BẤT CÔNG

Chương 28:


Trần Tử Oánh không ngờ Cố Quỳnh không màng mặt mũi trực tiếp ôm nàng, mãi đến khi hoàn toàn bị bao vây mới thất kinh đẩy ra, chậm mấy giây, vừa vặn khiến nữ sinh khuất sau cổ thụ nhìn thấy, bóng người quen thuộc rời đi thật nhanh.
"Cô có ý gì?" Trần Tử Oánh lùi lại, kéo dài khoảng cách an toàn là 1m, híp híp mắt, cảnh giác nhìn người đối diện.
Cố Quỳnh bị mỹ nhân xa lánh, không hề giận dữ, ôm ngực cười nhẹ như mây gió: "Câu này mình hỏi cậu thì đúng hơn? Mình đã chia tay với chị cậu, thủ tục du học gần như đã làm xong, có phải đã đến lúc cậu nên thực hiện lời hứa, trả tiền cọc cho mình?"
"Chị tôi vẫn chưa quên cô, cô gấp cái gì?" Trần Tử Oánh hung tợn: "Còn nữa, chuyện du học tôi còn chưa nhận được phúc lợi gì, đợi đến ngày tôi đặt lên máy bay hẵng bàn."
Cố Quỳnh cũng không vội, khẽ mỉm cười, nhìn nàng xoay người rời đi, hô lớn: "Trần Tử Oánh, cậu không thể nói mà không giữ lời a."
Bước chân hơi khựng, Trần Tử Oánh không quay đầu tiếp tục đi.
Cố Quỳnh nhìn bóng lưng yểu điệu, nóng lòng muốn thử.
Thật ra Cố Quỳnh chưa bao giờ lo lắng việc Trần Tử Oánh đổi ý, bởi vì cô có thể nhìn thấy rõ ràng dã tâm và dục vọng trong mắt nàng.

Người có dục vọng là người dễ khống chế, chỉ cần biết nàng muốn cái gì, thảnh thơi dùng nó làm quân át chủ bài là được, con lừa nếu muốn ăn cà rốt thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.
Ngược lại, khó khống chế chính là Trần Kiết Nhiên, vô dục vô cầu, chung sống một khoảng thời gian, lại khiến người nắm chuôi sản sinh áp lực to lớn trong lòng.
Nhớ tới Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh có chút thất thần.

Kể từ đêm hôm đó, cô không còn biết một chút tin tức gì về nàng, nàng đang ở đâu? Còn làm thêm hay không? Nghe nói kết quả thi đại học không tệ, đến hôm nay có lẽ cũng đã điền xong đơn chuyên nghành, chẳng biết nàng có đăng ký vào Lâm Sư không? Mấy ngày nay, Cố Quỳnh thường xuyên nghĩ về Trần Kiết Nhiên.
Khi bên nhau thì không trân trọng, Trần Kiết Nhiên đi rồi, Cố Quỳnh ở một mình trong căn nhà lớn, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.

Cố Quỳnh từng nhiều lần muốn tìm Trần Kiết Nhiên, ngẫm lại, vẫn là nên quên đi, quay đầu nhìn về hướng khác.
Trần Kiết Nhiên...Quá đáng thương, nếu cô đã tự mình cắt đứt, thì không nên tiếp tục dây dưa làm khổ nàng.
Hôm đó, sau khi nói lời chia tay, Cố Quỳnh đến nhà Diêu Dao ở lại vài ngày, chỉ khi chắc chắn Trần Kiết Nhiên đã rời đi rồi, cô mới về nhà.
Cố Quỳnh không dám đối mặt với Trần Kiết Nhiên.
Trong nhà, mùi vị của Trần Kiết Nhiên đã tiêu tan sạch sẽ, thật giống như xưa nay người này chưa từng tồn tại ở đây.

Tấm thẻ ngân hàng không chút hao tổn đặt ngay ngắn trên bàn, nàng luôn như thế, không nhận thứ không thuộc về mình.
Cố Quỳnh cầm tấm thẻ lên, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thoáng đau, cảm giác này thật không dễ chịu, cứ hễ nhớ đến cái tên Trần Kiết Nhiên tâm liền đau.
Đừng nghĩ.
Cố Quỳnh tự tóm lấy tóc mình mà phát điên, thầm mắng Trần Kiết Nhiên thực sự là kẻ ngớ ngẩn nhất trên đời, bị đá, phí bồi thường thanh xuân bày ra trước mặt cũng không lấy.

Nếu như là người khác chắc chắn đã chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi cho hả dạ, cũng chỉ có Trần Kiết Nhiên mới hành động như vậy mà thôi.

Càng như vậy, nỗi đau càng kéo dài không dứt.
Thậm chí ngày đó đọc sách, lơ đãng nhìn thấy hai chữ "Cô độc", dáng vẻ Trần Kiết Nhiên hiện trên mặt giấy, Cố Quỳnh bội vàng gập sách, ném qua một bên.

Trần Kiết Nhiên từng nói nàng không thích tên của mình, không thích cô độc, ngẫm lại suốt quãng thời gian lớn lên, nàng không có lấy một người bạn.
Cũng không biết 18 năm qua nàng sống bằng cách nào.
Nghĩ đến đây, Cố Quỳnh lại nhớ tới người mẹ chanh chua cay nghiệt của nàng, Trần Kiết Nhiên không có nơi nào để đi, chỉ có thể về nhà, có điều sau đó, cuộc sống của nàng có dễ chịu hay không?
Cố Quỳnh lau vệt mồ hôi trên trán, muốn chạy đi tìm Trần Kiết Nhiên.
Không phải vì muốn hàn gắn, cũng không muốn xuất hiện trước mắt để nàng thêm thương tâm, chỉ là muốn nhìn nàng một cái, một chút thôi là được!
Cố Quỳnh làm xong công tác tư tưởng thì thật sự đi rồi, cô đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên ban công nhà nàng suốt nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng ai.

Cố Quỳnh tự thôi miên mình một phen, cô tiến lên lầu, gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Kỳ quái, coi như ba mẹ nàng đi vắng, thì Trần Kiết Nhiên cũng nên ở nhà, Cố Quỳnh gọi điện đến nhà hàng nơi nàng làm việc, hôm nay là ngày Trần Kiết Nhiên được nghỉ.

Tính cách của nàng, Cố Quỳnh là người hiểu rõ nhất, yên lặng, hướng nội, không thích đi chơi, chỉ thích ở nhà đọc sách, nàng có thể đi đâu?
Cố Quỳnh gõ cửa nhiều lần vẫn không có kết quả, nóng lòng nhắn tin cho Trần Tử Oánh dò hỏi: [ Cậu biết Trần Kiết Nhiên đang ở đâu không? ]
Đợi 30 phút, lại như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.
Cố Quỳnh có dự cảm không tốt.
Trần Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên đều không ở nhà, khả năng lớn nhất chính là Trần Tử Oánh kéo nàng ra ngoài giải sầu, nhưng mà?
Mỗi phút trôi qua, hô hấp càng thêm căng thẳng, trực giác báo cho cô biết Trần Kiết Nhiên xảy ra chuyện không hay.

Cố Quỳnh suy nghĩ một chút rồi lục danh bạ, ngón tay chạm vào số điện thoại chẳng mấy khi liên lạc.
Người bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Tiểu thư, có chuyện gì giặn dò?"
"Giúp tôi điều tra về hoạt động gần đây của người tên Trần Kiết Nhiên, số căn cước..." Cố Quỳnh vừa đi vừa nói.
...
Trần Tử Oánh nhận được tin tức, đến nơi thì Trần Kiết Nhiên đã nằm trong phòng cấp cứu.
Trần Đại Chí là người đến sớm nhất, hắn đứng trước phòng phẫu thuật, gấp gáp hỗn loạn, Trần Tử Oánh gọi ba, sốt sắng chạy tới, ôm lấy cùi chỏ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Tình hình của chị bây giờ thế nào?"
"Ba cũng không biết, nhận được điện thoại liền lập tức đến đây, cảnh sát nói là người gây tai nạn say rượu, Kiết Nhiên ở trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, chỉ sợ...Chỉ sợ..." Trần Đại Chí nói, yết hầu nghẹn đắng, cuối cùng phất tay, ngồi lên băng ghế, thở dài.
Trần Tử Oánh tâm lạnh, hồn loạn, thả người rơi xuống ghế, lắc đầu nỉ non: "Không đâu, người tốt gặp dữ ắt hoá lành, chị sẽ không sao, sẽ không..."
Đi động bên trong túi áo rung chuyển mấy lần, nhưng giờ khắc này nàng không còn tâm sức để quản.
Y tá chạy đến thông báo, người nhà bệnh nhân đến quầy thanh toán viện phí.
Trần Đại Chí đưa tay gạt nước mắt, buồn rười rượi: "Tiền sinh hoạt trong nhà đều do mẹ con nắm giữ, chúng ta lấy tiền ở đâu ra a! Coi như chị của con có thể thành công giữ mạng, nhưng viện phí phải làm sao bây giờ?"
"Ba đừng lo, con có mấy vạn tệ tiền thưởng, mẹ không biết, bây giờ chúng ta tạm thời dùng số tiền đó để thanh toán, sau này phát sinh chuyện gì thì từ từ nghĩ cách, chuyện quan trong nhất là giúp chị vượt qua ải sinh tử.

Con sẽ không..." Trần Tử Oánh cắn răng nuốt lệ: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con sẽ không bỏ mặc chị ấy!"

Người gây tai nạn tất nhiên phải bồi thường, nhưng cảnh sát cần thời gian điều tra làm rõ, không thể giải quyết ngay lập tức, mà tình trạng của Trần Kiết Nhiên hiện giờ rất tệ, chỉ e 3 vạn tệ không thể chống đỡ được mấy ngày.
Trần Kiết Nhiên ở trong phòng phẫu thuật 10 giờ đồng hồ, 2 giờ sáng, đèn trước phòng phẫu thuật vừa tắt, trong miệng cắm máy thở, chung quanh còn có những máy móc không biết tên dùng để duy trì sự sống.
"Bác sĩ, tình hình chị của cháu thế nào rồi?" Trần Tử Oánh hãi hùng.
Băng gạc quấn khắp toàn thân, trên đầu bọc kín không thể nhận diện khuôn mặt, chỉ để lộ hai lỗ mũi và một kẻ hở trên môi dùng để xuyên ống thở.

Trần Kiết Nhiên không nhúc nhích, hô hấp yếu ớt như có như không.
"Toàn thân có mười mấy chỗ gãy xương, tổn thương nội tạng, bây giờ bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, nghiêm trọng nhất là đoạn xương bị gãy bên cánh tay phải, có khả năng sẽ tàn tật suốt đời, vết cắt trên mặt rất sâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo, gia đình nên chuẩn bị tâm lí.
Trần Tử Oánh hốt hoảng tựa vào tường, nước mắt lập tức chảy xuống.
Tàn tật suốt đời, mặt để lại sẹo?
Khác nào nói đời này của nàng coi như bỏ.
Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao?
Đầu óc Trần Tử Oánh trống rỗng.
Chị của nàng, người chị tốt nhất trên đời, trầm mặc, nội liễm, không giận không oán, chỉ nuôi lý tưởng, lớn lên sẽ trở thành lão sư.
Nguyện vọng của nàng nhỏ bé như vậy, lúc này đã gần ngay trước mắt, lại vì một câu nói của bác sĩ mà kết án tử.
Trần Kiết Nhiên là người hướng nội, không thích náo nhiệt, thật ra thì cũng không có chỗ náo nhiệt nào dành cho nàng, nàng không có bạn, ngoại trừ đi làm thêm còn có thể đi đâu?
Hôm qua là ngày nghỉ, vì lẽ đó Trần Tử Oánh chắc chắn nàng ở nhà, mới dám đi gặp Cố Quỳnh.
Tại sao chị muốn ra ngoài, nàng muốn đi đâu?
Trần Tử Oánh không biết, điều duy nhất nàng hiểu rõ, là lý tưởng mà Trần Kiết Nhiên tha thiết ước ao đã triệt để tan vỡ.
Nếu nàng không ra ngoài, mọi chuyện đã tốt rồi! Trần Tử Oánh ôm đầu, không ngừng nện vào đầu mình, nếu như nàng ở bên cạnh chị mình, không cho Trần Kiết Nhiên ra ngoài thì tốt rồi! Sẽ không giống như bây giờ sống chết không rõ, nằm thoi thóp trong phòng ICU.
Bây giờ dù có nói gì cũng đã quá muộn, trên đời không có hai chữ giá như.
...
Trần Kiết Nhiên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hôn mê hai ngày, sang ngày thứ 3 lại bị kéo vào phòng cấp cứu.

Bệnh viện lần lượt truyền tới tin tức, tài xế taxi và tài xế xe hơi đều không qua khỏi.
Mỗi lần nghe thông báo, Trần Tử Oánh đều rùng mình lạnh thấu, nàng rất sợ, sợ tin tiếp theo chính là chị của nàng, chỉ cần bác sĩ đi ngang đều tự doạ mình run rẩy.
Chị, chị nhất định phải vượt qua, cuộc đời của chị lúc này mới thật sự bắt đầu, ngàn vạn lần xin chị đừng từ bỏ, sau này e sẽ nuôi chị cả đời.
Ngày hôm sau Trần Kiết Nhiên trở lại phòng ICU, Cố Quỳnh dò la được tin tức, lúc này mới chạy tới, nhìn thấy Trần Tử Oánh, lập tức chất vấn: "Tại sao Trần Kiết Nhiên xảy ra tai nạn? Cậu làm em gái kiểu gì vậy? Ngay cả chị của mình cũng không bảo vệ được?"
Viền mắt khẽ đỏ, Trần tử Oánh sắc bén trào phúng: "Mắc mớ gì đến cô? Chị ấy là chị của tôi, đừng quên, giữa hai người không còn một chút quan hệ, cô cút đi cho tôi! Tôi và chị ấy đều không muốn gặp cô!"
Y tá cau mày đuổi người: "Bệnh nhân nghỉ ngơi không được ồn ào, huống hồ nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, cho phép hai người đứng ở đây đã là cân nhắc lắm rồi, còn hét cái gì? Không sợ bệnh nhân chuyển nặng sao?"

Một trận trách cứ, khiến các nàng xấu hổ ngậm miệng.
...
Trần Kiết Nhiên không nghe thấy các nàng gây náo, lúc này ý thức của nàng đang trôi nổi ở trong một thế giới khác.
Đó là một nơi vô cùng mỹ hảo, chỉ có ngày không có đêm, ánh mặt trời vĩnh viễn sáng rỡ, nhưng không khí lại mát mẻ trong lành, hoa cỏ vây quanh bốn phía, có chim hót, còn có động vật nhỏ.
Ở thế giới này, Trần Kiết Nhiên được thoả tâm nguyện trở thành lão sư, nàng và những bạn nhỏ ngồi trên thảm cỏ, thoải mái ngâm thơ.
"Hoàng Tứ Nương nhà hoa mãn hề, ngàn đoá vạn đoá giâm cành thấp."
Nàng đọc một câu, những người bạn nhỏ ngâm một câu, có mấy đứa trẻ không thích ngâm thơ, hái được một bông hoa dại màu vàng nhạt, nhanh nhảu chạy tới bên nàng, ôm cổ, cài hoa cúc dại lên tóc, trước khi rời đi còn không quên hôn nhẹ lên má.
Chuông tan học vang lên, xa xa, một người ôm đứa bé tiến tới, càng đi càng gần, dừng trước mặt nàng, cười duyên dáng, nói đứa trẻ gọi mẹ.
Trần Kiết Nhiên tiếp nhận đứa trẻ mềm mại mang theo mùi thơm tiểu hài, sau đó ba người cùng nhau trở về.
Cơm trưa rất đơn giản, một món mặn và một tô canh, nàng vừa sinh xong không lâu cơ thể cần được tẩm bổ, vì thế người kia cố ý chuẩn bị cho nàng một to sữa bò hầm trứng, nàng ăn ngon lành, không biết trời đất, cười khanh khách.
Cả gia đình quây quần bên mâm cơm, người kia gắp thức ăn thả vào chén, dặn dò buổi chiều còn phải lên lớp, cố gắng ăn nhiều một chút.
Tất cả nguyện vọng giang dở đều trở thành sự thật, Trần Kiết Nhiên trở thành lão sư, có gia đình, có em bé.
Nàng quá hài lòng, quá hạnh phúc, nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ thật tốt, sẽ cùng người kia sống đến đầu bạc răng long.
Mọi thứ hoàn mỹ không một vết nứt.
Nhưng tại sao tâm nàng len lỏi chua xót, đau?
Trần Kiết Nhiên không biết, chỉ là nàng mơ hồ cảm nhận được thân thể rất đau, từ trên xuống dưới đều đau đớn.
"Chị...Chị mau tỉnh dậy...Em không thể sống thiếu chị được..." Trần Kiết Nhiên nghe được tiếng khóc ai oán.
Tiếng khóc ngày càng gần, mà bóng dáng người bạn đời và đứa trẻ ngày càng xa.
Không! Đừng đi! Đừng đi! Ở lại đây!
Trần Kiết Nhiên giơ tay với lấy, mới phát hiện mọi thứ chỉ là bọt biển, chạm vào liền vỡ nát.
Một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt, Trần Kiết Nhiên bất đắc dĩ mở mắt, rời khỏi hư huyễn mỹ hảo.
Mặt nàng bị thứ gì đó cuộn lấy, mở mắt ra rất khó khăn, cảm thấy cổ họng khô rát, muốn uống nước, nhưng không thể mở miệng, cả người tựa như bị trói chặt, chỉ có thể nhẹ nhúc nhích, nhưng mà...Rất đau.
Nàng không biết dáng vẻ hiện giờ của mình thế nào, chỉ biết trên mặt đau nhói, không những mặt, mà cổ, vai, cánh tay, lồng ngực...Kể cả bàn chân, toàn thân không thể tìm được một chỗ lành lặn.
"Chị...Chị!"
Người nào đó hưng phấn hô to, mặt người đó xuất hiện trên đỉnh đầu, Trần Kiết Nhiên nhìn một lúc, đầu óc trống rỗng.
Trần Tử Oánh thấy Trần Kiết Nhiên mở mắt nhưng con ngươi không động, dẹp bỏ hưng phấn, vội vàng gọi bác sĩ và y tá đến, muốn họ kiểm tra cho Trần Kiết Nhiên.
Nàng đã hôn mê ròng rã nửa tháng.
Nửa tháng này, nàng từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển qua phòng bệnh thường, bác sĩ nói bệnh tình biến chuyển tốt, coi như không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng tại sao nàng không nhận ra Trần Tử Oánh?
"Não bộ chịu va chạm lớn, mất trí nhớ tạm thời là chuyện bình thường, sau này có thể khôi phục."
Nghe xong lời của bác sĩ, rốt cuộc Trần Tử Oánh an tâm.
Nửa tháng này, đều là Trần Tử Oánh và Cố Quỳnh thay phiên nhau chăm sóc nàng.
Ba vạn tệ chỉ như muối bỏ biển, mấy ngày sau đã không còn một cắc, từ đó viện phí những ngày tiếp theo do Cố Quỳnh chi trả.
Cảnh sát điều tra làm rõ, vụ tai nạn người sai là tài xế xe hơi, đi ngược chiều, lấn làn, vượt đèn đỏ, lái xe khi say rượu, trách nhiệm đương nhiên thuộc về hắn, tài xế bỏ mạng, hoá ra hắn là ông chủ của một doanh nghiệp nhỏ dưới quê, tài sản và quan hệ có chút máu mặt.

Ngày toà tuyên án, thân nhân của hắn từ chối bồi thường.


Lương Nhu Khiết nghe được, bài cũng không đánh, kéo theo một đám bạn lâu năm, mỗi ngày đến chặn trước cửa doanh nghiệp, biểu tình kêu oan, việc này kinh động đến cảnh sát và truyền thông, có một lần bà ta và vợ của hắn xung đột, hai người phụ nữ trung niên thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cùng hai bang lưu manh, đánh cho vỡ đầu chảy máu, sau đó bị mời lên phường, tạm giam 15 ngày, đến giờ vẫn chưa thả ra.
Cố Quỳnh ủy thác cho luật sư, Trần Tử Oánh khẳng định luật sư của cô đương nhiên có tài hơn vạn lần luật sư mà nàng ra ngoài tìm kiếm, nên không từ chối, chỉ lo chuyên tâm chăm sóc Trần Kiết Nhiên.
Dù vậy Trần Tử Oánh vẫn không ưa nổi Cố Quỳnh, mặc kệ những ngày qua cô làm gì đi nữa cũng không thể nói lời cảm ơn, thầm oán trong lòng, đồng tiền quả nhiên vạn năng, nếu hoàn toàn dựa vào gia tài rách nát của gia đình nàng, phỏng chừng đã sớm từ bỏ trị liệu cho Trần Kiết Nhiên.
Thời gian trước Trần Tử Oánh nóng lòng muốn kiếm tiền đều vì nàng muốn cho Trần Kiết Nhiên một cuộc sống no đủ, mà bây giờ nàng càng sáng tỏ, tiền quan trọng đến thế nào.
Tiền không những phải đủ, mà cần phải có càng nhiều càng tốt.
Trần Kiết Nhiên tạm thời mất trí nhớ không phải mấy ngày, mà là gần một tháng, trong một tháng này, nàng khôi phục từng chút từng chút, có thể mở miệng nói mấy câu, biết yêu cầu thứ mình muốn, dần dần nhận ra người xung quanh...
Mãi đến giữa tháng 8, nàng mới nhớ lại đoạn ký ức về vụ tai nạn, nói chuyện rõ ràng, phân biệt được ai là ai, tổn thương trên mặt cũng không còn đau.
Chỉ là nàng vẫn chưa thể xuống giường, ăn uống sinh hoạt đều dựa vào hộ lý và Trần Tử Oánh, từ lúc tỉnh dậy đến nay nàng chưa từng soi gương, nên không biết vết thương trên người như thế nào.
Tất cả mọi người trong phòng bệnh không đề cập tới tình hình vết thương của nàng, Trần Tử Oánh dịu dàng nói: "Chị, chị không cần lo lắng, bệnh tình chuyển biến rất tốt, toàn bộ miệng vết thương đã khép lại, xương cũng đã liền, bác sĩ nói một tuần nữa chị có thể xuống giường bệnh rồi."
Trần Kiết Nhiên trầm mặc, không nói một lời.
Vết thương trên người nàng, nàng là người hiểu rõ nhất, tổn thương bên tay phải bây giờ nhúc nhích vẫn còn đau, nghiêm trọng đến vậy, áng chừng sẽ để lại di chứng, không thể bình thường như trước.
Trần Kiết Nhiên âm thầm thử một chút, tay phải của nàng vẫn còn tri giác, có thể cầm nắm, làm được vài việc cần sự tỉ mỉ, không phải là đồ vứt đi, vẫn còn dùng được.
Chỉ cần có thể viết chữ là tốt rồi, viết được chữ thì có thể đến trường, đến trường rồi sẽ có thể làm lão sư.
Vậy thì được rồi.
Vượt qua Quỷ Môn Quan, lúc này Trần Kiết Nhiên thông suốt, có người yêu hay không không quan trọng, điều quan trong là nàng còn lý tưởng, còn niềm tin, còn đang sống.
Nhưng Cố Quỳnh và Trần Tử Oánh ra ra vào vào phòng bệnh mỗi ngày, như nhắc nhở nàng, ngày hôm đó, nàng nhìn thấy hai người ôm ấp.
Hai người thay nhau chăm sóc Trần Kiết Nhiên, một ban ngày, một ban đêm, luôn duy trì khoảng cách, nhìn nhau như người dưng, các nàng không biết, mỗi cử chỉ hành động của mình và đối phương đều bị nàng thu vào mắt, kim đâm trong lòng.

Mọi thứ như nhắc nhở nàng, hai người này xứng đôi vừa lứa, từ đầu đến cuối người trong lòng Cố Quỳnh vẫn luôn là Trần Tử Oánh, mà nàng đơn giản chỉ là một tấm ván cầu, Cố Quỳnh tùy tiện lợi dụng mà thôi.
Trần Kiết Nhiên không thể động, không thể phản kháng, cũng không muốn nói chuyện, đành dành phần lớn thời gian để giả vờ ngủ, tránh đối mặt, tịnh tâm.
Một người không thể ngủ cả ngày, Trần Kiết Nhiên ngày ngủ nhiều, đêm xuống không thể chợp mắt, mà cơn đau mỗi đêm đều dằn vặt đến cực điểm, nàng cắn răng chịu đựng.

Trần nhà như máy chiếu phát lại tất cả cử chỉ và ánh mắt mờ ám của Trần Tử Oánh và Cố Quỳnh, càng xem càng ám muội đến xương tủy, chói mắt, trát tâm, ngực nàng đau thắt nhưng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ân ái, lại mập mờ che giấu không muốn Trần Kiết Nhiên phát hiện.
Trần Kiết Nhiên dành cả buổi tối để nghĩ về những việc này, mở mắt đến hừng đông.
Nước mắt thấm đẫm gối.
Cố Quỳnh sẽ ôm Trần Tử Oánh và gọi nàng là bảo bảo sao?
Trần Kiết Nhiên nhếch môi tự diễu, những thứ này là dùng để dỗ dành đứa ngốc như nàng mà thôi, Trần Tử Oánh thông minh như vậy, đương nhiên Cố Quỳnh chỉ có thể dùng chân tâm để yêu nàng.
- -------------------

Chương 29:


Trần Kiết Nhiên ngủ nghỉ bất thường, chính vì vậy sức khoẻ không đảm bảo, làm chậm quá trình hồi phục.


Cố Quỳnh cố ý tìm một chuyên gia dinh dưỡng có tiếng ở Tây Triều về xây dựng thực đơn tẩm bổ cho Trần Kiết Nhiên. Bởi vì ngủ không yên, ăn uống khó khăn nên cơ thể nàng càng ngày càng gầy, hốc mắt lõm xuống, rốt cuộc lộ rõ 2 viền mí mắt mà Trần Kiết Nhiên hằng ao ước.


Đáng tiếc, bản thân nàng không nhìn thấy.


Huống hồ sự kết hợp giữa hốc mắt sâu hoắm và mắt hai mí cũng không hề đẹp đẽ gì cho cam.


Từ tháng 7 đến tháng 8, hơn một tháng trời Trần Kiết Nhiên chưa từng soi gương, chỉ có thể hình dung vết thương thông qua lời của Trần Tử Oánh, vết sẹo liền hơn một chút, kết vảy, đỡ hơn rất nhiều, lại mờ hơn, ước chừng đầu tháng 9 có thể khôi phục được bảy, tám phần, kết hợp bôi thuốc mờ sẹo, chầm chậm hồi phục.


Đêm xuống người yên, Trần Kiết Nhiên đưa tay thăm dò mặt mình, nàng nhận ra tình trạng hoàn toàn khác với lời Trần Tử Oánh phân tích.


Trên mặt giống như có sợi bướu thịt, cảm giác thô ráp rất rõ ràng, vết sẹo nhô ra từ khoé mắt trái kéo dài xuống mép miệng bên phải, cắt ngang sống mũi, vừa vặn chia đôi khuôn mặt.


Mỗi ngày Trần Tử Oánh đều báo tin vui, vết sẹo chuyển biến tích cực, mờ dần, khiến nàng nuôi hi vọng, nhưng thứ nàng chạm trên đầu ngón tay lại hoàn toàn trái ngược. Trần Kiết Nhiên không biết cái nào mới là thật, thầm ước tình trạng giống như lời Trần Tử Oánh nói.


Mặt nàng không thể bị phá hủy -- nếu chỉ là vết sẹo mờ nhạt thì cũng xem như không có chuyện gì, nhưng tuyệt đối không thể giống như bây giờ, một vết sẹo hình con rết to tổ chảng cắt chéo gương mặt, chắc chắn trẻ con thấy nàng sẽ bị doạ sợ, như vậy làm sao nàng còn dám mơ đến việc trở thành lão sư?


Đây là lý tưởng nàng nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, không khắc nào nghĩ đến chuyện từ bỏ, hiện tại tương lai nằm trong tầm với, càng không thể!


Đầu tháng 9 sẽ tiền hành khai giảng năm học mới, Trần Kiết Nhiên khát khao đến trường, nàng không muốn học trễ 1 năm, cũng không muốn tạm nghỉ -- Trần gia không có điều kiện cho nàng học lại, cũng sẽ không để nàng ở không một năm.


Chờ Trần Kiết Nhiên có thể xuống giường đã qua nửa tháng 8, thời gian của nàng không còn nhiều.


Trần Kiết Nhiên khổ sở tập vật lý trị liệu, nàng biết con đường đi đến lý tưởng của mình không dễ dàng, chính vì vậy ý chí hướng về mục tiêu càng ngoan cường hơn người khác nhiều lần, mát xa chân và tập đứng dậy đau đến túa mồ hôi trán, nàng cắn răng gắng gượng, không kêu than nửa lời, bước xuống giường, mềm yếu vô lực, ngã một lần lại đứng lên một lần, sau đó đầu gối và cùi chỏ đều xanh tím, tối đến xức cao thuốc, sáng hôm sau tiếp tục.


Hộ lý nói: "Tôi từng chăm sóc rất nhiều người như cô, không tới 100 thì cũng 99, chưa từng thấy ai chịu đau giỏi như vậy, kể cả những người đàn ông cao to lực lưỡng, tiếp xúc với bài tập trị liệu cũng gào khóc thảm thiết, một nữ sinh vừa gầy vừa yếu, sao có thể chịu đựng được đến mức này!"


Trần Kiết Nhiên hít thật sâu, gian nan dịch chuyển về trước một bước, mồ hôi lăn xuống gò má, thở hổn hển, sau đó tiếp tục luyện tập.


Người khác có thể khóc, bởi vì sau lưng hắn luôn có người lo lắng quan tâm, đợi hắn bước lên một bước thì cỗ vũ cố lên, khi hắn té ngã thì thay hắn đổ mồ hôi.


Mà nàng, chưa từng có một người như vậy, chưa từng có! Khóc để làm gì, không ai nghe, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, vì lẽ đó thay vì khóc lóc không bằng tích góp khí lực, luyện thêm mấy hiệp.


Ngoại trừ hộ lý, bác sĩ, y tá, Cố Quỳnh và Trần Tử Oánh cũng đến giúp nàng.


Trần Kiết Nhiên từ chối nhưng không được.


Trần Tử Oánh thay mặt Trần Kiết Nhiên đến đồn công an khai báo sự việc, đối với việc ngày hôm đó Trần Kiết Nhiên đi đâu làm gì, nàng không có một chút thông tin, hỏi mấy lần nhưng Trần Kiết Nhiên làm thinh không nói, Trần Tử Oánh không moi được nửa chữ, đành từ bỏ, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng.


Mà Cố Quỳnh thì khác.


Cô biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì.


Trần Kiết Nhiên đón taxi vào lúc mấy giờ, sau bao lâu thì đến nơi, xe ngừng lại ở vị trí nào, sau khi xuống xe Trần Kiết Nhiên đi đâu, mấy giờ thì trở lại, sau đó...


Hết thảy chi tiết nhỏ đều rành mạch, thậm chí còn có hình ảnh làm bằng chứng.


Cố Quỳnh biết, ngày đó Trần Kiết Nhiên đến tìm đến tiểu khu, trùng với thời gian cô và Trần Tử Oánh đứng dưới lầu đàm phán, nói không chừng, nàng đã nhìn thấy cô và Trần Tử Oánh ôm ấp, nếu không làm sao có khả năng chưa gặp đã vội rời đi? Trừ khi nàng thấy thứ không muốn thấy.


Trong lòng ngũ vị trộn lẫn, Cố Quỳnh không nói ra được đây là cảm giác gì, hổ thẹn -- bởi vì cô lừa dối Trần Kiết Nhiên trong một quãng thời gian dài, đau lòng -- vết sẹo vĩnh viễn lưu lại trên người nàng, tự trách -- biết rõ nàng đối với mình có bao nhiêu chân tâm còn muốn trêu đùa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khốn đốn hối hận không thể bù đắp.


Cố Quỳnh thậm chí không dám nhìn Trần Kiết Nhiên, gương mặt kia vốn có mấy phần thanh tú, hiện tại hiện hữu trên mặt vết sẹo dữ tợn vắt ngang. Cố Quỳnh không dám nhìn kỹ.


Đêm ngủ sẽ gặp ác mộng.


Không phải vì xấu xí.


Mà chỉ cần liếc mắt nhìn, đêm xuống Cố Quỳnh sẽ gặp ác mộng, Trần Kiết Nhiên đứng đó với gương mặt be bét, nước mắt hoà với máu tươi từ trên cằm nhỏ xuống không ngừng, bi thương chất vấn: "Tại sao lừa dối tôi?"


Cố Quỳnh không cách nào ngủ được, mỗi ngày, hay mỗi đêm ngồi bên giường bệnh, chính vì tự vấn lương tâm.


Cố Quỳnh đeo sợi dây chuyền trơn bóng đính mặt đá màu trắng trên cổ -- viên đá ẩn giấu bao nhiêu tâm tư, những lời Trần Kiết Nhiên chưa kịp nói! Cho dù bị Cố Quỳnh hắt hủi, nàng vẫn muốn toàn tâm toàn ý tặng món đồ này, đáng tiếc, cuối cùng nàng không thể tự tay trao cho người mình yêu.


Ngày đó công an thu giữ vật chứng, bao gồm một hộp trang sức méo mó nằm trong túi áo dính đầy máu khô đỏ thắm, nhìn thôi cũng đủ giật mình. Cố Quỳnh cầm lấy, tay run cầm cập.


Đây là máu của Trần Kiết Nhiên.


Cô nhất thời không dám động vào.


Phải chảy bao nhiêu máu mới có thể nhuộm đỏ toàn bộ áo và cái hộp bên trong như thế? Cố Quỳnh thu hết dũng khí cầm lấy, lục phủ ngũ tạng như bị xé nát, ôm áo khoác nhuốm máu vào lòng, nội tâm đau đớn khó nhịn.


Đây là...


Đây là máu của Trần Kiết Nhiên!


Nếu như hôm đó nàng không đến tìm cô...Không, nếu như ngày đó cô không bông đùa Trần Tử Oánh, có phải Trần Kiết Nhiên sẽ không vội vã rời đi? Nàng sẽ bước đến, coi như mối quan hệ đã bị vạch trần, nhưng ít nhất cũng có thể tán gẫu vài câu khách sáo, chỉ cần một phút...Nửa phút!




Chỉ cần nửa phút, đã có thể tránh được gã tài xế say xỉn kia, cho dù kết quả vẫn là đau đớn rời đi, nhưng nàng có thể bình an trở về.


Không bị hủy hoại nhan sắc, không tàn tật, đáng lẽ, vào giờ phút này Trần Kiết Nhiên đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Lâm Uyên, nàng vui vui vẻ vẻ đi làm thêm, tích góp tiền, thu dọn hành lý, chuẩn bị bước vào chân trời mới.


Chát!


Âm thanh lanh lảnh vang dội.


Cố Quỳnh ôm bộ đồng phục nhuốm máu, lạnh lùng giáng một cái tát trên mặt mình.


Cô cắn chặt hàm răng, nhịn xuống hết thảy tâm tình tan vỡ, một giọt nước mắt thẳng tắp rời khỏi viền mắt đỏ chót, đập xuống đất, vỡ tan tành.


"Súc sinh." Cố Quỳnh bồi cho mình thêm một cái tát, run rẩy tự hỏi: "Tại sao mày có thể xấu xa như vậy?"


Trần Kiết Nhiên từng làm việc có lỗi với mày sao? Nàng đối xử với mày có nửa phần không tốt sao? Mày dựa vào cái gì chỉ vì niềm ham thích của mình mà dám làm nàng tổn thương? Phá nát cuộc đời nàng?


Cảm giác áy náy và tự trách nhấn chìm Cố Quỳnh, tựa như người đuối nước ra sức dãy dụa, cuối cùng không thể nào ngoi lên mặt nước.


Cô muốn chuộc lỗi, thế là đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, bập bẹ học cách chăm sóc người khác, cho người bệnh ăn như thế nào, mát xa ra làm sao, thời gian bên cạnh nàng không rời nửa bước.


Từ sau khi lấy lại ký ức Trần Kiết Nhiên càng trở nên trầm mặc, ngủ rất nhiều, trước khi có thể xuống giường, ngoại trừ giờ cơm, thời gian còn lại đều nhắm mắt. Mà đến lúc tập vật lí trị liệu, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng điều trị, tập không ngừng nghỉ.


Nàng muốn đứng lên, nàng muốn đi học, lý tưởng của nàng đang ở ngay trước mắt.


Thời điểm Cố Quỳnh bưng bữa trưa đến phòng tập, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên khuỵu chân ngã xuống đất, khí trời Tây Triều lúc này khô nóng, trên người nàng mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, ngã ầm xuống đất, sàn nhà va chạm da thịt, Cố Quỳnh nhìn thôi cũng đủ thấy đau, vội thả khay thức ăn xuống chạy tới đỡ người, khẩn trương cau mày:


"Đụng phải chỗ nào? Có đau không?"


Trần Kiết Nhiên không đáp, trầm mặc chống cự, dựng gậy đứng lên, tự mình đi tới xe lăn, ngồi xuống, di chuyển đến bàn cơm.


Tay phải vô lực, không thể cầm đũa, chỉ có thể chia thức ăn thành những khối nhỏ, học cách ăn bằng tay trái.


Cố Quỳnh kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, đưa tay chống cằm, ánh mắt hấp tấp bỏ qua vết sẹo trên mặt, thay nàng vuốt lọn tóc rối.


"Kiết Nhiên, cậu nói với mình câu gì đi?" Cố Quỳnh khẩn cầu: "Đừng im lặng như thế! Mình thật sự rất lo cho cậu."


Bàn tay nắm muỗng hờ hững trong không trung, trái tim khẽ đau.


Viền mắt cấp tốc hiện nhiệt khí, Trần Kiết Nhiên mạnh mẽ cắn đầu lưỡi cưỡng chế bản thân.


Giả, tất cả là giả, Cố Quỳnh có thể lừa mày một lần, thì sẽ có lần thứ hai, đừng rơi vào vào cạm bẫy ôn nhu ngọt ngào kia.


"Kiết Nhiên, xin cậu, nói với mình một câu thôi, mình muốn nghe giọng nói của cậu, mình...Mình nhớ cậu..." Âm thanh có chút hạ mình, nghẹn ngào.


Cố Quỳnh hạ mình? Không thể! Kẻ thấp kém chính là nàng - Trần Kiết Nhiên!


Là giả, Cố Quỳnh lừa nàng.


Trần Kiết Nhiên ngắt bắp đùi thay cho lời cảnh cáo, cuối cùng không thể kháng cự vài tia đáng thương trong mắt người kia: "Nói gì đây?" Thật ra không phải Trần Kiết Nhiên cố tình không nói, mà là giữa hai người, đã sớm không còn gì.


Nói gì bây giờ? Nàng đã sáng tỏ mục đích của Cố Quỳnh, mà Cố Quỳnh cũng đã toại nguyện - bên cạnh Trần Tử Oánh, sau chia tay, hai người không còn tiếng nói chung, cô còn muốn nàng nói gì?


Chỉ ba chữ này đã đủ để đoạt nửa cái mạng của nàng, lời vừa dứt, ngực thật giống như bị dao cắt, máu tươi lênh láng.


Trần Kiết Nhiên nắm cổ áo, không đứng lên nổi.


Cố Quỳnh ngẩn người, tâm nứt làm đôi, không nói được một chữ.


Thanh âm của Trần Kiết Nhiên so với ngày trước còn uất nghẹn hơn nhiều.


...


Bắt đầu từ hôm đó, Cố Quỳnh càng bên nàng một tấc không rời, tuyệt nhiên không đề cập đến việc liên quan đến cô và Trần Tử Oánh.


Trần Kiết Nhiên vẫn luôn im lặng, bởi vì luyện tập chăm chỉ nên vài ngày sau, nàng đã có thể tự mình tập tễnh đi vài bước.


Loạng choạng như trẻ con tập đi, không cần dựa vào gậy hỗ trợ, rất lâu rồi, nàng mới cười.


Tất cả nỗ lực đều hướng về lý tưởng tươi đẹp.


Cố lên, tranh thủ tập luyện nhiều một chút, ngày báo danh, liền tự mình đến Lâm Sư.


Cố Quỳnh âm thầm thăm dò, hỏi bác sĩ vết sẹo trên mặt Trần Kiết Nhiên có cách nào khắc phục không? Bất luận chi phí cao thế nào, cũng không thành vấn đề.


"Có thể thông qua việc giải phẫu thẩm mỹ để điều trị, nếu muốn quay về hình dạng lúc trước phải có một bức ảnh lành lặn, có điều không thể đảm bảo 100℅ giống y hệt, chỉ có thể cố gắng hết sức."


"Tức là có cơ hội đúng không?" Mắt Cố Quỳnh loé vi quang: "Bác sĩ, chỉ cần giúp nàng khôi phục diện mạo, tốn bao nhiêu tiền tôi đều không tiếc."





"Phỏng chừng cần 30 vạn."


30 vạn? Quá đơn giản, Cố Quỳnh tràn ngập hi vọng, chỉ cần 30 vạn, Trần Kiết Nhiên có thể khôi phục dung mạo, con đường phía trước dang tay chào đón, cuộc đời của nàng vẫn xoay theo quỹ đạo vốn có.


"Nhưng hiện giờ vết thương của bệnh nhân cần thời gian hồi phục, không thể tùy tiện tiến hành phẫu thuật, muốn thực hiện, phải chờ ít nhất nửa năm."


Nửa năm, miễn là Trần Kiết Nhiên có thể tiếp tục bước theo lý tưởng, nửa năm có đáng gì? Cố Quỳnh chờ được!


Cuối tháng 8, mẹ Cố gọi điện thoại thúc giục nàng mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đến trường đại học báo danh.


"Mẹ, hiện tại con có việc quan trọng cần giải quyết, con muốn đợi đến năm sau mới nhập học."


"Không được!" mẹ Cố nghiêm nghị từ chối: "Mặc kệ lí do là gì, mẹ đã đặt vé máy bay rồi, tháng sau con liệu mà tính! Đúng rồi, con nói muốn đi cùng một nữ sinh, mẹ cũng đã sắp xếp thoả đáng giúp con hết rồi, Cố Quỳnh, mẹ thông cảm cho con, có phải con cũng nên nghĩ cho người mẹ này chứ? Đừng quên giờ đây con đã trưởng thành, trọng trách gánh vác gia tộc giao hết cho con, ba con thân thể ngày càng suy yếu, nói không chừng chỉ còn gắng gượng được mấy năm. Nếu còn chần chừ, không mau mau tốt nghiệp rồi đến công ty làm việc, nắm thực quyền trong tay, thì việc mẹ con chúng ta bị người khác đá ra khỏi cửa chỉ là chuyện một sớm một chiều, đến lúc đó mẹ còn có thể dựa vào ai đây?"


Lời của mẹ Cố sắc bén lại khẩn thiết, Cố Quỳnh không thể phản bác, đành lên tiếng thoả hiệp: "Biết rồi, con nghe theo mẹ!"


Cố Quỳnh vốn định đợi Trần Kiết Nhiên phẫu thuật xong mới đi, nhưng xem ra không kịp.


Cô rời khỏi bệnh viện, tìm Trần Tử Oánh, thông báo với nàng chuyến bay khởi hành vào ngày mồng 1 tháng 9, nhắc nhở nàng sớm chuẩn bị.


"Tôi không đi." Trần Tử Oánh coi thường: "Tôi nói cho cô biết, xưa nay tôi chưa từng thích cô, cũng không nghĩ tới chuyện xuất ngoại, thành tích thi đại học của tôi rất tốt, những lời trước đó chỉ vì muốn cô buông tha cho chị tôi mà thôi!"


Cố Quỳnh lường trước sự việc, không để ý Trần Tử Oánh có phải lừa cô hay không, người trước mặt vẫn xinh đẹp mỹ hảo, yểu điệu động lòng, nhưng Cố Quỳnh nhìn nàng, nội tâm tĩnh lặng không còn cảm giác ngứa ngáy muốn thử.


"Tùy cậu, mình đến đây chỉ để thông báo, không đi cũng được, hãy thay mình chăm sóc Kiết Nhiên, nếu gặp phải chuyện khó khăn, nhớ liên hệ với mình, cảm ơn cậu."


"Thay cô chăm sóc?" Trần Tử Oánh trào phúng: "Cô nghĩ cô là ai? Cũng xứng để nhắc đến chị tôi? Tôi chăm sóc chị của mình là chuyện đương nhiên, can hệ gì đến cô mà cô lên tiếng nhờ vả? Cô là cái thá gì cơ chứ?"


Cố Quỳnh bị mắng đến không kịp vuốt mặt, thấp giọng buông lỏng: "Vậy...Cứ như thế đi."


18 năm ngang ngược ngông cuồng, Cố Quỳnh chỉ làm sai một việc, mà việc này đã thẳng tay phá hủy một đời người.


...


Trần Tử Oánh chưa từng nghĩ đến việc ra nước ngoài, trước đây hư tình giả ý với Cố Quỳnh, chỉ vì nàng muốn tách hai người ra xa, bây giờ đã đạt được mục đích, nàng đương nhiên nguyện ý bảo vệ chị mình. Trần Tử Oánh muốn cùng trần Kiết Nhiên đăng ký vào đại học Lâm Sư. Có điều không thể phủ nhận, sự việc lần này phần lớn nhờ vả Cố Quỳnh, từ đây nàng càng nhận thức sâu sắc ý nghĩa của đồng tiền, vì thế nàng quyết định ghi danh vào trường đại học Tâm Nghi danh tiếng.


Tiền rất quan trọng, mà trên đời này muốn kiếm tiền nhanh chóng chỉ có thể dựa vào tiền của bản thân, đầu tư tiền đẻ ra tiền, so với việc cày mặt làm công cho người khác suốt đời thì phương án này cấp tốc hơn nhiều.


Lương Nhu Khiết vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và Cố Quỳnh, biết được Trần Tử Oánh ngu xuẩn từ bỏ cơ hội hiếm có, đêm hôm đó về nhà khóc nháo, một hai nhất định đòi thắt cổ tự tử.


"Mẹ khôn khéo một đời, tại sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như con cơ chứ. Dù trường đại học trong nước tốt thế nào đi nữa, làm sao so với bằng cấp du học? Sau khi quay về, cho dù là Bát Giới cũng có thể hoá thành Kim Quy! Huống hồ con ưu tú như vậy! Có phải trong đầu con chỉ toàn nước lã thôi không? Mẹ hao tổn bao nhiêu tiền của để nuôi dưỡng con thành tài? Con báo đáp mẹ như thế a!"


"Con không đi!" Trần Tử Oánh mặc cho Lương Nhu Khiết khóc lóc: "Đại học trong nước thì sao? Trường con báo danh là đại học danh giá, sinh viên tốt nghiệp tiền đồ rộng mở, chị con còn đang nằm trong bệnh viện, con đi rồi chị ấy phải làm sao?"


"Chị em cái gì? Con coi nó là chị thì nó sẽ xem con là em sao? Nó chỉ cầu cho con chán nản, không xuất ngoại để mở tiệc ăn mừng kia kìa!"


"Mẹ nói bậy!" Đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Trần Tử Oánh lên tiếng chống đối mẹ nàng: "Chị của con không phải người như vậy!"


Lương Nhu Khiết tức muốn nổ phổi, vỗ đầu nàng một cái: "Trần Tử Oánh, não của con bị Trần Kiết Nhiên làm cho hỏng rồi phải không! Mẹ đẻ con ra nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, còn dám chống đối mẹ mình! Mẹ...Mẹ chết cho con xem!..." Lương Nhu Khiết đánh liên tục vào người Trần Tử Oánh, một lúc sau vẫn thấy nàng bất tri bất giác, biết được chiêu hù doạ này không có hiệu lực, trở mặt trong nháy mắt, ngồi xuống đất khóc lớn:


"Con gái lớn rồi, đủ lông đủ cánh bắt nạt mẹ ruột a...Thời gian qua coi như người mẹ này nuôi ong tay áo...Con đi đi, có tình có nghĩa thì cứ lo bảo vệ cho chị gái bảo bối của con đi, đừng bao giờ quay về cái nhà này nữa!"


Một câu chuyện cũ mèm, Trần Tử Oánh nghe suốt 18 năm cũng chán rồi, nàng nhìn Lương Nhu Khiết điên điên khùng khùng ngồi dưới đất khóc lóc, cười lạnh: "Mẹ không cần lo, tự con cũng không vương vấn gì cái nhà này! Con đã chịu đựng đủ lắm rồi! Con đã tính toán xong, sau khi tốt nghiệp sẽ dẫn chị ấy rời đi, cả đời cũng không quay về!"


Lương Nhu Khiết khóc nghẹn, hai mắt trợn to: "Con nói cái gì?"


"Con nói con sẽ cùng chị ấy rời khỏi căn nhà này, cả đời cũng không quay về!"


Lương Nhu Khiết thu hồi tiếng khóc, nhìn nàng cười lạnh: "Được lắm, Trần Tử Oánh, tao thương mày chăm sóc cho mày 18 năm ròng rã, hoá ra mày là bạch nhãn lang!"


"Mày muốn đi cùng nó? Trần Kiết Nhiên sẽ nguyện ý sao? Nó nằm mộng cũng mơ đến việc học đại học, mày nghĩ nó sẽ vì mày mà từ bỏ a?"


Trong lòng Trần Tử Oánh nổi lên dự cảm bất thường: "Bà có ý gì?"


"Mày, một là nghe lời tao ngoan ngoãn du học, kiếm thật nhiều tiền về đây phụng dưỡng, còn không nếu cứ nhất quyết học trường trong nước, thì tao nói cho mày biết, học phí của Trần Kiết Nhiên tao sẽ không cho dù chỉ một đồng! Không phải nó muốn học đại học sao? Mà không phải mày cũng muốn vứt bỏ người mẹ ruột này sao? Để tao mở to hai mắt xem mày có tài cán gì! Coi như tiền học có thể dựa vào Cố Quỳnh, nhưng đừng quên hộ khẩu, căn cước, kể cả giấy báo trúng tuyển của Trần Kiết Nhiên đều nằm trong tay tao! Không có sự đồng ý của tao, thì ngay cả Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không thể giúp nó!"


Lương Nhu Khiết chuẩn bị tư thế sẵn sàng đập nồi dìm thuyền, Trần Tử Oánh hoảng lên, xin bà ta để cho Trần Kiết Nhiên một con đường sống.


"Muốn mẹ buông tha cho nó cũng được, chỉ cần con ngoan ngoãn du học cùng Cố Quỳnh, học hành thật tốt, sau đó đưa về cho mẹ tấm bằng mạ vàng, có được không?"


Trần Tử Oánh sững sờ, nhìn Lương Nhu Khiết dương dương tự đắc, trong lòng một mảnh thê lương.


"Được! Con đồng ý!"


Ánh mắt Lương Nhu Khiết lập tức nhu hoà, thân thiết ôm nàng vào lòng: "Quá tốt rồi, như vậy mới là bảo bối ngoan của mẹ, không uổng công mười mấy năm qua mẹ yêu thương con."


Trần Tử Oánh khép hàng mi, thầm oán trong lòng: "Chị, em xin lỗi, sau này em không thể chăm sóc chị nữa rồi."



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi