BÁO THÙ CỦA RỂ PHẾ VẬT


“Vậy, đi thôi, hai chúng ta nói chuyện riêng.” Trần Tú nói với Lâm Hiên.

“A Tú, bà muốn làm gì?” Ninh Phú Quý có chút nghi hoặc.

"Tôi làm cái gì còn phải báo cáo cho ông à?” Trần Tú lườm Ninh Phú Quý một cái.

Ninh Phú Quý xấu hổ, mặt đều đỏ lên.

Đây là một chút mặt mũi cũng không cho hắn.

"Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Hiên, được không?" Ninh Hinh khẩn cầu nói.

"Cái gì khó xử không khó xử? Còn chưa gả cho Lâm Hiên, đã muốn giúp nó nói chuyện, về sau có phải trong mắt con không có mẹ như ta hay không!” Trần Tú trừng mắt nhìn Ninh Hinh:
"Ta đương nhiên là vì tốt cho con.

Lâm Hiên, đi theo tôi!" Trần Tú đi vào phòng trước.

Lâm Hiên cũng đi theo vào.

Sau khi Lâm Hiên vào, Trần Tú liền đem cửa phòng đóng lại.

"Lâm Hiên, tôi biết, Tiểu Hinh đặc biệt thích cậu, bằng không nó cũng sẽ không vì cậu mà cùng Thẩm Ngạo Tuyết đối nghịch.

Tiểu Hinh vì cậu chịu khổ nhiều như vậy, ngươi cũng không muốn Tiểu Hinh sau này sống không hạnh phúc đúng không?" Trần Tú nói với Lâm Hiên.

"Yên tâm đi dì, cháu nhất định sẽ làm cho Ninh tỷ hạnh phúc!"
Trần Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
"Cậu cho, làm sao cho? Cậu mất đi một quả thận, sẽ không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc được!"
“Cậu nghĩ lại xem, đàn ông thiếu một quả thận, chẳng khác nào mất nửa cái mạng.

Trên cơ bản cũng không làm được công việc nặng nhọc.

Cậu là một người đàn ông, chẳng lẽ còn muốn sau này Tiểu Hinh nuôi sống cậu hả?”
"Cho dù Tiểu Hinh thật sự nguyện ý nuôi sống cậu, vậy cậu cũng phải để Tiểu Hinh làm một người phụ nữ bình thường đúng không? Thẩm Ngạo Tuyết vì sao không coi cậu là người? Còn không phải bởi vì cậu thiếu thận, không có biện pháp đáp ứng thứ nhu cầu của cô ta.”
Trần Tú biết cuộc sống của Lâm Hiên ở Thẩm gia sẽ không dễ chịu.


Dù sao, một thằng con rể vô dụng, ai sẽ quan tâm đến hắn?
Ngay cả ăn cơm cũng không có tư cách lên bàn.

"Dì, cháu biết, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nhưng xin dì tin cháu, cho cháu chút thời gian, nhất định sẽ chứng minh cho dì thấy, cháu có năng lực đó." Lâm Hiên trầm giọng nói.

Trần Tú thấy Lâm Hiên còn không chịu bỏ cuộc, lắc đầu, nói:
"Cậu gặp qua Đoàn Vũ rồi.

Hắn y thuật giỏi, nhà giàu, đẹp trai cao to.

Tại sao tôi không chọn hắn mà phải tốn thời gian cho cậu?”
“Tôi không đòi hỏi cậu điều gì khác, nhưng ít nhất cậu… Nếu cậu là một ngườiđàn ông bình thường, vậy cầm lấy cái này rồi thể hiện đi.”
Trần Tú nói xong đưa một chiếc máy tính bảng bị vỡ màn hình cho Lâm Hiên.

Lại để cho Lâm Hiên đeo tai nghe.

Lâm Hiên rất khó hiểu, không biết Trần Tú muốn làm gì.

Nhưng vì để cho Trần Tú tiếp nhận mình, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

"Xem hết những thứ bên trong đi." Trần Tú nói.

Lâm Hiên nhấn vào đoạn phim, mở lên.

Sau đó cả người đông cứng lại.

"Dì Trần..." Lâm Hiên cực kỳ xấu hổ.

"Đừng nói chuyện, chỉ cần xem, vặn âm lượng lớn nhất!" Trần Tú nhẹ giọng quát.

Thấy thần sắc nghiêm túc của Trần Tú, Lâm Hiên không khỏi nuốt nước miếng, bắt đầu "bất đắc dĩ" xem.

Lâm Hiên ở trên núi làm người rừng đã ba năm, hơn nữa thêm ảnh hưởng của Cổ Kỳ Lân, hiện tại hỏa khí rất lớn.

m thanh chủ đạo cũng được vặn lên tối đa.

Trong nháy mắt, làm cho tim hắn đập nhanh hơn.

Lúc trước ở trước mặt Hồng Diệp, cũng đã rất xấu hổ.

Nhưng Hồng Diệp là nha hoàn của hắn, không sao.

Trần Tú thì khác.

Ánh mắt Trần Tú vẫn luôn ở trên người Lâm Hiên đánh giá.

Một lát sau, trên mặt lộ ra biểu tình đương nhiên.

Quả nhiên, giống hệt bà nghĩ.

Nếu không, nếu Ninh Hinh và Lâm Hiên thật sự ở bên nhau, hạnh phúc cả đời của Ninh Hinh sẽ bị hủy.

Đừng nói là mắt của Ninh Hinh đã có thể chữa khỏi, cho dù không chữa khỏi, bà cũng sẽ không cho phép Ninh Hinh lấy một người đàn ông vô dụng làm chồng.

Nhưng hiện tại Trần Tú cũng không vội cắt ngang Lâm Hiên, định đợi thêm một chút nữa.

Xem liệu có điều kỳ diệu nào xảy ra không.

Mọi người ngoài cửa, lo lắng chờ đợi.

Nhất là Ninh phú quý, trong lòng rất nóng nảy.


Hai người đó đã đi vào lâu như vậy.

Cũng không biết tình huống là như thế nào.

"Được rồi, chúng ta dừng ở đây đi, suy đoán của tôi là chính xác rồi."
Lại qua mười phút, Trần Tú lấy lại tính bảng trong tay Lâm Hiên.

Đã lâu như vậy, không có kỳ tích gì, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.

"Lâm Hiên, tôi sẽ không đồng ý cho cậu cùng Tiểu Hinh ở cùng một chỗ, cậu liền chết tâm đi!" Trần Tú lạnh lùng nói.

Sau đó, xoay người đi mở cửa.

Nhưng, đúng lúc này Lâm Hiên lại động.

“Lâm Hiên, cậu muốn làm gì!” Trần Tú kinh hãi nói.

Tiếp theo bà liền phát hiện, hai mắt Lâm Hiên đã đỏ thẫm, nhìn chằm chằm bà.

Trần Tú thầm kinh hãi, tên này không phải phế sao?
Sao lại có ánh mắt như vậy?
Thượng Cổ Kỳ Lân là Chí Dương thần thú.

Bây giờ phần lớn nội tạng trong cơ thể Lâm Hiên đã được thay thế của Thượng Cổ Kỳ Lân.

Trong cơ thể lại đang chảy máu của Kỳ Lân.

Khí chất ngời ngời toát ra từ từng cử chỉ có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải phát cuồng.

Không thể không nói, Trần Tú tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, lại chịu không ít khổ sở, nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ của mình.

Nhan sắc của bà rất cao, vóc dáng cũng được duy trì rất tốt.

Chỉ là làn da bởi vì phong sương lâu dài xâm nhập, mà trở nên hơi có chút thô ráp.

Nếu bảo dưỡng thích hợp một chút, tuyệt đối là mỹ nhân.

Diện mạo của bà cùng Ninh Hinh lại giống đến bảy, tám mươi phần trăm.

Nhưng khác với Ninh Hinh, so với sự trẻ trung của Ninh Hinh, bà là một người phụ nữ thuần thục.

Một người phụ nữ như vậy là hấp dẫn chết người đối với đàn ông.

Trách không được, Chu Lại Bì từ lúc bà chuyển tới đây, liền nhớ mãi không quên.


Lúc này Lâm Hiên đã có chút mất đi lý trí, đem Trần Tú xem thành Ninh Hinh.

Vốn hai người Trần Tú cùng Ninh Hinh bộ dạng đã cực giống, dưới ảnh hưởng của Kỳ Lân Huyết, hắn càng không còn phân biệt nổi.

“Lâm Hiên!” Trần Tú lớn tiếng quát lớn, muốn làm cho Lâm Hiên khôi phục lý trí.

Bà muốn đẩy Lâm Hiên ra, lại phát hiện mình đẩy không nổi.

Khí lực của Lâm Hiên quá lớn.

Trần Tú giờ phút này có chút hối hận, đáng lẽ không nên làm như vậy.

Ngoài cửa, Ninh Phú Quý nghe được thanh âm của Trần Tú cũng có chút hoảng hốt, vội vàng dùng sức gõ cửa.

"Lâm Hiên, mở cửa ra, mau mở cửa!"
Tiếng gõ cửa dồn dập của Ninh Phú Quý cuối cùng cũng khiến Lâm Hiên khôi phục một chút lý trí.

Sau khi tỉnh táo lại, cũng bị hành động của mình làm cho giật nảy mình.

"Mày đang làm gì vậy? Mày còn là con người không hả?” Lâm Hiên trong lòng tự mắng chính mình.

“Lâm Hiên, nếu cậu không mở cửa, tôi phá cửa đó!” Ninh Phú Quý ở bên ngoài hô to.

Nói xong ông ta cũng bắt đầu đập cửa luôn.

Tiếng rầm, rầm rầm tức vang lên.

“Lâm Hiên, mau buông tôi ra.

Nếu để chú Ninh của cậu nhìn thấy, ông ấy sẽ gi3t chết cậu!”
Trần Tú nghe tiếng phá cửa, khẩn cầu nói với Lâm Hiên.

Rầm!
Nhưng mà, vào lúc này, cửa phòng đã bị Ninh Phú Quý phá hỏng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi