BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

“Ê, chúng mày là bọn nào đấy!” Chợt có mấy tên trông chợ búa bặm trợn xông ra từ ngã rẽ, vừa đi vừa chỉ tay quát tháo Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết, “Ai cho chúng mày bán hàng ở đây?”

Rốt cuộc Vua Sói Tuyết cũng được thở phào một hơi, đợi cả ngày trời cuối cùng cũng có xã hội đen ngửi thấy mùi mà đến. Đây là chuyện mà Vua Sói Tuyết đã liệu từ trước. Hắn nghĩ sau khi bày sạp bán hàng ở đây một lúc thôi là sẽ có xã hội đen đến đòi phí bảo kê, song chẳng ngờ lại phải đợi lâu đến thế. Hàng mà hai người bán đã cạn sạch, suýt thì phải lôi cả nhan sắc ra mà bán đây này. May mà mấy tay xã hội đen này đến kịp, chứ không khéo hai người sẽ phải “hy sinh nhan sắc” thật chứ đùa. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì mặt mũi cũng coi như vứt!

Vua Sói Tuyết thần thánh và Thị vệ trưởng Báo tuyết sa ngã đến mức phải đứng ngoài đường bán “sờ” lấy tiền!!!

Không được không được…

Không được làm ra chuyện để lại tiếng xấu muôn đời như thế!!!

Những khách hàng đang xếp hàng thấy bọn xã hội đen đến gây chuyện thì rối rít giải tán. Mấy tên du côn đứng cạnh quầy hàng bên cạnh với vẻ mặt vênh váo, vừa đá vào hũ đường của họ vừa hống hách quát tháo: “Chúng mày là ai? Ai cho chúng mày bán hàng ở đây?”

Vua Sói Tuyết liếc bé Báo tuyết một cái rồi liếc sang bọn côn đồ, nói: “Bọn em… bọn em vừa chân ướt chân ráo đến, không biết đã chọc giận gì các đại ca đây?”

Tên cầm đầu bọn du côn liếc Vua Sói Tuyết, “Ăn nói cũng lễ phép ra phết đấy nhỉ! Trông mày cũng thuộc dạng đàng hoàng nên nói thẳng với mày, muốn bán hàng ở đây là phải nộp phí bảo kê, rõ chưa?”

Vua Sói Tuyết gật đầu đáp: “Không biết phải đóng bao nhiêu và đưa cho ai nhỉ?”

“Đưa cho tao được rồi, mỗi tháng… nộp 5000 tệ đi.” Tay cầm đầu nói.

Vua Sói Tuyết ngạc nhiên: “Nhiều vậy cơ á?”

“Chê nhiều thì đừng có mà bán ở đây nữa.” Tay cầm đầu quát dữ dằn, “Nãy tao thấy bọn mày làm ăn khá khẩm lắm cơ mà, 5000 tệ đâu là cái đinh gì đúng chứ?”

Vua Sói Tuyết bảo: “Nhưng nếu bọn em kiếm được khá hơn thì phí bảo kê cũng sẽ tăng lên phải không?”

Tay cầm đầu gật gù bảo: “Mày hiểu chuyện phết đấy!”

Vua Sói Tuyết nói: “Thế thì bọn em khổ cực bày quán bán hàng làm mẹ gì? Chi bằng theo đại ca đây đi kiếm tiền còn hơn!”

Tay cầm đầu nghệt cả mặt: “Hể?”

Vua Sói Tuyết kéo Liễu Tiêu lại gần rồi chỉ tay vào tên cầm đầu, nói dõng dạc: “Bé Tiêu mau gọi đại ca đi.”

Liễu Tiêu chẳng hiểu mô tê gì, song vẫn nghe lời gọi tay cầm đầu hội côn đồ một tiếng: “Đại ca!”

Tay cầm đầu lùi lại một bước, hô lên: “Gì? Sao tự dưng gọi đại ca thế? Mày nhìn tao giống mấy thằng kiểu hứng lên là thu đàn em không?”

Vua Sói Tuyết hỏi: “Thế cho hỏi có yêu cầu gì không đại ca?”

Tay cầm đầu quan sát hai người Vua Sói Tuyết một chặp, nói: “Trông chúng mày ẻo lả thế này liệu có biết đánh nhau không đấy?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Em thì không, nhưng vợ em là cao thủ đấy. Nào bé Tiêu, biểu diễn cho đại ca đây xem.”

Liễu Tiêu ngơ ngác hỏi: “Biểu diễn gì ạ?”

Tay cầm đầu thấy Liễu Tiêu trông như học sinh cấp ba, èo èo uột uột thì lắc đầu: “Nó thì đánh đấm gì? Đánh được bay người tao không?”

“Tất nhiên là được.” Liễu Tiêu nói xong thì vung tay đấm một phát khiến đại ca xã hội đen bay thẳng ra ngoài.

Đại ca xã hội đen bị một đấm bay người thì không thể tin nổi, giơ tay lau mặt, giận đến phát run cả lên: “Láo! Dám đánh cả tao!” Nói rồi quay sang sai đám thằng đệ đang đứng cạnh mà quát: “Chúng mày còn đứng đực ra đấy? Mau xông lên đấm nó cho tao!”

Nghe vậy, đám đàn em lập tức xông lên vây quanh tính hội đồng Liễu Tiêu. Liễu Tiêu lắc cái đuôi to lông xù của mình, kế đó vung tay cho mỗi thằng một vả như mèo tát chuột, khiến cho cả lũ ngã ngửa ra đất kêu cha gọi mẹ.

Liễu Tiêu tẩn xong đám xã hội đen thì quay sang hỏi Vua Sói Tuyết: “Em biểu diễn thế xong chưa?”

Vua Sói Tuyết bất lực thở dài, đáp bé: “Ừm… thật ra hơi khác so với tưởng tượng của ta…”

Nói rồi, Vua Sói Tuyết quay sang nói với tên cầm đầu: “Đại ca ơi, bọn em thật sự muốn làm đàn em của đại ca.”

Tay cầm đầu xã hội đen ngoác mồm phun một tràng chửi tục. Mấy câu chửi tục đó quả thực quá bậy, Vua Sói Tuyết nghe xong thì chau mày bảo Liễu Tiêu: “Em lại biểu diễn phát nữa cho đại ca xem đi.”

Liễu Tiêu nghe thế thì bước lên tặng cho tay cầm đầu thêm mấy chiêu nữa. Cuối cùng tay cầm đầu được hội đàn em khiêng đi. Trước khi đi còn cố mà to mồm hét lên: “Chúng mày đừng có mà vênh váo! Có giỏi thì ở yên đấy cho bố!”

Liễu Tiêu nghe, sững sờ mất một lúc. Người qua đường vội vàng khuyên hai người: “Hai người mau đi đi! Đám ‘Tao đỉnh vl’ này ghê gớm lắm!”

Liễu Tiêu quay sang hỏi Vua Sói Tuyết: “Thế mình có đi không Tiểu Bạch Tự?”

“Nó bảo có giỏi thì ở yên đấy mà.” Vua Sói Tuyết hỏi bé, “Em thấy mình có giỏi không?”

Liễu Tiêu cười đáp: “Có ạ.”

Thế là Liễu Tiêu cả Vua Sói Tuyết ở yên tại chỗ, ngồi một lúc thấy chán bèn dắt nhau đi dạo phố. Liễu Tiêu hỏi: “Nãy bảo ở yên tại chỗ mà ạ?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Bọn mình không đi xa, bọn nó sẽ tìm được thôi.”

Nói rồi, Vua Sói Tuyết lại dắt Liễu Tiêu đi dạo trên phố: “Hôm nay mình kiếm được không ít, em thích gì thì mua nhé.”

Liễu Tiêu cũng chẳng thấy thích gì cả, thế là hai người bèn ngồi bên quán vệ đường ăn thịt xiên.

Vua Sói Tuyết cả Liễu Tiêu ngồi đó ăn hết một đống thịt xiên rồi mới thấy một hội côn đồ xuất hiện, tên nào tên nấy đều cầm dao, hô to: “Coi kìa! Chính là bọn nó! Anh em xông lên xiên chết lũ chúng nó!”

Trông thấy lũ chúng nó cầm dao, Vua Sói Tuyết bèn bảo với Liễu Tiêu: “Bé Tiêu à, hay là bọn mình chạy đi.”

Người giang hồ đã từng nói: Dù võ công có cao cường đến mấy thì cũng vẫn sợ dao xiên!

Thế là Vua Sói Tuyết đặt một xấp tiền dày lên bàn ăn rồi kéo Liễu Tiêu nhảy lên mái nhà,  thoải mái chạy dưới ánh trăng đầy mùi thịt xiên.

Liễu Tiêu sực nhớ đến trước đây có một lần Vua Sói Tuyết và bé cũng chạy trên mái nhà như này dưới hoàng hôn ngả ráng chiều. Lúc ấy Liễu Tiêu nhớ đến những tháng ngày chạy trên núi nên Vua Sói Tuyết đã cùng bé đi chạy trong cung. Còn bây giờ, Liễu Tiêu đã rất hiếm khi nhớ lại những tháng ngày còn rong ruổi trên núi.

Đôi khi, chỉ thi thoảng bé cũng nhớ đến con suối trong núi, nhớ những rặng cây cao và rừng cây um tùm, tất cả đều rất đẹp. Nhưng Liễu Tiêu vẫn thích Tiểu Bạch Tự hơn cả.

Liễu Tiêu không rõ mình và Vua Sói Tuyết đã chạy bao xa, chỉ biết giờ hai người đã ra khỏi thành phố và đến một khu rừng rậm. Vua Sói Tuyết kéo Liễu Tiêu ngồi xuống bên bờ suối trong rừng, cười hỏi bé: “Mệt không em?”

“Không ạ.” Liễu Tiêu lắc đầu, ngoảnh sang thấy xung quanh tối mù, nói: “Họ không đuổi kịp mình thật.”

“Tất nhiên rồi.” Vua Sói Tuyết trả lời.

Liễu Tiêu bảo tiếp: “Thực ra họ cũng không đông, tuy cầm dao nhưng em nghĩ mình có thể xử lý được.”

“Tuy là thế nhưng giờ mình đang giả thành mèo yêu cả chó yêu.” Vua Sói Tuyết bảo, “Nếu đánh hăng quá thì thành bất hợp lý, dễ gây nghi ngờ.”

Liễu Tiêu cũng chẳng hiểu cho lắm nên yên lặng dựa vào vai Vua Sói Tuyết ngắm trăng. Liễu Tiêu thầm nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, nghĩ một hồi lại hỏi: “Khi cải trang ra ngoài hình như ngài bảo em là vợ ngài?”

Vua Sói Tuyết nghe vậy thì bật cười: “Ừ đúng rồi.”

Liễu Tiêu hỏi: “Đây là một phần của ngụy trang ạ?”

Vua Sói Tuyết ngoảnh sang ngắm Liễu Tiêu dưới ánh trăng bàng bạc, lộ ra vẻ đẹp có phần mơ hồ: “Không phải.” Dứt lời, Vua Sói Tuyết cúi đầu hôn lên môi Liễu Tiêu.

Nhóm đàn em vác dao không đuổi kịp hai người Vua Sói Tuyết nên đành bỏ về báo lại cho thủ lĩnh. Kỳ thực đám xã hội đen hôm nay Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu gặp phải không phải là những tên trùm lớn nên hoàn toàn không thể huy động nhiều người đến vậy. Chẳng qua là tên du côn này bị Liễu Tiêu đánh cho sml nên chạy về mách với sếp mình, sếp gã nghĩ bị uýnh công khai như thế thì mất mặt quá nên đã phái một đội vác dao bổ dưa hấu đi trả thù, ai dè cũng thất bại ê chề.

Thế là ông sếp này lại mách lại với sếp của mình và xin phái quân tiếp viện.

Ông sếp bự này nghe thế thì bảo: “Để anh sắp xếp lại đã. Ý mày là có hai thằng võ công cao cường bảo muốn gia nhập băng đảng của mình nhưng chúng mày lại đi đánh chúng nó, còn bị chúng nó đánh cho cúp đuôi chạy hết có phải không?”

“Dạ… hình như là thế…”

Và chung kết là tên cầm đầu hội du côn và sếp của gã đã phải chịu một trận sỉ nhục cực kỳ ác liệt và đẫm máu.

Ngày hôm sau, Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết lại đúng giờ xuất hiện trên phố mở sạp bán hàng. Lần này tên cầm đầu đám côn đồ lại tươi dắt mấy thằng đàn em đến, còn xách theo cả hai giỏ trái cây.

Trông thấy cả đám, Liễu Tiêu dấy lên phòng bị: “Mấy người lại đến làm gì?”

Tên cầm đầu cười tủm tỉm bảo: “Này, tặng hai chú mấy thứ vặt vãnh, cầm lấy.”

Liễu Tiêu nhận giỏ trái cây, trông thấy bên trong toàn hoa quả bình thường như chuối cả táo thì bảo: “Đúng là mấy thứ vặt vãnh thật.”

Vẻ mặt Liễu Tiêu hết sức vô tội, nhưng tên cầm đầu nghe thì tức thấy bà, nén giận nói: “Đều là tấm lòng…”

Liễu Tiêu bới đống hoa quả, bổ thêm câu nữa: “Với cả toàn là quả tôi không thích ăn.”

Tên cầm đầu trông thấy vẻ mặt vô tội của Liễu Tiêu thì tức lồng tức lộn, thầm chửi: Thằng đũy này giả bộ ngây thơ giỏi thật đấy. Mẹ, cái loại đánh thì thâm nói thì nho!

Vua Sói Tuyết chợt lên tiếng: “Đại ca đến có chuyện gì à?”

“Ui dồi đại mới chả ca gì chứ, đều là anh em, đều là anh em cả!” Tên cầm đầu hớn hở cười nói.

Liễu Tiêu hỏi vẻ tò mò: “Đều là anh em thế sao chiều qua lại chém bọn tôi?”

“Ha ha anh em…” Tên cầm đầu gượng gạo cười cười.

“Không chém không phải là huynh đệ mà! Đây… đây là truyền thống của bang hội bọn anh, là test chú em thôi chứ không chém thật đâu.”

“Ò.” Liễu Tiêu gật gù, “Ra là vậy.”

Tên cầm đầu nói tiếp: “Đến, đến, đại ca của bọn anh muốn gặp các chú.”

Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu theo tên cầm đầu đám côn đồ đi gặp đại ca của đại ca của bọn nó. Ông trùm mà họ gặp đang ở trong một văn phòng nguy nga tráng lệ. Vừa mở cửa phòng làm việc, đập ngay vào mắt là cái bàn dài bằng gỗ bóng loáng, sau bàn là một cái ghế sếp đen sì đang chậm rãi quay lại. Ông trùm ngồi trên ghế là một con mèo cam yêu siêu siêu mập, tai to mặt phì, cổ đeo dây chuyền vàng to tổ bố. Trên đôi tai xù lông cam được gác cái kính râm, thân thể mập mạp khoác cái áo da đen, mở toang không cài khóa.

Tên cầm đầu bọn côn đồ hô lên: “Nhìn đi, đây chính là ông trùm khu này của chúng ta, anh Cam Bự.”

Anh Cam Bự gật đầu với Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, lên tiếng hỏi: “Hai chú em là hai thằng tay mơ đánh đấm được đấy à?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Người đánh đấm được là vợ em, còn em thì chịu.”

Anh Cam Bự ngạc nhiên nói: “Chú em không đánh được? Thế anh thu chú làm đéo gì?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Tuy vợ em đánh đấm được nhưng phải có em bên cạnh thì mới có dũng khí chiến đấu. Đây chính là tình yêu…”

“Lôi nó xuống.” Anh Cam Bự sai, “Anh thấy mày chính là hạng vô dụng bỏ đi thì có!”

Tên cầm đầu côn đồ thấy Vua Sói Tuyết cao gầy, trắng nõn trắng nà, tính tình ôn hòa, lại chưa từng đánh nhau nên cũng tin Vua Sói Tuyết không đánh đấm gì được, bèn khinh miệt nói: “Hừ! Kéo nó xuống đánh chết cho tao!”

“Khi nào đến lượt mày lên tiếng thế?” Anh Cam Bự lạnh lùng lừ mắt với tên cầm đầu.

Tên cầm đầu lập tức run như cầy sấy, không dám hó hé câu gì nữa.

Anh Cam Bự nói: “Mày thấy nó èo uột không biết đánh đấm nhưng lại có vợ là tay đấm cừ khôi, cái đó chứng tỏ điều gì?”

“Chứng tỏ gì ạ?” Tên cầm đầu cũng chịu, không biết đáp án.

Anh Cam Bự hỏi: “Mày nhìn mặt nó còn không hiểu à?”

Tên cầm đầu vội liếc mặt Vua Sói Tuyết, lắc đầu đáp: “Em không hiểu ạ.”

Anh Cam Bự quát lên: “Nó là chó yêu. Chó yêu đ!t giỏi, lại còn có cái mã đẹp như thế cái thằng ngu này! Hầy, mặc dù không đánh đấm gì được nhưng cũng có giá trị đấy.”

Tên cầm đầu rơi vào hoang mang sâu sắc: “Thế… thế phải làm gì ạ?”

Anh Cam Bự chỉ vào Liễu Tiêu: “Con mèo này giữ lại cho làm bảo kê.” Nói rồi lại chỉ sang Vua Sói Tuyết, “Còn con chó này thì lôi xuống làm ở bộ **[1] đi.”

[1] Chỗ này raw gốc tác giả đăng lên Trường Bội cũng bị ** như này (khả năng là từ nhạy cảm) nên Tree không biết ** là cái mọe gì. Tree đã nhờ ông Đồng Mộc Tuyết inbox vùng kín weibo của tác giả để hỏi vì weibo của Tree chưa xác minh sdt nên k inbox dc. Khi nào nhận dc phản hồi của tác giả thì Tree sẽ update nhoa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi