BẤT CẨN MANG THAI RỒI

Chuyển ngữ: Diên
Lúc mang thai sáu tháng thì tôi đã chấp nhận việc mình sẽ phải sinh con.

Tâm tình của tôi đã khá hơn, sinh hoạt hàng ngày cũng không có gì trở ngại.

Mặc dù bụng lớn hơn thì không dễ vận động, còn phải ở nhà cả ngày không làm được gì nhiều nhưng chúng không thể ngăn tôi vui vẻ.

Thế nhưng con người không thể cứ vui vẻ mãi được, vui ba ngày thì buồn một ngày, hoặc là vui vẻ hai phần ba ngày còn một phần ba để buồn.

Chuyện này rất bình thường, tôi cảm thấy vui vẻ mỗi ngày là tốt lắm rồi.

Người ủ rũ thì sẽ xấu đi, cho nên tôi mua mấy bộ đồ nữ rộng rãi và một bộ tóc giả dài, vào buổi tối ít người sẽ chống gậy sắt ra ngoài đi dạo.

Đừng hỏi vì sao phải mang theo gậy, ba tháng này tôi đã dùng gậy sắt đuổi đi không dưới mười gã bỉ ổi.

Có kẻ thì say rồi mới lòi ra mặt biến thái, có kẻ còn tỉnh táo nhưng cái nết hèn mọn xấu xa chính là biểu hiện của sự muốn ăn gậy.

Tôi thừa nhận tôi đánh đến nghiện, hận không thể ngày nào cũng gặp kẻ bỉ ổi để đánh, đánh thêm một cái thì tôi sẽ sảng khoái thêm một phần.

Có lẽ bản thân tôi có chút khuynh hướng bạo lực, hết thảy bắt nguồn từ đồ yêu quái Trần Minh.

Hắn làm tôi hận muốn chết, mỗi ngày mắng hắn hay đâm hình nộm đã không thể phát tiết hết cơn hận của tôi, cho nên tôi lên mạng dùng tiền của hắn tìm một họa sĩ vẽ mặt hắn.

Họa sĩ thông qua miêu tả của tôi vẽ ra một bức tranh giống Trần Minh sáu bảy phần, tôi cầm bức tranh đó đi tìm cửa hàng đặt in một loạt đồ gia dụng, mấy thứ đồ có thể giúp tôi làm nhục hắn như thảm, giấy vệ sinh, vớ, dép lê, bao cát…

Mỗi lần nhìn thấy là tức giận, sau đó đạp mạnh hai phát, nhìn cái mặt hắn rúm ró lại là tôi hả giận cực kì, còn bao cát thì mỗi ngày đấm bao nhiêu cái là tâm tình thoải mái bấy nhiêu.

Tôi còn có một kĩ xảo xả xì chét khác, đó là nói chuyện với bé cưng trong bụng. (đúng đấy, tôi không gọi nó là nghiệt chủng nữa)

Kể với nó một người cha nữa của nó xấu xa thế nào, xúi nó không nhận Trần Minh, chỉ ở cùng với tôi.

Bé cưng sẽ phối hợp mà truyền đến cảm giác ấm áp trong bụng, biểu thị nó nghe hiểu.

Quả nhiên, càng lúc càng có hi vọng.

Hôm ấy, tôi đang ngủ trưa như bình thường, lúc mơ màng thấy hơi khát nên dậy đi uống nước rồi mới ngủ tiếp.

Lúc đang rót nước thì chợt có tiếng gõ cửa dồn dập đinh tai nhức óc, làm hại tôi đổ nước ra cả bàn.

Chuẩn bị nổi quạu thì nghe tiếng kêu la từ ngoài cửa: “Vợ ơi mở cửa! Anh về rồi nè! Vợ ơi!”

Là Trần Minh!

Tôi sợ muốn chết.

Mặc dù tôi hận hắn, nhưng tôi càng sợ hắn hơn.

Trần Minh về làm gì? Cướp con? Hay là vì gì khác?

Không phải tính bắt tôi về núi làm áp trại phu nhân đấy chứ?

Bất kể là thế nào thì Trần Minh không phải người, tôi không thể để hắn vào nhà lần nữa.

Hắn gõ cửa một lúc, thấy không ai đáp lại nhưng vẫn không từ bỏ mà tiếp tục gõ.

Đoán chừng là chọc đến nhà hàng xóm, tôi nghe thấy dì ở nhà đối diện nói với hắn: “Này cậu gì ơi, đừng gõ nữa. Nhà đấy không có vợ cậu đâu, chỉ có một thanh niên giống cậu thôi.”

Trần Minh không nghe, cố chấp nói: “Là vợ tôi!”

Tôi chưa hề nhận tôi là vợ anh.

Tôi trốn trong nhà, run lẩy bẩy.

Một lát sau, Trần Minh cũng không gõ nữa, có vẻ là rời đi rồi.

Lòng tôi vẫn đang lo sợ hoảng loạn nhưng có thể tạm thở phào một hơi, ngẩn ngơ đi về phòng ngủ.

Vừa vào cửa thì thấy có một con quạ bay từ cửa sổ vào, chính là cái con chim lúc trước tôi hay thấy, sau đó tôi nhìn thấy nó biến thành Trần Minh một thân đồ đen. Hắn thấy tôi thì cười gọi tôi ‘vợ ơi’, còn định nhào tới ôm tôi.

Tôi nghẹn ngào gào lên ôm đầu ngồi thụp xuống, nước mắt chảy ra ào ào không thể ngừng lại.

“Anh đừng chạm vào tôi!” Tôi dọa hắn trước, chậm rãi đứng dậy, “Trong bụng tôi có con của anh, cùng lắm thì ba người chúng ta đồng quy vu tận!”

Trần Minh lại chẳng hề sợ hãi mà chỉ cười hì hì. Hai chúng tôi như người của hai thế giới.

“Con lớn thế này rồi à? Vợ vật vả rồi.” Hắn vẫn còn định đi tới ôm tôi.

“Anh đừng qua đây! Nếu không tôi sẽ đánh chết con anh!” Tôi vơ lấy gậy sắt uy hiếp Trần Minh.

Nét mặt Trần Minh hơi thay đổi, nhưng không phải sợ hãi mà là nghi hoặc: “Vợ ơi em sao thế? Anh về rồi đây, sau này anh có thể mãi mãi ở bên em rồi mà. À không đúng, là ba người chúng ta bên nhau.”

Hắn lại tiến lên trước một bước, lần nay tôi trực tiếp giơ gậy sắt ra trước bụng, mặt giận dữ lặng im uy hiếp hắn.

“Vợ ơi em làm gì thế? Em có giận cũng đừng lấy bản thân mình ra giỡn, Bảo Bảo sẽ không bị thương đâu.”

“Quả nhiên là anh, là anh nhét thứ nghiệt chủng này vào bụng tôi!”

“Nghiệt chủng gì chứ? Là con của anh và em mà.”

“Anh im đi! Một thằng đàn ông như tôi thì sinh đẻ gì chứ hả? Một thằng đàn ông như tôi sao mà có con với yêu quái như anh!” Tôi điên cuồng gào thét.

Lại không ngờ bị hắn cướp mất gậy sắt trong tay, người cũng bị hắn ôm vào lòng.

“Vợ ơi em đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

“Sao anh lại đối xử với tôi như thế…” Tôi giãy không ra, dứt khoát khóc ầm lên trong lòng hắn.

Sau đó cũng chẳng biết sao tôi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, tôi ngồi dậy, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài hắt vào quan sát Trần Minh bên người.

Tôi vô thức vươn hai tay ra định bóp cổ hắn, lúc sắp chạm tới thì tôi mới ý thức được hắn là yêu quái, yêu quái thì không thể chết vì bị con người bóp cổ được.

Chuyện duy nhất tôi có thể làm là chạy.

Vừa xuống giường thì đèn phòng ngủ sáng lên, phía sau truyền tới giọng Trần Minh: “Vợ ơi em đi đâu đó?”

Tôi không còn cách nào, sững sờ quay người lại cầu xin hắn: “Tôi xin anh… Tha cho tôi đi…”

Hắn đi tới ôm lấy tôi từ phía sau, hỏi: “Em đừng giận được không? Chúng ta là người một nhà mà, ngủ đi đã được không?”

Tôi cứng người bị hắn dìu về giường, mặc hắn ôm tôi, cọ cằm lên cổ tôi: “Vợ à, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
Hết chương 08

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi