BẢO TRÂM! EM ĐỪNG HÒNG THOÁT


  Đến tối về, Bảo Trâm mới mở điện thoại ra xem, thì có đến hơn 10 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn. Trong đó có 5 cuộc của Trí Bảo, 3 cuộc của Chương Dương và 2 cuộc của một số lạ. Tuy cô đã xóa số của Chương Dương nhưng lâu lâu anh ta vẫn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm nên cô biết. Còn số lạ cô cũng không biết của ai. Nhưng khi xem đến tin nhắn thì cô đã biết.

  Năm tin nhắn, thì Trí Bảo 2 tin, Chương Dương 1 tin, đều hỏi cô đã về chưa và cô như thế nào rồi. Còn hai tin còn lại chính là của Ngọc Hải. Tin đầu tiên, hắn tự giới thiệu về mình. Tin thứ hai, là hắn khen cô đủ thứ. Bảo Trâm cười khẩy, cũng là cái phong cách nói chuyện như kiếp trước. Hôm nay khen cô, ngày mai hẹn cô đi uống nước, ngày mốt nói thích cô, ngày kia hẹn đi chơi, vân vân...

  Đáng lẽ, kiếp trước cô không nên tin vào những lời đường mật này mới đúng. Chắc đối với cô gái nào hắn cũng xài chiêu này, ai trúng thì ráng chịu. Nhưng cô thắc mắc tại sao hắn không như Trí Bảo chỉ chơi xong rồi đá bay mà lại chịu cưới cô làm vợ. Một năm sau mới dẫn bồ nhí về nhà đòi ly dị với cô? Cô thật khó hiểu. Nhưng mà, kiếp này cô sẽ vĩnh viễn không để điều đó xảy ra nữa.

  Chợt nhớ tới hai cô gái gặp trong bệnh viện. Bảo Trâm lại suy nghĩ, "Họ đã biết nhau từ rất lâu rồi, nhưng tại sao không sớm cưới nhau? Để khi cưới mình rồi, hắn mới cùng cô ta gian díu. Còn Chương Dương thì không nói. Không chừng hai người họ đã yêu nhau từ lúc này, mình chỉ là một người mơ mộng hảo huyền thôi. Cũng may lúc đó mình phát hiện kịp. Không thôi mình sẽ trở thành kẻ thứ ba mất".

  Xem xong hết, cô xóa toàn bộ tất cả, không chừa một cuộc gọi hay một tin nhắn nào. Cô rất mệt mỏi, cô muốn tránh họ thật xa nhưng tại sao họ cứ vây quanh cô vậy?

  Cô lên gác, vừa nằm xuống thì mẹ cô nói.

  - Trâm à! Mai mình dọn nhà, con đi học về thì ghé nhà mới luôn nhe con!

  Cô kinh ngạc.

  - Hả? Sao nhanh vậy mẹ? Mới chưa đầy một tuần mà?

  Mẹ cô đáp.


  - Ừ! Hôm bửa mẹ nói với con, thì hôm sau mẹ định đem tiền dành dụm đi đặt cọc thôi. Nhưng mà bà chủ đã đem phần còn lại ra chòng hết luôn, rồi kéo mẹ đi công chứng. Vài hôm nữa là sẽ có sổ. Chìa khóa cũng đã trao tay rồi, chỉ việc vào là ở thôi. Mẹ thấy ngày mai cũng tốt, thôi dọn luôn cho rồi. Nhà này mẹ cũng đã kêu bán. Bà hàng xóm kế bên nói để ba ấy về hỏi lại em bà, xem có mua không. Ngày mai sẽ trả lời, chứ đừng kêu người khác vội.

  Bảo Trâm gật đầu nói.

  - Mẹ tính sao cũng được! Miễn mẹ vui là được. Con không có ý kiến. Chỉ cần có mẹ bên cạnh thì dù có ở gầm cầu con cũng chịu.

  Mẹ cô nhéo mũi cô nói.

  - Con nhỏ này dạo này biết nịnh mẹ ghê. Thôi ngủ đi cô nương ngày mai còn đi học sớm.

  Thế là, hai mẹ con ôm ngủ cho tới sáng.

  Hôm sau đi học, vừa đi ra khỏi bãi giữ xe thì đã thấy Trí Bảo cùng một cô gái khác đang đứng dưới tàn cây phượng vĩ. Không biết hai người nói gì mà trông cô gái đó có vẽ thẹn thùng. Bảo Trâm nhìn kỹ lại thì chợt nhớ, cô gái đó chính là người hắn đã từng cặp kiếp trước. Sau khi đá cô thì lập tức cặp với cô ta. "Đúng rồi! Cũng là khoảng thời gian này! Mình cặp với hắn vỏn vẹn gần hơn bốn tháng. Từ lúc bắt đầu tỏ tình với hắn cho đến nay. Ai... cũng may là mình đã trải qua một lần. Nếu không..." cô lắc đầu lại nghĩ. "Đúng là gian sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chắc chắn là vài hôm nữa hắn sẽ không đeo bám mình nữa. Ok! Tuyệt!"

  Nghĩ vậy, nên cô vui vẽ hẳn ra. Hí hửng tung tăng đi vào lớp. Ngọc Ngân thấy cô hôm nay trong tươi tắn hẳn ra, cũng thắc mắc.

  - Ê! Bồ sao hôm nay trong bạn vui vẽ vậy? Bộ có chuyện gì vui à?


  Bảo Trâm đáp.

  -  Dĩ nhiên là vui rồi, hôm nay...ơ...

  Cô định nói vụ Trí Bảo, nhưng chợt nghĩ thôi không nên nói làm gì. Bởi trong lớp cô và hắn cũng xem như người xa lạ. "Nếu giờ nói chuyện của hắn, mấy đứa kia không chừng sẽ nghĩ mình còn thích hắn mới quan tâm đến hắn. Thôi! Không nên nói làm chi, để vài hôm nữa thì ai cũng biết hà".

  Cô bèn nói sang chuyện hôm nay mẹ con cô sẽ chuyển về nhà mới nên vui. Còn chỉ chổ cho Ngọc Ngân, chiều nay không học phụ đạo về có thể ghé. Ngọc Ngân cũng gật đầu, gì chứ ngôi nhà đó thì cô biết. Nhà Ngọc Ngân cũng đi vào hẻm đó mà. Vậy là hai đứa lại càng ở gần. Đi bộ 5 phút là tới.

  Trí Bảo vừa vào lớp là tầm mắt đã dán vào Bảo Trâm. Thấy cô hôm nay tươi tắn, vui vẽ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lý hắn muốn chờ cô gửi xe xong rồi kéo cô ra chổ khác hỏi chuyện, nhưng giữa chừng lại gặp một con ruồi bọ cản đường. Chờ hắn giải quyết xong thì không thấy bóng cô đâu nữa. Nghĩ chắc cô đi vào lớp rồi, nên cũng đi vào. Bỏ lại con ruồi bọ kia buồn bã đứng dưới tàn cây, khóc thút thít.

  Thấy cô vui vẽ, mặt hắn cũng vui lên theo. Bảo Trâm vờ nhìn qua hắn, thấy mặt hắn cũng vui vẽ nên nghĩ chắc là hai người họ đã bắt đầu dính rồi. Cô sắp thoát khỏi hắn! Thật là muốn ăn mừng làm sao.

  Khi chuông tan học vừa reo, là Bảo Trâm đã ba dò bốn cẳng kéo Ngọc Ngân chạy về rồi. Trí Bảo muốn gặp cô nói chuyện cũng không có cơ hội. Đến nhà mới, mẹ đã tươi cười đón hai đứa vào. Ngôi nhà có diện tích 80m2, tính luôn lầu, hình như cũng mới sửa sang lại, trong y như mới. Phía trước còn có một khoảng sân nhỏ, phía sau còn có một sàn nước nhỏ nữa có thể làm sân phơi.

  Ở dưới thì có một phòng khách, một phòng bếp ngăn bởi cái cầu thang. Nhà vệ sinh ở phía sau chổ sân phơi. Trên lầu cũng có hai phòng và một nhà vệ sinh. Căn nhà này mà 200, Bảo Trâm thật không dám tin. Dù là giấy tờ không đầy đủ cũng không tới giá đó.

  Dù hiện tại nhà đất chưa lên giá quá cao nhưng căn này, ở vị trí này, lại giấy tờ đầy đủ thì ít nhất cũng phải từ 6 đến 700. Vậy mà mẹ mua có 200 đấy. Tin nổi không đây? Vì thế mà, Bảo Trâm cứ hồi hộp ở cho đến khi có sổ nhà đứng tên mẹ cô mới dám tin. Ngọc Ngân cũng vui vẽ chúc mừng. Giờ Bảo Trâm đã có nhà rộng rãi hơn rồi. Học hành, sinh hoạt sẽ thoải mái hơn.

  Tuy dọn về nhà mới, nhưng mẹ con cô cũng không ăn mừng gì. Chỉ nấu mâm cơm cúng rồi mời Ngọc Ngân ăn cùng. Chứ cũng chẳng mời ai. Tại cũng còn mắc nợ mà. Đồ đạt nhà cũ cũng không có bao nhiêu, sắp xếp một chút là xong hết rồi. Tiễn Ngọc Ngân về, cô lại trở vào phụ mẹ sắp xếp một chút nữa. Ngủ một giấc, tới chiều lại cùng Ngọc Ngân đi ra quán chị Mỹ làm. Hai đứa giờ ở gần hơn rồi, cứ tha hồ rủ nhau đi chung.


  Đến tối về, mở điện thoại vẫn là tin nhắn của Trí Bảo. Cô tự hỏi, "Sao hắn vẫn còn nhắn tin cho mình nhỉ? Đúng lý phải nhắn cho bạn gái mới chứ? Hay hai người họ mới quen nên chưa thân thiết lắm? Kệ! Để vài ngày nữa xem sao?"

  Nghĩ rồi, cô để máy trên bàn học, đi vào phòng ngủ với mẹ. Dù trên lầu có hai phòng nhưng cô vẫn thích ngủ cùng với mẹ hơn.

  Ngày hôm sau, khi đi học về vừa mở cửa ra thì thấy nhà đã thay đổi. Có một bộ sô pha phòng khách và một bộ bàn ăn nhỏ, trong phòng còn có thêm một cái giường. Cô gọi điện hỏi mẹ, thì mẹ nói lúc mẹ chuẩn bị đi làm thì có người chở tới nói là có người tặng. Họ cũng không biết là ai, chỉ kêu chở tới địa chỉ này, tiền cũng đã thanh toán hết rồi.

  Bảo Trâm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ai đã tặng. Lần trước là 20 triệu, lần này lại là nội thất. Cô lại nghĩ ra một vấn đề. "Chẳng lẽ... cả căn nhà này cũng là người đó đã giúp đỡ. Nhưng người đó là ai? Giúp đỡ mẹ con mình là có mục đích gì? Nhưng tại sao lại không ra mặt? Thật khó hiểu!".

  Cô suy tư một lát, nhưng cũng chẳng thể nghĩ ra được là người nào. Bèn cất cặp sách, tắm rửa ăn cơm. Vừa rửa chén xong thì nghe bên ngoài có tiếng chuông. Vội ra xem, thì thấy là Trí Bảo đang đứng trước cổng tươi cười nhìn cô. Cô ngạc nhiên, "Sao hắn lại biết mình ở đây? Mình đâu có nói đâu? Nhưng sao hắn lại tới tìm mình, không đi chơi với bồ mới à?"

  Thấy cô ngạc nhiên nhìn hắn, hắn lắc đầu cười khổ nói.

  - Không mời anh vào nhà sao?

  Bảo Trâm hoàn hồn, vội lấy chìa khóa ra mở cổng. Cửa nhà tuy mở, nhưng cửa cổng thì phải khóa. Dẫn hắn vào nhà, cho hắn ngồi tự nhiên. Cô hỏi.

  - Sao anh biết tôi chuyển tới đây mà đến tìm?

  Hắn đáp.

  - Anh đến nhà cũ không thấy em, hỏi người ta thì người ta nói em dọn đến đây. Nhìn xe em để ngoài sân là anh biết rồi.


  Cô gật gật đầu, đúng là cô chuyển đến đây cũng không có dấu hàng xóm. Cô lại thắc mắc hỏi.

  - Mà anh đến tìm tôi để làm gì?

  Trí Bảo hắc tuyến đầy đầu. "Có bạn gái nào hỏi bạn trai vậy không hả trời? Bảo Trâm! Em đến từ hành tinh nào vậy?" Nhưng điều này hắn chỉ có thể nói thầm trong lòng. Hắn đáp.

  - Anh là bạn trai em, đến tìm bạn gái mình cũng cần lý do sao?

  Cái đó... Bảo Trâm đúng là cứng họng. Hai người yêu nhau, đến tìm nhau là chuyện bình thường. Nhưng cô và hắn cũng đâu có tính là yêu nhau đâu. Chỉ đơn giản là một trò chơi trẻ con thôi mà. Cô vội nói.

  - Nhưng hôm nay cũng đâu phải chủ nhật? Chỉ mới thứ 6 mà?

  Rồi chớp chớp mắt ngây thơ nhìn hắn. Trí Bảo thật muốn bóp chết cô ngay tại chổ. Thật là, hắn yêu phải người không tim không phổi gì vầy nè? Hắn hít sâu một hơi dằn cơn tức giận nói.

  - Từ lúc ở bệnh viện tới giờ, em luôn tránh mặt anh. Anh gọi điện cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Đến trường hay vào lớp thì em luôn tìm cách tránh anh như tránh tà. Muốn hỏi chuyện em cũng không được. Em biết anh rất lo lắng cho em không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả Bảo Trâm?

  Cô cắn môi, im lặng cuối mặt không nói. Hắn thở dài lại gần ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.

  - Trâm! Đừng như vậy! Nếu em có chuyện gì khó xử hãy nói cho anh biết. Dù anh không giúp được thì cũng sẽ chia sẽ cùng em. Đừng để trong lòng tự gánh vát một mình. Anh sẽ rất đau lòng!

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi