BẮT GIỮ


Ông trời đúng là chẳng chiều lòng người.
Hoặc có thể nói cái dạng ác ma như tôi chẳng còn là loại khiến ông trời có thể thương xót nữa.
Chỉ vừa tạm biệt số 7, tôi đã chạm mặt gã rồi.
Chuyện là tôi rất hí hửng tung tăng, vẫn giữ dự định cũ của mình là đến phòng ngủ nọ mang vài ba cuốn sách sang thủy cung đọc cho số 7 nghe, thấy nhưng vừa đến ngã rẽ thứ hai thôi, tôi đã nhìn thấy một bóng người dong dỏng đứng dựa tường, tay cầm con dao găm màu đen kia ngắm nghía cẩn thận, gương mặt nhìn nghiêng phần lành lặn ấy thoạt nhìn cũng rất điển trai.
Thế nhưng vừa nhìn thấy gã, cơ thể tôi đã tự động đông cứng lại như bị trúng bùa chú, nỗi sợ hãi và e dè cuộn lên trong lòng, tôi vô thức lui lại vài bước.
- Cô giết người bằng cách gì?
Gã mở miệng, tôi muốn tự nhủ rằng không phải gã đang hỏi mình, thế nhưng ở cái hành lang rộng tang hoang này chỉ có tôi với gã, không hỏi tôi không lẽ hỏi ma?
Mà thực ra tôi cũng là ma đấy chứ!
- Ahaha, - Lại cười khan. - chắc là bóp nát trái tim thôi.
- Đơn giản như vậy? - Giọng gã vẫn chậm rãi lạnh lùng, như thể không phải đang bàn với tôi về chuyện giết người mà đang nói về vấn đề hôm nay trời thật đẹp. - Như thế sẽ không thỏa mãn.
- Khụ khụ, với tôi như thế đã là rất rất thỏa mãn rồi, dù sao thì linh hồn lực thu được đều giống nhau.
Gã chậm rãi quay mặt sang đối diện với tôi, nửa bên bị bỏng hiện ra, bị đôi mắt đen tuyền vô định hướng nhìn quả thật là thử thách lòng can đảm của tôi.
- Không giống nhau.
- Ahaha, anh nói không giống thì không giống vậy!
Gã không thèm để ý đến tôi nữa, chỉ chăm chú lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe được, tôi lui lui lại vài bước rồi đánh bài chuồn ngay, trong lòng mặc niệm chắc chắn sẽ không đi ngang cái hành lang này trong vòng ba ngày tới. Lẽ ra tôi phải đoán ra chứ, một ngày sung mãn như hôm nay làm gì có ác hồn nào chịu ngồi yên một chỗ, nhưng cũng thật xui xẻo, rõ ràng nơi này rộng như vậy, sao cứ cố tình tôi phải đụng mặt gã chứ.
- Thật ra thì số 13 nói đúng, nhìn không ra cô lại là người nhàm chán như thế!
Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn cả người, tôi thầm vuốt ngực, vừa ngó ngang ngó dọc tìm kiếm giọng nói, mất một lúc mới phát hiện ra số 2 đang nằm gần dưới chân.

Chỉ có thể trách sự hiện diện của anh ta quá kém thôi, không thể trách tôi được.
- Sao chỉ có đầu anh ở đây? - Tôi vừa hỏi vừa đảo mắt tìm kiếm. - Phần thân và chân anh đâu?
Số 2 lăn một vòng đến chân tôi cắn một phát.
Tôi thề, tôi không hề có ý châm chọc mà, đây là hỏi thật!
- Được rồi, - Tôi nhượng bộ, bỏ qua đề tài kia. - vậy anh nói đi, thế nào mới là thú vị?
-Hừ! - Số 2 tỏ vẻ khinh bỉ. - Như tôi này, mỗi lần giết người đều thật kích thích, cô nghĩ đi, thân cùng chân mỗi phần trợ sức, dọa cho lũ thối tha kia kinh hồn táng đởm đã, sau đó phần đầu từ trên trời rơi xuống làm một cú “finish” mới thực sự là lý thú!
- Ồ! Thì ra đó là cách anh giết người, không ngờ ba phần của anh cũng có lúc phối hợp ăn ý như vậy! Nhưng sao bình thường lại chẳng thấy chúng lo lắng cho anh chi hết thế?
Anh ta lại cắn chân tôi.

Tôi thề, là tôi thắc mắc thật sự!
- Thực ra cách giết của anh chỉ hoàn toàn là hù dọa. - Một giọng nói rầu rĩ buồn bã vang lên bên cạnh, khiến tôi giật bắn cả người, là số 3.
Số 3 rất ít khi xuất hiện, hầu hết thời gian anh ta chỉ ngủ yên một chỗ trong góc tủ, có di chuyển cũng chỉ là từ tủ này sang tủ khác, khiến đôi khi tôi nghĩ anh ta có mình tình yêu thầm kín với những chiếc tủ cũng không chừng.
Hình dáng chết của anh ta cũng không có gì là ghê rợn nếu so sánh với mặt bằng chung, chỉ là chết khô mà thôi, coi như nhìn một bộ da bọc xương di động, vẫn còn tốt chán.
- Cái gì! - Số 2 coi như bị đả kích, gào toáng lên, thực ra tôi nghĩ anh ta cũng muốn cắn cho số 3 một phát nhưng ngặt nỗi số 3 ngồi hơi xa so với tầm lăn của anh ta nên đành thôi. - Anh thì hơn gì tôi, nói thử xem cách giết người của anh xem!
Từ cổ họng số 3 phát ra tiếng khặc khặc nghe như tiếng cười, phối hợp với gương mặt đông cứng xám xịt do thiếu nước kể ra cũng hơi đáng sợ, nhưng tôi lại càng tò mò về cách số 3 giết người, phải biết, từ lúc tôi bị giam giữ ở đây tôi mới chỉ thấy số 3 có một lần thôi.
- Loài người ngu ngốc cứ nghĩ muốn chạy trốn! - Số 3 dừng lại một chút, rồi lại khặc khặc. - Cứ mỗi lần muốn trốn, lại cắn một miếng, bẻ một phát.

Trước sự câm lặng của tôi và số 2, số 3 nói tiếp:
- Dù sao ở sa mạc, cũng thiếu lắm, không bỏ phí được.
Được rồi, số 3 à, thì ra anh là quỷ đói đó mà, không sao, tôi không lạ gì đâu.
- Còn nói tôi! - Số 2 ra chiều khinh bỉ, không phục phản pháo. - Anh cũng là dựa trên sự sợ hãi thôi, khác là tôi một phát chết luôn còn anh thì giết từ từ.
- Không giống! Dù sao tôi hưởng thụ quá trình đau đớn.
- Anh thật không biết tính toán, đau đớn sẽ át đi nỗi sợ hãi, tôi là hưởng thụ nỗi sợ hãi.
- Sau sợ hãi và đau đớn sẽ là tuyệt vọng, cách giết người của anh không thể khiến người khác tuyệt vọng.
- Tuyệt vọng thì có gì hay, nếu đau tim chết chẳng phải hụt mất linh hồn lực sao.
- Sợ hãi quá cũng có thể đau tim chết.
Nhìn số 2 và số 3 đấu võ mồm hăng say, tôi chỉ có thể diễn tả tâm trạng mình bằng hai chữ, ngây người.
Bạn biết đó, tôi đã tự nhận thấy tình trạng chung ở cái lâu đài này hay có thể nói là toàn thể 12 ác hồn ở đây là dửng dưng, không thèm quan tâm gì tới đồng bọn cả. Vì dù sao chúng tôi cũng là ác hồn, ai cũng mang trong mình nhiều nỗi niềm riêng cũng như nỗi hận, thậm chí lửa nhiệt huyết - ví dụ là số 11 - cho nên đối với phương diện ở chung thực sự rất tệ. Có khi cả tháng trời chúng tôi không đối đáp với nhau câu nào ra hồn chứ đừng nói gì là cả một quá trình tranh cãi nảy lửa như thế này.
Không phải tôi không thích, chỉ là có chút bất ngờ.
Giống như có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi kể từ tuần trăng này, và điều đó có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi vĩnh viễn.
Vô thức, tôi mỉm cười.
Cứ tới đi, tôi mà sợ sao.
oOo
Tôi là người đất nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.
Tôi tên Trần Gia Trân, năm chết vừa tròn 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Dartmouth chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại Mỹ.

Gia cảnh ư? Phải nói là tuyệt đối dư giả, thôi được, nếu không muốn nói là gia đình rất rất rất giàu có, còn về việc ông bà già ở nhà làm cái chi mà lắm tiền như thế thì xin phép cho tôi vô can, tôi chẳng biết gì cả.
Chỉ biết rằng tôi đã có một tuổi thơ hết sức êm đêm, với đủ loại chiêu trò khuôn thước để đào tạo nên một cô tiểu thư công dung ngôn hạnh vẹn toàn. Vốn dĩ tôi cũng chẳng dám nói lên điều phản kháng, dù sao cuộc sống sung sướng như thế cũng là do họ ban cho mà thôi.
Đến Mỹ du học cũng vậy, thực ra tôi không phải là người thích di chuyển, nếu cho tôi sách và một gian phòng, có bảo tôi ở lỳ trong đó vài năm trời tôi cũng tự lấy làm thích thú.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là ăn ở đầy đủ.
Nhưng như tôi đã từng gợi ý ở chương mở, tôi đã tốn nửa đời người vì sự sắp xếp của người khác, là ý như vậy.
Ở Mỹ, tôi cũng dành một khoảng thời gian tự do để hoàn thành những việc mình muốn làm, chẳng hạn như đi du lịch ngắn hạn, thử uống rượu, đi bar hay thậm chí là chơi những trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh. Và, bạn thấy đó, làm người không nên nổi loạn quá, tôi đã chết đây, cũng vì một trò chơi cảm giác mạnh đấy!
Tôi cứ thế tuôn trào nỗi lòng của mình với số 7, mặc kệ cô có nghe hay không, càng nói càng hăng say, tới cuối cùng phát điên mà lay số 7 cứ như bị giật kinh phong!
- Cô nói đi, nói thử đi tôi làm gì nên tội chứ! Cũng chẳng thể trách ai vì là tôi tự chọn, tự lựa chọn đấy! Con mẹ nó khốn nạn, lũ bạn chó má kia thấy tôi xảy ra chuyện cũng không thèm cứu viện mà chạy một mạch! Tới khi tôi mở mắt thì chết xừ nó rồi! Chết rồi a chết rồi a!!!
Số 7 cũng không thèm đáp trả lại mà cứ để yên cho tôi lay, lay chán rồi tôi cũng đành ngưng mà thở hồng hộc, thực ra là vì chuyển động trong nước quá là tốn sức mà.
- Sau đó, ừ thì còn có sau đó, - Tôi thu người, ngồi bó gối tiếp tục kể lể. - Tôi phát hiện linh hồn càng lúc càng yếu, suýt nữa tan biến luôn, tôi muốn siêu thoát lắm chứ, nhưng mà khốn nạn là chẳng thể nào siêu thoát được, nên chỉ đành giết người cướp linh hồn mà sống thôi.
Bỏ qua đề tài đó, tôi hỏi số 7:
- Còn cô, trước khi chết cuộc sống thế nào?
Im lặng, rất lâu, lâu tới mức tôi nghĩ số 7 không trả lời thì cô ấy rốt cuộc cũng cục cục lên tiếng:
- Khô…ng nhớ…
À… tôi quên mất.
Kể từ lúc bước vào con đường ác hồn, nếu không phải ngày nào tôi cũng niệm đi niệm lại câu “Mình là Trần Gia Trân, năm nay mình 22 tuổi, mình có gia đình, gia đình mình gồm…” thì có khi tôi cũng đã quên mất mình là ai rồi.
Giống như, mùi vị của quyền lực và sức mạnh của ác hồn hệt thuốc phiện, nó khiến đầu óc trở nên u mê, dần dần chúng tôi sẽ quên mất tất cả những gì tốt đẹp thuộc về diện cuộc sống mà chỉ còn nhìn thấy đau thương chết chóc từ những giây phút cuối đời, từ đó thù hận chấp niệm càng trở nên sâu sắc.
Thật ra đó cũng là cách ác hồn chúng tôi trở nên mạnh hơn, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy cái giá đó quá đắt.
Vì vậy, ngày nào cũng như ngày nào, tôi có níu giữ chút hơi tàn cho những ký ức kỷ niệm xưa cũ, cốt chỉ để nhắc nhở mình là ai ngoài một con số.
Nhưng tôi vẫn tin rằng, những ký ức đó chỉ là đang ngủ yên trong sâu thẳm chúng tôi, một chút mồi lửa, một chút nhắc nhở là chúng có thể bùng sáng lên, một lần nữa hiện hữu với chủ nhân của mình.
- Không sao! Chỉ cần cô tự cố gắng, rồi cô sẽ nhớ lại thôi.
Số 7 im lặng không trả lời, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay thật sự thế, tôi cảm giác gương mặt của số 7 bớt phù thũng, và cũng vì thế nên tôi cũng nghiễm nhiên cho rằng cô ấy đang cố tự hỏi.
- Tôi đoán, - Tôi tiếp lời, cố động viên số 7. - cuộc sống của cô đặc biệt đầy sắc màu diệu kỳ, cô có một vẻ đẹp nóng bỏng tuyệt đối, chậc chậc, chắc hẳn số người theo đuổi đứng xếp hàng đủ chật kín tòa lâu đài này. Chưa kể, tôi đoán gia đình cô rất yêu thương cô, bởi cô là một cô gái có ăn học và tự trọng khi tự sát như thế. Hơn nữa, tôi đoán cô cũng rất có lòng tin vào sự sống, nếu không thì đâu thể trở thành linh hồn dễ dàng mà tồn tại qua biển. Cô còn công tư phân minh, trở thành ác hồn mà cũng đâu loạn giết người.
Tôi nói tràng giang đại hải thế thôi, cũng là phịa cả, ai mà biết đúng hay sai vì dù sao số 7 cũng đâu có nhớ. Dù sao tác dụng chính là động viên khích lệ, quản nhiều làm gì chứ.

- Thì… sao? Sự… thật là… tôi… đã… chết…
- Chết thì sao? Chết là hết ư? Chẳng phải cô, và cả tôi nữa, vẫn hiện hữu nơi đây sao? Chúng ta chết trái đất có ngừng quay không? Chúng ta chết có thể thay đổi được quá khứ rằng, chúng ta là ai không?
Số 7 lại im lặng, tôi không biết là cô đang cố tìm câu trả lời hay chỉ là cô đã chán nói chuyện với một con ma chẳng ra ma là tôi. Nhưng dù sao tôi cũng biết không thể hấp tấp, hoặc giả tôi cũng chả có niềm tin sẽ thay đổi được điều gì. Tôi chỉ cười cười, đứng dậy phủi phủi quần áo và bơi ra khỏi thủy cung.
Thật ra, tôi đã có câu trả lời cho riêng mình từ lâu rồi.
Với tôi, chết không phải là hết, mà chết chỉ là sống theo một cách khác.
Chi bằng tận hưởng nó đi.
oOo
Giống như một hiệu ứng, kể từ ngày trăng tròn hôm ấy, có vài điều đã thay đổi.
Chẳng hạn như, số 2 và số 3 thường xuyên đi chung, và hình ảnh hay gặp là họ cãi nhau liên hồi, có khi chê bai anh này chết quá dở hơi, lắm lúc lại kỳ thị người kia chết chẳng phong cách.
Họ vẫn chẳng thể nhớ ra cuộc sống của mình trước lúc chết, nhưng chí ít cũng nhiều lần tự hỏi rằng rốt cuộc vì sao hay như thế nào, cho dù lý do chính yếu chỉ là để cãi lộn.
Số 7 thì kể từ sau lần nói chuyện với tôi đã trốn mất dạng, tôi biết cô vẫn ở thủy cung đó thôi, nhưng tôi không tài nào tìm được vị trí ẩn nấp của cô, chừng như cô trốn tránh, lại chừng như chỉ là một hồi tự ngẫm mà thôi.
Tôi chỉ có chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh tự thích nghi, lại hay thảnh thơi dạo chơi trong lâu đài này giết thời gian, cũng vẫn cảnh giác mở linh hồn lực do thám xung quanh nhằm tránh số 13, ấy vậy mà lắm lúc chẳng đặng đừng vẫn gặp phải gã.
Như lúc này đây.
Tôi chết cứng trên sàn đất, chân chôn không nhúc nhích được, còn số 13 thì như không nhìn thấy tôi, vẫn ngồi vuốt ve dụng cục tra tấn thời trung cổ mà tôi nhìn như dụng cụ ép đầu người.
Tôi suy nghĩ đánh bài chuồn trước khi gã phát hiện ra, nhưng làm thế nào chân cẳng cũng chưa thể nhúc nhích, thành thật thú nhận, nhìn cái cảnh gã vuốt ve dụng cụ tra tấn kia thật dã man tàn bạo đáng sợ vãi nồi!
Tới khi tôi nghĩ chân mình bắt đầu có cảm giác để mà chuồn, thì gã chợt mở miệng:
- Lâu đài này có lịch sử không tồi.
Tôi muốn khóc, vì sao không thể lơ tôi luôn đi à!
- Ahaha, - Sao cứ mỗi lần thấy gã là tôi đều cười khan, sợ quá đi mất. - hẳn thế rồi.
- Nơi này có lẽ từng là cả một quốc gia cho tới khi sụp đổ. - Gã chẳng đoái hoài gì tới phản ứng ngu ngốc của tôi, vẫn tiếp tục nói và coi tôi như không khí. - Thật đáng tiếc ta không thể đoán định được rốt cuộc Châu Âu có từng xây dựng một công trình nào như thế này, hoặc giả ta đã sai. Đồ vật nơi này rất kỳ lạ và đều là hàng thật, từ hàng trăm phòng ngủ nội thất đến từ Anh quốc thế kỷ từ 15 tới 18, phòng ăn lại mang phong cách hoàng gia Đức thế kỷ 17, phòng tắm hoặc các phòng có chứa vật dụng gốm sứ lại hoàn toàn mang phong cách Hy Lạp cổ. Tầng hầm cụ thể gồm các phòng xác, phòng tra tấn thì mang hơi hướm hỗn hợp giữa nhiều quốc gia Châu Âu.
Tôi thấy gã giống như đang tự nói với bản thân hơn là nói với tôi, nhưng không hiểu sao nghe cách gã tự hỏi lại khiến tôi bớt sợ, vô thức tiếp lời gã.
- Chưa kể, các phòng sách tôi tìm được cũng mang ngôn ngữ Châu Âu là chủ yếu. Các phòng trưng bày và phòng dạ hội tất cả đều mang phong cách Âu châu cổ, thậm chí tôi từng thấy trong một phòng trưng bày có mề đay của nữ hoàng Elizabeth đệ nhất nữa.
Phản ứng của gã hoàn toàn không khác biệt gì, cứ như thể gã chưa hề nghe đến những điều tôi nói, tuy vậy, dựa vào trực giác, tôi biết gã hoàn toàn tiếp thu những thông tin tôi vừa chia sẻ.
- Tuy nhiên, - Gã thì thầm, nhưng vì xung quanh yên ắng nên tôi hoàn toàn có thể nghe được. - những kẻ bắt giữ ta lại là người Châu Á, cụ thể là người Trung Hoa.
- Không sai! - Tôi tán thưởng. - Bọn chúng là người Trung Hoa, dựa vào bùa chú cổ thuật và ngôn ngữ, tuy nhiên cũng có sự pha trộn giữa cổ pháp Châu Âu và Bắc Âu.
- Cho nên, nơi này không phải là bọn chúng xây dựng nên…
- Tôi cũng nghĩ vậy, ít ra thì không chính thống xây dựng, nhưng đến giờ thì coi như đã hoàn toàn tiếp quản.
Gã cười, khùng khục.
Tôi chợt rợn tóc gáy, nỗi sợ bỏ quên phút chốc kia chợt ủa về.
Rồi gã quay mặt đối diện tôi.

Con bà nó, tôi muốn chạy được chưa! Mẹ nó, sao chân cẳng không nhúc nhích được thế này!
- Cơ ngơi nơi này rất được. - Gã vẫn thì thầm. - Rộng lớn, lắm bí mật… chỉ là những kẻ tiếp quản ngoại đạo, liệu có thể hiểu nó bao nhiêu?
- Ahaha, chắc là không rồi.
- Chúng thậm chí còn không biết! - Gã đứng dậy, tiến về phía tôi. - Nơi này cung cấp một phần lớn linh hồn lực cho ta, chúng thậm chí không biết, ngu xuẩn!
- Ahaha, hẳn rồi. - Muốn khóc quá, sợ quá!!!
Tôi mong gã bỏ qua tôi đi phứt cho rồi, nhưng không, tới trước tôi chừng 1 mét thì gã dừng lại, cúi xuống đối mắt với tôi, ánh mắt tăm tối vô định cùng gương mặt đáng sợ của gã khiến cơ thể tôi cứng đờ, không suy nghĩ được gì cũng như không phản kháng tháo chạy được.
- Nơi này không thể làm ta thỏa mãn.
Tôi gật gật đầu, tha cho tôi đi.
- Cô cũng thế thôi.
Gã lẩm bẩm, khiến tôi trong phút chốc quên cả nỗi sợ.
Phải… tôi cũng thế thôi.
Tôi thích ứng với nơi này, cố tìm niềm vui trong nó, nhưng không có nghĩa là tôi thỏa mãn với cuộc sống như vậy!
Cho nên tôi vẫn thường ngày ngày loanh quanh khắp nơi, cứ như thể đang tự làm quen với nhà mới của mình, nhưng ai biết sâu thẳm trong tôi vẫn mong muốn sẽ tìm được góc khuất nào đó mà thoát thân.
Có lẽ, tôi đã hiểu vì sao gã chẳng thể ngồi yên dù cho gã là một ác hồn rất thích ngủ rồi.
Gã đang muốn thoát khỏi nó.
Phát hiện này khiến tôi cứng đờ người.
Rõ ràng gã chẳng phải đơn thuần là ác hồn chỉ biết có oán hận hay tràn đầy nhiệt huyết, mà là một ác hồn với trí tuệ sáng suốt chẳng hề bị thứ gì che lấp.
Mẹ nó, còn khó đối phó hơn ấy chứ!
Ghi chú của tổ chức
Mã số: 02
Biệt hiệu: The Torso
Thân phận: Jimmy Gambino, con nợ
Tuổi: 31
Giới tính: Nam
Dự đoán thời gian chết: 1942
Nguyên nhân chết: Bị giết
Mức độ nguy hiểm: Không nguy hiểm, chỉ tấn công khi bị khiêu khích
Mô tả sơ lược: Ác hồn tồn tại nơi sông ngòi dơ bẩn, do mượn nợ quá nhiều không có khả năng chi trả đã bị chủ nợ chặt xác ném xuống sông
Cách thức hạ thủ: Thường giết nhưng nạn nhân giàu có, tuy nhiên độ linh hoạt điều khiển linh hồn lực không cao, tỷ lệ chạy trốn khỏi nó cũng khá dễ
Số lượng nạn nhân: 11


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi