BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Sau khi Tễ Tuyết đi, Tiết Vô Y một mình đứng trước cửa sổ trầm tư.

Chuyến này gã bí mật tới Lương Châu, vì đoán lấy quan hệ giữa Thường Tại Xương và Bắc Chiến Vương, nhất định sẽ mời Bắc Chiến Vương tới Lương Châu trợ giúp. Gã tự mình tới, là muốn mượn chuyện này giao dịch với Tiêu Chỉ Qua.

Những năm này Tây Khương thiên cư một vùng, bề ngoài nhìn vẫn thái bình, nhưng từ khi tiên vương tấn thiên, bên dưới đã sớm âm thầm dũng động.

Tuy tiên vương ít con cháu, chỉ để lại một ấu tử. Nhưng mẫu tộc phủ Dương Vương thị của ấu tử vẫn phồn thịnh, vẫn luôn bất mãn gã là người ngoài thao túng ấu chủ, ngầm kích Vương Thái Hậu can thiệp triều sự; còn mấy huynh đệ con cháu của tiên vương, ngóng trông ấu chủ sớm chết yểu, liền có thể danh chính ngôn thuận bước lên bảo tọa; về đảng phái trong triều đình, tuy mấy năm nay gã nắm giữ một nửa, nhưng nửa quan viên còn lại, ai vì chủ nấy. Dưới thúc đẩy quyền lợi, khiến cải cách của gã chậm chạp không thể thi hành.

Đảo mắt qua mười năm, ấu chủ đã thành thiếu niên choai choai, nhưng dưới Vương Thái Hậu và người châm ngòi bụng dạ khó lường, từ từ cách lòng gã......

Lấy thế cục trước mắt của Tây Khương, nếu tùy ý phát triển, tộc nhân Tây Khương bị áp bách quá lâu, sớm muộn cũng xảy ra họa lớn. Gã sầu lo, nhiều lần cân nhắc quyết định thi hành pháp luật mới, nhưng khi cùng tâm phúc thương nghị ra phương pháp cải cách, đến cùng vừa thiếu tiền vừa thiếu người, hơn nữa thế lực khắp nơi cản trở, chậm chạp không thể thi hành.

Một trận gió lạnh thổi đến, Tiết Vô Y đưa nắm tay lên môi, khó chịu "khụ" hai tiếng, lại nghĩ tới nam tử trẻ tuổi vô tình gặp được trên đường Lương Châu hôm nay.

Đặt hai tay sau lưng, Tiết Vô Y hơi nhắm hai mắt, tinh tế so sánh gương mặt trong đầu với bức họa mình cất giữ —— xác thật giống, gần như giống như đúc.

Chỉ là ánh mắt và khí chất của An Nặc rất ôn hòa. Mà người trong họa, tuy giống dung mạo, ánh mắt lại sắc bén.

Một như ánh trăng sáng trong, một như mặt trời hừng hực.

Tiết Vô Y chậm rãi thở dài, nghĩ đến tiên vương trước khi lâm chung giao phó cho gã—— đây là bí mật Tây Khương Vương các triều đại truyền thừa. Nghe nói là di chỉ của đệ nhất Tây Khương Vương Tiết Thường lưu lại. Không biết sinh thời Tiết Thường giấu một đống bảo vật ở đâu. Bảo vật có bao nhiêu, giấu ở chỗ nào không ai biết, chỉ có trước khi chết ngài ấy giao cho hậu tự* một bức tranh, bảo họ truyền cho các thế hệ sau, nói nếu một ngày gặp được người trên bức tranh, giao bức tranh cho người đó, nói cho người đó, nợ mà Tiết Thường thiếu, trả rồi.

(Hậu tự: con cháu kế thừa, tiếp nối)

Tiết Vô Y không biết trong đó có dây mơ rễ má gì, nhưng tiên vương trịnh trọng nói cho gã: Đây là món nợ tổ tiên Tiết thị thiếu, con cháu phải giúp đỡ trả.

Nhưng mà từ khi Tây Khương kiến quốc đến nay đã mấy trăm năm, dù phải trả nợ, chủ nợ cũng sớm qua đời, thành một nắm đất vàng.

Trước mắt đang cần tiền, dù sao Tiết Vô Y không phải huyết mạch Tiết thị, không coi trọng việc trả nợ này, gã nhìn trúng...... Là đống bảo vật sau bức tranh.

Nhưng gã nhiều lần nghiên cứu bức tranh, không tìm được bất luận manh mối gì. Vốn dĩ hắn đã buông việc này, không ngờ hành trình Lương Châu lần này, còn có thể khiến hắn vui sướng ngoài ý muốn. Người trẻ tuổi kia giống người trên bức họa, tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp. Có lẽ manh mối của bảo vật, nằm trên người của người trong tranh.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn song cửa sổ, Tiết Vô Y nghĩ thầm, chờ điều tra rõ chi tiết, có lẽ có thể đưa người về, tìm hiểu câu đố trong tranh.

***

An Trường Khanh mang cậu bé về phủ đệ của Thường Tại Xương.

Cậu bé mặc áo ngoài của An Trường Khanh, hết sức không vừa người. Tóc cũng lộn xộn, giấu đôi mắt nhạy bén cảnh giác, vẫn có chút thấp thỏm bất an.

An Trường Khanh nghĩ cậu bé ở trong nước nửa ngày, vừa bảo hạ nhân chuẩn bị nước đưa nhóc đi tắm rửa, vừa phân phó phòng bếp chuẩn bị canh gừng, phòng nhóc trúng phong hàn.

Cậu bé này cũng ngoan, không ồn không nháo mặc An Trường Khanh an bài, chờ rửa mặt tắm rửa xong, thay y phục, lại theo hạ nhân tới bái kiến An Trường Khanh.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cậu bé càng thêm đẹp đẽ. Ngay cả bớt đỏ dưới mắt trái, cũng không chói mắt.

An Trường Khanh kéo nhóc đến trước người, để nhóc uống canh gừng trước, hỏi nhóc tên gì, còn có người thân khác không. Tuy cậu bé này nhỏ tuổi, nhưng nhìn cũng không vụng về, còn có chút lanh lợi. An Trường Khanh cũng không coi nhóc như đứa bé bình thường.

Cậu bé thành thành thật thật nói bản thân tên Dư Tiêu. Lại nói những việc mình đã trải qua.

Nói nhóc vốn cùng phụ thân sống nương tựa ở trong núi, sau đó phụ thân bệnh nặng qua đời, trước khi qua đời dặn dò nhóc đi tìm một người bạn nương nhờ. Lúc ấy nhóc rất nhỏ, sau khi xuống núi không quen cuộc sống, liền bị người lừa bán.

Sau khi bị lừa bán qua tay mấy khách hàng, đều vì nhóc đần độn vụng về bị ghét bỏ. Hơn nữa trên mặt nhóc có vết bớt lớn, dần dần không ai hỏi, mới bị đại hán kia mua về. Đại hán mua nhóc lúc đầu biểu diễn xiếc khỉ, vốn muốn tìm đồ đệ. Kết quả phát hiện nhóc am hiểu bơi lội với nín thở dưới nước, liền nghĩ cách, bảo nhóc giả làm giao nhân biểu diễn trong lu nước. Vì trò biểu diễn này mới mẻ, giúp đại hán kiếm không ít tiền.

Nhắc tới chuyện này Dư Tiêu có chút căm giận, giọng giòn tan nói: "Ông ta không phải người tốt, ta thấy ông ta ra ngoài bài bạc, về liền đánh ta với vợ ổng."

An Trường Khanh xoa đầu nhóc, nói: "Không quan trọng, hắn làm chuyện xấu, ngày mai bảo quan binh đi bắt hắn."

Dư Tiêu nghe vậy tức khắc cười rộ.

An Trường Khanh hỏi nhóc: "Nhưng ngươi có tính toán gì chưa? Nếu không chỗ để đi, ở lại bên ta làm tiểu đồng."

Giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây. An Trường Khanh thấy đứa bé này hợp ý, hơn nữa nhóc thật sự còn nhỏ, thả người đi như vậy, vạn nhất lại bị bắt, trái lại uổng phí một phen công phu. Nghĩ trong phủ tướng quân nhiều miệng cũng không đáng ngại, liền sinh ra suy nghĩ lưu người lại.

Quả nhiên, Dư Tiêu vừa nghe liền trừng lớn mắt, trẻ con mà liên tục gật đầu: "Ta đồng ý!"

Nói xong phản ứng lại, học bộ dáng của hạ nhân, quỳ xuống hành lễ với An Trường Khanh, miệng nói: "Dư Tiêu nguyện ý hầu hạ công tử."

An Trường Khanh bị nhọc chọc cười ra tiếng, kéo nhóc dậy, thuận thế vỗ đầu nhóc, nói: "Không cần để ý mấy nghi thức này, mấy ngày này không có chuyện gì, ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Chỉ Qua và Thường Tại Xương thương nghị xong chính sự, trở về liền thấy An Trường Khanh ôn hòa nói chuyện với một đứa bé. Tiêu Chỉ Qua dựng mày, tiến lên, rũ mắt nhìn Dư Tiêu nho nhỏ: "Từ đâu ra?"

An Trường Khanh nói gặp được trên đường: "Tuổi còn nhỏ, lại không chỗ để đi, liền lưu lại bên ta hầu hạ."

Nói với Dư Tiêu: "Đây là Bắc Chiến Vương, ngươi gọi Vương gia là được."

Dư Tiêu chợt nhìn thấy Tiêu Chỉ Qua, bản năng có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại mình mới vừa được thu lưu, không thể khiến công tử mất mặt, liền lớn gan, thanh thúy nói: "Bái kiến Vương gia." Nói xong còn hành lễ.

Tiêu Chỉ Qua hòa hoãn một ít, cho nhóc dậy, sau đó cùng An Trường Khanh đi dùng bữa tối. Bây giờ Thường Tại Xương nhìn hai người họ bên nhau liền thấy đau mắt, dứt khoát tìm cớ chuồn ra.

......

Sáng sớm ngày kế, Tiêu Chỉ Qua và Thường Tại Xương dẫn người đến biên giới thương lượng với Tây Khương.

Chỗ giao giữa Tây Khương và Lương Châu, là một mảnh đồi núi liên miên chập chùng. Ngày thường ít có hơi người, ngẫu nhiên sẽ có bá tánh hai nước đưa hàng hóa đến biên giới, đổi chút hàng hóa bên kia về bán.

Nhưng mà hiện giờ, trước giao giới, hai nước tập trung hỏa sự, mỗi bên dựng trại đóng quân, không khí giương cung bạt kiếm.

Tiêu Chỉ Qua xung trận lên trước, một mình đến trước trận, trầm giọng nói: "Thương thống lĩnh có nguyện nói chuyện chút không?"

Dứt lời, một nam tử lưng đeo trọng đao chậm rãi đi ra. Hắn mặc một xiêm y đen cực đơn giản, tóc dài tùy ý cột sau đầu, dưới cái trán cao thẳng, là đôi mắt thản nhiên chuyên chú như chim ưng. Rõ ràng ăn mặc bình thường, nhưng mà sắc bén trong mắt cùng trọng đao sau lưng, khiến ai cũng không coi thường được.

Đi đến trước trận, hắn vừa chắp tay, thanh âm trầm mà lạnh: "Thương Khuyết, ngưỡng mộ đại danh Bắc Chiến Vương đã lâu."

"Ngưỡng mộ đã lâu." Tiêu Chỉ Qua lễ độ đáp lời.

Hai người đều không phải người nói nhiều, khách khí xong, Tiêu Chỉ Qua vào thẳng vấn đề: "Đến đâu nói chuyện?"

Thương Khuyết lạnh lùng: "Chủ nhân nhà ta muốn gặp Vương gia, mời theo ta."

Nói xong cũng không đợi Tiêu Chỉ Qua đáp ứng, liền đi về phía doanh trướng Tây Khương. Tiêu Chỉ Qua cũng không sợ, nhấc chân đi, ô kim thương sau người, theo sát bước đi của hắn, như vào chỗ không người mà vào doanh địa Tây Khương.

Trong doanh trướng, Tiết Vô Y chờ đã lâu.

Lúc Tiêu Chỉ Qua thấy gã, mày hơi nhíu, nhưng không lên tiếng.

Tiết Vô Y đánh giá hắn, tiến lên một bước, cười như gió xuân: "Ngưỡng mộ đại danh Vương gia đã lâu, hôm nay được gặp, không hổ là chiến thần Đại Nghiệp."

Tiêu Chỉ Qua không phải người thích nói lời khách sáo, nói thẳng trọng tâm: "Hai quặng phỉ thúy nhỏ nhoi, không đáng kinh động Nhiếp Chính Vương đại giá."

Tiết Vô Y càng tươi cười hơn: "Quả nhiên Vương gia là người thông minh, ta tới đây, là có một cọc làm ăn nói với Vương gia."

Tiêu Chỉ Qua chuyển suy nghĩ, liền hiểu rõ chút chuyện của Lương Châu, bề ngoài Tây Khương tranh quặng phỉ thúy, hóa ra là có dụng ý khác, nhưng không biết vì sao cố ý dẫn hắn đến đây.

Tiết Vô Y mưu trí trác tuyệt, xưa nay được xưng tiếu diện hồ li, xưa nay đều là gã làm người khác thua thiệt. Giờ lại tự mình tới gặp hắn, tất nhiên muốn cầu cạnh hắn. Tiêu Chỉ Qua nheo con ngươi nhàn nhạt nói: "Làm ăn có thể nói sau, không bằng phân rõ quặng phỉ thúy trước?"

Hai quặng phỉ thúy này, hơn nửa ở cảnh nội Tây Khương, non nửa ở cảnh nội Lương Châu. Chẳng quá hiện giờ là bọn họ phát hiện quặng phỉ thúy trước, tất nhiên Tiêu Chỉ Qua sẽ không lui dễ dàng.

"Tây Khương là nước nhỏ, lại không giàu có. Bây giờ lại không thông thương với Đại Nghiệp, thật phải nói, phỉ thúy này ở Tây Khương dù ra giá cũng không có người bán."

Tiết Vô Y quan sát biểu tình của hắn, chậm rãi nói: "Nếu Vương gia muốn, ta nguyện giúp ngài hoàn thành ước vọng. Nhường hai quặng phỉ thúy này."

Tiêu Chỉ Qua khẽ động mi mắt, ánh mắt càng thêm sắc nhọn mà nhìn gã: "Điều kiện?"

Tiết Vô Y cười: "Đó là cọc làm ăn ta muốn nói cùng Vương gia."

Gã liếc nhìn Thương Khuyết, Thương Khuyết lập tức hiểu ý, ra thủ cửa doanh trướng. Tiết Vô Y đè thấp thanh âm tiếp tục nói: "Ta dùng hai quặng phỉ thúy này, đổi một lời hứa của Vương gia."

"Trong vòng hai năm, nếu Tây Khương không phạm Đại Nghiệp, Vương gia cũng tuyệt không xuất binh đánh Tây Khương."

Đây là điều kiện gì? Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, nhất thời không rõ mục đích của gã.

"Không nói đến Đại Nghiệp và Tây Khương nhiều năm sống yên ổn, dù ta đáp ứng, Đại Nghiệp này cũng không phải ta làm chủ." Tiêu Chỉ Qua nhắc nhở.

Tiết Vô Y lắc đầu, rất có thâm ý nói: "Hôm nay không làm chủ, chưa chắc ngày sau không làm. Ngày Vương gia có thể làm chủ, nhớ rõ lời hứa này là được."

Tiêu Chỉ Qua nhìn kỹ gã: "Hai quặng phỉ thúy, đổi một hứa hẹn với ta. Tướng gia không quá xem trọng quặng phỉ thúy này."

Tiết Vô Y cười khổ: "Không phải không xem trọng, chỉ là cùng đường thôi. Tây Khương không đủ uy hiếp Vương gia."

"Hôm nay không đủ uy hiếp, sau này thì chưa chắc." Tiêu Chỉ Qua trả lại lời cho gã, trầm giọng nói: "Huống hồ Tây Khương còn có tướng gia. Nằm bên giường, há cho người khác ngủ say?"

Như vậy, càng không thể nói chuyện.

Tiết Vô Y nhìn hắn rời đi, gương mặt ẩn trong bóng râm, không thấy rõ biểu tình.

"Vì sao cầu hắn? Ta đủ đánh một trận với hắn." Thanh âm của Thương Khuyết lạnh lẽo, ánh mắt tựa đao.

"Không phải ngươi không thể chiến, là Tây Khương không thể chiến." Tiết Vô Y thu mắt, xua xua tay: "Ngươi ra ngoài trước đi, gọi Tễ Tuyết vào đây."

Thương Khuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm gã chốc lát, mới xoay người đi ra.

Trong trướng không có người, Tiết Vô Y bỗng cong lưng ho khan, sống lưng gầy yếu gồ lên, giống một cây cung kéo đến tận cùng.

Khi Tễ Tuyết tiến vào, Tiết Vô Y đã lau khô vết máu bên môi. Gã ngồi ở chủ vị, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, hòa tan mùi máu tươi trong miệng: "Tra được chưa?"

"Tra được rồi." Tễ Tuyết giao một phong thư cho gã.

Tiết Vô Y nhận lấy xem, bên miệng bỗng hiện ra một nụ cười, lại hỏi: "Bên Tái Quắc có tin truyền đến, bên kia có động tĩnh sao?"

"Hết thảy như tướng gia dự liệu. Bức họa trong phủ mất trộm. Vương Thái Hậu bí mật phái sứ thần mang bức họa ra Tái Quắc, chạy đến Nghiệp Kinh."

"Thật là một đám ngu xuẩn." Ánh mắt Tiết Vô Y lạnh lùng. Vì lật đổ gã, vọng tưởng lấy tàng bảo đồ của tiên vương làm giao dịch với Đại Nghiệp, quả thực ngu không ai bằng!

"Cần phái người chặn giết sứ thần không?" Tễ Tuyết nói.

"Không cần."

Tiết Vô Y mang ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve mật tin trên tay, trên này là lai lịch mới tra được của An Nặc. Gã ngàn vạn không nghĩ tới, An Nặc vậy mà là Bắc Chiến Vương phi.

Thật là buồn ngủ liền có người đưa gối, rũ mắt cười nhẹ một tiếng, Tiết Vô Y nói: "Đưa tin tức và bức họa đến chỗ Bắc Chiến Vương đi."

Trên tin nói Bắc Chiến Vương vô cùng sủng ái Vương phi, sức nặng lần này, đủ khiến hắn động tâm.

Tễ Tuyết gật đầu, chân lại không nhúc nhích, lo lắng nhìn gã: "Tướng gia lại ho ra máu? Ngài đã lâu chưa uống thuốc rồi."

Tiết Vô Y tiếp tục uống trà, cứ như nói đến không phải gã: "Thuốc kia rất đắng, uống nhiều quá cả người sẽ toàn mùi thuốc. Nếu để đám người ở Tái Quắc biết được, e là cho rằng ta nhanh chóng sẽ chết, chẳng phải vừa lòng bọn họ?"

Sắc mặt Tễ Tuyết khẽ biến: "Tướng gia!"

Tiết Vô Y không thèm để ý mà xua tay: "Đi đi, ta vẫn chưa chết được."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Sao nhiều người mơ ước Nhạ Nhạ như vậy? (rút thương)

Bảo tàng Nhạ Nhạ: Hở?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi