BÁO THÙ CỦA RỂ PHẾ VẬT


"Trần Đình, cô còn không biết xấu hổ sao?”
“Nếu không phải cô cả ngày lười biếng, lại ham hư vinh, vay nợ trực tuyến, Thiết Trụ cần gì phải đi vay nặng lãi?" Sắc mặt Lâm Hiên khó coi nói.

Thật ra nếu chỉ là tiền sính lễ, Lý Thiết Trụ nhất định sẽ không đi vay nặng lãi.

Chính là hắn biết được Trần Đình bởi vì tiêu xài quá mức, mượn không ít tiền trên mạng, bị đòi nợ một cách thô bạo nên hắn mới quyết định đi vay nặng lãi giúp Trần Đình trả nợ.

Lý Thiết Trụ giúp Trần Đình trả xong các khoản vay trực tuyến, còn tưởng rằng Trần Đình sẽ gả cho hắn.

Nhưng không ngờ Trần Đình biết hắn vay nặng lãi, lập tức chia tay với hắn.

Lại chạy theo một gã đàn ông giàu có.

Vì vậy mà việc Lý Thiết Trụ bị đánh gãy một chân kia, thật ra đều là do Trần Đình ban tặng.

“Tôi cũng không ép hắn đi vay nha.

Chỉ là mấy vạn tệ thôi mà phải đi vay nặng lãi, như vậy chứng tỏ hắn không có bản lĩnh.

Vậy tôi chia tay hắn càng là chính xác!”
Trần Đình một chút cũng không cảm thấy áy náy, thay vào đó lại nói như vậy.

“Trần Đình nói không sai, không phải chỉ là mấy vạn tệ sao.

Lý Thiết Trụ, tôi thay cô ấy trả lại cho cậu.”
Ngô Hữu Lượng lấy ra mấy vạn đồng tiền mặt ttrong ví của mình, ném lên người Lý Thiết Trụ.

Cảm giác dùng tiền ném người này thật là sướng.

Nhất là với người từng cướp nữ nhân của hắn như Lý Thiết Trụ.


Biết Trần Đình và Lý Thiết Trụ từng ở cùng một chỗ, trong lòng Ngô Hữu Lượng còn có chút khó chịu.

Nhưng vừa rồi Trần Đình cũng đã nói với hắn, cô nàng cũng chưa từng ngủ với Lý Thiết Trụ.

Thật sự là thảm hại.

Làm chân chó nhiều năm như vậy, thậm chí đến miệng Trần Đình cũng không được hôn.

Mà đêm nay, hắn muốn đùa giỡn Trần Đình như thế nào, liền có thể đùa bỡn như thế nào.

“Không cần tiền thối của mày!” Lý Thiết Trụ ném tiền trả về.

"Lý Thiết Trụ a Lý Thiết Trụ, tôi biết cậu có cốt khí, nhưng chỉ có cốt khí có ích lợi gì?”
“Cậu phải có tiền! Có tiền, căn bản không cần đuổi theo nữ nhân, các nàng sẽ giống như chó nhào tới li3m cậu.”
“Chỉ cần cậu có tiền, người phụ nữ mà cậu không thể có được, cũng sẽ nằm ở trong tầm tay của cậu.” Ngô Hữu Lượng ôm Trần Đình vẻ mặt ngạo nghễ nói.

Tuy rằng lời ngô Hữu Lượng nói, đều làm cho nữ sinh ở đây, nhất là Trần Đình, cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng lời này cũng không phải không đúng.

Người có tiền, đánh rắm cũng thơm.

Lý Thiết Trụ siết chặt nắm đấm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.

Nhưng Lâm Hiên lại vỗ vai hắn, ra hiệu hắn không cần xúc động.

Rồi lại liếc về phía Ngô Hữu Lượng một cái, hờ hững hỏi: "Ngươi rất có tiền sao?"
“Tại hạ bất tài, mở một công ty nhỏ, một năm kiếm được một trăm triệu thôi." Ngô Hữu Lượng vừa di chuyển tay m ơn trớn trên người Trần Đình, vừa kiêu ngạo nói.

"Một trăm triệu là nhiều sao?" Lâm Hiên cười lạnh nói.


"Ha ha, một trăm triệu không nhiều? Đó là con số cậu nằm mơ cũng không được!" Trương Quý lại mở miệng nói.

Rất rõ ràng, tên này muốn nịnh bợ Ngô Hữu Lượng.

Thấy vẻ mặt khinh thường của Lâm Hiên, Ngô Hữu Lượng lắc đầu, sau đó nói:
"Lâm Hiên, tôi nghe Đình Đình nói, hôm qua cậu đem quần áo trong cửa hàng của cô ấy mua toàn bộ, tiêu tốn mấy triệu.

Chắc đó là phí chia tay mà Thẩm Ngạo Tuyết cho cậu đúng không?”
“Người như cậu, có được một chút tiền, nên đi mua một căn nhà, lại tìm một người phụ nữ bình thường làm vợ, chứ không phải vì giả vờ làm sang mà liền tiêu hết tiền."
"Đúng vậy, Lâm Hiên, cậu đem thận của mình hiến hết, có được mấy triệu trong người, miễn cưỡng cũng có thể tìm được một người phụ nữ tầm thường làm vợ.

Chứ nếu tiêu hết tiền rồi, về sau sợ là không tìm vợ đâu.”
"Thận đã hiến rồi, còn tìm vợ làm gì? Để cho người ta thành góa phụ sao?”
“Ừ ha.

Cũng đúng.

Ha ha ha.”
Một đám người lập tức cười to.

"Lâm Hiên, nói chúng tôi nghe thử đi, mất đi một quả thận là cảm giác như thế nào? Có phải là hữu tâm vô lực không?"
"Có ngon thì gọi mẹ ngươi lại đây, Lâm Hiên có thể làm cho bà ấy khóc ba ngày ba đêm đó!"
Thấy Lâm Hiên bị vũ nhục như thế, Lý Thiết Trụ rốt cục nhịn không được nữa, cao giọng nói.

"Mẹ kiếp, Lý Thiết Trụ, ngươi muốn chết sao?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Đủ rồi!”

Ngay khi tình hình phát triển đến mức sắp lật bàn, lớp trưởng Khương Phán phát ra một tiếng quát nhẹ.

Thời đi học, Khương Phán rất có uy vọng, hiện tại trở thành tổng giám đốc xinh đẹp, khí thế càng thêm mạnh.

Một tiếng quát nhẹ cuối cùng cũng làm mọi người ngưng lại.

“Mọi người cũng đã nhiều năm không gặp, có thể cùng ăn một bữa ngon hay không?” Khương Phán liếc mọi người một cái, lạnh lùng nói.

"Nghe lớp trưởng đi, ăn cơm thôi!" Ngô Hữu Lượng nhanh chóng phụ họa.

Dù sao mục đích đả kích Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ cũng đã đạt được.

Hắn còn phải giữ hình tượng để về sau còn có thể cùng mỹ nữ lớp trưởng Khương Phán phát sinh cái gì đó.

Làm mọi thứ quá cực đoan là không tốt.

Điện thoại của Khương Phán đúng lúc này lại reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, trong mắt Khương Phán hiện lên một chút hoảng sợ.

"Ừ… Mọi người ăn trước đi, tôi đi nghe điện thoại chút.” Khương Phán đứng dậy rời đi.

Sau khi Khương Phán rời đi, đám nam sinh lại bắt đầu thảo luận sôi nổi về cô.

"Lớp trưởng của chúng ta thật sự càng lớn càng xinh đẹp, nhất là dáng người, lúc đi học không lộ ra, hiện tại lại phát triển dữ dội như vậy!"
"Đúng vậy, hiện tại còn mở công ty lớn, càng nhìn càng có ý vị.

Mỹ nữ cực phẩm như lớp trưởng, chỉ sợ, cũng chỉ có Hữu Lượng mới xứng đôi nha."
Lúc mọi người khen Ngợi Khương Phán, còn không quên nịnh bợ Ngô Hữu Lượng một chút.

Điều này làm cho Trần Đình khó chịu.

Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể so sánh với Khương Phán.

Nói trắng ra, hiện tại cô chính là một con chó cưng của Ngô Hữu Lượng.


Nhưng cho dù là chó của Ngô Hữu Lượng, cũng tốt hơn cùng Lý Thiết Trụ nghèo đói ở cùng một chỗ.

"Tôi đi ra ngoài một lát.” Lâm Hiên nhìn bóng lưng Khương Phán rời đi, hướng Thiết Trụ nói một tiếng.

Mọi người dường như nhìn ra Lâm Hiên muốn làm gì, lập tức có người nói:
“Lâm Hiên, cậu muốn đi xin số điện thoại của lớp trưởng đúng không? Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, đừng quấy rầy người ta.”
“Cho dù không phải là không phân biệt giàu nghèo, thì thận của cậu cũng không còn, lớp trưởng sẽ muốn một người đàn ông không được như cậu sao?”
Lời này không thể nói là không ác độc, nhưng Lâm Hiên giống như là không nghe thấy, trực tiếp rời khỏi phòng.

Ở trên núi tu luyện ba năm, trạng thái tinh thần của anh đã đạt đến một mức độ rất cao.

Khương Phán ra khỏi phòng, đi tới một góc khuất mới nghe điện thoại.

"Anh Long, anh có thể cho em thêm mấy ngày không, mấy ngày nữa em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh." Khương Phán nhỏ giọng nói micro.

“Thêm mấy ngày cái con mẹ cô, lời này tôi đã nghe bao nhiêu lần rồi?”
“Khương Phán, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa.

Giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ cho người đến đó ngay lập tức.”
“Lúc trước vay tiền không phải cô đem thân thể ra đảm bảo sao? Giờ tiền không trả nổi, vậy cứ ngủ với tôi một năm đi.

Nợ nần này của chúng ta liền có thể xóa.”
Lời nói của người được gọi là anh Long này khiến cho thân thể mềm mại của Khương Phán run lên.

Cô ấy dám ký vào thỏa thuận này, là vì cô có đủ tự tin có thể trả lại tiền trong thời gian quy định.

Không ngờ đối tác gom tiền rồi bỏ trốn, dù giữ được công ty nhưng tiền của anh Long tạm thời vẫn chưa có để trả.

“Anh Long! Xin anh…” Khương Phán còn muốn nói thêm cái gì, đáng tiếc đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Khương Phán vừa mới bỏ điện thoại xuống, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm Hiên.

"Lớp trưởng?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi