BÁO THỦ XUYÊN KHÔNG

1.

Khi tỉnh lại, tôi cảm giác được một cơn lạnh lẽo truyền tới từ trên vai.

Tôi cúi đầu xuống, phát hiện mình đang bị người ta ấn xuống đất, áo trên vai đã bị vạch ra, mà nam sinh ánh mắt thâm thúy, mang theo chút âm u trước mặt đang kẹp một điếu thuốc trong tay, giương khóe miệng rồi chuẩn bị dí đầu thuốc đang cháy xuống vai tôi!

Đám trai gái đứng xung quanh thì đang ôm cánh tay, vẻ mặt hứng thú tới xem náo nhiệt.

Dòng ký ức cuộn trào vào trong đầu tôi như cơn thủy triều, khiến tôi bỗng ngẩn người ra.

Rõ ràng trước đó, do không chịu nghe lời ông chủ, cố tình làm lơ khi đang đấu quyền anh cá cược, nên tôi đã bị hắn ta thuê người đâm cho một nhát.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác chuôi dao xoáy sâu trong cơ thể mình, nhưng bây giờ, tại sao tôi lại ở đây?

Tôi nhìn cánh tay trắng nõn thon dài không phải của mình, trong phút chốc đã hiểu ra mọi chuyện.

Tôi xuyên không rồi!

Trên vai đã cảm nhận được cơn nóng rát, trước đây khi lăn lộn trong trường thể thao tôi cũng đánh nhau không ít, cũng đã từng bị kẻ khác dí đầu thuốc lên người, tôi biết đó là cảm giác như thế nào.

Phản ứng được rèn luyện do đánh quyền anh nhiều năm khiến tôi vô thức giơ cánh tay lên, đấm thẳng một phát vào gương mặt trắng trắng nhỏ nhỏ trước mặt, khiến hắn ta bị đập đến nỗi rên lên một tiếng, đập thẳng vào bức tường sau lưng.

Sau đó tôi chống một tay đứng dậy, phủi hết cát bụi trên người đi, nhìn nam sinh đang đau đớn ở dưới đất.

Cặp lông mày rậm của hắn ta nhíu chặt lại do đau đớn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi:

“Hà Nguyễn, con mẹ nhà cô……”

Sau khi tiếp nhận hết ký ức của cơ thể này, tôi đã nhớ ra nam sinh trước mặt là ai.

Bùi Lê, bạn đại học của nguyên chủ, cũng là người mà cô ấy yêu thầm 2 năm.

Tiếc là Bùi Lê chẳng có hứng thú gì với Hà Nguyễn, ngược lại thì rất thích cô em gái cùng cha khác mẹ tên Lâm Tịch của cô ấy, cả ngày chỉ biết làm cái đuôi bám theo sau người ta.

Hà Nguyễn bị bắt nạt thê thảm đến vậy, cũng hoàn toàn là ý của Lâm Tịch.

Một tháng nay, Hà Nguyễn ngây thơ chịu đủ mọi tủi nhục, ngày nào cũng bị chửi bị đánh, bị lan tin đồn, bị bạo lực học đường, đặc biệt là khi kẻ đầu sỏ gây tội ác lại là người mà mình thích, cơn áp bức trong thời gian dài khiến cô ấy không chịu đựng nổi, thế là lập tức đột tử.

Sau đó thì tôi tới rồi đây.

Mấy người đứng bên cạnh đã kinh ngạc đến mức ngơ ra, chúng cau mày chuẩn bị xông lên, trong chớp mắt, tôi đã dí thẳng chúng xuống đất, đám người đó ngẩn ra nhìn tôi, không một ai dám xông lên cả.

Bao năm đứng trên lôi đài, tôi sớm đã luyện ra được vẻ thần sắc hung ác rồi.

Hà Nguyễn trước kia bằng lòng chịu mọi nỗi tủi nhục này, cmn tôi thì không muốn đâu, lúc bà đây chơi trò dập đầu thuốc này, mấy thằng nhãi trước mặt này cmn còn đang nghịch bùn đất đấy.

Tôi nhặt điếu thuốc dưới đất, bỏ vào miệng rồi hít mạnh, sau đó phả lên mặt Bùi Lê, hắn ta bị khói thuốc làm cho đỏ bừng mắt, ho sặc sụa nhìn chằm chằm vào tôi:

“Khụ khụ, Hà Nguyễn, con mẹ nó cô bị điên rồi à?”

Tôi chẳng thèm để ý đến hắn ta, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Chunghwa à, hút thuốc cũng sang phết nhỉ.”

(*Chunghwa: Thương hiệu cao cấp của thuốc lá Trung Quốc, có giá ~2,5 triệu VNĐ/bao)

Nói xong, tôi cầm lấy điếu thuốc đang cháy sáng, sau đó dí mạnh lên mặt Bùi Lê dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn ta.

Quá đã!

Nhìn Bùi Lê đau đớn đến nỗi biểu cảm vặn vẹo, tôi không khỏi bật cười.

“Nhớ kỹ nhé thằng cháu.”

“Từ hôm nay trở đi, tao sẽ là ông nội mày!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi