhạn Vương mới được.”

—— tối qua hắn lại quấn lấy An Trường Khanh làm loạn một đêm, buổi sáng dậy muộn khó có, râu còn chưa kịp cạo đã phải đi thượng triều. Cũng may long tọa cách khá xa, bên dưới không thấy rõ lắm. Bằng không bị gán không ít nghi dung không chỉnh.

An Trường Khanh bị cọ ngứa, ghét bỏ đẩy người ra một chút: “Mau đi bảo Hàn Chương cạo râu cho ngài.”

Tiêu Chỉ Qua không chịu đi, hai người cười đùa chốc lát mới nói chính sự. An Trường Khanh đưa một tấu chương cho hắn xem: “Thái Thường Tự khanh nói đã phê xong bài thi Hội, ít ngày nữa có thể đặt hoàng bảng.”

Mùng một tháng 3 kết thúc thi Hội, 23 tháng 3 đã duyệt xong bài thi, xếp thứ hạng. Lúc trước vì việc của cha con Sư Nhạc Chính, mọi người đều đặt ánh mắt lên đó, không có tâm tư quan tâm thi Hội. Hiện giờ việc này đã bình ổn, Thái Thường Tự khanh mới dâng tấu chương tới hỏi an bài thi Đình cùng Quỳnh Lâm Yến sau này.

Cuối tháng 3 yết bảng, trung tuần tháng 4 sẽ tiến hành thi Đình. Sau thi Đình sẽ do Tiêu Chỉ Qua chọn ra ba người nhất giáp trong mười bài thi, đó là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, hợp thành tam đỉnh giáp. Các đời Đại Nghiệp đều tổ chức Quỳnh Lâm Yến, mời tân khoa tiến sĩ cộng ẩm với thánh thượng, lần này cũng không ngoại lệ. Quỳnh Lâm Yến chính là quốc yến, tân khoa tiến sĩ cũng là rường cột nước nhà tương lai, bởi vậy cũng coi như một chuyện đáng chúc mừng, tất cả công việc đều sớm được chuẩn bị.

Tiêu Chỉ Qua nói: “Quỳnh Lâm Yến làm náo nhiệt chút, trước đó mới vừa xử lý một đám người, đúng lúc mượn chuyện vui để các đại thần thư giãn, tránh bọn họ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, suốt ngày nơm nớp lo sợ.”

Rõ ràng là chính hắn cả ngày bình tĩnh dọa người, hiện tại còn đúng lý hợp tình mà trách triều thần sợ hắn. An Trường Khanh không nói liếc hắn một cái, trong lòng càng đồng cảm cho nhóm đồng liêu, liền nói: “Vậy làm náo nhiệt chút.”

***

25 tháng 3, trường thi yết bảng.

Sáng sớm, trường thi dán thông báo lên tường, các cử tử chen đầy xem bảng, sau khi thi xong bọn họ liền ở lại Nghiệp Kinh chờ yết bảng, ngày ngày nhón chân mong chờ, mới tới hôm nay.

Từng tờ hoàng bảng được dán ra, mọi người tha thiết mà tìm kiếm tên mình hoặc tên thân hữu. Sáng sớm An Trường Khanh cũng phái người tới xem bảng, quá nhiều người nên y không ra ngoài, chỉ phái An Phúc đi xem.

Chu Hạc Lam ngồi bên cạnh y —— khi hai người tới trường thi đúng lúc đụng phải, liền cùng tới.

An Trường Khanh trêu ghẹo nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ nắm chắc phần thắng, không cần khẩn trương.”

Lúc Chu Hạc Lam tới còn vân đạm phong khinh, mày cũng không nhăn một cái. Trước mắt An Phúc đi xem bảng, gã mới lộ vài phần khẩn trương, tay đặt trên đầu gối nắm thành quyền, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài một chút.

“Vốn dĩ không khẩn trương.” Chu Hạc Lam thấy thế cũng không che dấu, giữa mày hiện ra một tia xấu hổ: “Chỉ là sau khi thi xong có đến mấy tiệc rượu, phát hiện ngọa hổ tàng long trong những cử tử này, vốn tưởng liên trúng tam nguyên không hề thấp thỏm, sau mới phát giác là ta ếch ngồi đáy giếng. Sợ phụ lòng kỳ vọng của tiểu thư.”

Khi An Trường Khanh chuyển chiếc khăn “Liên trúng tam nguyên” mà An Nhàn Ngọc tự tay thêu cho gã, gã từng nói sẽ không để An Nhàn Ngọc thất vọng, lần này nhất định đoạt được tam nguyên, vẻ vang đến phủ Nhạn Vương cầu hôn.

Nhưng chuyện đến trước mắt, gã lại sợ phụ sự kỳ vọng của An Nhàn Ngọc.

An Trường Khanh rót đầy chén trà cho gã, hỏi: “Nếu không thể đoạt khôi, ngươi định thế nào?”

Tay hư hư nắm thành quyền liền nắm chặt lại, Chu Hạc Lam rũ mắt nói: “Nếu không thể đoạt khôi, ta vẫn sẽ mời bà mối tới cửa cầu hôn, nếu tiểu thư không bỏ, sau này ta nhất định kiếm một phần cáo mệnh* cho nàng, không để gương mặt nàng vô quang; nếu nàng thấy ta vô dụng, chọn người khác nghị thân, ta cũng không oán hận……”

An Nhàn Ngọc đã khá lớn, nữ nhi bình thường vào tuổi này đã cưới gả làm phụ nhân sinh nhi dục nữ. Nàng lại chậm chạp không đính hôn, hơn nữa trước đây nàng từng hủy một mối hôn sự. Tuy rằng e ngại quyền thế của Nhạn Vương, không ai dám nhàn thoại ngoài miệng, nhưng có lẽ khi nhắc tới cũng sẽ không dễ nghe. Chu Hạc Lam vẫn luôn muốn để nàng vẻ vang mà gả cho mình, như thế sau này cũng sẽ không bị người ta nói linh tinh như “Có huynh trưởng che chở, tuổi này cũng khó tìm được mối hôn sự tốt, không bằng thừa dịp còn có người muốn thì gả sớm đi”.

Gã nói rất khẩn thiết, An Trường Khanh hài lòng, nếu Chu Hạc Lam nói cái gì như “Năm nay không đậu thì năm sau thi lại, đậu rồi mới đi cầu hôn”, như vậy gã có đậu, An Trường Khanh cũng không đồng ý việc hôn nhân này.

Mà nay gã có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho An Nhàn Ngọc, không thể đậu cao, cũng là người đáng để phó thác.

Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào, tiếng của An Phúc và tiểu tư của Chu gia liên tiếp truyền đến.

“Đậu rồi, Chu công tử đậu rồi!”

An Trường Khanh vui vẻ, vén rèm lên, còn vội vàng hơn Chu Hạc Lam: “Thứ mấy?”

An Phúc và tiểu tư kia xuyên qua biển người tấp nập đi xem bảng, sau khi thấy hạng liền không kịp thở quay lại báo tin vui, lúc này hưng phấn đến đầu lưỡi kết lại: “Đậu, đậu…… Đầu danh!”

Tiểu tư Chu gia vội vàng bổ sung nói: “Công tử là đứng đầu bảng!”

Chu Hạc Lam chớp mắt sững sờ, sau đó nhắm mắt bình phục cảm xúc, duy trì trầm ổn nói: “Hồi phủ, hôm nay đều có thưởng!”

Mọi người xung quanh nghe chủ tớ bọn họ đối thoại, liền biết trên xe ngựa chính là kim khoa hội nguyên. Không ít người bảng hạ bắt tế nhìn xe ngựa ngo ngoe rục rịch, muốn tiến lên bắt chuyện lại bị người bên cạnh ngăn lại, có lòng nhắc nhở nói: “Người nhìn cho kỹ, đây là xe ngựa phủ Nhạn Vương.”

Xe ngựa của An Trường Khanh vô cùng đơn giản, nhưng trên mành xe ngựa thêu một chữ “Nhạn” vàng đế đen, kiểu chữ không khác cờ chữ “Qua” mà Bắc Chiến Vương từng dùng.

Những người động tâm tư nghe vậy tập trung nhìn, phát hiện đúng là xa giá phủ Nhạn Vương, chỉ có thể hậm hực dừng tâm tư.

An Trường Khanh đưa người về Chu phủ, sau đó lại chạy về vương phủ báo tin vui cho An Nhàn Ngọc.

***

Trước giải Nguyên, sau lại hội nguyên, danh tiếng của Chu Hạc Lam càng hơn trước. Lời mời cũng nhiều hơn trước, còn có không ít hầu tước huân quý trong nhà còn nữ nhi chờ gả đến nhà Chu Hạc Lam ném cành trám.

Chỉ tiếc Chu Hạc Lam như không thấy, trái phải xu nịnh nhưng không nhận cành nhà ai.

Hôm nay lại là đồng song (bạn cùng trường) mở tiệc, Chu Hạc Lam đáp ứng mà đến. Đồng song mở tiệc đến từ cùng thư viện, quan hệ vốn bình thường, nhưng ngày sau trúng tiến sĩ, mọi người làm quan cùng triều, khó tránh có thời điểm cần giúp đỡ, tình cảm đồng song này cũng nặng thêm.

Vài vị cử tử đến dự tiệc đều đạt hạng không thấp, đều trong vòng hạng 50, nếu không ngoài dự kiến, sau thi Đình không thoát tiến sĩ xuất thân, nếu lợi hại hơn, trên thi Đình được hoàng đế coi trọng, tiến sĩ cập đệ cũng không phải không có khả năng.

Sau yết bảng mấy ngày, một ít cử tử gia cảnh bình thường cơ hồ một bước lên trời, rất nhiều nhà phú quý quyền thế trước đây khó thấy đều ném cành tràm về phía họ. Đặc biệt là vài vị xếp hạng trước, đều thành khách quý.

Các cử tử rượu say mặt đỏ, liền khó tránh nói chút văn thơ phong lưu. Bốn chuyện đại hỉ trong nhân sinh không gì hơn “Hạn lâu gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ. Đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng”.

Hiện giờ kim bảng đề danh giơ tay có thể với tới, khó tránh muốn mặc sức tưởng tượng kiều thê mỹ quyến, động phòng hoa chúc.

Cử tử ngồi cạnh Chu Hạc Lam nói: “Phải nói vẫn là Chu huynh có phúc khí nhất, liên trúng song nguyên, có hi vọng nhất giáp, sợ dẫn không ít kiều khách âm thầm khuynh mộ, sau này không cạn diễm phúc.”

Một người khác nói tiếp: “Ta nghe nói Chu huynh và Nhạn Vương rất thân, không phải Nhạn Vương có một bào muội còn chưa xuất giá ——”

“Lý huynh nói cẩn thận.” Không đợi gã nói xong, Chu Hạc Lam liền nhíu mày chặn lời gã: “Việc cưới gả là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Bọn ta dự tiệc uống rượu thì thôi, chớ có được người sủng ái liền nói năng tuỳ tiện.”

Dẫn đầu là hai cử tử xuất thân bần hàn, một được hạng mười một, một được hạng mười sáu. Mấy ngày nay khó tránh được người ta phủng đến lâng lâng, lời nói càng không nặng không nhẹ. Trước mắt bị Chu Hạc Lam chọc phá, sắc mặt liền hơi ngượng ngùng.

Chu Hạc Lam không thích tính tình hai người, rót rượu quay đầu đi nói chuyện với người khác. Nhưng không biết lời nói trong buổi tiệc bị ai truyền ra ngoài, bảy cong tám quải truyền vài lời, liền truyền thành Chu Hạc Lam uống say nói thật, nói bản thân không có tình cảm với bào muội của Nhạn Vương, nhưng vì Nhạn Vương có ơn tri ngộ, sau thi Đình không thể không đến phủ Nhạn Vương cầu hôn.

Liên trúng song nguyên, có hi vọng tam đỉnh giáp ai mà không muốn, sau khi tin này truyền ra không ít người tin là thật, trong lòng khó tránh có chút chua chát. Nhưng e ngại thân phận của Nhạn Vương, những lời này cũng chỉ lén truyền lưu, phàm là nhắc tới liền có người muốn thêm vài câu, nói được nhiều, người càng dễ tin.

An Trường Khanh biết việc này khi đã vào giữa tháng tư, sắp tới lúc thi Đình.

Thái Thường Tự Thiếu khanh chỉ hơn y mấy tuổi, nhưng vì lần bình ổn các cử tử tranh luận trong tửu lầu nên rất kính trọng y, thường xuyên mời y đi uống rượu. Gần đây uống rượu, liền không nhịn được lén lút nói lời đồn này cho y.

“Chu Hạc Lam này ta từng gặp, mặt mày vô cùng thanh chính, không giống tiểu nhân đắc chí ngông cuồng. Chẳng quan không có lửa làm sao có khói, nghe nói hắn cùng Vương gia có chút thân thiết, chuyện lại liên quan tới thanh danh của lệnh muội, ta liền cả gan làm người nói nhảm một lần.”

Quả nhiên An Trường Khanh nhăn mày lại, sau một lát lại giãn ra, nhướn mày cười nói: “Đa tạ ý tốt của thiếu khanh. Nếu nói việc này với ta sớm, ta còn phát sầu nên xử lý thế nào. Nhưng trước mắt sắp tới thi Đình, ta cũng không cần lo lắng, qua mấy ngày, lời đồn tự đổ.”

Thái Thường Tự Thiếu khanh lộ vẻ khó hiểu: “Vương gia đã có diệu kế?”

An Trường Khanh cười: “Ngươi cứ chờ xem đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Ta giả mặt đen, Nhạ Nhạ giả mặt đỏ, quả nhiên là trời sinh một đôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi