BẤT ĐẲNG THỨC NGƯỢC CHIỀU

Áo blouse trắng nói: "Người đẹp, tôi vừa dùng dụng cụ đo qua rồi, huyết áp của cô cao hơn người bình thường ba mươi, hơn nữa đường máu hơi thấp, có phải cô mắc bệnh viêm dạ dày nặng hay bệnh liên quan tới dạ dày không?"

Vẻ mặt Phong Tĩnh mờ mịt: "Sao tôi không biết?"

Mặt áo blouse trắng nghiêm túc: "Người đẹp, cô không biết cũng rất bình thường, bởi vì cái này nhìn mặt ngoài là không nhìn ra vấn đề gì cả, nhưng kết quả của dụng cụ chắc chắn là sẽ không gạt người. Căn cứ vào kết quả kiểm tra thì tôi đoán cô bị viêm dạ dày, hơn nữa huyết áp của cô còn đang không ngừng tăng cao, tôi nghi ngờ bệnh viêm dạ dày cô mắc là viêm dạ dày axit, đây là bệnh bao tử khá nghiêm trọng, nếu mặc kệ không quan tâm thì rất có thể sẽ chuyển biến xấu thành bệnh nan y."

Từ Thi Nhân đứng bên cạnh nghe mà nhíu mày.

Phong Tĩnh ra vẻ bừng tỉnh, nhưng vẫn giả vờ như bị hù doạ: "Thế à, thế phải làm sao bây giờ? Bây giờ tôi phải làm gì?"

"Tình huống này của cô khá khó giải quyết." Áo blouse trắng nhíu mày lạ, dường như đang suy ngẫm: "Chẳng qua cũng không cần lo lắng quá. Chúng tôi đã có phương pháp điều trị rất tốt nhằm vào loại tình huống này của cô, hôm nay cô tới đúng rồi đó!"

" Là phương pháp gì?" Phong Tĩnh lập tức gặng hỏi.

"Tôi đề nghị cô bình thường nên uống nhiều nước nóng, pha loãng dịch a xít trong dạ dày cô, lại dùng thêm bao con nhộng nhân sâm hiệu Tiên Nhân, nó được tinh chế chính xác từ nhiều loại thuốc đông y thiên nhiên mà thành, vừa giảm nhẹ triệu chứng còn điều trị tận gốc, cực kỳ hiệu quả đối với loại hình huống giống như cô."

Áo blouse trắng nói xong thì đưa một hộp qua: "Hôm nay chúng tôi có hoạt động giảm giá, mua hai hộp tặng một hộp, mua ba hộp tặng hai hộp, mua bốn hộp tặng ba hộp, mua nhiều tặng nhiều. Một đợt điều trị bảy hộp, cam đoan cô uống đến đâu khỏi đến đó."

Phong Tĩnh nhận lấy hộp, lật xem: "Thần kỳ như vậy thật sao? Trong này có những thành phần gì vậy?"

Áo blouse trắng: "Thành phần trong này gồm nhân sâm ngàn năm, lộc nhung, linh chi, thiết bì thạch hộc vân vân, tất cả dược liệu chúng tôi lựa chọn đều là thuốc bắc quý báu, tài liệu sử dụng đều là thượng đẳng."

"Nhưng đây không phải là thuốc đông y à? Đông y khám bệnh chú ý nhìn, nghe, hỏi, sờ. Nhưng vừa rồi anh kiểm tra cho tôi lại dùng máy đo huyết áp, đây không phải là phương pháp chẩn đoán bệnh của tây y sao?" Phong Tĩnh đưa ra nghi vấn.

Áo blouse trắng sửng sốt một lát, lập tức nói: "Đúng vậy, vừa rồi chẳng qua chỉ là kiểm tra sức khoẻ sơ bộ, nào nào, đưa tay đây tôi bắt mạch cho cô."

Mạch Dĩnh Thi xoay người sang chỗ khác che miệng lại, bả vai rung rung, vất vả nhịn cười.

Áo blouse trắng nhìn sang cô nàng, nhíu mày hỏi: "Cô làm sao thế?"

Mạch Dĩnh Thi vội vàng lắc đầu: "Không, không sao, bạn của tôi vừa gửi một chuyện cười cho tôi."

Kiều Tiêu Xuyên lại không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.

Tầm mắt áo blouse trắng chuyển sang cô ấy, ánh mắt càng nghi ngờ: "Thế còn cô?"

Kiều Tiêu Xuyên vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tôi cũng đọc chuyện cười."

Phong Tĩnh vươn tay, lên tiếng thúc giục: "Bác sĩ, khám cho tôi trước đi."

"Được được."

Áo blouse trắng hoàn hồn, đặt ngón tay lên cổ tay cô, giả vờ giả vịt xem một hồi lâu mới tỏ ra ngiêm trọng nói: "Không sai, đúng là viêm dạ dày, bình thường có phải thi thoảng cô hay cảm thấy đau đầu, bụng không thoải mái không?"

"Sao anh biết?" Phong Tĩnh làm như ngạc nhiên.

Áo blouse trắng nói: "Thế thì không sai rồi, cô đã mắc bệnh bao tử giai đoạn giữa, không thể kéo dài thêm nữa."

Phong Tĩnh hỏi: "Thế một đợt điều trị cần bao nhiêu tiền?"

Áo blouse trắng nở nụ cười: "Không đắt, cũng chỉ tám nghìn tệ. Tám nghìn tệ bốn hộp, tặng kèm ba hộp, tặng thêm một lố trứng gà, chúng tôi chỉ khuyến mãi hôm nay, bỏ qua thì hết."

Câu này cũng y hệt lời lúc trước mẹ Từ nói.

Thấy cô do dự, áo blouse trắng lại lên tiếng thúc giục: "Thế nào, người đẹp? Bỏ lỡ ưu đãi hôm nay thì lần sau không còn giá này đâu."

Phong Tĩnh chậm rãi rút tay lại, giương mắt nhìn về phía anh ta: "Nếu có thể chữa khỏi tất cả bệnh thì tám nghìn đúng thật là không đắt. Nhưng mà, vừa rồi anh sờ nhầm rồi."

"Sao cơ?" Áo blouse trắng sửng sốt: "Sờ nhầm cái gì?"

"Vị trí bắt mạch ở mạch thốn khẩu." Phong Tĩnh chỉ vào cổ tay mình: "Chính là chỗ này, chia làm ba bộ mạch tấc, quan, thước, cũng không phải là chỗ anh vừa sờ."

Cô mỉm cười, lại hỏi: "Vị bác sĩ này, anh chẳng sờ ra gì cả, sao biết tôi bị bệnh gì?"

Sắc mặt áo blouse trắng thay đổi: "Cô, ý cô là gì?"

Phong Tĩnh thu nụ cười, giọng điệu nghiêm túc: "Anh là bác sĩ chuyên nghiệp à? Không biết bắt mạch thì thôi đi, sao ngay cả kiến thức cơ bản về máy đo huyết áp cũng không nhận ra? Máy đo huyết áp chỉ có thể đo huyết áp, không thể đo đường máu."

"Tôi, chuyện này..." Áo blouse trắng cũng kịp phản ứng, sắc mặt trầm xuống: "Các người là đến mua thuốc à?"

Từ Thi Nhân không giữ được bình tĩnh, trực tiếp mở miệng mỉa mai: "Sao, chột dạ rồi à?"

Tiếng cãi vã bên này dẫn tới sự chú ý của những người khác.

Xúm lại xem náo nhiệt.

Áo blouse trắng thấy vậy thì hơi sốt ruột: "Các người muốn làm gì? Là đến gây chuyện à?"

"Vị bác sĩ này, anh đừng có gấp, chúng tôi chỉ là có thắc mắc muốn hỏi rõ ràng thôi."

Phong Tĩnh liếc nhìn cái hộp trên tay: "Vừa rồi anh nói loại thực phẩm chức năng này là thuốc bắc quý, nhưng tôi thấy bảng thành phần tren này viết thành phần chủ yếu là tinh bột, dextrin, hình như cũng không có mấy vị thuốc anh nói."

"Tinh bột, dextrin?"

Từ Thi Nhân cười chế nhạo, bắt đầu nói lời châm chọc: "Mấy thứ tinh bột với dextrin này ở trong siêu thị mới bán có mấy tệ một túi. Tôi bỏ tám nghìn ra chỉ là để mua mấy hộp tinh bột về chắc?"

Đám đông nghe thấy lời này thì lập trức nổi lên tiếng xì xào bàn tán.

"Cái gì? Tinh bột dextrin?"

"Không phải chứ? Thật hay giả?" Tôi bỏ ra hơn tám nghìn chỉ để mua thứ này á?"

"Ôi chao, cô gái này, cô nói chuyện kiểu gì thế, trên bảng thành phần không viết không có nghĩa là không có." Áo blouse trắng đứng dậy, vẻ mặt sốt ruột nói: "Sao cô có thể kết luận trong sản phẩm của chúng tôi không có?"

Mạch Dĩnh Thi nói: "Vậy thì mang đi kiểm tra đo lường một lần, vậy chẳng phải là sẽ biết à, anh có dám không?"

"Tôi, sản phẩm của chúng tôi đã trải qua kiểm tra đo lường, chỗ tôi có giấy chứng nhận kiểm tra thành phần, không tin thì mọi người xem, đây chính là giấy chứng nhận, bên trên viết rõ ràng." Áo blouse trắng vội vàng lấy một tờ giấy chứng nhận có đóng dấu ra cho đám đông nhìn.

Từ Thi Nhân thừa dịp anh ta không chú ý, cướp lấy tờ giấy chứng nhận đó, nhìn lướt qua: "Giấy chứng nhận chất lượng của Hội chứng nhận liên hiệp đông y Châu Á? Hội chứng nhận liên hiệp đông y Châu Á, đây là ban ngành nào? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

Cô ấy quay đầu nhìn sang Phong Tĩnh: "Có ban ngành này à?"

Phong Tĩnh lắc đầu: "Tôi cũng chưa nghe thấy bao giờ."

Áo blouse trắng sốt ruột không thôi: "Các cô chưa từng nghe thấy là do các cô kiến thức hạn hẹp."

Mạch Dĩnh Thi nhanh chóng giơ điện thoại di động lên, quay màn hình đối diện với đám đông: "Vừa rồi tôi vừa tìm kiếm, cái "Hội chứng nhận liên hiệp đông y Châu Á" này đã sớm bị bộ dân chính* thừa nhận là tổ chức phi pháp."

*Bộ dân chính Trung Quốc: là một bộ trong Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, chịu trách nhiệm về các vấn đề xã hội và hành chính.

Trong đám đông lập tức vang lên tiếng xôn xao.

Các bác trai bác gái bàn tán ầm ĩ, trên mặt dần dần hiện lên vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.

Áo blouse trắng vừa định nói gì.

Phong Tĩnh lại giành trước một bước: "Còn nữa, trong phần hướng dẫn sử dụng của thuốc này nói chữa khỏi trăm bệnh, cái gì mà bệnh tim, bệnh tiểu đường, ngay cả ung thư cũng có thể chữa, nhưng lại viết đây chỉ là thực phẩm chức năng."

"Nhưng trước mắt thực phẩm chức năng được nhà nước phê duyệt chỉ có hai mươi bảy loại công dụng, cũng không bao gồm công dụng điều trị bệnh tim, bệnh tiểu đường, ưng thư như lời anh nói."

"Điểm quan trọng nhất là, trên bao bì sản phẩm của các anh không chỉ không có số lô, ngay cả những thông tin như ngày sản xuất, địa chỉ sản xuất, xưởng sản xuất cũng không có, đây còn không phải là..." Phong Tĩnh ngừng một lát, nói chậm lại: "Sản xuất trái phép à?"

Giọng của cô không lớn nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tai của mỗi người có mặt.

Đám đông tức khắc nhao nhao lên.

"Thật này, trên này chả có thông tin gì cả, ngay cả ký hiệu sản xuất an toàn cũng không có."

"Đúng nhỉ."

"Sẽ không phải là lừa đảo thật chứ?"

Thấy tình trạng gần như đã không khống chế nổi nữa, áo blouse trắng hoàn toàn nóng nảy: "Nói linh tinh gì đấy! Ngay cả bác sĩ đông y ở bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang cũng đề cử bao con nhộng này của chúng tôi."

"Ồ?" Phong Tĩnh ra điều tò mò: "Bác sĩ đông y nào của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang đề cử?"

Áo blouse trắng đảo mắt: "Là, là chủ nhiệm Trần khoa đông y, đúng đúng, chủ nhiệm Trần!"

"Thế nhưng mà, trong khoa đông y chúng tôi cũng không có chủ nhiệm nào họ Trần nha." Phong Tĩnh nhíu mày.

Áo blouse trắng cuối cùng cũng phản ứng lại, hốt hoảng lui về sau một bước: "Cô, các cô là ai?"

Từ Thi Nhân lạnh lùng nói: "Chúng tôi chính là bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang, người bệnh phản ánh các anh chưa được trao quyền đã lấy danh nghĩa của chúng tôi để giả danh lừa bịp."

Áo blouse trắng ứa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh: "Thuốc của chúng tôi cũng được đài truyền hình thành phố Dương Giang đề cử, chúng tôi còn từng được đài truyền hình phỏng vấn!"

Kiều Tiêu Xuyên đúng lúc giơ tay lên, bình tĩnh nói: "Tôi là phóng viên đài truyền hình thành phố Dương Giang, tôi có thể chứng minh là tuyệt đối không có chuyện này."

"Không phải, tôi..."

Áo blouse trắng trừng to mắt.

Phong Tĩnh ngắt lời, giọng điệu nghiêm túc: "Lúc đầu tuyên truyền văn hóa thuốc đông y, đây là một chuyện tốt. Nhưng chính vì có những loại người như các người dùng danh nghĩa đông y kiếm tiền bất lương, lừa gạt dân chúng mới khiến mọi người dần dần mất lòng tin với thuốc đông y, làm hỏng danh tiếng của đông y."

Áo blouse trắng bỗng nhiên kịp phản ứng.

"Là ai điều các cô đến đây, có phải muốn bôi nhọ chúng tôi không?"

Thấy tình thế không ổn, anh ta lại lớn tiếng hù doạ: "Các người làm thế này là muốn gây sự đúng không? Còn thế nữa tôi báo cảnh sát đấy!"

Tần Tranh vẫn luôn đứng bên cạnh làm nền ung dung tiến lên, lắc lắc điện thoại, bâng quơ cười một tiếng: "Ngại quá, tôi báo cảnh sát rồi."

Chưa kịp phản ứng, hai cánh cửa trong phòng bị đẩy ra, một đám cảnh sát lũ lượt kéo vào, nhanh chóng phong tỏa hiện trường.

Một đám bác sĩ giả và người bán thuốc giả đều bị bắt lại, cảnh sát dẫn nhưng nhân viên có liên quan và một nhóm vật chứng đi.

Lúc rời đi, Phong Tĩnh xích lại gần Tần Tranh, khẽ hỏi: "Anh báo cảnh sát lúc nào thế?"

Tần Tranh nhướng mày: "Ngay lúc em nói "nên làm thế nào"."

Phong Tĩnh cười híp mắt nói: "Đội trưởng Tần, phản ứng và khả năng phối hợp của anh còn rất được đó nha."

Tần Tranh khẽ cười: "Nhờ có bác sĩ Phong dạy bảo."

Anh ngừng lại, lại nói bóng gió: "Buổi hẹn hò hôm nay thật đúng là độc đáo."

Phong Tĩnh ngẩn ra, xích lại gần một chút, cố ý hỏi: "Cho nên, mới sáng sớm anh đã như thế, là nghĩ hôm nay em muốn ra ngoài hẹn hò với anh hả?"

"Đi thôi." Tần Tranh nói qua quýt, đi lên đằng trước.

Phong Tĩnh cười trộm đuổi theo bước chân anh.

Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng một bản tin "cảnh sát phá huỷ một cứ điểm sản xuất và buôn bán thuốc giả, bán thực phẩm chăm sóc sức khoẻ trái phép".

Kiều Tiêu Xuyên còn cố ý dùng chuyện này làm đề tài làm thành một kỳ tiết mục pháp luật, truyền phát trên đài truyền hình thành phố Dương Giang, dẫn tới đông đảo quần chúng bàn tán sôi nổi.

***

"Bác sĩ Phong, cô lại sắp nổi tiếng rồi!"

Có lẽ là có kinh nghiệm từ trước, Phong Tĩnh lại nghe thấy đồng nghiệp nói như vậy thì trong lòng không khỏi giật mình.

Cô vội vàng đi qua nhìn, lại là một bản tin, tiêu đề là "nữ bác sĩ nằm vùng vạch trần âm mưu thực phẩm chức năng", kéo xuống dưới là một đoạn video.

"... Chính là bởi vì những người như các anh... làm hỏng danh tiếng của đông y..."

Đoạn video này nhanh chóng lan truyền trên mạng, cô cũng bị người khác nhận ra, biệt danh "nữ bác sĩ đẹp nhất" lại bị nhắc tới, cô cũng lại nổi tiếng lần nữa.

Bởi vì tin tức phối hợp với cảnh sát phá huỷ cứ điểm thuốc giả, trong lúc nhất thời độ nổi tiếng của cô chỉ tăng không giảm.

Phong Tĩnh đọc bản tin xong lại chìm vào im lặng.

đông y là quốc tuý, cũng là truyền thống văn hoá vĩ đại.

Những năm gần đây sự chú ý của quần chúng với đông y dược ngày càng cao, một số phần tử ngoài vòng pháp luật thừa cơ lấy danh nghĩa phát huy mạnh văn hoá đông y dược để đi lừa gạt, phá hỏng danh tiếng của đông y.

Giống như âm mưu "bao con nhộng linh chi nhân sâm" lần này.

Sự kiện lần này chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm, ở nơi cô không nhìn thấy còn có rất nhiều kẻ lừa đảo cũng dùng danh tiếng đông y, đông y dược để lừa gạt, có lẽ còn sẽ có càng nhiều người bị lừa.

Phong Tĩnh cảm thấy rất cần thiết mở rộng tuyên truyền văn hóa đông y dược thực sự tới quần chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi