BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

Điểm đỏ trên màn hình điện thoại nằm ở phủ Bạch Tử, và sau khi vào phủ Bạch Tử rồi thì không di chuyển nữa. Có vẻ hiện giờ Mèo sư tử đang ở Phủ Bạch Tử, nói không chừng cả cái con kền kền kia cũng có mặt ở đó.

“Chuyện này không thể rề rà được, giờ mình phải lập tức đến đó để xem tình hình thế nào.” Vua Sói Tuyết bảo vậy.

Thế là Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu nhanh nhẹn sóng vai chạy đi, chỉ nhoáng cái đã đến Phủ Bạch Tử.

Dựa theo chỉ dẫn của app định vị, hai người chạy thẳng đến bãi cỏ sân nhà phủ Bạch Tử. Giữa đêm đen ánh mắt Liễu Tiêu vẫn nhạy bén và sáng rực, chỉ liếc qua đã phát hiện ra cái balo mèo bị giấu trong bụi cỏ.

“Chắc là nó nhỉ?” Liễu Tiêu móc balo mèo ra, thấy bên trong trống rỗng: “Mèo sư tử đâu mất tiêu rồi?” Liễu Tiêu vừa kinh ngạc vừa không thể tin được.

Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Xem ra con kền kền chỉ quăng cái balo ở đây, còn mèo thì mang đi rồi.”

Liễu Tiêu lại nói: “Có khi nào là kền kền chỉ vừa khéo bay qua đây rồi vứt đại balo xuống dưới không? Nói không chừng chỉ là trùng hợp rớt xuống sân phủ Bạch Tử thôi ấy?”

“Không có khả năng.” Vua Sói Tuyết đáp: “Em thấy đấy, phủ Bạch Tử có đội bảo vệ chim trời, kền kền muốn ném rác xuống đây là chuyện không thể.”

Liễu Tiêu nghĩ giây lát rồi hỏi: “Ý ngài là… Kền kền cũng là vệ binh của phủ Bạch Tử?”

“Ta cũng không biết.” Vua Sói Tuyết đáp: “Nhưng chúng ta có thể hỏi thẳng Bạch Linh Linh.”

Hai người đi về hướng phòng ngủ của Bạch Linh Linh. Đi được nửa đường thì ăn ý cùng đổi hướng sang con đường mòn bên cạnh dẫn đến một sân vườn non bộ.

Ra là xúc giác của Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đều cực kỳ nhạy bén. Lúc đi được nửa đường thì phát hiện hơi thở của Bạch Linh Linh ở sân vườn non bộ nên mới không đi tiếp đến phòng ngủ.

Đến bên ngoài sân đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng đàn tiếng sáo và tiếng khách khứa cụng ly uống rượu, nói chuyện cười đùa rôm rả bên trong.

Liễu Tiêu hít hít mũi, nói: “Yêu quái bên trong chắc là gà rừng.”

Vua Sói Tuyết: “Mũi thính vậy à?”

Ai dè lúc hai người đẩy cửa đi vào, vừa nhìn từ xa, Vua Sói Tuyết đã cười nói: “Bé Tiêu à, em nhầm rồi. Khách bên trong không phải gà rừng mà là chim công.”

Liễu Tiêu không cho là đúng: “Chim công cũng là một loại gà rừng mà?”

Vua Sói Tuyết tự biết không nên tranh luận với Liễu Tiêu về đề tài này, bèn gật đầu: “Em nói đúng.”

Người hầu ở sân vườn non bộ rất nhanh đã phát hiện ra Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, lập tức hô lên: “Bọn bây là ai mà dám tự tiện xông vào tiệc đãi khách của Bạch đại nhân?”

Liễu Tiêu vẫn nhớ lời dạy bảo của Vua Sói Tuyết “nếu có thể ra tay thì khỏi cần xạo chó”, đương định tiến tới đi đường quyền với đối phương, ai dè Vua Sói Tuyết lại ngăn bé rồi nói với người hầu: “Bọn ta là… Bạn của Bạch Tử đại nhân.”

“Bạn?” Người hầu nhíu mày: “Sao ta chưa từng nghe nói đến?”

“Chúng ta quen nhau lúc Bạch tử đại nhân đi phượt xuyên Bắc Quốc khi ngài ấy còn trẻ, đã lâu rồi chưa gặp lại nhau.” Vua Sói Tuyết nói: “Không tin mi dẫn bọn ta đi gặp xem?”

Người hầu có phần lưỡng lự.

Động tĩnh bên này khiến tiệc rượu bên kia chú ý, chỉ nghe thấy có tiếng nói của Bạch Linh Linh bị ngăn cách bởi tiếng nước vọng đến từ phía xa: “Có chuyện gì?”

Người hầu lập tức dẫn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đến đình ngoài của vườn non bộ, thưa: “Hai người này nói họ là bạn của Bạch Tử đại nhân ạ.”

Bạch Linh Linh nhướn mắt nhìn, thấy rõ là Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu thì cười khẩy: “Bạn?”

Người hầu nhìn vẻ mặt này của Bạch Linh Linh thì nhếch mày hết cỡ mà quát: “Vừa liếc đã biết hai đứa bọn bây là hạng đầu trâu mặt ngựa rồi, sao có thể là bạn của Bạch Tử đại nhân được!”

“Gượm đã.” Bạch Linh Linh lại giơ tay bảo “Đúng là có quen biết.”

Người hầu lập tức rút lại vẻ mặt hằm hè rồi trưng ra nụ cười tươi rói: “Ây dô, khí chất của hai vị công tử đây thiệt là không tầm thường đó nha, vừa nhìn đã biết là người cao quý rồi.”

Bạch Linh Linh hỏi: “Hai người cũng muốn dự tiệc à?”

Liễu Tiêu xoa bụng, đáp: “Ừm, có hơi đói.”

Bạch Linh Linh nhìn về phía yêu tinh chim công, nói: “Khổng Tước quân, ngài xem…?”

Khổng Tước quân lên tiếng: “Nếu đã là bạn của Bạch Tử đại nhân thì cũng là bạn của ta. Cùng nhau uống rượu ngắm trăng thì còn gì bằng.”

Bạch Linh Linh bèn sai người mang thêm ly bàn chén đĩa mỗi thứ hai bộ, tiếp theo khiêng đến hai cái ghế để Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu ngồi. Liễu Tiêu ngẩng đầu ngó Khổng Tước quân, chỉ thấy nam yêu trước mắt này đang bận một đồ bằng lụa mỏng năm màu đính đá quý ngọc ngà, trên mí mắt còn được phủ một lớp phấn mắt sáng lấp lánh nom rất đẹp. Trời sinh chim công có đuôi mắt hơi nhếch, kết hợp với lối vẽ eyeline đen dày, nhìn qua trông vô cùng sành điệu.

Liễu Tiêu tò mò quan sát Khổng Tước.

Khổng Tước cười nói: “Sao thế, trên mặt ta dính nhọ nồi à?”

“Makeup đậm quá.” Liễu Tiêu nói.

Khổng Tước nhất thời nghẹn họng, lát sau mới nói: “Ta đây là… đẹp bẩm sinh.”

“Đẹp bẩm sinh?” Liễu Tiêu ngạc nhiên đến độ dựng đứng cả đuôi: “Mí mắt ngài bẩm sinh đã có sẵn phấn mắt lung linh lóng lánh rồi á?”

Khổng Tước đáp: “Ta là yêu quái mà! Chim công vốn là dáng vẻ rực rỡ nhiều màu như này đấy. Chú em đã thấy chim công bao giờ chưa?”

Liễu Tiêu muốn nói: Không chỉ thấy, tôi còn ăn rồi cơ.

Song bé cảm thấy nói như thế có hơi không được ổn cho lắm.

Thế là bé đành đáp cứng còng: “Ừm… Tôi gặp rồi.”

Khổng Tước hỏi tiếp: “Thế chú em chứng kiến cảnh chim công xòe đuôi chưa?”

Liễu Tiêu gật gù: “Thấy rồi.”

Khổng Tước cười: “Thật à? Chú em tả được lại cảnh chim công xòe đuôi không?”

“Lộ nguyên cái mông luôn.” Liễu Tiêu đáp ngay.

“…” Khổng Tước cứng họng, song chỉ độ dăm ba giây sau đã phì cười: “Ha ha không sai, chim công bọn ta ấy à, kể cả có lộ mông thì vẫn đẹp hết sảy. Đủ cho người ta hít khói dài!” Nói rồi Khổng Tước kiêu ngạo mà phe phẩy cái quạt lông trên tay.

Liễu Tiêu thấy cái quạt mà Khổng Tước đang cầm được làm từ lông chim công, dưới ánh đèn nó toát lên vẻ kiêu sa diễm lệ, nom vô cùng đẹp đẽ và lộng lẫy, bèn tấm tắc khen: “Cái quạt này đẹp quá.”

“Phải đấy, loại lông này phải rút sống mới giữ được vẻ đẹp tươi tắn nhất.” Mặt Khổng Tước toát lên vẻ đắc ý: “Hàng ta đặt làm riêng đấy. Mua bên ngoài còn lâu mới đẹp được như này.”

“Sống… Rút sống á?” Liễu Tiêu tái mặt: “Cái này… Có tàn nhẫn quá không?”

Khổng Tước quân lắc đầu, cười bảo: “Làm gì có, rút mấy cọng lông mông thôi mà? Ta vừa bảo sẽ bỏ tiền ra mua thế là một đám người trong tộc nháo nhào kéo đến xếp hàng trước cửa nhà ta. Vì phô diễn màu lông mà bọn họ còn sắp thành hàng chổng mông lên trời nữa kìa, thế trận kinh khủng lắm.”

“…” Liễu Tiêu cảm thấy mình đã được khai sáng.

Khổng Tước quân đưa mắt đánh giá hai người Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, lại hỏi: “Hai người từ đâu đến? Là dân thường à?”

Vua Sói Tuyết trả lời: “Ừm, chỉ là dân thường áo vải thôi. Cũng nhờ Bạch Tử đại nhân không chê nên mới có thể làm bạn đến nay.”

Khổng Tước cười: “Được Bạch tử đại nhân đồng ý làm bạn thì chứng tỏ hai người cũng không phải hạng tầm thường.”

Dứt lời, Khổng Tước lại quan sát cái đuôi Liễu Tiêu, gật gù không ngớt: “Như người anh em này có màu lông khá xịn này. Chú em bán lông mông không?”

“?” Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên: “Sao cứ phải là lông mông chứ?”

“Ta cũng chỉ muốn tốt cho chú em thôi.” Khổng Tước trả lời: “Nếu mà rút lông ở chỗ khác sẽ bị trụi một mảng trông ghê lắm, còn mông không có trông cũng không đến nỗi. Mà nếu có đến nỗi thì cũng có thể lấy đuôi để che lại.”

Nói xong, Khổng Tước quân lại hỏi: “Bán không? Chú em ra giá đi. Anh có tiền.”

Liễu Tiêu lắc đầu: “Không bán.”

Khổng Tước nói: “Không bán thật à? Tám trăm ngàn? Bán không?” Nói rồi Khổng Tước cười cười bưng chén rượu lên uống. Liễu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Ngài say rồi à? Bỏ ra tám trăm ngàn để mua mấy cọng lông mông?”

Khổng Tước quân chỉ “hầy” một tiếng: “Tiền à, tiền với ta cũng chỉ là một con số mà thôi.”

Liễu Tiêu kinh ngạc đủ rồi, lại nhìn mấy món khai vị xếp thành hình chữ phẩm (品) với hai chai rượu trên bàn, bé nói: “Khổng Tước quân à, mới có dăm ba xu dấm mà ngài đã xỉn vậy rồi?”

Bạch Linh Linh lên tiếng: “Khổng Tước quân giàu thật. Nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, không phải say đâu.”

Vua Sói Tuyết lập tức hỏi dò: “Không biết lai lịch của Khổng Tước quân đây là gì mà lại giàu thế nhỉ?”

Khổng Tước quân trả lời: “Hỏi rất hay. Ta ấy à, là hội trưởng hội giao lưu văn hóa ngoại giao của Nam Quốc. Tổ tiên dòng dõi thư hương, nhà ta ba đời làm Trạng Nguyên. Ta cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học số một Nam Quốc.”

Liễu Tiêu kinh ngạc nói: “Vậy ngài cũng là Trạng Nguyên sao?”

“Ta… Ta được miễn thi.” Không Tước quân đáp: “Ủng hộ cho đại học số một Nam Quốc một tòa học viện.”

Vua Sói Tuyết chợt nghĩ đến gì đó, hắn nói: “Hình như tôi nghe thấy bảo công ty ‘Tao đỉnh vl’ là chi nhánh ở Bắc Quốc của hội giao lưu văn hóa ngoại giao Nam Quốc thì phải?”

“Cứ coi là vậy đi.” Khổng Tước quân nói: “Nhưng mà ta cũng chẳng để ý lắm đâu.”

Vua Sói Tuyết bèn tiếp lời: “Thế thì khéo ghê, tôi với vợ vừa mới xin vào đấy làm chưa bao lâu đã lỡ gây ra chuyện… Đêm nay phải chạy đôn chạy đáo thế này là muốn đến nhờ Bạch Tử đại nhân giúp tìm cách xoay chuyển thế cục…”

“Ô, thế thì hai chú đến đúng lúc lắm, tìm đúng người rồi đấy. Chuyện ở đây, thay vì tìm Bạch Tử thì tìm anh có ích hơn đấy.” Khổng Tước cầm quạt lông trên tay, đắc ý nói: “Nói đi, hai chú ở bộ phận nào? Gây ra chuyện gì?”

Vua Sói Tuyết nói: “Bọn tôi ở bộ Điện ảnh, làm vệ sĩ giữ an toàn cho diễn viên Ragdoll tinh. Nhưng mà trong lúc bọn tôi có tí việc riêng đến chỗ Bạch Tử đại nhân nói chuyện, lúc quay về thì phát hiện cậu ta mất tích rồi!”

“Ragdoll tinh mất tích?” Bạch Linh Linh sửng sốt: “Sao lại thế?”

Nghe vậy, Khổng Tước quân “A” lên một tiếng rồi cười nói: “Chuyện nhỏ, chỉ là một diễn viên cỏn con thôi mà? Đợi đó để anh về nói chuyện với Cam Bự.”

“Cảm ơn Khổng Tước quân.”

“Phải rồi, anh thấy hai chú cũng đẹp trai sáng sủa,” Khổng Tước nói: “Làm osin cho diễn viên thì tiếc lắm. Để về anh bảo Cam Bự sắp xếp công việc hợp hơn cho các chú.”

Vua Sói Tuyết với Liễu Tiêu đồng thanh đáp: “Cám ơn Khổng Tước quân.”

Nói chuyện này xong, Khổng Tước quân lại uống thêm hai chén rượu nữa, thấy người càng chếnh choáng hơn thì vội vàng đi về nhà ngủ. Bấy giờ Bạch Linh Linh mới sai người dọn dẹp tiệc rượu, sau đó trở lại phòng ngủ với Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết. Vừa về đến phòng, Bạch Linh Linh đã hỏi ngay lập tức: “Ragdoll tinh mất tích? Hai người nói thật à?”

Vua Sói Tuyết gật đầu: “Ừ, một con kền kền đã cướp nó đi ngay dưới mí mắt bọn này. Bọn này đuổi theo một đoạn thì phát hiện nó đã chạy đến phủ Bạch Tử. Trong phủ chú em có thị vệ nào là kền kền không?”

“Không có.” Bạch Linh Linh đáp.

Liễu Tiêu hỏi tiếp: “Bảo vệ chim trời của ngài nhiều như thế, sao ngài biết được hết chứ? Khéo có thật mà ngài quên mất thì sao?”

“Không thể nào. Kền kền trông như nào chẳng lẽ tôi còn không biết?” Bạch Linh Linh nói: “Trong phủ của tôi không được xuất hiện thứ xấu xí.”

Dứt lời, Bạch Linh Linh lấy mẫu thông báo tuyển dụng của phủ Bạch Tử ra, trong đó có một câu: “Ngoại hình xấu vui lòng không làm phiền.”

“Ngài… Ngài viết thông báo tuyển dụng như này là phạm luật đúng không?” Liễu Tiêu trưng ra dáng vẻ công dân gương mẫu: “Chẳng phải là công khai kỳ thị à?”

Bạch Linh Linh nói: “Đúng thế, cho nên có một đợt người trong phủ phải đổi thành ‘yêu cầu có sức khỏe, ngoại hình dễ nhìn, khí chất hơn người’. Kết quả là có người nghi ngờ tôi tuyển sugar baby. Tôi nghĩ lại, cảm thấy kỳ thị vẫn đỡ hơn tuyển sugar baby.”

Vua Sói Tuyết hỏi: “Có thể nào kền kền kia là người bên phía Khổng Tước quân không?”

“Hắn biết thói quen của tôi, sẽ không dẫn theo kẻ xấu xí đến.” Bạch Linh Linh nói: “Với cả hắn cũng kỳ thị xấu xí.”

Vua Sói Tuyết nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này kỳ lạ thật…”

Bạch Linh Linh thì lại tức muốn hộc máu: “Còn các người là sao? Hai con mãnh thú bự chà bá mà ngay cả một con ragdoll cũng không trông nổi!”

“Không phải đâu,” Liễu Tiêu lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải thế đâu.”

Bạch Linh Linh cười gằn: “Không phải cái gì? Bạch Hiểu Hiểu vừa chính mồm nói đấy!

Liễu Tiêu nói tiếp: “Không phải, ý tôi là… Thực ra ragdoll tinh không phải là ragdoll!”

“?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi