BẤT AN VU THẤT

“Con vừa chạy bộ buổi đêm.” Dụ Tễ hàm hồ nói, lại hỏi Thiệu Anh Lộc: “Chuyện gì?”

“Cha vừa nhận được một gốc cây dã tham, ngày mai bảo dì Sầm nấu cho con một ít canh đưa tới núi Lê Sơn.” Thiệu Anh Lộc nói.

Dụ Tễ nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, ngồi xổm bên người Ôn Thường Thế, một tay cầm di động đặt bên tai một tay kiểm tra mạch đập của Ôn Thường Thế.

Cảm nhận được nhịp đập rất nhỏ của Ôn Thường Thế, Dụ Tễ nhắm mắt nặn ra một loại ngữ điệu thật cao hứng nói với Thiệu Anh Lộc: “Cảm ơn cha.”

Thiệu Anh Lộc hiện ở nhà riêng trong Nghi thị, con nối dõi thành đàn, cành lá tốt tươi. Ông có năm người con gái, bảy đứa con trai. Trong đó đau nhất vẫn là con trai của vợ cả, Dụ Tễ.

Đời này của Thiệu Anh Lộc cũng thật truyền kỳ. Ông ta xuất thân bình thường, ngày trẻ làm tài xế cho Dụ lão gia, lại cùng tiểu thư Dụ gia nói chuyện yêu đương đến oanh oanh liệt liệt, thành công làm con rể Dụ gia.

Hai người sinh hạ một bé trai, cũng mang họ Dụ. Thiệu Anh Lộc thấy tên của mình tục khí, tiền tài mơ hồ, quan to lộc hậu vì vậy khi đặt tên cho con trai cũng thực chú ý. Muốn người lựa ra mấy trăm cái tên tốt nhất, cuối cùng cũng cùng Dụ tiểu thư chọn từ “Tễ” nghĩa là trời quang trăng sáng.

Dụ tiểu thư này mệnh cũng không tốt, Dụ lão gia sớm đã bị Thiệu Anh Lộc thâu tóm quyền lực, Dụ tiểu thư sau khi sinh hạ Dụ Tễ không lâu liền bệnh nặng mà qua đời.

Hai năm sau, Thiệu Anh Lộc đưa một người mới vào nhà, mang theo ba đứa trẻ họ Thiệu, thế nhưng đều lớn hơn Dụ Tễ vài tuổi.

Có đôi khi Dụ Tễ cảm thấy cha cậu rất khôn khéo, đôi khi lại cảm thấy thật ngu xuẩn. Thiệu Anh Lộc lừa được Dụ đại tiểu thư, nhưng không lừa được Dụ Tễ.

Ông ta vì mê tín mà đem Dụ Tễ nhốt trong địa bàn Nghi thị, dùng cẩm y ngọc thực cung phụng, hương xe biệt thự cao cấp mà dưỡng. Nhưng Dụ Tễ trong ngoài bất nhất cùng hư tình giả ý, ông ta lại dường như một chút cũng không nhìn ra.

Dụ Tễ đem Ôn Thường Thế mang về nhà, một là cuộc sống hàng ngày quá nhàm chán, hai là cũng có tư tâm. Nhưng là tư tâm gì hiện tại cũng còn khó mà nói.

“Không cần.” Dụ Tễ thất thần thu hồi tay, lấy mấy tờ giấy vệ sinh dùng sức lau vài cái trên mặt Ôn Thường Thế mới lại nói với cha cậu: “Con có hơi sốt.”

“Làm sao lại sốt?” Thiệu Anh Lộc hỏi cậu.

“Không biết,” Dụ Tễ cảm thấy lau bằng khăn giấy không được, đành đứng lên nhúng nước rồi mới ngồi xổm trở về tiếp tục lau mặt cho Ôn Thường Thế. Bỗng nhiên lại quanh co lòng vòng hỏi Thiệu Anh Lộc: “Đúng rồi, cha, cha có còn nhớ rõ Ôn Thường Thế không?”

“Ôn Thường Thế?” Ngữ khí Thiệu Anh Lộc tức khắc nghiêm khắc lên, hỏi Dụ Tễ, “Vì sao con lại hỏi tới hắn?”

“Tùy tiện hỏi thôi.” Dụ Tễ ngừng tay, vén một sợi tóc rơi trên mắt Ôn Thường Thế lên trên.

Gương mặt của Ôn Thường Thế thật lạnh, Dụ Tễ khẽ chạm một chút vào miệng vết thương trên mặt hắn, lại lật tay ra chỉ thấy trên đầu ngón tay có dính vết máu nhàn nhạt.

Thiệu Anh Lộc hiển nhiên không tin, ông tạm dừng một chút mới truy hỏi Dụ Tễ: “Con thấy Ôn Thường Thế?”

Dụ Tễ không nói chuyện, rốt cuộc cậu chẳng những gặp được Ôn Thường Thế, còn đem người nhặt về.

“Thật là thấy hắn?” Thiệu Anh Lộc không nghe thấy Dụ Tễ đáp lại, lại gọi cậu: “Bảo bối?”

Dụ Tễ lau vết máu vào khăn giấy, nghĩ nghĩ, nghiêm cẩn đáp: “Buổi chiều con ở bên ngoài cao ốc Vĩnh Lợi có nhìn thấy bóng dáng một người, cảm thấy giống. Còn chưa nhìn kỹ hắn ta đã mang khẩu trang lên bỏ đi.”

Buổi chiều cậu đúng là ở cao ốc Vĩnh Lợi, cũng xác thực thấy được một người đàn ông đeo khẩu trang. Dù Thiệu Anh Lộc đi tra cũng sẽ không tra được cái gì.

“Ôn Thường Thế như thế nào rồi?” Dụ Tễ lại giả vờ khờ dại hỏi: “Cha vì sao lại nghiêm túc như vậy?”

“……” Thiệu Anh Lộc tạm ngừng thật lâu, nói với Dụ Tễ, “Ôn Thường Thế mất tích hai ngày nay, Nghi Thị hai bên đều có người tìm hắn. Việc này phiền toái, con dù có nhìn thấy hắn cũng coi nhưng không thấy đi, cách ly càng xa càng tốt.”

“Đã biết.” Dụ Tễ ngoài miệng ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng lại suy nghĩ ngổn ngang, tay nhịn không được lại duỗi về phía Ôn Thường Thế.

Người ở sảnh đánh cược Fernandez hô mưa gọi gió, lúc té xỉu cũng chỉ là một người bình thường có máu thịt mà thôi.

Trên mặt Ôn Thường Thế có tí bùn, cũng bị trầy da. Dụ Tễ xuống tay không biết nặng nhẹ, qua loa xoa xoa vài cái lau đi đống dơ bẩn trên mặt hắn, lại thấy Ôn Thường Thế nhíu nhíu mày giống như muốn tỉnh.

Dụ Tễ sợ Ôn Thường Thế tỉnh lại phát ra tiếng bị cha cậu nghe thấy, nhanh chóng lừa gạt nói vài câu với cha rồi hẹn gặp sau.

Ngắt điện thoại rồi, Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế trong chốc lát nhẹ nhàng đẩy mặt hắn một chút, rất hứng thú mà gọi: “Ôn Thường Thế, tỉnh chưa?”

Ôn Thường Thế vừa động một chút lại bất động. Dụ Tễ nghĩ nên giúp người bệnh rửa sạch một chút liền đem hắn kéo vào phòng tắm đứng có vòi hoa sen, ngồi xổm xuống duỗi tay c0i quần áo cho hắn.

Dụ Tễ lột s4ch đồ chỉ để lại qu4n lót, phát hiện trên người hắn không bẩn nhưng lại có không ít vết thương lớn bé.

Cánh tay Ôn Thường Thế có vài vết thương đang nửa kết vảy, do dao chém xuống. Phía trên cánh tay có một vết thương rõ ràng là do đạn cọ qua, da thịt phía ngoài miệng vết thương sưng lên, có lẽ là nhiễm trùng. Trên đùi có hai vết thương, đều là do đạn xuyên qua, máu trên miệng vết thương đã ngưng tụ nhìn qua có hơi dữ tợn.

Dụ Tễ nhìn nhìn, thấy có chút dọa người, lấy khăn tắm che lên chân Ôn Thường Thế, lại dìu hắn ngồi dậy để cơ thể tựa vào tường phòng tắm.

Ôn Thường Thế quá cao lớn, để người ở trong phòng tắm Dụ Tễ thấy thế nào cũng không tiện tiến vào, đành phải trực tiếp mở vòi hoa sen muốn tùy tiện cho xong việc. Nhưng một khắc kia, lúc nước từ vòi sen mới vừa chạm vào người Ôn Thường Thế, hắn bỗng nhiên mở bừng mắt.

Ánh mắt hắn mê mang cỡ một giây đồng hồ, sau đó liền trở nên âm ngoan, tay lập tức hướng về phía Dụ Tễ. Dụ Tễ thấy hắn trợn mắt lên vốn đã hoảng sợ, còn không kịp phản ứng lại mắt cá chân đã bị tay Ôn Thường Thế dùng sức nắm lấy.

Ôn Thường Thế tựa như muốn bẻ gãy xương đùi của Dụ Tễ, sức lực lớn đến kinh người. Một trận đau đớn bén nhọn xuyên qua khiến Dụ Tễ suýt chút nữa quỳ xuống.

“Mẹ nó.” Dụ Tễ mắng một câu, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, tay cậu nắm lấy then cửa của phòng tắm, nâng lên một chân không bị Ôn Thường Thế nắm kia mạnh mẽ đạp hắn một cái. Đầu Ôn Thường Thế nặng nề đập vào bồn pha lê phía sau, phát ra một tiếng vang lớn.

Dùng mắt thường cũng thấy được lớp pha lê trong phòng tắm bị lực tác động làm nứt ra vài khe nhỏ.

Dụ Tễ còn chưa hết sợ hãi, thấy Ôn Thường Thế lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh liền lập tức nhảy ra ngoài phòng tắm, thấp giọng mắng: “Phi, anh phát điên với tiểu gia đây làm cái gì?”

Vòi sen còn chưa có tắt, vừa rồi động tác của Dụ Tễ lại lớn, tay khua loạn một hồi làm cho phòng tắm đều là vệt nước.

Đợi trong chốc lát vẫn không thấy Ôn Thường Thế nhúc nhích, Dụ Tễ mới thập thò lại gần tắt vòi sen. Cậu nhìn trên đầu hắn lại sưng lên một cục mới, duỗi tay kiểm tra mạch đập của Ôn Thường Thế.

Còn sống.

Dụ Tễ đau đầu đứng yên một lúc, đi lên lầu cầm khăn sạch, nhấc hắn lên rồi lại nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, một lần nữa giúp Ôn Thường Thế tắm rửa.

Rạng sáng, 1h. Lúc Trương Uẩn Chi chuẩn bị ngủ liền nhận được dãy số điện thoại dự phòng đã được mã hóa của Dụ Tễ.

Dụ Tễ bình thường cơ hồ sẽ không dùng số dự phòng gọi cho hắn, cho nên Trương Uẩn Chi lập tức bừng tỉnh, tiếp nhận hỏi Dụ Tễ: “Làm sao vậy?”

“Cái kia, Uẩn Chi a,” âm thanh của Dụ Tễ lúc to lúc nhỏ, như thể đang mở loa di động rồi làm việc khác: “Nếu có người trúng đạn phát sốt, vậy phải làm sao bây giờ?”

“…….” Trương Uẩn Chi tiêu hóa hàm nghĩa trong lời nói của Dụ Tễ một chút, không xác định được nói: “Đem hắn đến bệnh viện nhìn xem?”

“Không được, không tiện làm lớn chuyện.” Dụ Tễ một mực từ chối, lại hỏi Trương Uẩn Chi: “Ngày mai cậu có thể mang theo dụng cụ tới nhà tôi một chuyến không? Không cần quá sớm.”

Trương Uẩn Chi hoàn toàn không rõ ràng trạng huống, đang muốn hỏi lại chuyện như thế nào một chút, Dụ Tễ đã không kiên nhẫn thúc giục hắn: “Được không? Không được thì tôi tùy tiện cho anh ta uống thuốc hạ sốt vậy.”

Nói xong bên Dụ Tễ truyền tới âm thanh như đang tìm đồ, như thể sẽ lập tức lấy thuốc tùy ý đưa người ta uống.

“Phục cậu rồi, cậu từ từ đừng xằng bậy,” Trương Uẩn Chi nhanh chóng ngăn cản cậu: “Là cái gì làm bị thương, bị thương chỗ nào? Cậu dù sao cũng phải nói cho tôi biết chứ.”

Đầu bên kia, Dụ Tễ im lặng trong chốc lát sau đó âm thanh bỗng nhiên trở nên rõ ràng, vững vàng hơn, có lẽ đã làm xong việc nên cầm điện thoại lên nghe. Cậu nói với Trương Uẩn Chi: “Nhìn bên ngoài, phần lớn là do súng làm bị thương, trên đùi có hai vết do đạn xuyên qua, trên người còn trầy da không ít, tôi đã dùng rượu sát trùng lau qua rồi.”

“Từ từ,” Sau khi nghe xong, Trương Uẩn Chi lại nghĩ nghĩ mà hỏi Dụ Tễ: “Người nào thế có thể nói không?”

“Cậu không quen biết,” Dụ Tễ trả lời rất nhanh “Nhưng là người rất quan trọng, không thể làm bừa.”

Trương Uẩn Chi đáp ứng Dụ Tễ, nhưng trước tiên dự phòng mà dặn dò: “Nếu chẳng may bị thương quá nặng, vậy tôi tới cũng không chắc sẽ có tác dụng.”

“Không có việc gì,” Dụ Tễ thoải mái nói: “Cứu không được tôi lại ném hắn trở lại biển.”

Hai người hẹn thời gian, Trương Uẩn Chi ngay trong đêm tìm tới bệnh viện lấy đồ cùng hộp thuốc.

Trương Uẩn Chi là một vị bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng ở Nghi Thị, lớn hơn Dụ Tễ mấy tuổi. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng học một trường tư.

Khác với Dụ Tễ đó là, ở nhà Trương Uẩn Chi không bị coi trọng cũng không nghĩ tới chuyện tranh quyền đoạt vị. Sau khi tốt nghiệp trường y liền trở về Nghi thị mở bệnh viện, sinh ý cùng danh tiếng đều không tồi.

Hắn là bạn tốt nhất của Dụ Tễ, Trương Uẩn Chi thực hoài nghi, toàn bộ 7 tỉ người trên thế giới này chỉ có một mình hắn mới nghe được lời thật lòng của Dụ Tễ.

Dụ Tễ đã mở miệng, hắn không thể không giúp.

Ngày hôm sau 10 giờ, Trương Uẩn Chi từ nhà xuất phát đi về hướng Lê Sơn. Lúc hắn đến, Dụ Tễ còn cố ý ra đón trước, vừa xuống xe liền thấy Dụ Tễ đứng trước cửa tầng hầm vẫy tay với hắn.

Dụ Tễ mặc áo thun và quần vận động màu đen, để chân trần, cẩn thận ngó nghiêng như thể chuẩn bị làm chuyện vi phạm pháp luật.

“Cậu tới rồi, có mang theo đồ không?” Dụ Tễ chào đón, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng anh ta hạ sốt rồi, khoảng 37 độ.”

Trương Uẩn Chi vòng ra cốp xe lấy đồ rồi đóng cửa lại, hỏi Dụ Tễ: “Lúc dì giúp việc tới quét dọn không phát hiện ra sao?”

“Tôi dậy sớm, nhét anh ta vào cái chuồng chó trống không đằng kia,” Dụ Tễ không quay đầu lại mà kể: “Chờ dì ấy đi rồi mới lại kéo người ra.”

“…..” Trương Uẩn Chi không còn gì để nói, mặc kệ không buồn lên tiếng mà theo Dụ Tễ lên lầu.

Trước cửa phòng bảo mẫu, Dụ Tễ đứng yên, tay ấn then cửa đồng thời quay đầu nói với Trương Uẩn Chi: “Trước tiên giới thiệu một chút, anh ta là Ôn Thường Thế.”

Dứt lời, cậu đẩy cửa phòng bảo mẫu ra.

Trương Uẩn Chi đi vào theo, thấy một người đàn ông cao lớn đang hôn mê nằm trên giường. Trên người đắp một cái chăn lớn, một bàn tay bị Dụ Tễ trói lên trụ giường phía trên.

Trương viện trưởng với tấm lòng y sĩ không nhịn được trừng mắt liếc Dụ Tễ một cái, khiển trách nói: “Cần phải như vậy sao? Không phải hắn ta bị thương à?”

“Phòng ngừa chuyện không may chứ sao.” Dụ Tễ kéo ống quần của mình lên, phô bày chiến tích của Ôn Thường Thế trước mắt Trương Uẩn Chi, trên mắt cá chân trắng nõn hiện lên một vòng xanh tím.

“Là hắn làm?” Trương Uẩn Chi ngồi xổm xuống nhìn nhìn, có chút kinh ngạc nói, “Một tay?”

“Sức lực của người này lớn thế nào anh có biết không,” Dụ Tễ thả ống quần xuống, oán giận với Trương Uẩn Chi: “Tối qua tôi đau tới ngủ không được.”

Dụ Tễ vốn dĩ còn ít tuổi, lúc giận dỗi càng hiện lên vẻ trẻ con, giống như một nhóc trung học bị người lớn quở trách. Nhưng mà giận dỗi chưa quá ba giây, cậu liền sai bảo Trương Uẩn Chi: “Không nói nữa. Mau nhìn hộ tôi xem người này có còn cứu được hay không?”

Trương Uẩn Chi thở dài đi qua, đem hòm thuốc đặt ở mép giường, mở hộp tìm một cái nhiệt kế rồi đến gần Ôn Thường Thế. Ngay sau đó phát hiện trên đầu Ôn Thường Thế có một khối sưng u lên, hơn nữa nhìn qua còn rất mới, hình thành chưa quá 12 giờ đồng hồ. Trương Uẩn Chi chỉ vào khối sưng đó hỏi Dụ Tễ: “Tiểu Dụ, đây là chuyện gì?”

“Ai nha, anh ta nắm lấy chân tôi, tôi còn không được phản kháng sao?” Dụ Tễ đúng lý hợp tình mà nói. Cậu bước tới bên người Trương Uẩn Chi, mở chăn trên người Ôn Thường Thế ra, lộ ra áo tắm dài cậu mặc vào cho Ôn Thường Thế, mặc đến xiêu xiêu vẹo vẹo dây lưng cũng buộc không xong. “Tôi không phải là không có kinh nghiệm chăm sóc người khác sao. Hôm qua muốn rửa người cho anh ta một chút kết quả anh ta tỉnh lại liền tóm lấy tôi, tóm được còn không chịu bỏ ra, tôi đã đau muốn ch3t đành phải nhẹ nhàng đá anh ta một cái.”

Trương Uẩn Chi tức tối chẳng buồn đáp, mở nhiệt kế kiểm tra Ôn Thường Thế một chút, 38 độ 6, vạch đỏ hiện lên trên màn hình nhiệt kế còn phát ra âm thanh tích tích.

“Cậu dùng cái gì mà đo được anh ta 37 độ?” Mặt Trương Uẩn Chi không chút cảm xúc quay đầu hỏi Dụ Tễ.

“Dùng trán của tôi.” Dụ Tễ thẹn thùng cười cười, nhìn biểu tình tức giận của Trương Uẩn Chi, vội vàng nghiêm mặt nói: “Dưới lầu có một cái nhiệt kế đo tai, nhưng mà tôi không biết dùng…”

Trương Uẩn Chi bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của Ôn Thường Thế, Dụ Tễ đợi thấy nhàm chán, liền tới phòng bếp nấu cơm cho Trương Uẩn Chi.

Buổi sáng cậu đã gọi cho đầu bếp, nói tháng này ban ngày đều sẽ ngủ tới tận chiều, buổi tối thì ra ngoài đi chơi nên bảo đầu bếp đừng tới nhà. Lê Sơn này cũng thực sự hoang vắng, gọi cơm hộp cũng không được. Dụ Tễ vừa chiên trứng, vừa hối hận vạn phần, sớm nghĩ ra đã bảo Trương Uẩn Chi mang cơm trưa tới.

Mới vừa làm một nửa, hướng phòng bảo mẫu đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, Trương Uẩn Chi hô to một tiếng, còn có tiếng một đống đồ vật rơi xuống đất.

Dụ Tễ giật mình, vội ném xẻng chạy tới nhìn xem. Lúc đẩy cửa ra cảnh tượng trước mắt khiến nhịp tim cậu kịch liệt đập gia tốc.

Ôn Thường Thế đã tỉnh. Không biết làm thế nào mà hắn mở được cái tay bị trói, đè Trương Uẩn Chi lên chân giường, trong tay cầm một cái dao phẫu thuật nhắm ngay giữa hàng lông mày của Trương Uẩn Chi.

Trương Uẩn Chi đâu chịu nổi loại ngược đãi này, trong cổ họng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, đôi tay nỗ lực nắm lấy tay Ôn Thường Thế muốn ngăn cản anh ta dụng lực.

“M* kiếp.” Dụ Tễ lại mắng một câu, cậu vừa bước một bước vào phòng, Ôn Thường Thế liền ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn cậu thật kỹ.

Ánh mắt Ôn Thường Thế giống hệt như tối hôm qua, lại như có chút bất đồng, hắn hỏi Dụ Tễ: “Cậu là ai?”

“Trước tiên anh cứ buông anh ta ra đã,” Dụ Tễ chậm rãi giơ đôi tay lên, làm thủ thế cầu hòa với Ôn Thường Thế, lại thực mềm nhẹ, thực hòa hoãn mà khuyên bảo: “Anh ta là bác sĩ tôi tìm tới để trị thương cho anh. Tôi là Dụ Tễ, anh còn nhớ rõ tôi không?”

Dụ Tễ bước một bước nhỏ về phía trước, Ôn Thường Thế tức khắc ngẩng đầu, cảnh giác nhìn cậu, Dụ Tễ đành phải lại lui trở về: “Tôi không có ác ý, cũng sẽ không đánh nhau với anh. Anh yên tâm.”

“Dụ Tễ?” Ôn Thường Thế gắt gao nhìn chằm chằm mặt Dụ Tễ, lại cúi đầu nhìn nhìn Trương Uẩn Chi, lực tay có hơi chút thả lỏng để Trương Uẩn Chi có chút không gian mà thở, tiếp tục truy vấn: “Vì sao tôi lại ở nhà cậu?”

Dụ Tễ vừa định nói chuyện cậu nhặt hắn từ bờ biển về, Ôn Thường Thế lại hỏi: “Chúng ta có quan hệ gì?”

Hô hấp của Dụ Tễ như ngừng lại, tâm trạng cũng đình trệ trong một giây, sau đó lại một lần nữa nhanh chóng nhảy dựng lên.

“Chúng ta có quan hệ gì?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi