BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ


Lăng Nhất Thiên thì biết cô không quay đầu, mà cứ làm những hành động lặp đi lặp lại, lúc đầu còn tưởng cô không biết thật, sau nhận cô đang cố tình chơi khăm mình nhưng không thể mở miệng trước chẳng khác nào để cho cô ta đạt được mục đích, liền cố tình chơi trò kiên nhẫn này với cô, nhưng lâu quá vẫn thấy cô không chịu thua, nhịn không được, bèn nói:
- Được rồi, ta thua cô rồi, được chưa? Ta chưa từng thấy người nào ngang ngược như cô, biết trẫm tới không thèm chào hỏi còn bày trò khiến trẫm chào hỏi ngươi.

Lúc này Lý Quân Khuê mới khẽ mỉm cười như đạt được thành tựu vô cùng to lớn nhưng lại quay sang giả vờ:
~Ủa...!wow, hoàng thượng thứ tội, thần thiếp vốn đang say mê tưới cây, không biết hoàng thượng "lẻn" vào Ngọc Tâm cung hồi nào nên không biết mà ra đón, mong hoàng thượng thứ lỗi.

Lăng Nhất Thiên đen mặt.

Từ lúc nào mà hắn đường đường chính chính đi vào trong cung điện của hắn lại thành lẻn vào chứ.

- Này, ngươi đừng thấy ta nhân nhượng rồi giở trò nói móc ta.

Ta lẻn vào hồi nào, là ta đường đường chính chính bước vào từ cổng chính của Ngọc Tâm cung đó.

~Ò, vậy sao.

Vậy ngọn gió độc nào khiến hoàng thượng cất bước chân ngàn vàng vào cái cung nghèo nàn này vậy.

Nếu không có chuyện gì thì xin mạn phép mời hoàng thượng về cho, thần thiếp nãy giờ đứng trên lầu trúng gió rồi nên hơi mệt, cần nghỉ ngơi.


Nói rồi cô cũng giả vờ lấy hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Lăng Nhất Thiên tức không chịu được nhưng cũng chẳng biết làm gì, ai bảo hắn ta đang có chuyện cần hỏi Thục phi.

Kỳ Phong thì nhịn không nổi cười, trước giờ hăn chưa từng nghe một vị phi tử nào nói như thế với hoàng thượng cả.

Các vị phi tử trước đây, kể cả Nhan hoàng hậu đều bày hết mọi thủ đoạn để giữ hoàng thượng lại cung của mình, thế mà vị chủ tử xứ Đông Phương này thẳng thừng đuổi hoàng thượng đi, thế mà hoàng thượng lại nhịn cơn giận không nói gì, thầm cảm thán.

Đường công công đứng kế bên nghe Thục phi nói thế cũng đổ mồ hôi hột, sợ hoàng thượng nổi cơn tam bành lên vị chủ tử này lại tiếp tục nhốt mình vào cung lại nữa thì sao.

Nhưng Lăng Nhất Thiên lại giở nụ cười xả lả.

- Ấy chà, vậy sao, nhưng mà ta lại muốn nói chuyện với nàng một chút bằng không…..đám hoa cỏ này của nàng, ta đem đi bỏ hết.

Lăng Nhất Thiên vừa nói vừa quơ tay lấy ngay chậu cây hoa cẩm tú cầu để ra ngoài không trung, chỉ cần thả tay một cái là vỡ hết.

Nhưng Lăng Nhất Thiên đúng là may mắn, vì cẩm tú cầu chính là loài hoa mà Lý Quân Khuê thích nhất, nên mới chịu ngồi xuống “uống trà đàm đạo” với Lăng Nhất Thiên, chứ còn nếu hắn lấy mấy loại cây khác, khẳng định nàng bỏ đi luôn.

~Được thôi, giờ cũng còn sớm, thần thiếp đành bán chút thời gian ở đây vậy.

Nhưng nếu hoàng thượng muốn nói chuyện với thần thiếp thì thần thiếp cũng có chuyện muốn thỉnh cầu.

Thấy Lý Quân Khuê chịu ngồi xuống nói chuyện, Lăng Nhất Thiên cũng nhanh chóng buông chậu cây xuống, ngồi ngay đối diện với cô.

Hiếm khi Thục phi giở giọng thỉnh cầu điều gì với Lăng Nhất Thiên nên hắn nhanh chóng đồng ý.

~Thần thiếp không thích xưng hô “thần thiếp” với người, thần thiếp muốn đổi lại thành “Ta”, nếu hoàng thượng chịu thì thần thiếp sẽ tiếp tục ngồi đây nói chuyện với người, còn không thì xin mạn phép thần thiếp đi trước, thần thiếp lại bệnh rồi.

Lý Quân Khuê giả vờ ho mấy cái.

Lăng Nhất Thiên cũng nhất thời không biết nói gì, cứ tưởng cô ta xin hắn vàng bạc, mấy khúc vải mới tiến cống hay trang sức gì gì đó đó mới nhanh chóng đồng ý, ai ngờ cô lại xin đổi cách xưng hô, nhưng giờ hắn đang cần nói chuyện với Thục phi nên hắn ta đành ngậm ngùi không nói gì.

~Hoàng thượng người không nói gì xem như đã đồng ý, có Kỳ Phong, Đường công công làm chứng cho ta, sau này đừng hòng lật lọng.

Vân Lạc, muội đi thay trà mới cho tỷ để tỷ mời hoàng thượng, trà nguội rồi.

Còn nữa, lấy ly trà sữa mang ra đây cho tỷ uống.


Lý Quân Khuê cũng như bao cô gái khác thôi, cũng thích uống trà sữa, tiếc là ở thời cổ đại, cô kiếm không ra bột ca cao nên không làm được trân châu.

Lăng Nhất Thiên lấy làm lạ, chẳng biết Thục phi uống cái gì nữa, mà thôi hắn cũng kệ.

~Hoàng thượng à, ta biết ta đẹp nhưng người cũng đừng nhìn chằm chằm như thế vào người ta, ta ngại.

- Cô….cô…
Nhìn kĩ lại thì đúng là Thục phi cũng…đẹp thật nhưng thái độ nhìn hắn thì vô cùng lạnh lùng băng lãnh, còn đối với Vân Lạc thì vô cùng nhẹ nhàng, còn cười cười nói nói.

Lăng Nhất Thiên thắc mắc:
- Tại sao cô lại xưng tỷ muội với cung nữ?
~Bọn ta đây vốn tình thâm ý nặng, tình như tỷ muội thì xưng hô thế có gì làm lạ, người có ý kiến thì sao?
- Không..không…Tại sao Ngọc Tâm cung này nãy giờ ta vẫn chưa thấy cung nữ thứ hai trừ Tiểu muội muội của cô? Ta cũng chưa thấy tên thái giám nào.

~Ta đuổi hết rồi
.-Cái gì???? Cô không cần kẻ hầu người hạ sao, hay bọn chúng ta làm gì sai mà cô đuổi đi.

Lúc này trong đầu Lăng Nhất Thiên đang bày ra một dấu chấm hỏi to đùng.

~Ta không thích, thế thôi.

Hoàng thượng có chuyện gì thì cứ nói nhanh vào chuyện chính, đừng lòng vòng.

Đến giờ, không riêng gì Lăng Nhất Thiên, Kỳ Phong và Đường công công cũng lấy làm lạ, ai đời lại có kẻ không thích có kẻ hầu người hạ cho mình đặc biệt lại là vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ, đằng này vị Thục phi khó hiểu này còn đuổi hết bọn chúng đi.


- Được, ta muốn hỏi tung tích của Lý Quân Khuê.

~Tại sao hoàng thượng lại muốn hỏi vị bằng hữu này của ta? Hai người quen biết nhau sao??
Lý Quân Khuê giả vờ hỏi lại.

- Vô tình gặp, được Lý tiểu thư cứu, muốn báo đáp.

Lăng Nhất Thiên nhanh gọn đáp.

Lý Quân Khuê khẽ cười nhẹ, cô không biết trái đất lại tròn như vậy, tên công tử yếu đuối hôm đó trên phố vậy mà lại là hoàng thượng, đoán chừng tên thư sinh bên cạnh chắc chắn là Kỳ Phong, hai người vậy mà lại được Lý Quân Khuê cô cứu.

Cô nhanh chóng đáp:
~Vị bằng hữu này của ta trước giờ luôn bí ẩn, ta cơ bản không biết cô ấy ở đâu.

Hoàng thượng hỏi ta cũng vô ích thôi.

Vẻ mặt lúc ấy của Lý Quân Khuê bày ra vô cùng đáng tin, giống như nếu ta có nửa lời nói dối, trời đất sẽ trừng phạt vậy đó.

Vân Lạc vừa bưng trà lên nghe tỷ tỷ nói thế liền tặc lưỡi:
- Tỷ tỷ thật lợi hại, công phu nói dối không chớm mắt….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi