Thoáng nghe thấy quyết định của Đại vương, Từ ngự sử đã lập tức phản đối như một phản xạ: “Chuyện còn chưa kết thúc sao đã luận công ban thưởng rồi Đại vương? Việc cấp bách nhất bây giờ chính là điều tra vụ án!”
Vua Sói Tuyết chỉ yên lặng mỉm cười và gật đầu.
Nếu không cần thiết thì Vua Sói Tuyết sẽ không phản bác lại Từ ngự sử, nếu không sẽ bị tỏ ra là không hiền đức. Biết lắng nghe thì KPI hiền vương của hắn mới tăng cao được.
Nhưng thật ra Vua Sói Tuyết chẳng cần nói gì hết ắt sẽ có người nói thay hắn.
Bấy giờ Lý ngự sử liền nhảy bổ ra nói: “Thưa Đại vương, thần nghĩ chính vì vụ án chưa kết thúc nên mới cần khen thưởng ngay những người đã lập công lớn trong việc cứu giá. Có như thế mới có thể nâng cao tích cực trong việc phá án và hộ giá ạ!”
Vua Sói Tuyết nghe thế thì mỉm cười gật đầu: “Lý ngự sử nói rất có lý.”
Lý ngự sử đáp tức thì: “Đại vương quá khen ạ. Thần cũng chỉ vì ưu dân ái quốc thôi.”
“Ông… ông lại còn ưu dân ái quốc?” Từ ngự sử lại bắt đầu muốn khẩu nghiệp.
“Được rồi, ban thưởng trước đi.” Vua Sói Tuyết không có hứng thú nghe hai vị ngự sử đấu võ mồm với nhau nên ra quyết định luôn, “Đầu tiên chúng ta sẽ khen thưởng người có công trước. Liễu Tiêu có công cứu giá, xứng đáng hạng nhất.”
Liễu Tiêu nghe Vua Sói Tuyết muốn ban thưởng cho mình, vội vàng tiến lên nói: “Thực ra em chỉ làm đúng bổn phận của mình, không có gì đáng khen thưởng đâu ạ thưa Đại vương.”
Từ ngự sử lập tức lên tiếng: “Biết thế thì tốt! Còn không mau lui xuống?”
Lý ngự sử tấm tắc khen ngợi: “Liễu Tiêu khiêm tốn quá, đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo!”
Vua Sói Tuyết vờ như không nghe thấy hai vị Ngự sử battle nhau, chỉ nói với Liễu Tiêu: “Em muốn ban thưởng gì nào?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: “Có được muốn gì cũng được không ạ?”
“Em muốn gì thì cứ nói ra.” Vua Sói Tuyết không trả lời là có hay không.
Liễu Tiêu bèn đáp ngay: “Em thỉnh cầu Đại vương đặc xá cho Tuy Tuy để bạn ấy không cần phải phục vụ nữa. Em nghĩ có lẽ Tuy Tuy đã biết sai và sẽ không tái phạm đâu ạ. Thực ra thì Tuy Tuy cũng không… không phạm phải…”
“Không cần nói thêm nữa.” Vua Sói Tuyết cắt ngang lời của Liễu Tiêu, “Bổn vương hiểu ý của em.”
Nghe thấy thỉnh cầu của Liễu Tiêu, Từ ngự sử lập tức phản đối gay gắt: “Chuyện này không thể được! Tuy Tuy đã vi phạm cung cấm và mới bị phạt đi nghĩa vụ được có mấy ngày, giờ lại thả ra thì sẽ thành thế nào? Còn có luật pháp nữa hay không? Cậu đây là ỷ vào công lao của bản thân mà bắt Đại vương phải làm ra chuyện bất nghĩa đấy Liễu Tiêu!”
Liễu Tiêu kinh ngạc, nói: “Có gì nghiêm trọng hay sao?”
Lý ngự sử đáp: “Từ ngự sử giống bác sĩ baidu ấy mà, gì qua miệng ổng mà chẳng thành nghiêm trọng.”
Từ ngự sử bị đá đểu thì tức đến giậm chân bình bịch: “Còn ông thì đúng là chó pug, suốt ngày chỉ biết sủa gâu gâu nịnh chủ!”
Lý ngự sử mỉm cười: “Không phải đều là chó à? Tôi nguyện vì Đại vương mà làm công chó ngựa!”
Thoáng nghe thấy hai vị Ngự sử lại bắt đầu battle nhau, Vua Sói Tuyết bèn lên tiếng cắt ngang: “Được rồi! Không cần tranh cãi nữa. Chuyện này bổn vương sẽ tự mình cân nhắc.”
Mọi người tức khắc ngậm miệng. Còn Liễu Tiêu thì trông đáng thương quá chừng vì bấy giờ bé mới biết mình đã đưa ra yêu cầu sai lầm. Bé ở đó đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Vua Sói Tuyết nhìn Liễu Tiêu, nở một nụ cười nhẹ giúp bé thư giãn, bảo: “Liễu Tiêu đã dốc lòng cố gắng tu hành trong đền, giờ lại có công, quả thực không nên tiếp tục phạt em nữa. Em vừa dũng cảm lại trung thành, mà giờ thị vệ trưởng đã hy sinh vì nhiệm vụ, vậy nên em hãy tạm thời giữ chức thị vệ trưởng ở bên bổn vương bảo vệ và thay bổn vương phân ưu giải nạn đi.”
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: “Em làm thị vệ trưởng á?”
Từ ngự sử phản xạ có điều kiện muốn nhảy ra phản đối, song lập tức bị Lý ngự sử kéo mạnh ống tay áo: “Đại vương mới nói được mấy câu mà ông phản đối bao nhiêu lần rồi?”
Từ ngự sử phẫn nộ đầy mình: “Không cần biết Đại vương nói bao nhiêu câu, miễn không thích hợp, thân là bề tôi can gián thì nhất định phải khuyên can!”
Lý ngự sử lườm ông ta một cái sắc lẻm: “Đúng là cái đồ xe lu.”
Vua Sói Tuyết cũng quyết tâm, lập tức sai người lập sắc lệnh tại chỗ, hạ lệnh bãi bỏ lệnh cấm của Liễu Tiêu, đồng thời cho bé tạm thời giữ chức Thị vệ trưởng chỉ huy cấm vệ quân trong chuyến viếng thăm lần này.
Liễu Tiêu cung kính nhận ý chỉ và trở thành Thị vệ trưởng.
Là Thị vệ trưởng nên Liễu Tiêu phải ở cạnh bảo vệ Vua Sói Tuyết 24/7, nên là dù hai người có như hình với bóng thì tự nhiên cũng thành hợp lý. Trông hai người đi đâu cũng dính lấy nhau, Từ ngự sử còn chưa kịp đòi một lời giải thích đã tức muốn chết, đấm ngực giậm chân chạy đến gào khóc với thần linh tổ tiên trong đền. Mọi người thấy thế thì sôi nổi thắc mắc đã xảy ra chuyện gì, Lý ngự sử cười đểu, bảo: “Đang diễn kịch ấy mà.”
Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết lại đến hiện trường vụ án, chuyên gia giám định cũng báo cáo rằng bên trong tháp đá quả thực có vấn đề. Ban đầu tháp đá là được làm bằng vật liệu bình thường, nhưng bây giờ nó đã bị trộn lẫn với một loại vật liệu đặc biệt. Vật liệu đặc biệt được trộn cùng với xi măng là một loại bột tên là “Vừa ngửi đã ngất”, vì thế mà khi tháp đá bị đánh vỡ, tất cả những người đi theo Vua Sói Tuyết đều hít phải bột này và hôn mê bất tỉnh.
Nghe xong chuyên gia giám định báo cáo, Liễu Tiêu bèn hỏi: “Thế sao Đại vương lại không bị gì?”
Chuyên gia giám định trả lời: “Đại vương có huyết mạch thần tộc, là thiên phú trời cho nên khỏi phải nói rồi.”
Liễu Tiêu: “Tôi không hiểu lắm, ý anh là bảo Đại vương trời sinh đã miễn dịch sát thương như trong game đúng không?”
“Chính xác.”
“Vậy như thế có tính là hack không?” Liễu Tiêu rối rắm nghĩ ngợi.
Vua Sói Tuyết lên tiếng hỏi: “Thế giờ mọi người sao rồi?”
“Tác dụng của thuốc đã qua, không có gì đáng ngại nữa rồi ạ.” Chuyên gia giám định trả lời.
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Nguyên nhân cái chết của trụ trì và Thị vệ trưởng là gì?”
Chuyên gia giám định đáp: “Thị vệ trưởng chết là do trúng nọc độc của rắn. Theo như lời của ngài và Liễu đại nhân thì lúc đó con rắn yêu đã phun nọc độc nhưng không trúng Liễu đại nhân mà lại văng vào người Thị vệ trưởng, vì thế mới tử vong.”
Cả Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết nghe xong đều cảm thấy rất tiếc.
Chuyên gia giám định tiếp lời: “Về phần trụ trì thì ông ta cũng chết vì trúng cùng một loại độc ạ.”
“Sao có thể.” Vua Sói Tuyết lắc đầu, “Lúc đó Phương Trượng đứng rất xa, không thể nào chết vì nọc độc được.”
“Trụ trì chết không phải do trúng nọc độc của rắn, mà là do độc tố sẵn có trong người.” Chuyên gia giám định nói, “Khả năng ông ta đã nạp và tích tụ một lượng độc nhỏ trong một thời gian dài nên đã chết vì ngộ độc mãn tính.”
“Một lượng độc nhỏ trong thời gian dài?” Liễu Tiêu chợt sởn hết cả da gà, “Sao lại thế?”
“Có thể là bị đầu độc.” Chuyên gia giám định bảo, “Hiện chúng thần đang tiến hành điều tra khẩu phần ăn của trụ trì.”
Hai người này một người chết oan chết tức tưởi, người còn lại thì chết một cách kỳ quặc khiến Liễu Tiêu sinh lòng sợ hãi, mãi lâu vẫn không thốt được nên lời.
Sau khi kiểm tra hết xong, Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu cùng nhau ra khỏi tháp Bắc. Bên ngoài cây lá tốt tươi, hoa thơm cỏ đẹp, thời tiết đẹp đến không còn gì đẹp hơn, ấy nhưng lại dính phải chuyện không may thế này. Liễu Tiêu im lặng, ủ rũ cúi gằm mặt chẳng nói chẳng rằng. Vua Sói Tuyết ngoảnh lại trông thấy thì dắt lấy tay bé mà hỏi: “Sao không nói gì hả bé?”
“Em… em thấy nó cứ dị dị sao ấy nên hơi sợ.” Liễu Tiêu chớp mắt hỏi, “Sao nói chết là chết như vậy được chứ?”
“Ta cũng cảm thấy hơi sợ.” Vua Sói Tuyết chợt bảo.
Liễu Tiêu nhớ đến nguy hiểm lúc đó, đáp ngay tắp lự: “Đúng rồi ấy, càng nghĩ càng thấy sợ.”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Lần sau không được mạo hiểm vì ta nữa nghe chưa.”
“Đại vương?” Liễu Tiêu sửng sốt.
Vua Sói Tuyết nhìn sâu vào mắt Liễu Tiêu, ánh mắt hắn tràn đầy quyến luyến, cất giọng: “Nếu em không né kịp để nọc độc bắn vào người thì người gặp nạn sẽ là em…”
“Em á? Không có đâu, em là mèo to mà! Sở trường là uýnh rắn đó.” Liễu Tiêu lắc đầu rồi nói tiếp, “Còn Đại vương thì khác… khác lắm luôn, chó to phản ứng có hơi chậm hơn xíu.”
Vua Sói Tuyết mới nãy còn lo lắng, giờ thì đúng là dở khóc dở cười: “Em bảo ta là gì cơ?”
Liễu Tiêu cũng nhận ra mình lỡ lời, sao lại dám so sánh Vua Sói Tuyết với chó to thế chứ.
“Em… ý em là…” Liễu Tiêu cũng thực không biết phải giải thích ra sao, “Ý em là… Đại vương rất là quý giá…”
“Không phải,” Vua Sói Tuyết lắc đầu, “Em mới là quý giá nhất.”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết nắm lấy bàn tay của Liễu Tiêu rồi đặt lên trái tim mình. Lòng bàn tay Liễu Tiêu tức khắc cảm nhận được một trận đập dồn dập.
Trông Đại vương vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm, cao quý lạnh lùng như tuyết phủ non cao mà tim cũng đập nhanh như này?
Liễu Tiêu kinh ngạc quá đỗi, tức khắc ngẩng lên nhìn Vua Sói Tuyết bằng vẻ mặt khó tin: “Đại vương ơi, tim ngài đập nhanh lắm luôn.”
“Ta quen rồi,” Vua Sói Tuyết đáp, “Mỗi lần ở bên em, nó sẽ đều như thế.”
Trái tim Liễu Tiêu cũng đập loạn lên.
Liễu Tiêu không khỏi nghĩ: Hai ta cứ ở bên nhau là như này mãi liệu có bị bệnh tim không nhỉ?
Vua Sói Tuyết ôm lấy Liễu Tiêu, cười bảo: “Không nói chuyện này nữa, nói về nguyện vọng của em đi.”
“Nguyện vọng của em?” Liễu Tiêu ngớ cả mặt ra, “Nguyện vọng gì cơ ạ?”
“Em muốn cứu Tuy Tuy còn gì, phải không?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Liễu Tiêu lập tức gật đầu lia lịa, “Vâng, đúng rồi!”
Nói xong, Liễu Tiêu lại tự dưng ỉu xìu, mặt như đưa đám: “Nhưng mọi người nói cũng đúng. Vịt Vàng cũng giảng đạo lý để cho em biết nặng nhẹ ấy.”
Vua Sói Tuyết có hơi ngạc nhiên: “Vịt Vàng nói như nào?”
Liễu Tiêu đáp: “Vịt Vàng bảo là ‘hạng mục thị tẩm nhóm’ này đã khiến Đại vương sinh bệnh và gây ra tội lớn đến tai Thiên Tử. Thái hậu bị phạt cấm túc, em thì tu hành còn Tuy Tuy thì đi nghĩa vụ. Mới được một tháng mà em đã được dỡ bỏ lệnh cấm, giờ còn đòi tha cho cả Tuy Tuy nữa thì coi Thái hậu thành gì, coi Thiên Tử thành gì? E sẽ làm bẽ mặt tất cả mọi người mất thôi.”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Trông con Vịt đó đần đần mà cũng ghê phết nhỉ.”
Liễu Tiêu không đồng ý: “Anh ấy thông minh, em mới đần mà?”
Vua Sói Tuyết bóp đuôi Liễu Tiêu một cái rồi bảo: “Em không đần, mà là ngốc.”
Liễu Tiêu không hiểu: “Khác nhau chỗ nào ạ?”
“Ngốc mới đáng yêu.”
Liễu Tiêu vẫn chẳng hiểu rõ ràng lắm, luồng suy nghĩ của bé vẫn quanh quẩn ở chuyện của Tuy Tuy: “Vịt Vàng còn nói một khi nhắc đến chuyện này chắc chắn Ngự sử đại nhân sẽ phản đối. Đại vương chưa đồng ý ngay mà chuyển sang chuyện ban thưởng cho em thì đã rõ ý là không muốn làm điều đó, em không nên yêu cầu quá đáng.”
Nhìn thấy vẻ ủ rũ của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết dịu dàng bảo: “Sao ta có thể không đồng ý yêu cầu của em được chứ? Nhưng Vịt Vàng nói cũng đúng, giờ cứ công khai thả Tuy Tuy như thế thì không được. Đợi thêm mấy tháng nữa, ta sẽ nghĩ cách giúp cậu ta. Chuyện này nên làm khiêm tốn chút, nếu không thì ai cũng sẽ bị bẽ mặt.”
Liễu Tiêu nghe thế thì mừng thôi rồi: “Thật chứ ạ? Đại vương thật là tốt!”
Vua Sói Tuyết nắm tay Liễu Tiêu rồi bảo bé: “Được rồi, đừng buồn nữa. Mình đi dạo phố nhé, được không nào?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi chốc lát: “Nhưng chưa phá được án đã đi dạo phố rồi ạ?”
Vua Sói Tuyết nói: “Không phải em đang buồn đấy sao? Mình đi chơi cho khuây khỏa, với cả cũng lâu lắm rồi em chưa đi dạo phố đúng không?”
Liễu Tiêu nhớ tới từ lúc vào cung đến nay bé vẫn luôn ở dí trong hậu cung, sau đó lại vào đền tu hành, đúng là đã lâu chưa được đi đâu đó thật.
“Vâng, thế cũng được…” Liễu Tiêu ôm lấy cánh tay Vua Sói Tuyết, “Mình đi dạo phố đi?”
Vua Sói Tuyết nói nhỏ: “Em đừng nói cho ai biết nhé, nếu không lại bảo ta ngu ngốc.”
Liễu Tiêu nói: “Sao Đại vương lại ngu ngốc được chứ?”
“Ừa cũng đúng,” Vua Sói Tuyết bật cười, trêu bé: “Có bảo thì cũng là bảo em họa thủy.”
Nghĩ đến việc mình lại bị chụp cho cái danh họa thủy, Liễu Tiêu bèn lắc đầu quầy quậy: “Không phải thế chứ?”
Vua Sói Tuyết bèn nói: “Không sao đâu, giờ em là Thị vệ trưởng rồi, sao có thể họa thủy được chứ? Phi tần lúc nào cũng kè kè bên vua thì là hại nước, nhưng thị vệ lúc nào cũng kè kè bên vua thì là tận tụy với công việc. Nào có giống nhau.”
Liễu Tiêu nghe mà thộn cả mặt: “Hình như cũng hợp lý, nhưng em vẫn chưa hiểu lắm…