BẮT GIỮ


Tình thân vốn thuộc phạm trù tình cảm, thế nhưng lại còn khó giải thích hơn cả tình yêu.
Tình thân có lẽ mang một sắc thái trói buộc hơn cả, bởi nó còn dính líu tới cái gọi là máu mủ ruột già.
Trong trường hợp của tôi và Gia Quân, cũng thật kỳ lạ ở chỗ, nó và tôi chỉ chung có một nửa dòng máu từ phía cha, thế nhưng lại thân tình sâu đậm hơn cả hai người mà tôi phải gọi là đấng sinh thành.
Thuở còn sống, thằng bé cũng được coi là một góc mềm yếu duy nhất mà tôi có thể nhận biết được.
Bây giờ có lẽ vẫn thế thôi…
Hướng mắt về Gia Quân, tôi có chút ngơ ngác nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi trước mắt, trong trí nhớ mơ hồi của tôi, Gia Quân vẫn còn gầy gò và mang vẻ non nớt của bé trai tuổi mười một, thoắt cái, trước mắt tôi lại là chàng trai cao lớn khỏe khoắn tươi tràn nhựa sống.
Cười khổ, nhìn xem, thằng bé có một tương lai tươi sáng, còn người mà nó luôn cho là thần tượng là tôi thì chết mất xác chốn nào rồi đây - mà quả tình là tôi còn chẳng biết cái xác của tôi nó rữa ở nơi mô đâu.
Gạt bỏ mấy tâm tình ướt át ra khỏi tâm trí, tôi lại gần bùa chú giam cầm thằng bé, nhìn chung thì tôi cũng chả biết cách phá hủy hay giải trừ nó, nhưng ít ra cũng có thể dựa vào chút bản năng mà làm việc.
Xòe đôi vuốt đen tuyền, tôi vận linh hồn lực tấn công mạnh nhất có thể.
… Hừm, hình như tôi quên gì đó thì phải.
“Chị ơi… đừng…”
Gia Quân?
Tôi ngẩn người, nhìn thằng bé vẫn còn bị treo bằng bùa chú, cảm giác bất an chợt gợn lên trong tâm tưởng, những lá bài Tarot vốn nằm trong tim cũng nhộn nhạo theo đó, vô thức, tôi liếc ra sau nhìn Tận Ty Hải, rõ ràng lão vẫn bất động nằm trong biển lửa từ Vua gậy, tuyệt không thể tấn công hay mưu kế hãm hại tôi được.
Cố trấn an bản thân, tôi lại đưa mắt nhìn Gia Quân.
- A?
Bật thốt ngạc nhiên, tôi giật bắn người nhìn bàn tay vốn dụng linh hồn lực tấn công của tôi giờ bị bao phủ trói buộc bởi hàng trăm sợi chỉ đỏ làm từ thuật pháp.
Chết tiệt, trúng kế!
Trần Gia Quân trước mặt tôi đờ đẫn bước ra khỏi vùng thuật pháp, ánh mắt vô hồn cùng dáng điệu cứng nhắc của thằng bé cho tôi biết rõ ràng nó đang bị thao túng bằng tư tưởng.
Chuyện này càng làm tôi tức giận hơn, rõ ràng là em trai cưng của tôi, sao lão ta dám!
- Khụ khụ… - Tận Ty Hải đằng sau rốt cuộc cũng tỉnh giấc, dù bị thương không nhẹ, lão vẫn không nén được đắc ý. - Cũng may ta có chuẩn bị trước, số 9, ngươi nghĩ ta sơ suất vậy sao? Chưa rõ “Tuyệt” của cô mà lại không chuẩn bị kỹ đã ứng chiến? Đừng ngây thơ thế, ta cũng là pháp sư hơn 50 năm, không phải chỉ một ác hồn mới thành hình chưa đầy 10 năm như ngươi có thể đánh bại được.
Lão ta khó nhọc đứng dậy, vẻ ngoài hoàn toàn chẳng thương hại gì, cũng bởi vì lửa từ Vua gậy hoàn toàn được tạo nên từ linh hồn lực, nên tác dụng chính vẫn là đánh vào linh hồn, người sống có thân thể bảo hộ nên sát thương phải gánh chịu cũng giảm bớt đi nhiều. Tuy vậy, ban nãy do chịu tác động ảo giác từ 6 Chén khiến lão ta buông bỏ phòng bị, vì thể nên cũng phải chịu đau đớn không nhỏ đâu.
- Nhưng cũng là ta quá coi thường ngươi. - Tận Ty Hải thở dài, tiếp. - Sức mạnh của ngươi hoàn toàn không thể coi là một ác hồn mới vào nghề, dựa và linh lực của bộ bài, hẳn ngươi cũng tu luyện trên dưới 10 năm, thật đáng tiếc, ngươi có tài lắm, nếu gặp chúng ta sớm có thể đã trở thành pháp sư tài năng rồi.
Tôi im lặng, nhìn lão chạm vào con sư tử đá, nó run rẩy rồi hóa thành lá bài lao ngược trở về thân thể tôi.
Thất bại lần nữa sao?
Thật ra… cũng không phải hoàn toàn là thất bại.
- Ngươi sẽ không hại Gia Quân!
Lẽ ra tôi nên hiểu ra từ đầu, tổ chức pháp sư của lão sẽ không hại người thường, dù cho là ác nhân một phương chứ đừng nói gì chỉ là một cậu bé mới lớn lại được bảo bọc bởi gia đình quyền thế, bởi đó không phải là chuyện họ cần quan tâm.

Tận Ty Hải không trả lời, nhưng từ vẻ mặt buồn bã thường trực của lão, tôi đoan chắc mình đã đúng.
Aizz, người ta thường nói: Quan tâm tất loạn - quả không sai chút nào.
- Ngươi thay đổi? - Tận Ty Hải lẩm bẩm. - Ta không thể chắc chắn nằm ở đâu, nhưng ngươi có gì đó khác lạ so với trước.
… Tất nhiên là khác, trước đó dù tôi vẫn là tôi nhưng chịu sự ảnh hưởng chi phối của bộ Tarot mang nặng tà khí, cũng giống như lúc nào cũng uống thuốc kích thích thôi.
Giờ thoát khỏi sự chi phối đó, coi như bình thường lại rồi.
Mỉm cười, tôi không trả lời câu hỏi của lão:
- Ông chắc chắn sẽ diệt tôi.
Không quan tâm vẻ mặt của lão, tôi tiếp:
- Tôn Ngạo Dạ sẽ không tha cho ông, dù rằng hắn có vì sự tan biến của tôi mà yếu ớt đi, thì 10 người như ông vẫn không đủ địch lại hắn, huống chi, dù luật lệ rằng Ác quỷ và Con người không đối đầu trực tiếp, nhưng ông đã giết hại một nửa linh hồn của hắn, có thể coi như tạo sát thương trực tiếp mang tính khai chiến, hắn có đánh trả cũng là chuyện bình thường mà thiên giới chẳng thể can thiệp.
Ánh mắt Tận Ty Hải tăm tối âm u, tôi biết mình đã đúng.
- Thì đã sao, - Lão trầm giọng trả lời. - hy sinh mạng sống của ta, nhưng lại khiến hắn yếu ớt đi, dễ dàng cho các thiên thần đánh bại. Dựa theo bản tính si tâm của hắn dành cho ngươi, chắc chắn sau khi giết ta hắn cũng sẽ không kiềm chế được mà đại khai sát giới, như vậy cũng coi như là phạm luật.
Đoạn, lão rút tràng hạt, quấn hai vòng quanh tay, tiếp:
- Đừng phí lời câu giờ nữa, ngươi chẳng thể thay đổi kết cục đâu.
- Lão không sợ Tôn Ngạo Dạ tìm tới đây giải cứu tôi, như lần trước?
- Ha, ngươi tưởng ta ngốc sao? - Lão bật cười. - Từ thời khắc ngươi bước vào căn phòng này, ta đã nhìn ra được ngươi không thể vận linh hồn lực thoải mái, có gì đó chi phối ngươi, rõ ràng ngươi đã chuẩn bị kỹ càng bức màn che giấu, trong thời gian ngắn, Tôn Ngạo Dạ chẳng thể tìm ra ngươi đang ở chỗ này.
… Cũng không hoàn toàn sai.
Mấu chốt là ở chỗ, ban nãy vì cứu Gia Quân, tôi đã vận hoàn toàn linh hồn lực rồi.
Nhìn tấm thiệp mạ vàng mạ bạc kia nằm chỏng chơ dưới đất, tôi cười khổ, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.
Coi như xui vậy.
Đằng sau tôi, Gia Quân theo sự chỉ thị của Tận Ty Hải siết chặt bùa chú, tôi nghiêng người quay lại, nhìn thấy trong đôi mắt đờ đẫn của nó sự giãy giụa cùng khổ sở.
Dưới tác động của bùa chú, thằng bé đã nhìn thấy tôi.
Chị gái của nhóc thảm hại quá, nhỉ?
Cho nên, đừng nhìn, thằng ngốc ạ.
oOo
Khoảng khắc quỷ khí cùng pháp lực phá nát căn phòng, cũng là khoảng khắc tầm mắt tôi tối đen đi.
Cơn giận của Tôn Ngạo Dạ quả thật không nhỏ chút nào, tuyệt đối có thể coi là nộ khí xung thiên.
Nhưng tôi chẳng còn thời gian để sợ hãi nữa.
Mắt nhìn Gia Quân dưới tác động của quỷ khí bay lên va vào tường, máu tươi tuôn trào, tôi cũng không kìm được tiếng hét đau đớn.

Tôi chẳng bao giờ ngờ được, chuyện sẽ trở nên như vậy.
- Gia Quân −!
Lao đến bên thân thể tuột xuống của thằng bé, nhưng khi bàn tay xuyên qua cơ thể đang trượt dài xuống của nó, tôi thổn thức nhận ra mình chẳng là gì ngoài một ác hồn không thực thể cả.
- Tận Ty Hải, ngươi cũng thật to gan! - Tôn Ngạo Dạ đằng sau lên tiếng, sát khí đậm đặc xung quanh. - Dụ dỗ một nửa của ta vào bẫy, đả thương cô ấy không ít, đây là hành vi khai chiến của riêng ngươi hay của lão già kia?
- Hừ, bớt nhiều lời, đã khai chiến thì ta cũng chẳng ngán ngẩm ngươi.
Tôi chẳng quan tâm được trận chiến đằng sau.
Gia Quân mở mắt, gương mặt đã có biểu cảm, ánh mắt cũng tươi sáng hơn bao giờ hết.
- Chị ơi… em biết bọn họ nói dối mà… em biết chị còn sống…
Tiếng thều thào đứt quãng của nó, hệt như từng nhát chém vào tim tôi vậy.
Tình thân của tôi và thằng bé khó mà có thể đong đấm thành lời.
Một tay tôi nuôi nấng nó, đứa trẻ cha không quản mẹ không yêu này… luôn coi tôi như người thân duy nhất của nó.
Sự ỷ lại cùng yêu thương thật lòng đó, chẳng biết từ lúc nào lại khiến con bé vốn tê liệt cảm xúc là tôi hiểu được cái gọi là yêu thương.
Chúng tôi dựa vào nhau mà sống, trong thế giới xa hoa mà cô độc đó.
- Chị ơi… ông ta muốn hại chị… - Nước mắt rơi từ khóe mắt thằng bé, cũng như rơi vào lòng tôi vậy.
- Chị ơi… em xin lỗi… em không muốn đâu…
- Em lại không thể… làm khác được…
- Chị ơi… đau quá…
Hệt như lúc còn bé, mỗi khi tập võ bị chấn thương, nó cũng khóc với tôi như vậy.
Cổ họng tôi đau đớn, hệt như có một thanh sắt nóng thiêu đốt, mắt nhìn hơi thở sự sống rời khỏi thằng bé, cõi lòng tôi tê tái tới mức chẳng hiểu cảm giác mình nên có là gì nữa.
Không thể được!
Một mình tôi chết thì thôi đi, sao thằng bé có thể chết được kia chứ!
Nó còn rất trẻ, còn một cuộc đời tươi sáng ở phía trước, đầu thai chuyển khiếp biết có may mắn tốt đẹp như kiếp này không, tiếp tục làm linh hồn hay trở thành ác hồn cũng không thể được.
Trần Gia Quân, thằng bé ngốc này rất nhạy cảm tốt bụng, sao có thể làm chuyện xấu xa như tôi được chứ.
- … Chị ơi… hát… cho em nghe đi… như ngày ấy…
Há miệng, nhưng tôi chẳng thốt nên nổi lời nào.
Tôi muốn nắm lấy bàn tay đang giơ ra của thằng bé, nhưng không sao nắm lấy được.
Trái tim rét lạnh của tôi trở nên hừng hực lửa hận.

Tôn Ngạo Dạ, giết chết ta thì thôi đi, lại còn giết chết em trai ta nữa!
oOo
Giống như đã ngủ một giấc ngủ thật dài vậy.
Không phải là không có cảm xúc, nhưng cũng có thể coi chỉ số EQ của tôi cực thấp đi.
Cuộc đời luôn cân bằng, lấy đi của bạn một thứ, thì hiển nhiên sẽ tặng lại bạn thứ khác tương đương, ở đây trong tình trạng của tôi cũng vậy.
Tôi chẳng phải thiên tài, chẳng có đầu óc thông minh hơn người, nhưng sự sống lại cho tôi nhưng năng lực có thể coi là ngoại cảm riêng biệt.
Tuy nhiên, nỗi đau khi nhìn người thân ra đi trước mặt mình, mà bản thân chỉ có thể vô lực không giúp gì được, có thể nói là đau thấu tim gan.
“Cô không thể làm gì cứu được cậu ta đâu…”
Giọng nói bỗng dung vang lên, cắt đứt sự đau đớn đến đờ đẫn của tôi, người nói… là số 1?
Phù thủy…?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng những gì tôi có thể thấy trong tầm mắt chỉ là khói từ thuật pháp và quỷ khí vờn quanh, hiển nhiên là Tôn Ngạo Dạ chẳng coi Tận Ty Hải vào mắt, hắn nhàn nhã hệt như một chú mèo lười biếng vươn móng vuốt vờn con chuột khốn khổ vào chỗ chết.
Đó không phải là điều tôi quan tâm!
Trận chiến kia, ai thắng ai bại, ai sống ai chết, chẳng phải thứ tôi lo nghĩ!
Số 1, cô ở đâu!!!
“Sức mạnh của cô… vẫn chưa đủ để cứu cậu ta.”
Chưa đủ?
Hệt như bom nguyên tử dội vang đầu óc tôi, nửa đau khổ, nửa ngập tràn hy vọng, mọi cảm xúc vốn dĩ tê liệt của tôi một lần nữa đâm chồi bởi hy vọng.
Gia Quân không thể chết, cho dù tôi là ác hồn nhơ bẩn nhất, cũng phải cho thằng bé được sống trọn kiếp người!
“Tôi phải làm gì? Cô nói đi!” Tập trung linh hồn lực trong tư tưởng, tôi niệm lực truyền âm về phía ngược lại.
“Nhắm mắt lại… làm theo thời ta.” Số 1 mềm mỏng nói, giọng điệu cô ấy cũng ngập tràn nhẹ nhõm, tựa như đã đợi thời khắc này lâu rồi vậy.
“Không sai… ta đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi…”
“Trần Gia Trân… mau hấp thụ linh hồn ta đi…”
oOo
Tận Ty Hải văng vào tường, tấm thân già cỗi của lão thật không chịu nổi sự hành hạ như vậy, liền phun ra một búng máu tươi.
Lão biết bản thân đã bị thương tới căn cốt, dù sống sót trở về cũng chẳng thể thọ mệnh lâu, chỉ đành cười gằn, ít ra lão đã cố hết sức.
Kế hoạch chu toàn như vậy, có lẽ vì lão đã đặt niềm tin nhầm chỗ, quả thật, số 9 đúng như lão nghĩ đã thoát khỏi Tôn Ngạo Dạ tìm đến lão, nhưng lão chẳng ngờ cô ta lại để hắn tìm đến nhanh như vậy.
Nếu đó là cái bẫy, thì xem ra lão đã đánh giá sai tình hình.
Thôi thôi, coi như mạng lão đã tận.
Mang tâm tình cảm tử, Tận Ty Hải gượng thẳng người, đối mặt với ác quỷ nhàn nhã đối diện.
Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Tôn Ngạo Dạ quá hoàn hảo để mang danh cái ác.
Thế nhưng đôi mắt tàn nhẫn khát máu kia, chẳng thể trật đi đâu mà đã tố giác thân phận của hắn.
- Ngươi có lời trăn trối không? - Tôn Ngạo Dạ hờ hững nói, từ vẻ bất cần cùng ánh mắt tàn độc máu tanh kia, hiển nhiên là chẳng nề hà gì tới việc giết lão ngay lập tức.

Ác quỷ khát máu như vậy… rốt cuộc để hắn đọa quỷ vẫn là tổn thất lớn lao của nhân loại.
Nhưng, có lẽ thiên giới đã sớm chú ý tới hắn rồi.
Cho dù vì lão đả thương số 9 một nửa của hắn khiến hắn có cơ hội phản kích giết chết lão, hắn cũng vì thể mà tránh được sự trừng phạt của luật lệ trời ban, nhưng thiên giới tuyệt không để yên đâu.
- Nhiều lời làm gì! - Tận Ty Hải lạnh lẽo đáp. - Ta chẳng sợ chết, cũng chẳng sợ linh hồn tan biến, đến nước này rồi thì thiên giới sẽ sớm trừng phạt ngươi!
- Ha! Thiên giới? - Tôn Ngạo Dạ cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự phấn khích riêng biệt. - Ta đang chờ đây!
Hắn giơ tay, lòng bàn tay tỏa hắc khi quỷ dị, nhuốm đen cả không gian quanh đó.
Tận Ty Hải nhắm mắt, lão cũng chẳng còn gì vướng bận, mọi lỗi lầm, cả đời lão đã cố chuộc, ước mơ, tuy chưa thể thành hiện thực, nhưng lão đã góp toàn bộ sức lực để kiến tạo nên nó.
Chẳng hối tiếc gì nữa.
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ ngập trời xé gió vang lên tựa vũ bão, gần như xé toạc cả căn phòng.
“Đoàng đoàng”, mọi thứ ngập trong chớp giật, một bóng dánh mờ ảo lao ra ngoài, tựa như đau đớn, lại tựa như lo lắng cho thân thể nằm trên sàn kia.
Tận Ty Hải giật bắn người, tâm trạng chùng xuống gần như là tuyệt vọng, trời mới biết, lão chẳng sợ chết, chỉ sợ nhất điều này!
Tôn Ngạo Dạ cũng dừng động tác, nhướn mày nghiền ngẫm, đoạn, hắn nở nụ cười.
Nụ cười rất dịu dàng.
Tiểu Trân của hắn, cuối cùng cũng đọa quỷ rồi.
oOo
“Vì sao?”
“Không vì sao cả… ta đã chờ quá lâu.”
“Thân là một thánh nữ, được cung phụng thậm chí là cúng tế, những tưởng là điều hiển nhiên trời đất chứng giám, nào ngờ lại là tà thuật hại người…”
“Có lẽ ta và cô đều là những cong người nhỏ bé, chẳng thể hiểu nổi quy luật vận hành của trái đất này, ta từng hy vọng vào đức tin, hy vọng sẽ giúp thần dân của ta được sống tốt hơn, tay ta nhuốm máu, tế lễ đất trời... thật ra, Trái đất nào quan tâm tới mạng người như chúng ta chứ…”
“Điều nó quan tâm, chỉ là sự cân bằng của sự sống thôi, chúng ta thì ngược lại, chỉ mong cuộc sống đồng loại tốt hơn…”
“Với nó, đó là tà thuật…”
“Cô, Trần Gia Trân, năng lực ngoại cảm của cô từ thuở lọt lòng… tương đồng hoàn hảo với năng lực của ta ba ngàn năm trước, chỉ có cô, Trần Gia Trân, chỉ có cô mới diệt được ta…”
“Giúp ta đi, Trần Gia Trân, giúp ta chấm dứt cuộc sống khổ sở sống không bằng chết này…”
Những lời nói số 1 nói, thật ra tôi cũng chẳng nhớ hết nổi.
Thời khắc đờ đẫn nghe âm thanh vang lên trong tâm tưởng đó, tôi hiểu rằng bản thân chẳng thể từ chối một lời van xin thiện ý như vậy, về tư tâm, thì nó là cách duy nhất để cứu em trai tôi.
Năng lực tương đồng, ha, rõ là tương đồng rồi còn gì, cùng là năng lực hướng thiện, nhưng cùng bị nhuốm màu tà thuật.
Khác chăng, số 1 nhuốm tà thuật do bị động, còn tôi thì hoàn toàn chủ động!
Nâng tay, lá thứ 20 nằm trong bộ ẩn chính, The World hiện ra.
Và ngay lập tức biến mất.
Nó bay đến, nơi nguồn linh hồn lực vừa thanh sáng vừa nhuốm bẩn tà khí kia đang ở.
Cúi nhìn Gia Quân, tôi thở dài.
Thằng quỷ con, mày nợ chị nhiều lắm nhé!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi