BẮT GIỮ


Có lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là số phận.
Số phận của tôi là phải chết vào ngày ấy, dưới tay hắn.
Số phận của tôi là phải trở thành ác hồn.
Tất nhiên, việc này cũng do rất nhiều nguyên nhân và hệ quả mà thành, điển hình của mọi hệ quả là do trò chơi cảm giác mạnh mà tôi đã liều mình tiến vào, nửa phấn khích, nửa khác lại ẩn chứa lo âu.
Nếu như ngày hôm ấy tôi không tham gia trò chơi ấy, có lẽ hiện giờ tôi vẫn còn sống và đầy hoài bão ước mơ, có một thực thể hoàn chỉnh với đầy đủ cung bậc cảm xúc, một “Trần Gia Trân” thật thụ.
Đáng tiếc, trên đời này chẳng hề tồn tại chữ “Nếu như”.
Vậy nên, trời đã định kể từ thời khắc tôi chết đi, sự sợ hãi và lòng oán hận của tôi dành cho kẻ giết mình sẽ chẳng phút nào ngơi nghỉ…
oOo
Cảm giác ấm áp bao bọc xung quanh, khiến tôi khoan khoái thở ra một hơi dài.
Kể từ ngày trở thành linh hồn, thậm chí một ác hồn, tôi đã không bao giờ có thể mộng mị được nữa, với tôi và tất cả các ác hồn, giấc ngủ chỉ đơn giản là một hình thức bảo toàn và hồi phục linh hồn lực mà thôi. Điều này đồng nghĩa với việc khi chúng tôi ngủ nghỉ, các giác quan bản năng vẫn ở trạng thái “chờ”, cho dù thỉnh thoảng tôi cố tình lờ cái trạng thái này đi để giả vờ như mình đang còn sống thật sự.
Tuy nhiên, cái cảm giác ấm áp phiêu phiêu này hoàn toàn chân thực, cứ như thể tôi đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào và toàn thân nhẹ bẫng bay lượn, ấy vậy mà cũng chả hề lạc lõng, luôn có một vòng tay ấm áp làm bến đỗ cho tôi mỗi khi tôi cảm giác chơi vơi, tựa hồ trấn an lại tựa hồ níu kéo…
Cảm giác cần và được cần nó kỳ lạ như vậy, giống như tôi đã từng biết nó rất lâu rồi.
Cuộn người, tôi rên rỉ thỏa mãn rồi mở mắt.
Trước mặt tôi là một căn phòng rất rất sang trọng, xem chừng là một phòng nghỉ thuộc diện dành cho tổng thống của khách sạn 5 sao chứ chẳng chơi. Từ vị trí của tôi, là phòng ngủ, cũng không thể phủ nhận vẻ bề thế của chiếc giường đôi có rèm che kiểu vua chúa khắc hoa văn họa tiết theo chuẩn quý tộc châu Âu. Phòng ngủ đầy đủ tiện nghi nội thất, bố trí bài biện tinh xảo sạch sẽ sáng bóng, tường dát cẩm thạch, sàn lót thảm sẫm đỏ, thậm chí cả TV và bàn làm việc cũng được ốp gỗ dát vàng, còn có phải dát vàng thật không thì xin thứ cho kẻ bất tài, tôi không nhìn ra được.
Chếch bên trái có một cánh cửa gỗ chạm khắc họa tiết nhẹ nhàng nhưng không kém phần cầu kỳ, tay nắm uốn lượn vàng sáng choang. Cánh cửa thông ra căn phòng ngoài mà tôi nhìn thì lấp ló đoán định hẳn là một phòng khách rất rất rộng.
Mọi thứ xung quanh lấp la lấp lánh ánh vàng, thật là làm con khó con ma nghèo đói là tôi quá. Vô thức nuốt nước miếng đánh ực, tôi ngồi dậy tấm tắc nhìn chung quanh, từ cái đèn trần pha lê tới cái điện thoại bằng bạc điêu khắc kiểu cổ điển, ây cha, còn lộng lẫy hoa mỹ hơn cả tôi tưởng tượng.
Đương lúc tôi định đứng dậy sờ mó cho sướng tay thì một lực nhẹ nhàng nhưng cũng không thể kháng cự kéo ngược tôi lại.
Tôi ngạc nhiên quá đỗi, vội nhìn xuống eo - nơi nguồn lực ấy bắt đầu - thì thấy một cánh tay trần cực kỳ rắn rỏi, và qua độ lớn cùng nước da thì toan chắc là của nam giới…
Hửm, hình như tôi quên gì đó thì phải…
Nỗi run rẩy dậy lên trong lòng như từng cơn sóng dữ, tôi không dám quay lại, cả người bần thần tới quên cả hoạt động, tôi lẩm bẩm:

- Không thể nào, là ác hồn sao có thể mơ được! Chắc chắn là ảo giác, ây dô, chắc chắn là ảo giác do lão Tận Ty Hải tạo ra rồi. Trần Gia Trân, tỉnh lại ngay lập tức!
Một tiếng cười khẽ vang lên đằng sau, tựa hồ người đó rất hứng thú với phản ứng khác thường của tôi, bàn tay đang nắm giữ ngay eo khẽ siết nhẹ lại, chừng như sợ tôi chạy mất.
Con bà nó, cười thì cười cho đã đi, cần gì phải nín nhịn như vậy, cười đi cười đi, tiện đà buông bàn tay ác quỷ của anh ra ngay cho tôi aaa!!!
Chưa để tôi kịp thốt lên lời chửi rủa, bàn tay ấy siết chặt, lại thêm một cánh tay khác vòng qua, giờ thì tôi đã nằm trọn trong vòng ôm cực kỳ nóng bức của ai đó, hắn xoay người tôi lại ngay lúc ấy, không để tôi kịp tìm kế thoát thân.
Đập vào mắt tôi là một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, với vẻ điển trai khó có thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói khí chất tà mị cùng vẻ cuồng ngạo không kiêng dè ai kia, lại đi kèm với tia khát máu chưa bao giờ phai nhạt ẩn chứa trong đôi mắt phượng hẹp dài kia, hiển nhiên không thể là ai khác ngoài người đã giết chết tôi - Tôn Ngạo Dạ.
Con bà nó, cho dù hắn có biến đẹp trai thế này tôi vẫn nhận ra hắn, và tất nhiên là, vẫn sợ muốn chết đây.
Tôi cố nén cơn run rẩy trong lòng, cởi lởi:
- Tôn… Tôn Ngạo Dạ, quả là trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi…
Tôn Ngạo Dạ không thèm để ý tới thái độ sợ hãi cùng vẻ vịt chết vẫn mạnh miệng của tôi, nhưng qua vòng ôm mỗi lúc một siết chặt của hắn cùng ánh mắt càng lúc càng nóng kia, cảm giác không ổn trong tôi mỗi lúc một tăng, chưa kịp để tôi diễn thêm vài câu chào hỏi, hắn đã nói một câu làm tôi chết lặng:
- Ta muốn em!
Ớ?!
Không để tôi hồi thần, hắn nâng cằm tôi và cúi đầu hôn tôi gần như là ngấu nghiến.
Ớ ớ ớ?!!!
Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng hắn rất mạnh, sức mạnh vật lý áp đảo tôi hoàn toàn, và là một ác hồn lý ra tôi không có giác quan cảm xúc, thế nhưng cảm giác đau cùng áp bức này tuyệt đối không phải là lầm tưởng. Nỗi sợ hãi trong tôi mỗi lúc một tăng qua từng hồi hôn cuồng dã của hắn.
Mặc cho sự sợ hãi cùng kháng cự của tôi, hắn vẫn cứng rắn tách môi tôi, dò dẫm đầu lưỡi vào khoang miệng tôi, cưỡng ép tôi phải giao hòa cùng hắn, gần như tước đoạt toàn quyền được thở của tôi.
Hơi thở hắn tựa như cỏ xanh, tuy thơm tho ẩm ướt nhưng cũng khiến tôi gai người dị ứng. Sức nóng của hắn tựa như lửa nóng, càng lúc càng thiêu đốt khiến tôi không đường nào trốn chạy.
Không biết tự lúc nào bàn tay quỷ dữ của hắn đã luồn lách vào chiếc áo giả váy của tôi, xé tung nó thành nhiều mảnh.
Sự vuốt ve của hắn mang ham muốn mãnh liệt khiến nỗi sợ hãi của tôi mỗi lúc một nhiều. Hắn tựa hồ không quan tâm tới từng hồi đấm đá của tôi, cũng chẳng để tâm tới nước mắt mỗi lúc một nhiều đang lăn trên má tôi. Hắn vẫn tiếp tục hôn, tiếp tục siết nắn bóp vân vê tôi theo ý thích của hắn.
Thế nhưng khi hắn dời môi ra khỏi môi tôi, liếm những giọt nước mắt tuôn trào trên gương mặt tôi tựa như chiều chuộng bất đắc dĩ, có cảm giác như tôi cũng vô thức dịu lại.
- Gia Trân… Tiểu Trân… - Tôn Ngạo Dạ nhẹ nhàng gọi tên tôi, giọng nói của hắn từ khi hắn có thực thể mang âm lượng trầm hơn hẳn, âm điệu ấy như có từ tính, chỉ cất tiếng thôi cũng khiến người ta cảm thấy bị cuốn hút rồi. Có lẽ vì nhiếm màu nhục dục, nên âm thanh ấy càng trầm thấp đè nèn, vô thức tỏa ra sức nóng khó kiềm nén, góp phần khiến hỏa khí tuôn trào ra xung quanh.
Môi hắn dần trượt xuống từ cằm, tới cổ, lưu luyến tại vùng cần cổ và xương quai xanh của tôi một lúc lâu, tôi rùng mình cố đuổi những cảm xúc kỳ lạ ra khỏi tâm tưởng, nhưng khi môi hắn trượt dài xuống vùng ngực nữ tính của mình, gần như tôi không nén được tiếng nức nở.

Mắt thấy tôi sắp trần trụi rồi mà hắn cũng không dừng lại, tôi hiểu rằng cái “muốn” của hắn hoàn toàn chẳng phải là nói chơi không đâu. Con mẹ nó, ai nói cho tôi biết, thằng nào nói linh hồn là vô dục vô cầu hả!!! Lăn ra đây cho bà, bà phải thiến ngươi!!!
Cũng không đúng, hắn có thực thể mà…
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi hổn hển bật thốt:
- Tôn… Tôn Ngạo Dạ, anh thế này là không đúng! Anh có thực thể còn tôi thì không nha!
Nói có một câu mà gần như rút hết sức của tôi rồi.
Tôn Ngạo Dạ chừng như chẳng nghe gì, lại chừng như đã biết, hắn vẫn đắm đuối khuôn ngực nữ tính của tôi bằng đầu lưỡi của mình, tựa hồ như đó là một món ngon nhất trần đời. Mẹ nó, dùng lưỡi thì thôi, đừng có dùng răng được không, aaa, tay anh để đâu thế, buông ra ngay!!!
Trời phật ơi, cho con thêm can đảm nói ra đi!!!
- Ừ? - Tới tận khi tôi tưởng sự trong trắng của mình toi rồi, hắn mới ngẩng lên mơ hồ đáp lại.
Nhìn ánh mắt hoang dại tựa dã thú của hắn mà tôi muốn ngất, ngay lập tức phân vân giữa việc xỉu ngay tại trận mặc hắn làm gì thì làm hay gân cổ lên làm ra ngô ra khoai một phen. Mắt thấy ánh mắt hắn mỗi lúc một tối, ham muốn cơ thể hắn hiển lộ mỗi lúc một rõ qua làn da trần trụi tiếp giáp với đùi tôi kia - của khỉ kia, sao anh không mặc quần áo hả!!! - tôi không nén nổi sợ hãi vội nói:
- Anh… anh là ác quỷ có thực thể tất nhiên là làm được, nhưng mà tôi! Tôi còn là ác hồn nha, ác quỷ như anh làm chuyện đó với ác hồn sao mà có cảm giác được!!!
Tốt nhất là anh ra đường kiếm gái nhanh cho tôi!
Lời này tôi không dám nói ra rồi.
- Ta chỉ có cảm giác với em. - Không biết hắn có biết thuật đọc tâm không, nhưng đại khái khi ý nghĩ muốn hắn ăn mảnh vừa hiện ra là hắn đã đập tan ảo tưởng ấy của tôi, ôi trời phật ơi, ai cứu tôi!!!
Đoạn, tay hắn lại vuột ve từ hông tới ngực tôi, trận địa sắp thất thủ rồi, không được không được.
- Nhưng mà… tôi là ác hồn mà, tôi đâu có cảm giác gì đâu!!! - Tôi la oai oái bằng tông giọng lớn nhất, cố kéo cái đầu mụ mị toàn tinh trùng của hắn dậy. - Anh là một nửa của tôi đúng không! Anh phải suy nghĩ cho tôi chứ, không lẽ lần đầu tiên của tôi lại trải qua trong tình trạng không cảm giác sao? Aaa, tôi không muốn đâu!!!
Tôn Ngạo Dạ nheo mắt, lửa nóng trong đôi mắt ấy chẳng những không giảm lại còn tăng.
- Cái lúc em nhận linh hồn lực ta trao, cảm giác rất thoải mái nhỉ?
Ớ ớ ớ…
Hóa ra sự ấm áp phiêu phiêu kia là…
Không được không được, tuyệt không lui bước.

- Nhưng… đó là về tinh thần mà, còn về thể xác, ahaha, tôi chưa có thể xác.
Sau đó, hắn và tôi chăm chú nhìn nhau một lúc, tôi cố gắng căng mắt ra nhìn hắn không chớp cái nào, gì thì gì, mở to như vậy mới dễ có nước mắt đó.
Cuối cùng, hắn hừ nhẹ một cái, tựa như bất lực, lại tựa như khó chịu khôn nguôi. Hắn cúi người tiếp tục hôn lên từng tấc da thịt tôi, bàn tay to nắm cổ tay tôi kéo tới phần nam tính của hắn…
- Giúp ta giải quyết! - Tôn Ngạo Dạ thản nhiên nói, khiến tôi gần như hóa đá tại đương trường…
Con mẹ nó, bà đây là cô gái trong trắng trinh nguyên đó được không aaa!!!
Nhưng để gìn giữ cái sự trong trắng trinh nguyên của mình, tôi đành không có cốt khí dùng hai tay hầu hạ lão đại gia nằm trên người mình, mặc cho hắn liếm láp vần nắn cơ thể, lại mặc cho hắn đốt lên không ít ngọn lửa trên cơ thể mà tôi cho là không thể có cảm giác của mình…
oOo
Tới khi tôi nghĩ tay mình muốn liệt rồi, thì cuối cùng cũng xong.
Nằm đờ đẫn nhìn bàn tay không cảm giác cùng cơ thể mệt mỏi tựa hồ bị xe cán của mình, lại nhìn tới cơ thể cường tráng đầy sinh khí cơ bắp cuồn cuộn của hắn, tới cái phần nam tính bề thế khó tả nổi kể cả khi “nguội” kia, tôi run rẩy thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy mình chịu tìm cách chuồn, nếu không thì giờ đây chắc tôi chẳng còn mạng nằm đây mà suy tư nữa rồi.
Không được, đây không phải kế lâu dài, phải nhanh chóng tìm cách trốn, nếu không chả sớm thì muộn tôi cũng bị hắn “xơi” tới xương cốt cũng không còn, không đúng, tôi là ác hồn làm gì mà có xương cốt chứ, phải nói là cả hồn phách cũng chả còn mới đúng!
Tôn Ngạo Dạ thản nhiên đứng dậy mặc quần áo - không biết hắn kiếm đâu ra quần thể thao áo thun rất đơn giản lại vừa người thoải mái hoạt động kia - hoàn toàn không ngại ngần chút nào trước ánh mắt chăm chú quan sát bất lịch sự của tôi.
- Này này, dù sao anh cũng nên tránh vào nhà vệ sinh chứ… - Tôi lẩm bẩm.
Hắn liếc tôi, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tắt lửa khiến tôi rụt cổ, đoạn, hắn nhếch mép đáp:
- Em là vợ ta, tránh cái gì mà tránh.
… Tôi là vợ hắn sao? Sao tôi không biết vậy…
Đương lúc tôi muốn lên tiếng chỉnh sửa cách xưng hô giữa “vợ” và “một nửa linh hồn” thì hắn đã lao vụt tới, dùng chăn che lấp cơ thể bán trần trụi trước sự ngạc nhiên và không kịp phản ứng của tôi.
Ngay sau ấy, một tiếng bước chân nhàn nhã tiến vào phòng.
… Các người không biết gõ cửa sao, trời ơi!!!
- Ui cha, Tôn Ngạo Dạ, phòng này mùi xạ hương nồng quá đấy, haha! - Một giọng nói càn rỡ vang lên, liếc nhìn qua, chỉ thấy Chu Ôn vẫn mang gương mặt ác hồn với khóe miệng bị rạch thẳng sang hai bên đang rỉ máu, cùng bộ dáng trắng từ trên trắng xuống. Khác chăng chỉ ở chỗ tấm áo choàng anh ta vốn dùng che lấp linh hồn lực giờ đây lại cột quanh eo mà thôi.
Tiếp đó, một bóng người khác lững thững theo sau anh ta tiến vào, khiến tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên ngồi dậy, quên cả tình trạng bản thân, tới khi Tôn Ngạo Dạ có vẻ vội vàng tức giận ôm chặt tôi và tấm chăn vào lòng mới nhớ ra.
- Số 7! - Mặc kệ hắn, tôi nói với cô gái xinh đẹp tuyệt sắc kia. - Là cô sao?
Gương mặt cô gái vẫn hơi vô cảm vô hồn, nhưng tổng thể chẳng thua kém con búp bê tinh xảo không tì vết trong tranh ảnh tây phương là bao. Số 7 mỉm cười, gật đầu, tôi há hốc, ối giời ơi, danh tiếng mỹ nhân ác hồn của tôi nay còn đâu.
Thổn thức một hồi, lại nhìn số 11 lẽo đẽo theo số 7 như thần giữ của, tôi càng cảm thấy lạ hơn, kỳ quái thật, cái tên số 11 này bình thường có quan tâm đến ai bao giờ đâu…
Hờ hờ, có mùi gian tình!

- Số 9! Ơn trời cô còn sống! - Giọng nói oang oang vang lên, đầu chưa tới, giọng đã tới trước. - Con mẹ nó, cô không biết một nửa của cô đã làm chúng tôi khổ sở thế nào đâu! Thật là không thể chấp nhận, cô phải đền bù thương tổn cho chúng tôi! Là thương tổn diện 100% đấy!!!
- Thì ra là vậy… - Tôi thương xót, dù không biết thực hư nhưng coi như cũng là lỗi của tôi đi. - Đầu anh bị thương chỗ nào?
- Con mẹ nó! Là thương tổn 100%!!! - Lại oang oang.
- Sao? Nát toàn đầu ư! - Tôi chấn động, nặng như thế này thì đền bù thế nào.
Số 2 tức khí hét một tiếng rõ to, đương lúc tôi ngoáy tai mặc kệ cho anh ta ầm ĩ đòi số 7 ném anh ta lên để anh ta cắn chết tôi, thì Tôn Ngạo Dạ đã lên tiếng:
- Hừ! Số 2, ngươi bất mãn với ta sao?

- Không có! Tuyệt không có, thủ lĩnh, người đừng nghe kẻ gian nói bậy, tôi tuyệt đối trung thành, sao dám có nửa điểm bất mãn.
Giọng nói biến chuyển từ oang oang định tội đòi tiền tới ngọt ngào nịnh hót khiến tôi giật bắn mình, suýt chút là trườn người ra khỏi vòng ôm để giám định xem dưới giường kia có phải là số 2 thật không ấy chứ, tới cuối đành từ bỏ vì một vòng ôm hết sức đanh thép không cho phép rời bỏ kia.
Mà khoan… thủ lĩnh?
Tôi vô thức quay đầu, quan sát Tôn Ngạo Dạ, hắn cúi đầu nhìn lại tôi, là ảo giác của tôi sao, vì sao tôi lại cảm giác ánh mắt luôn ẩn tia khát máu kia có chút… dịu dàng?
Hắn mỉm cười, vuốt ve gò má của tôi, tiếp lời:
- Chuyện ta phân phó làm đến đâu rồi?
… Chắc chắn là ảo giác, nhìn xem, lúc này tôi có khác nào sủng vật của hắn đâu!
Chu Ôn cười khùng khục, lên tiếng:
- Đã thăm thú, giới ác quỷ cũng phức tạp phết, thế lực phân bố dày đặc, rất khó đối phó.
Số 7 lúc này mới lên tiếng, chừng như cô chẳng hề quan tâm tới ánh mắt cầu cứu của tôi, vẫn tảng lờ tôi nằm trong lòng Tôn Ngạo Dạ:
- Hơn nữa… - Giọng cô tuy vẫn ngập ngừng, nhưng nghe âm điệu cũng trở nên du dương ngọt ngào hơn nhiều. - Giới ác quỷ đã hơn 300 năm không có loài người đọa lạc vào, nên đối với sự kiện này… tuyệt đối rất cẩn trọng dò xét…
Đã đẹp người lại còn đẹp giọng, ông trời muốn tôi sống sao…
Tôn Ngạo Dạ trầm ngâm, vẫn siết chặt tôi trong lòng và bàn tay còn lại vẫn không quên vuốt ve từ tóc tới má tôi, tới khi cảm giác bàn tay ấy có nguy cơ trượt xuống, tôi vội lên tiếng:
- Khoan đã, các người đang nói về chuyện gì vậy?
- Ô ô, phu nhân, tôi tưởng cô sẽ không hỏi cơ. - Chu Ôn cợt nhả nói, anh ta giơ tay lên khóe miệng nhuốm máu vẽ một hình vòng cung, đoạn, những ký ức của anh ta dưới dạng hình ảnh lao đến với tôi như thước phim sống động nhất.
Khoảng khắc, Tôn Ngạo Dạ đọa quỷ…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi