BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, bèn gọi thầy chủ nhiệm đến, thân thiết hỏi han: “Độ khó của khóa học hiện tại thế nào? Phi tần có thể thích ứng được hết không?”

Thầy chủ nhiệm trả lời: “Khởi bẩm Đại vương, kỳ thực khóa học tương đối nặng, hầu hết học sinh đều thấy khó. Rất nhiều bạn đều cần phải phụ đạo sau giờ học.”

Vua Sói Tuyết thản nhiên hỏi: “Nền tảng ai yếu nhất?”

Thầy chủ nhiệm đáp: “Nền tảng của Tiêu mỹ nhân tương đối yếu, hôm nay học thêm đến chín giờ tối nhưng vẫn cái hiểu cái không.”

Mèo mắt xanh đứng bên nghe, bụng bảo: Hèn gì Tiêu mỹ nhân lại xin nghỉ, học thêm đến tận chín giờ tối, về lại còn phải làm bài tập về nhà! Lấy đâu ra thời gian mà thị tẩm nữa?

Vua Sói Tuyết không muốn tỏ ra mình thiên vị, vì thế hỏi tiếp: “Thế những người khác thì sao? Có phải học thêm không?”

“Có ạ, về cơ bản đều học thêm hết.”

“Chương trình học khó như vậy cơ à.” Vua Sói Tuyết nói, “Thế thì điều chỉnh độ khó cho hợp lý đi. Tạm thời không bắt buộc học tám môn nữa, bắt đầu với ba môn Toán Văn Anh, cứ dạy cơ bản trước, nắm chắc cơ bản rồi nâng cao sau.”

“Vâng, Đại vương.” Thầy chủ nhiệm vừa trả lời vừa thầm thấy lạ. Rõ ràng trước đây Vua Sói Tuyết yêu cầu phải học cái gì mà Toán cao cấp, Văn đại học và tám môn khác để lấp đầy thời gian còn gì, sao bây giờ lại bắt dạy cơ bản?

Nhưng nếu Vua Sói Tuyết đã nói muốn đặt nền móng thì phải đặt nền móng, điểm này thì không có gì phải bàn cãi.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm ra về, Vua Sói Tuyết bèn lấy tài liệu học tập của các phi tần ra xem, hỏi hai tùy tùng bên cạnh, “Phải rồi, trình độ học vấn của Tiêu mỹ nhân là bậc nào?”

Cáo Đỏ đáp: “Việc này thì thần không rõ, nhưng tộc Báo tuyết sống ở vùng núi nên giáo dục cũng không được phong phú lắm đâu ạ.”

Vua Sói Tuyết nghe vậy gật đầu, bảo: “Ra vậy…” Hắn lại nghĩ tới dáng vẻ trẻ con của Liễu Tiêu, dù có là học sinh bình thường thì chắc cũng chưa lên đại học đâu, sao có thể nhai được chương trình học khó như này chứ?

Mèo mắt xanh hiểu rõ lòng Vua Sói Tuyết, bèn nói: “Thực ra các chính sách mà chúng ta đang áp dụng đều là ‘phương pháp mới cho ma mới và phương pháp cũ cho ma cũ’. Lúc Tiêu mỹ nhân vào cung cũng chưa có chế độ thi cử như này, chi bằng miễn thi cho cậu ấy ạ?”

“Này không hợp lý lắm.” Cáo Đỏ nói, “Cả hậu cung có mình cậu ấy là không được đi học, thế này sợ sẽ không tốt cho cậu ấy.”

“Cáo đỏ nói đúng.” Vua Sói Tuyết gật đầu, nói tiếp: “Với cả đọc thêm nhiều sách cũng là tốt cho em ấy.”

Mà cùng lúc đó, Liễu Tiêu lại đang cắm cọc trong Xuân Quang Các bù đầu làm bài tập, lúc sau mệt quá bèn chạy ra sân hóng gió, bỗng nhìn thấy Lãnh Giác lạnh lùng cao quý đang ngồi chồm hỗm trên đất ăn cỏ.

Liễu Tiêu giật mình: “Lãnh Giác…?”

Lãnh Giác ngẩng lên, đáp: “Tham kiến Mỹ nhân.”

Liễu Tiêu cũng ngồi xổm xuống, trông người đẹp cao quý này hẵng đang hăng say nhai cỏ, bé hỏi: “Cậu cũng phát điên vì bài tập rồi à?”

Lãnh Giác nói: “Thưa Mỹ nhân, tôi là dê, tôi không phát điên cũng ăn cỏ.”

Liễu Tiêu hoàn hồn, “A… đúng rồi.”

“Cảm ơn Mỹ nhân quan tâm.” Lãnh Giác nói thêm, “Tôi chỉ đang ăn bữa tối bình thường thôi.”

Liễu Tiêu ngẩng lên nhìn về đằng điện phụ phía Tây, thấy nơi đó đèn đuốc sáng trưng, “Có vẻ Bạch Quyên cũng đang chăm chỉ học bài nhỉ?”

Lãnh Giác vừa nhai vừa gật đầu.

Liễu Tiêu nghiêng đầu lại hỏi Lãnh Giác: “Sao cậu vẫn nhai?”

“Tôi là dê,” Lãnh Giác giải thích bằng giọng điệu máy móc không biết mệt mỏi, “Ăn là phải nhai suốt như này.”

Liễu Tiêu áy náy nói, “Xin lỗi nha, tớ học không giỏi sinh lắm.”

“Có thể thấy được.” Lãnh Giác nói, “Chắc cậu không được học hành gì nhiều.”

“…”

“Không có ý bất kính.” Lãnh Giác vừa nói, vừa thờ ơ tiếp tục nhai cỏ.

Đúng lúc này, cả hai bỗng nhận được tin nhắn của thầy chủ nhiệm lớp: “Do điều chỉnh chương trình học nên ngày mai cả lớp sẽ được nghỉ, không cần nộp bài tập về nhà nữa.”

Nhìn thấy tin tức đáng mừng này, Liễu Tiêu xúc động đến suýt thì òa khóc.

Bỗng, điện phụ phía Tây vọng tới tiếng chửi thề của Bạch Quyên: “Cái đìn đ*t! Đéo nói sớm ** má làm ông mày khổ như chó làm bài! Cái đcm nó chứ!”

Liễu Tiêu sốc toàn tập, liên hệ với dáng vẻ thanh thoát của Bạch Quyên, bé kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, Quyên nhi cũng biết chửi bậy ư?”

“Ừ.” Lãnh Giác gật đầu nói, “Tính Quyên nhi hơi gắt.”

Thầy chủ nhiệm gửi thông báo xong thì bắt đầu điều chỉnh chương trình giảng dạy. Trường cho nghỉ vài ngày, học sinh cũng không cần đi học. Nhưng Vua Sói Tuyết đằng này cũng bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian để triệu Liễu Tiêu. Liễu Tiêu rảnh quá bèn kéo Lãnh Giác đi chơi cho đỡ chán, rồi lại đến tây Thiên Điện gõ cửa tìm Bạch Quyên chơi cùng.

Bạch Quyên bảo hơi mệt, không muốn đi chơi, nhưng thực chất là trốn trong nhà học bài – học một cách nghiêm túc và tẩm ngẩm tầm ngầm không cho ai biết – đây là sự giác ngộ sau nhiều năm làm học sinh xuất sắc của y. Câu cửa miệng đại khái sẽ là: “A, tôi đâu có học hành gì nhiều đâu, toàn ngủ nướng ấy mà.”

Liễu Tiêu kéo tay Lãnh Giác, hỏi: “Mình chơi gì bây giờ?”

Lãnh Giác đáp: “Mỹ nhân quyết định đi.”

Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, “Hay là mình đi tìm Đại vương để ‘quét mặt’ đi?”

“Quét mặt?” Lãnh Giác không hiểu, “Là một phương thức thanh toán à?”

Liễu Tiêu lắc đầu, “Không, cậu mới vào cung nên không biết, phi tần bọn mình rất dễ bị thất sủng nên phải định kỳ đến lượn lờ trước mặt Đại vương để ngài ấy không quên mặt bọn mình.”

“Nhưng…” Lãnh Giác trả lời, “Tôi sẽ không bị thất sủng đâu.”

Liễu Tiêu trố mắt hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì tôi không được sủng ái.” Lãnh Giác bình tĩnh trả lời.

Liễu Tiêu nhất thời không biết nên nói gì, lại hỏi: “Thế cậu đã được gặp Đại vương chưa?”

Lãnh Giác đáp: “Chưa.”

Liễu Tiêu thấy quá là đáng tiếc luôn, “Này tiếc quá còn gì? Tớ nói cho cậu nghe nè, Đại vương đẹp trai cực kỳ luôn á!”

Lãnh Giác nói: “Ồ.”

“Đừng lạnh lùng vậy chứ, đẹp trai thật đó!” Liễu Tiêu nói vẻ không cam lòng, “Đại vương là đẹp nhất! Đẹp hơn tất cả bọn mình luôn!”

Lãnh Giác gật đầu: “Ồ.”

“Cậu không tin hả?” Liễu Tiêu kéo Lãnh Giác đi, “Nếu không tin, tớ dẫn cậu đi xem!”

“Không phải tôi không tin…”

Tuy nói thế nhưng Lãnh Giác không đủ sức chống lại báo tuyết, bị cưỡng chế kéo đi.

Chẳng bao lâu sau hai người đã đến Lang Sơn Tuyết Điện. Báo tuyết bèn chỉ vào bức tường cao cao kia và nói: “Cậu là dê lớn lên trong núi tuyết, chắc là trèo qua tường được đúng không?”

“Chắc là được.” Lãnh Giác ngửa đầu lên nhìn, “Nhưng sao lại không đi vào từ cửa chính?”

“Hở?” Liễu Tiêu cũng bị hỏi đến ngớ ra, “Ừ nhỉ, sao lại thế?”

Nhờ Lãnh Giác khai sáng, Liễu Tiêu liền bước tới điện chính. Thị vệ bên ngoài thấy hai người cầu kiến thì lập tức đi vào thông báo. Bấy giờ Vua Sói Tuyết đang làm nhiệm vụ, nghe bảo Liễu Tiêu đến thì thấy vui bất ngờ, lập tức hỏi lại: “Tiêu mỹ nhân đến?”

“Đúng rồi ạ, còn dẫn theo cả Giác tài nhân đến nữa ạ.” Thị vệ đáp.

“Hả?” Vua Sói Tuyết có chút khó hiểu, “Tại sao?”

Thị vệ trả lời: “Thần cũng không biết, nhưng hình như thần nghe được Tiêu mỹ nhân bảo muốn mang Giác tài nhân đến để ‘mở mang tầm mắt’.”

Tuy Vua Sói Tuyết không hiểu lắm, nhưng vẫn cho Liễu Tiêu và Lãnh Giác vào.

Lãnh Giác đương định bái kiến Đại vương, đã thấy Liễu Tiêu nhảy phắt đến bên cạnh Vua Sói Tuyết rồi ôm lấy mặt ngài, sau đó quay lại hô lên: “Giác ơi nhìn nè, Đại vương đẹp trai chưa?”

Lãnh Giác ngớ người.

Đại vương cũng ngớ người.

Lãnh Giác hoàn hồn, lên tiếng: “Đúng vậy, không sai, Mỹ nhân nói đúng.”

Vua Sói Tuyết cười bảo Liễu Tiêu: “Gì đây? Em đặc biệt mang theo…” Vua Sói Tuyết cũng không nói ra tên Lãnh Giác, mà úp mở bảo: “Hai người đến để kiểm chứng dung mạo của bổn vương?”

Liễu Tiêu đáp ngay: “Vâng. Em bảo Đại vương đẹp hơn tất cả bọn em, cậu ấy chưa từng gặp Đại vương nên không tin…”

“Không, không phải, tôi không có, cậu đừng có nói bậy.” Lãnh Giác là dê nên thấy sói phát là tự động co rúm cả người, “Kẻ hèn cũng cho rằng dung mạo Đại vương là tuyệt đỉnh ạ.”

Vua Sói Tuyết thuận thế ôm Liễu Tiêu vào lòng, cười nói: “Nhưng bổn vương lại không thấy đúng. Bổn vương thấy bé Tiêu đẹp hơn. Nếu không cũng không phong em là Mỹ nhân.”

“Em ạ?” Liễu Tiêu chỉ vào mình, “Em cũng được sao?”

“Bỏ đi, ta và em đánh giá đều không chuẩn được!” Vua Sói Tuyết phất tay áo, chỉ vào Lãnh Giác, “Cậu nói xem nào.”

Lãnh Giác ngẩng lên đáp: “Beee?”

Vua Sói Tuyết cho rằng Liễu Tiêu đẹp, mà Lãnh Giác lại bảo Vua Sói Tuyết đẹp hơn, thế là tương đương với việc bác bỏ ý kiến của Vua Sói Tuyết. Nhưng nếu giờ y nói Liễu Tiêu đẹp hơn, thế há chẳng phải nói Vua Sói Tuyết không đẹp được như vậy…

Câu hỏi này khó quá đi mất, thà đi về làm toán đại còn hơn!

=====

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi