BẮT ĐƯỢC CÁI ĐUÔI CỦA ANH

Trong văn phòng, mẹ Trình Gia Vũ lải nhải không ngừng, nhưng ý chính vẫn là con trai bà không có yêu sớm, còn cố tình nói là do Chu Song Song dụ dỗ con bà.
Thầy hiệu trưởng biết được hoàn cảnh Chu Song Song từ Chu Tông Huy xong cũng không nói là sẽ mời phụ huynh nữa.
Nhưng mà chuyện này là do ông gợi lên, kết quả bây giờ khó xử.
Trình Gia Vũ tương đối sợ mẹ, bây giờ không dám nói lời nào.
Chu Song Song mới ở bên ngoài gọi cho Cố Hề Đình, cô lau nước mắt đi vào.
Cô mở miệng, "Em và bạn học này không có bất kỳ quan hệ nào."
"Hai chúng em không quen nhau."
Cô rất nghiêm túc.
"Vậy tin đồn trong trường là như thế nào?" Thầy hiệu trưởng nhìn cô.
Ông nghe qua nhiều người nói rồi nhưng lần nào cũng giống nhau.
"Nghe nói bạn học Trình Gia Vũ viết thư tình cho em?"
Đây là điểm chính.
Chu Song Song theo bản năng nhìn Trình Gia Vũ phía đối diện.
Cậu né tránh ánh mắt của cô.
Chu Song Song vẫn không nói gì nhưng mẹ Trình Gia Vũ gấp gáp nói, "Con trai tôi viết thư tình? Chuyện này không có!"
Bà quan sát Chu Song Song rồi lạnh mặt, "Trình Gia Vũ nhà chúng tôi sẽ không làm chuyện như vậy!"
"Thầy hiệu trưởng nghe thì có bằng chứng không?"
Thầy hiệu trưởng bị hỏi ngược lại.
Sau đó mới nói, "Bà Trình, không phải tôi nghe bừa, chẳng qua là gần đây tin đồn đã lan truyền ảnh hưởng đến việc học tập. Hôm nay tôi gọi bà tới chủ yếu là để bà hiểu tình hình, nếu không phải là hiểu lầm thì chẳng phải tốt rồi sao?"
Mẹ Trình Gia Vũ nghe xong hừ một tiếng, "Dù sao con trai tôi tuyệt đối không làm như vậy, còn người khác người khác... vậy thì khó mà nói."
Lúc đó có một người đạp cửa phòng ra.
Giọng nói lạnh lẽo, "Có gì không khó nói?"
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào người nọ.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đậm, lộ ra mắt cá chân.
Gương mặt lúc này không có biểu tình, lông mày lạnh lẽo, môi mỏng cười nhếch đứng ngược ánh sáng, ánh mặt trời làm sáng cả người anh.
Chu Song Song vừa thấy anh thì vành mắt ửng đỏ.
"Ai đây?" Mẹ Trình Gia Vũ thấy vẻ đẹp của anh thì lung lay, sau khi phản ứng lại mới cau mày hỏi.
Chu Tông Huy thấy Cố Hề Đình thì cảm giác không tốt lắm, lại quay đầu nhìn Chu Song Song, luôn cảm thấy sai sai.
Thầy hiệu trưởng mới tới cũng biết Cố Hề Đình.
Dù sao học sinh này từng là thủ khoa cuộc thi Vật lý.
Đối với học sinh ưu tú như thế này, ông không khỏi có thêm mấy phần ưu ái, "Cố đồng học, em có chuyện gì không?"
Cố Hề Đình thấy Chu Song Song đỏ mắt thì anh đi tới, dưới ánh mắt của mọi người, anh đến bên cạnh Chu Song Song.
"Không được khóc." Anh đưa tay xoa đầu cô.
Chu Song Song lắc đầu, "Không khóc..."
Giọng nói mềm mềm nhưng lại cứng rắn.
Từ Chu Tông Huy nói mọi chuyện, Cố Hề Đình cũng đã hiểu rõ.
Ánh mắt anh ngừng trên Trình Gia Vũ, anh nhíu mày, "Cậu viết thư tình cho cô ấy?"
Giọng nói anh khinh thường.
Trình Gia Vũ động môi muốn nói nhưng lại sợ mẹ nên im lặng.
Cố Hề Đình khinh thường, anh cong môi cười nhạt, "Đúng là đồ yếu đuối."
Có cửa với Chu Song Song sao?
Trình Gia Vũ từ trước đến nay chưa từng bị khinh thường như vậy,
Cậu đỏ mặt cảm giác khó chịu.
"Cậu nói gì!" Mẹ Trình Gia Vũ nghe anh nói thì liền trừng mắt.
Thầy hiệu trưởng cũng không biết tại sao Cố Hề Đình lại dính đến chuyện này, "Cố đồng học, em..."
"Cố Hề Đình con chạy nhanh như vậy làm gì?"
Thầy hiệu trưởng bị một giọng nữ chen ngang.
Ông ngẩng đầu thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng vẻ hoàn mỹ, đạp giày cao gót đi tới.
Trên cổ là dây chuyền trân châu nạm hồng ngọc, lỗ tai đeo bông tai dài, tư thái đoan trang sang trọng.
"Người này là..." Thầy hiệu trưởng bối rối.
Người tới chính là Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc nghe ông hỏi liền ưỡn ngực đi tới bên cạnh Chu Song Song, trực tiếp kéo tay cô, đôi mắt quét quanh một vòng, "Tôi là phụ huynh của Chu Song Song."
Lời này nói xong làm kinh ngạc ba người.
Một là Chu Tông Huy, một là thầy hiệu trưởng.
Người còn lại là Chu Song Song.
Cô trợn to mắt kinh ngạc nhìn Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc cúi đầu cười, sau đó hất cằm lên, "Là ai bắt nạt Song Song nhà tôi?"
Là phu nhân của Thanh Khâu thần quân nên khí chất ác liệt đè người.
"À..." Thầy hiệu trưởng mơ hồ, "Theo như tôi biết thì không phải ba mẹ của Chu Song Song..."
"Mẹ chồng tương lai thì không phải là mẹ à?" Đồ Ngọc cãi ngang, có lý chẳng sợ.
???
Mẹ chồng tương lai cái gì?
Trừ Cố Hề Đình ra thì mọi người ngơ ngác.
Cuối cùng vẫn là mẹ Trình Gia Vũ kịp phản ứng, ánh mắt bà nhìn Chu Song Song, có điểm quái dị, "Con gái thời nay cũng thật là..."
"Miệng mồm cũng già quá đi?" Đồ Ngọc liếc nhìn.
Căn bản là nói chuyện không lưu đường sống.
"Cô!" Mẹ Trình Gia Vũ nổi giận lên.
Đồ Ngọc kéo Chu Song Song ngồi xuống ghế, sau đó chậm rãi nói, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai đó kể lại cho tôi được không?"
"..."
Chu Tông Huy đổ mồ hôi, không còn cách nào khác ngoài việc kể lại sự tình.
Đồ Ngọc nghe xong, ánh mắt dừng trên người thầy hiệu trưởng, "Ồ thì ra mọi chuyện cũng chưa có chính xác, vậy làm mọi người làm quá thế?"
Thầy hiệu trưởng cười ngại, "Không có, không có..."
"Tôi cũng chỉ muốn tra rõ chân tướng sự việc, nếu hai đứa không có gì thì tốt quá rồi."
Đồ Ngọc gật đầu, sau đó bà chỉ Trình Gia Vũ rồi lại chỉ sang Cố Hề Đình, "Ông xem hai đứa nó đứa nào đẹp trai hơn?"
Thầy hiệu trường không theo kịp, mặt đầy mờ mịt, "Hả?"
Đồ Ngọc cười một tiếng, "Song Song nhà chúng tôi không ngốc, chắc chắn con bé sẽ chọn đứa đẹp trai hơn."
???
Hình như có gì đó sai sai?
Chu Tông Huy bụm mặt, thở dài một hơi.
Mẹ Trình Gia Vũ đứng ngồi không yên, "Người này, bà có ý gì?"
Đồ Ngọc miễn cưỡng nhìn lại, "Tôi nói vậy bà nghĩ thế nào thì tùy."
Sắc mặt mẹ Trình Gia Vũ xanh mét.
Lát sau lại thét lên, "Gia đình bà cũng không phải là loại tốt gì, đứa trẻ mới bây lớn mà còn ủng hộ yêu sớm!"
Bà dùng ngôn ngữ châm chọc, càng ngày càng quá phận, thầy hiệu trưởng và Chu Tông Huy ra sức trấn an.
Đến khi Đồ Ngọc chậm rãi nói, "Vừa xấu lại vừa già mồm."
Mẹ Trình Gia Vũ lại nổ tung.
Thầy hiệu trưởng vô cùng hối hận vì quyết định của mình.
Thật vất vả lắm mới đưa mẹ Trình Gia Vũ đi, mọi người trong phòng thở phào.
Nhất là thầy hiệu trưởng, ông lau mồ hôi trên trán, đáy mắt toát ra mấy phần mệt mỏi.
Nhưng lúc này nghe Đồ Ngọc nói thì vẫn cần xác nhận lại một chút.
"Việc này... thưa bà, bà là mẹ của Cố đồng học phải không?" Ông hỏi Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc gật đầu.
Ông lại nhìn Cố Hề Đình, "Cố đồng học, bây giờ em vẫn là học sinh, yêu sớm ảnh hưởng học tập."
"Có ảnh hưởng tới em sao?" Cố Hề Đình nhàn nhạt trả lời.
"..."
Đúng thật là không có.
Thầy hiệu trưởng cứng họng.
Nhưng vừa nhìn Chu Song Song thì lại sáng mắt, "Nhưng có ảnh hưởng tới bạn học Chu..."
Có ảnh hưởng chứ?
"Song Song nhà tôi có bị ảnh hưởng thì cũng là ảnh hưởng tốt."
Cố Hề Đình chưa nói mà Đồ Ngọc đã mở miệng.
"Việc này..."
Thầy hiệu trưởng muốn nói tác hại của việc yêu sớm cho Đồ Ngọc nhưng bà không có tâm tình nghe.
"Tôi nghĩ chuyện này nhà trường không nên quản, bọn nhỏ như thế nào cứ để nó tự do, bây giờ là thế kỷ nào rồi, đừng có bảo thủ như thế chứ."
"..." Thầy hiệu trưởng không nói nên lời.
Đồ Ngọc đứng lên, "Dĩ nhiên nếu thầy nói là việc xấu thì tôi chỉ có thể cho hai đứa chuyển trường."
Chu Tông Huy nóng nảy, "Hai đứa cũng lớp 12 rồi sao mà chuyển được?"
Thầy là chủ nhiệm nên rất sợ ảnh hưởng đến thành tích học tập, làm chậm quá trình ôn thi Đại học của học trò.
Thầy hiệu trưởng nghe vậy cũng thấy đúng, lớp 12 rồi mà chuyển trường gì?
Vả lại, với thành tích của Cố Hề Đình chắc chắn sẽ thi vào trường lớn làm nở danh Tầm Thành Nhất Trung.
Nghĩ đi nghĩ lại ông cũng là nghe Chu Tông Huy khuyên nhủ, để mặc hai người.
Dù sao, dù sao... cũng 12 rồi.
Từ chuyện này ra, lời đồn Chu Song Song và Trình Gia Vũ bị đè xuống, mà chuyện Trình Gia Vũ có bạn gái mấy năm qua, không biết ai đã mách mẹ cậu. Mẹ cậu nhận được mấy tấm hình của mấy cô bạn gái, lại nhận thông báo kết quả học tập, thấy Trình Gia Vũ rớt hạng còn tuột 100 hạng lúc ấy thì giận quá.
Nhiều ngày rồi Trình Gia Vũ không tới trường.
Mà một ngày nọ cậu đi học lại cũng là đi theo sau lưng mẹ làm thủ tục chuyển trường.
Nghe nói mẹ cậu còn quản nghiêm khắc hơn, cho vào trường nam sinh.
Ngày đó Chu Ấu ngồi đối diện với Chu Song Song trong nhà ăn, khinh khỉnh nói với Chu Song Song chính là cô bé tìm hình bạn gái của Trình Gia Vũ rồi gửi cho mẹ cậu ta.
Chu Song Song cả kinh, "Tại sao em lại làm vậy?"
Cô không nghĩ chuyện này do Chu Ấu làm.
Chu Ấu bĩu môi, "Có thể là bởi vì lúc trước cậu ta theo đuổi em? Em ngại cậu ta quá phận nên không đồng ý, kết quả lại quay sang chị."
Chu Song Song mở to mắt nhìn, miếng sườn trong đũa rớt xuống.
Mặt Chu Ấu ửng đỏ, cô mất kiên nhẫn, "Thôi nha, được rồi, vì cậu ta dám viết thư tình cho chị mà còn không chịu nhận, em không ưa."
Chu Song Song nhìn cô bé một lúc lâu, sau đó bỏ một miếng sườn mà cô thích nhất vào đĩa Chu Ấu, cười mỉm, "Cảm ơn em, Chu Ấu."
Chu Ấu nhìn miếng sườn trong đĩa, cố ý chê, "Miếng này chị mới làm rớt đúng không?"
Mặc dù nói vậy nhưng vẫn bỏ vào miệng.
Cuối cùng cau mày nói, "Cơm ở đây lúc nào cũng khó ăn".
Chu Song Song ngồi đối diện cười rất vui vẻ.
Cô phát hiện Chu Ấu cũng rất tốt bụng.
Mà từ ngày đó về sau, mỗi lần Cố Hề Đình không ở trường, thì mỗi ngày tan học cô sẽ thấy một chiếc xe màu đen bên đường, có Đồ Ngọc đứng chờ cô.
Mấy ngày như vậy.
Chu Song Song nắm quai cặp, nhìn Đồ Ngọc bên kia đường.
Đồ Ngọc thật quá sáng mắt.
Vì trang phục ưu nhã tinh xảo của bà, khí chất của bà tỏa ra, hơn nữa gương mặt xinh đẹp làm người xung quanh chú ý.
Một người xinh đẹp như vậy mà lúc thấy Chu Song Song thì mất hết hình tượng.
"Song Song, mẹ tới đón con đây!" Đồ Ngọc đi giày cao gót chạy đến.
Nhậm Hiểu Tĩnh đứng bên cạnh Chu Song Song, cho dù đã hai ngày gặp cô xinh đẹp này rồi nhưng vẫn thán phục.
Trên đời vẫn còn mỹ nhân nào như vậy sao?
Đây không phải lần đầu Chu Song Song nghe Đồ Ngọc xưng mẹ, nhưng bà cười sáng lạn như vậy, cùng với thái độ nhiệt tình làm cô không theo kịp.
Nhưng không có cách nào phủ nhận là trong lòng cô có chút ấm áp.
Thấy Đồ Ngọc chạy tới, Chu Song Song nắm chặt quai cặp, mỉm môi, lông mi khẽ run.
Thật ra thì cô cũng muốn có một người mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi