BẮT ĐƯỢC CÁI ĐUÔI CỦA ANH

Vì có Cố Hề Đình ở đây nên Tuân Dực không dám ở lại lâu, vừa đưa túi lưới cho Chu Song Song là nó liền chui ra cửa sổ chạy đi mất.
Chu Song Song đặt cái túi lên bàn, sau đó đi rót nước cho Cố Hề Đình.
Cố Hề Đình thấy cô mang dép loẹt xoẹt đi tới đi lui, đáy mắt như ẩn nụ cười.
"Cậu muốn ăn bánh ngọt không?" Chu Song Song đưa ly nước cho Cố Hề Đình, hỏi xong cũng không đợi anh trả lời liền xoay người chạy tới tủ lạnh.
Cô cầm hai ba miếng bánh kem nhỏ chạy tới nói, "Đây là bánh mình thích nhất đấy..."
Cô giương mắt nhìn anh, gò má hơi ửng đỏ, lúc nói chuyện giọng vừa mềm vừa ngọt, "Đều cho cậu hết."
Thanh âm yêu kiều.
Yết hầu Cố Hề Đình khẽ nhúc nhích.
Thật muốn hôn cô.
Dù Cố Hề Đình không thích ăn ngọt nhưng đối mặt với cô gái nhỏ nguyện đem toàn bộ những thứ cô thích cho anh như vậy, anh cũng thuận theo ý cô ăn vài miếng.
Quá ngọt, ngấy muốn chết.
Cố Hề Đình cầm ly nước bên cạnh uống liền mấy ngụm, sau đó buông xuống toan đứng dậy rời đi.
"Ngoan ngoãn ngủ ngon nhé." Anh khom người nhẹ xoa đầu cô.
Nhưng lúc anh vừa đứng thẳng dậy sắp đi thì góc áo bỗng bị cô giữ lại.
Anh kinh ngạc hạ thấp mắt, thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt ngập nước yêu kiều, lúc nhìn anh còn mang vẻ đáng thương.
"Làm sao thế này?" Anh cong môi cười, "Không nỡ để tôi đi sao?"
Chu Song Song nghe anh nói thì nóng mặt, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt áo anh không buông.
Một lát sau Cố Hề Đình bỗng nghe cô lí nhí "Ừ" một tiếng.
Như có vật vô hình đập mạnh vào ngực anh.
Con ngươi Cố Hề Đình co lại.
Anh nhìn xuống cô gái trước mặt, một tay nắm lấy cằm cô, "Nói lại lần nữa, được không?"
"Hửm?" Anh cúi người xích lại gần.
Chu Song Song kiên quyết mím chặt môi, gò má đỏ bừng một mảng.
"Không nói thì đi đấy nhé?" Cố Hề Đình nhéo gương mặt mềm mại của cô.
Trong phòng khách yên tĩnh, cô gái trước mặt anh cố chấp im lặng, không chịu nói gì nhưng vẫn siết chặt góc áo anh.
Cố Hề Đình chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Chỉ liếc cô một cái, tâm liền tan thành nước.
Nháy mắt anh buông tay, chuyển qua vuốt ve vành tai nho nhỏ của cô, anh thầm thì, "Được rồi, không bắt nạt cậu nữa."
Chu Song Song tựa hồ như nghe rõ từng nhịp tim mình đập.
Những khắc khoải cố giấu trong lòng cũng theo đó mà cuồn cuộn trổi dậy.
"Cậu..." Cô bỗng nhiên mở miệng, giọng nói run run.
"Đêm đó cậu hôn mình..."
Cố Hề Đình nghe thấy những lời này thì giật mình, sau đó lại thấy cô yếu ớt tiếp tục:
"Hôm nay cậu cũng hôn mình..."
Yết hầu anh khẽ động.
Chu Song Song lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, cô chưa bao giờ kiên định như lúc này.
"Có phải... cậu cũng thích mình không?"
Dè dặt dò hỏi.
Bốn phía tĩnh mịch chỉ có tiếng ve kêu, cô cuối cùng cũng có đủ can đảm bày tỏ tâm tư nhỏ bé nơi lòng mình với chàng trai trước mắt.
Cố Hề Đình nhìn cô thật lâu không nói.
Hai vành tai lặng lẽ đỏ bừng bừng.
Chu Song Song không để ý tới điểm này, cô chỉ lặng lặng nhìn anh, nhưng chờ thật lâu anh vẫn chưa mở miệng, lông mi cô run rẩy, bất an cúi đầu xuống.
Đến khi nghe thấy anh hừ cười một tiếng.
Anh gọi thẳng tên cô: "Chu Song Song."
"Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi tùy tiện hôn người khác sao?" Anh đưa tay giữ lấy mặt cô, bắt cô đối diện với ánh mắt của anh.
Chu Song Song ngơ ngẩn, trả lời theo bản năng, "Vậy cậu..."
"Cậu nhớ hôm đó tôi hôn cậu..." Đôi mắt màu hổ phách của anh phát sáng, môi mỏng hơi cong, "Nhưng không nhớ tôi đã nói gì sao?"
Chu Song Song nhớ lại giấc mơ chân thật đó.
Ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào, chàng trai cúi người nhẹ nhàng hôn môi cô.
"Thích."
Chu Song Song như sực tỉnh.
Cố Hề Đình nhìn bộ dáng cô ngây ngẩn thì thầm thở dài, mi mắt hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
"Thích."
Từ trước đến nay anh vẫn luôn rất kiêu ngạo, phải thừa nhận mình "Thích" một người quả là một việc không dễ dàng.
Đã nói một lần, anh hẳn sẽ không đủ kiên nhẫn nói lại lần thứ hai.
Nhưng hiện tại, ngắm nhìn gò má trắng nõn của cô, anh nguyện lặp lại lời mình lần nữa.
Với Chu Song Song.
Tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt như là một giấc mộng.
Chàng trai cô lặng lẽ yêu thích bấy lâu vậy mà đã chính miệng nói thích cô.
"Ngày mai phải đi học nên ngủ sớm một chút." Anh sờ đầu cô, tính tình cáu gắt thường ngày hết thảy hóa ôn nhu.
Vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Là Đồ Ngọc nữ sĩ.
Cố Hề Đình không cần nghĩ cũng biết bà gọi làm gì.
Tuy không đành nhưng anh vẫn phải bắt máy.
"Mẹ."
"Thằng chó con này, con đang ở đâu?" Đồ Ngọc đầu bên kia lạnh lùng nói.
"..."
Cố Hề Đình thật không muốn nói chuyện.
"Con có biết hôm nay lão Cố trở về không?" Đồ Ngọc nữ sĩ chậm rãi nói, "Chết con rồi, thằng chó con con coi như xong đời..."
Giọng điệu rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Cố Hề Đình vừa nghe đến "Lão Cố" thì cứng đờ.
"Ba con về lúc nào?" Anh bóp mi, hỏi một câu.
"Về lúc con không biết." Đồ Ngọc nữ sĩ cười một tiếng.
"..." Cố Hề Đình một chút cũng không muốn nói chuyện với bà.
"Nói trước cho con biết, sắc mặt lão Cố không tốt lắm đâu, có khả năng con sẽ bị đánh đó." Đồ Ngọc nữ sĩ còn cười.
Cố Hề Đình trực tiếp cúp máy.
"Ba tôi về rồi nên bây giờ tôi phải về." Thấy Chu Song Song nhỏ nhắn đang ngửa đầu nhìn mình, anh đưa tay nhéo má cô.
Chu Song Song ừ một tiếng, rốt cuộc cũng chịu buông áo anh ra.
Tối nay, tập vẽ vốn đã bị Chu Song Song khóa cất lại được mở ra.
Trên tờ giấy trắng như tuyết là bóng hình của chàng trai đuôi hồ ly, cô mỉm cười, mi mắt cong cong, cầm bút vẽ thêm một mũi tên bên cạnh, viết xuống hai chữ:
"Của mình!
Chu Song Song chưa từng nghĩ rằng, tiếng ve văng vẳng trong đêm khuya lại có thể yên bình đẹp đẽ như lúc này, cô nghiêng đầu ngắm nhìn những vì sao nhỏ bên ngoài cửa sổ, lại không nhịn được giương khóe miệng, trộm cười.
Có liên quan

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi