BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Phủ tướng quân không có nhiều hạ nhân, những hạ nhân đó là do An Trường Khanh tới Nhạn Châu dần dần chọn mua. Hai người đi được nửa đường cũng không thấy mấy hạ nhân, nhưng cũng không sợ bị người thấy. Một đường từ thư phòng đến chính phòng, phải xuyên qua hành lang gấp khúc và hoa viên nhỏ, ngẫu nhiên gặp được một hai hạ nhân, đều cúi đầu rũ mi đứng một bên, không dám nhìn nhiều.

An Trường Khanh dựa vào tấm lưng rộng của nam nhân, nửa gương mặt có thể cảm nhận được huyết mạch đập đều bên gáy hắn, từng chút một, trầm ổn hữu lực như con người hắn. An Trường Khanh hơi nghiêng mặt, lông mi dài đảo qua bên gáy mẫn cảm, mang đến cảm giác ngứa ngáy. Tiêu Chỉ Qua còn chưa lên tiếng, liền cảm giác một nụ hôn hơi nóng, mang theo ướt át dừng bên gáy.

Hắn cứng hô hấp, chân cũng lảo đảo một chút, ổn định thân thể mới lên tiếng quở trách: "Đừng nháo." Nói là quở trách, lại không thấy tức giận, nhưng gương mặt hơi căng thẳng.

An Trường Khanh cười tủm tỉm, không hề sợ hắn, trái lại ôm sát cổ hắn hơn, nhẹ nhàng cọ xát cổ hắn, da thịt ấm áp mang lại cảm giác khiến người trầm mê, khi chặt chẽ chạm nhau có thể cảm nhận được mạch của đối phương nhảy lên, làm người ta an tâm khác thường.

Đôi tay của Tiêu Chỉ Qua đang nâng chân y, không thể đưa tay ngăn cản, chỉ có thể mặc y giương oai. Nhưng thái dương và bên gáy đã nổi gân xanh rõ ràng, như đang nhẫn nại —— ở trước mặt An Trường Khanh, hắn luôn không có ý chí gì đáng nói.

Một đoạn đường không dài, tựa hồ cũng trở nên xa.

An Trường Khanh giữ chặt, thấy cằm hắn càng lúc càng phát căng, mới chịu an phận, nghiêng đầu hướng môi về phía tai hắn, lỗ tai nam nhân run run, nhiễm chút đỏ.

Y cong mắt, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Ngài đừng sợ, ta cũng không nỡ chết."

Tiêu Chỉ Qua dừng bước, lúc này thật sự có chút bực, trầm giọng nói: "Không được nói bậy."

An Trường Khanh cười cười, bảo hắn thả mình xuống. Đúng lúc hai người đi qua hoa viên nhỏ, trong hành lang gấp khúc có thể thấy được cảnh sắc hoa viên, xung quanh an tĩnh không người, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, vô cùng an nhàn.

Lan can hành lang bằng gỗ có thiết kế ghế, Tiêu Chỉ Qua dùng vạt áo lau lau ghế dựa, mới thả An Trường Khanh xuống ghế.

An Trường Khanh ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt nam nhân còn ngưng ý giận, hai mày kiếm nhăn vào nhau, nặn ra chữ "Xuyên (川) ". Nhưng dù như vậy, hắn vẫn cẩn thận chăm sóc lau mồ hôi trên trán y. Kỳ thật ghế dựa lan can đều có hạ nhân lau mỗi ngày, lấy đâu ra bụi bẩn? Chẳng qua là một mảnh tâm ý trân trọng của hắn thôi.

Người này luôn như vậy, phàm là chuyện liên quan đến y, luôn không tiếng động đưa ra ánh mắt ôn nhu chỉ dành cho y.

An Trường Khanh bỗng sáng tỏ suy nghĩ của hắn.

Bọn họ đã từng ước nguyện, muốn bên nhau đồng sinh cộng tử. Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn bảo vệ lời thề chưa từng dao động, y lại vì đứa con đến ngoài ý muốn, bắt đầu tham lam.

Vốn đã nói, chỉ có hai người làm bạn bên nhau, tử sinh không rời. Nhưng y vì hài tử lại cam nguyện mạo hiểm, chưa bao giờ suy xét khả năng xảy ra chuyện vạn nhất, hắn sẽ ở lại cô độc một mình.

Nhìn nam nhân trầm mặt, An Trường Khanh đã có lựa chọn. Y giãn mặt mày, đứng lên chủ động cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Ước nguyên đêm nguyên tiêu, ta không có quên."

An Trường Khanh nhìn thẳng đáy mắt hắn, nam nhân hướng mặt tới hoa viên nhỏ, trong mắt phản chiếu nắng gắt cùng trời xanh, còn có thân ảnh thu nhỏ của y. Y thu liễm ý cười, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Ta không nỡ bỏ đứa nhỏ này, nhưng ta đáp ứng ngài, nếu Hồ đại phu vô pháp khống chế nguy hiểm, chúng ta sẽ không cần đứa nhỏ nữa, ta tuyệt không lấy tính mạng bản thân ra mạo hiểm, ngài tin ta, được không?"

Tiêu Chỉ Qua nhìn chằm chằm y, cổ họng lăn lộn mấy lần, thật lâu sau, ôm y vào trong long, mới thanh âm khàn khàn mà đồng ý: "Hảo, ta tin ngươi."

Triển cánh tay đáp lại mà ôm hắn eo, An Trường Khanh đem mặt dán ở ngực hắn. Lén tươi cười.

Sau đó, hai người nắm tay cùng về chính viện, sau khi trở về, Tiêu Chỉ Qua lại gọi Hồ Thị Phi, dò hỏi lão việc mổ bụng lấy con. Tuy thỉnh thoảng Hồ Thị Phi không đáng tin, nhưng trong chuyện đại sự lại hết sức tin tưởng. Lão xem bút ký từ đầu tới đuôi hai lần, lại đi dò hỏi Quách phu nhân ít vấn đề, đại khái có bài bản. Bởi vậy lúc giải thích với hai người rất trật tự rõ ràng, nói ít nhất nắm chắc tám phần.

Lời này trước đó lão từng nói, nhưng khi đó Tiêu Chỉ Qua bị bốn chữ "mổ bụng lấy con" cả kinh hoảng sợ, căn bản không nghe vào cái gì. Lúc này lại nghe Hồ Thị Phi giải thích đầu đuôi một lần, lại liệt kê nghi nan tạp chứng từng gặp sau khi mổ bụng, biểu tình của hắn mới hòa hoãn một chút. Tuy sắc mặt vẫn ủ dột, nhưng tốt xấu không có từ chối.

Thuyết phục Tiêu Chỉ Qua, Hồ Thị Phi lại bắt mạch cho An Trường Khanh, xác nhận đều tốt, lải nhải dặn dò chuyện cần chú ý, mới rời khỏi phủ tướng quân.

Giờ An Trường Khanh đã có thai hơn bốn tháng, tuy vẫn chưa hiện, nhưng biểu hiện càng thêm rõ ràng. Ăn uống nhiều, thích ngủ, sợ nóng...... Mỗi ngày ăn ngon uống tốt, không thấy lớn bụng, người lại mượt mà một vòng. Gương mặt vốn thon gầy đã có vài phần thịt.

"Hồ đại phu nói nguy hiểm không lớn, chỉ là sau khi mổ bụng để lại miệng vết thương lớn, cần nghỉ ngơi một thời gian. Lần này Vương gia yên tâm chưa?" An Trường Khanh nghiêng người ôm mặt hắn, dùng sức nặn tạo ra một nụ cười gắng gượng cho hắn.

Vì không có người ngoài, y cởi áo ngoài với giày vớ, mặc trung y tơ lụa ngồi quỳ trên giường, tóc dài rối tung sau lưng, thêm mấy phần quyến rũ mê người. Nhưng y không hề tự chủ, còn làm mặt quỷ muốn chọc Tiêu Chỉ Qua cười.

Rốt cuộc theo ý y lộ ra một nụ cười, Tiêu Chỉ Qua sửa sang lại vạt áo rời rạc cho y, nghiêm mặt nói: "Ngày khác ta đi hỏi Hồ Thị Phi lấy ít bong bóng cá* về."

[Ở cổ đại, người ta dùng bong bóng cá làm bao tránh thai]

Lúc trước không biết An Trường Khanh thể chất đặc thù, giờ đã biết, vẫn muốn y ăn khổ một lần, Tiêu Chỉ Qua không tính lại có lần sau.

Không ngờ giữa ban ngày hắn lại nói loại chuyện này, An Trường Khanh đỏ mặt, buông mặt hắn ra mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Ngài muốn là được, nói với ta làm gì?" Nói xong liền kéo giày, đến nhuyễn tháp bên cửa sổ đọc sách.

Tiêu Chỉ Qua cách màn trúc nhìn thân ảnh mơ hồ của y, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

***

Thương đội của Chu Hạc Lam không lập tức về phía nam.

Gã từ Khánh Châu Quảng Dương, đường tắt Vũ Châu Định An, lại qua Túc Châu, mới đến Nhạn Châu. Lúc xuất phát, trừ bỏ khoai ngọt Vũ Trạch, hắn còn mua không ít thứ lặt vặt ở phía nam, đặc biệt ít trang sức phấn son tinh xảo. Dọc đường vừa đi vừa bán, tùy thời bổ sung tiền, khi đến Nhạn Châu, còn kiếm không ít ngân lượng. Ngoài ra cũng để lại không ít đồ làm lễ vật cho đám người An Trường Khanh.

Hơn mười xe khoai ngọt đã được kéo đi, hộ vệ thương đội đều được tiền thưởng, hiện giờ tạm thời không có việc gì, liền đến thành mua đồ đi dạo. Chu Hạc Lam ở trong phủ tướng quân, lúc này đang mở rương hòm ra, bảo An Trường Khanh chọn trước.

An Trường Khanh chưa bao giờ đến phía nam, thấy những đồ ở phía nam đều phải hoa mắt, y đang cầm một chim gỗ có thể bay đánh giá trái phải, thấy Chu Hạc Lam cầm một hộp gỗ nhỏ tinh xảo đến, nói: "Đây là những hương cao phấn son nữ tử hay dùng. Ta cố ý để lại một hộp cho lão phu nhân và tiểu thư." Nói lại chỉ vào một rương hòm khác nói: "Trong đó đều là vải dệt lưu hành ở phía nam, cũng đều cho lão phu nhân và tiểu thư."

Trong lòng An Trường Khanh khẽ động, buông chim gỗ, ánh mắt thăm dò nhìn gã: "Hạc Lam có lòng. Mẫu thân ngươi còn phải tĩnh dưỡng, không nên bôn ba đường dài. Lần này không cùng tới Nhạn Châu."

Chu Hạc Lam gật đầu: "Ta hiểu, trong thư mẫu thân có nói."

"Vậy bà ấy có nhắc tới hôn sự của ngươi?" An Trường Khanh chuyển đề tài, cười nói: "Lúc mẫu thân sắp tới Nhạn Châu, Chu phu nhân còn nhờ bà ấy tiện thể nhắn cho ngươi, nói nếu ngươi gặp được nữ tử hợp tâm ý, thì nói với bà ấy, bà ấy đi cầu hôn cho ngươi."

"Chưa từng." Chu Hạc Lam cúi đầu rũ mắt, biểu tình nhàn nhạt nói: "Nam nhi lập nghiệp trước rồi thành gia, ta chưa làm ra sự nghiệp, sao nói đến thành gia? Dù có người không chê, ta cũng sợ ủy khuất người ta."

An Trường Khanh không nhìn ra cái gì từ trên mặt hắn, chỉ nghĩ mình sai rồi, không có thử tiếp nữa, chỉ nói: "Nếu ngày sau ngươi gặp được cô gái mình thích, mẫu thân ngươi không ở Nhạn Châu, cũng có thể bảo mẫu thân ta giúp ngươi làm chủ cầu hôn."

Chu Hạc Lam chắp tay cảm tạ, lại cầm sổ sách đến tìm Tiêu Chỉ Qua báo cáo tình trạng kinh doanh nguyên thạch phỉ thúy. An Trường Khanh nghĩ nghĩ, bưng hộp gỗ, lại kêu hạ nhân nâng vải vóc đến viện của Dư thị.

Dư thị và An Nhàn Ngọc vẫn ở cùng một viện. Hai mẹ con nhàn rỗi sẽ cùng hộ vệ ra ngoài một chút, nhiều thời gian còn lại ở trong nhà đọc sách làm nữ hồng. Lúc An Trường Khanh đến, Dư thị và An Nhàn Ngọc đang thêu hoa văn.

Thấy An Trường Khanh đến, Dư thị buông kim chỉ ra đón, quan tâm mà nhìn y. An Nhàn Ngọc chạy nhanh lấy hộp gỗ trong tay y đặt ở một bên, chớp mắt đùa giỡn nói: "Hiện tại huynh cũng không thể mệt."

An Trường Khanh vỗ vỗ trán nàng: "Bướng bỉnh." Nói rồi xoay người kêu hạ nhân nâng rương hòm vào nhà, mẹ con ba người mới ngồi nói chuyện với nhau.

"Hạc Lam về Nhạn Châu còn mang theo không ít vải vóc cùng hương cao phân son, đây là cố ý cho hai người, con nhàn rỗi liền gọi người đưa tới." An Trường Khanh chỉ chỉ hộp gỗ cùng rương hòm được đặt một bên.

Dư thị mở ra nhìn, quả nhiên trong hộp gỗ đặt đủ loại sứ vại kiểu dáng tinh xảo, mở ra xem, đều là chút hương cao và phấn son tinh tế. Hương cao có hương hoa khác nhau; phấn son cũng có bao nhiêu màu, có màu trầm thích hợp với phụ nhân như Dư thị, cũng có màu nhạt thích hợp với nữ nhi chưa lấy chồng. Vừa thấy là được chọn lựa cẩn thận.

Dù sao An Nhàn Ngọc cũng là nữ nhi, vô cùng tò mò với những hương cao và phấn son chưa từng thấy, cầm đông nhìn tây ngửi ngửi, biểu tình vô cùng thoải mái. An Trường Khanh bỗng hiện suy nghĩ, đột nhiên nói: "Ngọc Nhi không nhỏ nữa, có phải nên nói đến hôn sự rồi không?"

Dư thị nhìn nữ nhi hoạt bát nhiều hơn, thở dài nói: "Thật ra khi ở Nghiệp Kinh có người tới cửa làm mai, chẳng qua đều nhắm đến quyền thế của con cùng Vương gia. Ta đều cự tuyệt, hảo nhân gia chân chính, sợ là coi thường sinh mẫu như ta."

Bà cùng An Nhàn Ngọc sống ở thôn trang ngoài thành Nghiệp Kinh, tuy không nói rõ, nhưng đại để có không ít người nhìn tới, An Trường Khanh và cha ruột bất hòa, mới để cho mẹ con bà ra phủ. Tuy e ngại mặt mũi Bắc Chiến Vương phủ không truyền ra lời khó nghe, nhưng cũng không có người tốt gì tới cửa kết thân. Hôn sự của An Nhàn Ngọc cứ vậy trì hoãn.

An Trường Khanh lại không cho là đúng, đều nói cao gả nữ thấp cưới phụ, nhưng An Trường Khanh chưa từng nghĩ sẽ cho An Nhàn Ngọc một mối hôn sự hiển hách. Đời trước nàng gả cao, nhưng bị ức hiếp, An Trường Khanh không thể chống lưng cho nàng. Một đời này không cầu nàng phú quý hiển hách, chỉ nguyện có người tri kỷ che chở nàng một đời bình an vui vẻ.

"Kỳ thật cũng chưa chắc phải tìm ở Nghiệp Kinh." An Trường Khanh chậm rãi nói: "Tề phó tướng tới phủ lần trước cũng không tồi......"

Dư thị còn nhớ rõ Tề Nguy, nhớ lại một chút gật gật đầu: "Vị Tề phó tướng kia tướng mạo đường đường, nói chuyện hành sự cũng ổn trọng, xác thật là nhi lang tốt."

An Trường Khanh trêu ghẹo mà nhìn An Nhàn Ngọc: "Ngọc Nhi cảm thấy thế nào?"

An Nhàn Ngọc rũ mắt nhìn hộp phấn trong tay, nhấp môi nhỏ giọng thì thầm: "Người nọ vừa thấy là biết giả bộ." Cái gì ổn trọng có lễ, khi dùng cơm hận không thể dán mắt lên người nàng, rõ ràng vô cùng tuỳ tiện.

Nàng do dự một chút, vẫn lấy hết can đảm nói: "Muội không muốn lấy chồng sớm như vậy." Dứt lời, chờ mong nhìn An Trường Khanh: "Lần trước trên đường, ta thấy quan phủ dán thông báo, nói muốn mở Nữ học, muội muốn đến làm tiên sinh."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Phải bảo Hồ Thị Phi chuẩn bị nhiều bong bóng cá, bằng không không đủ dùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi