Thật ra tôi chưa bao giờ tự nhìn lại ký ức của mình.
Ý tôi là thỉnh thoảng tôi cũng tự hồi tưởng, nhưng tự hồi tưởng và tự nhìn lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau trong thế giới linh hồn. Khi đã đạt tới một trình độ nhất định, linh hồn - dù ác hay thiện - cũng có khả năng nhìn sâu vào ký ức bản thân, đứng ở vị trí thứ ba mà tự đánh giá chính mình. Nói đơn giản thì bạn sẽ xem một thước phim mà trong đó chính bạn là nhân vật chính, việc này rất tiện trong việc tu luyện của các linh hồn thiện, nhờ vào đó mà có thể nhận ra điểm dở hay tốt của bản thân để tinh tiến, nhưng là một linh hồn ác, hiếm khi tôi muốn nhìn cái cảnh mình giết người như thế nào.
Cho nên lần này, dẫn dắt số 2 đến ký ức của tôi cũng là lần đầu tôi nhìn lại chính mình khoảng thời gian ấy.
Chỉ thấy, một cô gái yếu ớt lạc lõng đi trong làn mưa, thật ra tôi không nhớ chính xác là bản thân đang đi đâu, khi tôi chết tôi đang ở đâu đó tại bang Lake Sunapee nhưng sau khi “sống” dậy theo hình hài khác này, tôi hoàn toàn lờ đờ dạo bước chân qua nhiều nơi khác nhau.
Cô gái ấy - chính là tôi - gương mặt vô hồn buồn bã và có hình thể linh hồn ở mức yếu ớt chỉ chực chờ trên bờ vực tan biến. Cô mặc bộ áo giả váy trắng, tuy nhiên trước ngực rách nát nhiền vết tựa dao chém và đâm theo nhiều góc độ, máu đỏ nhuộm ướt màu áo, tạo nên vẻ vừa nhếch nhách lại vừa đáng thương. Gương mặt cô lấm tấm máu của chính mình, trắng bệch với bờ môi khô rách, ánh mắt đờ đẫn bước đi, từng bước tập tễnh, có vẻ chỉ việc bước thôi cũng bòn rút toàn bộ sức lực của cô gái.
Ây da, sao lại thảm như vậy chứ! Thảm tới mức tôi thấy tự thẹn cho chính mình mà!
“Tôi” của lúc ấy cứ đi như thế, không xác định điểm đến hay phương hướng, chỉ độc một đường thẳng mà đi, xuyên qua rất nhiều căn nhà và đường sá. Không biết là hình ảnh này đã gợi nên sự đồng cảm, hay là chỉ đơn thuần là cảm xúc riêng tôi, chỉ biết tôi cảm giác sự lạnh léo bủa vây chính mình, buồn thảm và cô độc.
Cho đến khi, một ánh sáng nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt, ánh sáng ấy ở tầng hai, vốn rất yếu ớt so với ánh đèn đường, ấy vậy mà lại tỏa nên hơi ấm độc đáo đặc biệt riêng. Cô gái dừng bước, chậm chạp hướng gương mặt vô hồn về phía cửa sổ nơi ánh sáng ấy bắt đầu.
Tôi nghe thấy - cũng như cô cũng nghe thấy - một giọng nói ngọt ngào trìu mến đang đọc một câu chuyện cổ tích, có thể là truyện cổ Andersen, cũng có thể là truyện cổ Grim, nhưng không quan trọng, quan trọng là sự ấm áp và cảm giác gia đình đầy tình thương mến trong giọng nói ấy đã thu hút cô gái vốn rất đơn độc.
Hình thể “tôi” bay lên, lờ đờ nhìn qua bóng kính, chỉ thấy một cô gái chừng 16 tuổi đang ngồi bên giường, tay cầm một cuốn sách đọc cho một bé trai chừng 7 tuổi nghe câu chuyện trước giờ ngủ. Vẻ mặt cô gái sinh động, lúc thì nhăn mày, lúc thì cười khúc khích, thậm chí thỉnh thoảng còn huơ tay múa chân như muốn minh họa cho câu chuyện của mình. Bé trai nằm trên giường ánh mắt lấp lánh nhìn cô gái, bé thật sự bị cuốn hút bởi câu chuyện. Tôi nhìn ra sự kính trọng và yêu mến của bé trai qua đôi mắt bé nhìn cô gái. Và tất nhiên là “tôi” của quá khứ cũng nhìn ra điều đó, “tôi” lúc ấy ngập ngừng một lúc mới chậm chạp nâng bàn tay một cách khó nhọc, rõ ràng có thể dễ dàng xuyên vào phòng, thế nhưng “tôi” chỉ đơn giản là giơ tay chạm khẽ vào tấm kính, tựa hồ không hề muốn kinh động hình ảnh ấm áp đó.
Bạn biết không, tôi cũng có một người em trai…
“Tôi” của quá khứ lặng lẽ như vậy, quan sát cô gái đọc hết câu chuyện cho bé trai, gấp sách lại trong ánh mắt thất vọng của bé và hứa hẹn ngày mai sẽ lại đọc tiếp một câu chuyện khác kịch tính hơn thì bé mới chịu nhắm mắt ngủ, sự mong chờ và hy vọng của bé khiến “tôi” của quá khứ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và dịu êm đó tăng thêm sinh khí cho “tôi”, khiến vẻ thê lương cô độc tạm lùi bớt.
Cô gái ấy về phòng rồi, “tôi” mới chậm chạp xuyên vào phòng, ngắm nhìn bé trai ngủ một lúc lâu, đến lúc đang định rời đi thì chợt khựng lại do một tiếng động lạ hướng về căn phòng đối diện - là phòng của cô chị.
“Tôi” ngập ngừng, rồi cũng tiến về phía tiếng động, chỉ thấy trước cửa phòng khóa trái của cô gái, có một người đàn bà mang vẻ phong trần quyến rũ, ăn mặc hở hang nhưng cũng không kém phần sang trọng, bà ta vừa lục tìm trong chùm chìa khóa của mình vừa lẩm bẩm chửi rủa, bên cạnh bà ta là một người đàn ông lực lưỡng bụi bặm, mùi mồ hôi và quần áo bẩn thỉu của ông ta chứng tỏ ông ta là người làm việc nặng nhọc. Ông ta mang vẻ mặt đỏ ứng và kích động, tựa hồ đang rất phấn khích trước một viễn cảnh nào đó.
Cuối cùng người đàn bà cũng tìm ra chìa khóa, bà ta nở nụ cười niềm nở, và mời ông ta vào phòng bằng giọng ngọt ngào mời gọi. “Tôi” hướng mắt vào phòng, chỉ thấy cô gái sợ hãi cuốn chặt chăn, ánh mắt như con thú nhỏ yếu ớt van lơn nhìn người đàn bà nhưng bà ta lại chẳng hề để ý. Người đàn ông kích động bước vào phòng, bà ta còn không quên đóng cửa khóa lại, sau đó quay người tiến vào phòng bé trai, nút vào tai bé nút bịt mềm mại, động tác bà ta cực kỳ nhẹ nhàng và cẩn trọng để không làm bé thức giấc. Khi bà vừa làm xong, cũng là lúc trong phòng cô chị vang lên những âm thanh lạ lùng, là âm thanh của gã đàn ông đang cực kỳ sung sức.
“Tôi” lúc ấy đờ đẫn nhìn cửa phòng của cô gái, nhìn mãi, trong âm thanh nhục dục nín nhịn kỳ lạ thoảng qua tiếng rên rỉ khóc lóc van xin. Mãi cho tới khi thật khuya, thật khuya, mới thấy gã đàn ông tinh thần sung sướng mở của bước ra, qua cánh cửa bỏ mở ấy, “tôi” nhìn thấy cô gái nằm trên giường, cơ thể lõa lồ mang ánh mắt đờ đẫn, đôi mắt đỏ vì khóc quá nhiều, cánh môi sung tấy, khắp người đầy vết tích xanh tím và dưới thân còn vương vãi dịch dục mà gã đàn ông để lại. Cô gái như không còn cảm giác, chỉ hướng ánh mắt nhìn lên trần với vẻ mệt mỏi đau đớn.
“Tôi” cúi đầu, quay người đi xuống tầng dưới, bước chân vô thức vội vã và sinh động hơn.
Tầng dưới, người đàn ông vừa càm ràm vừa móc trong ví một xấp tiền cho người đàn bà kia, bà ta vui vẻ đếm tiền, đoạn còn chào mời ông ta với những lần sau.
- Thôi thôi, một lần là đủ rồi, con gái bà ban đầu còn thú vị một chút, về sau lại chả phản ứng gì hệt như khúc gỗ, thật là tụt hứng! - Ông ta chê bai, “tôi” nhíu mày, có lẽ đang nghĩ tới vẻ mặt đầy sung sức của ông ta khi bước ra khỏi phòng, lúc ấy thì đâu có thể hiện vẻ không hài lòng cơ chứ.
- Ấy ấy, anh đừng vội, chả là con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Anh nghĩ xem con bé mới 17, xanh tươi mơn mởn như lại ngây ngô như thế ở cái xóm nhỏ này đâu phải dễ tìm, huống chi tôi cũng cực kỳ chăm sóc con bé. Một tuần chỉ kén khách cho nó vài lần thôi.
Người đàn ông chừng như chưa chịu từ bỏ trò “trả giá”, tiếp tục than vãn:
- Vì bà là người dẫn mối quyến rũ nhất trong đám đó nên tôi mới chọn con gái bà, vì nghĩ nó giống bà một chút, nhưng bà nhìn lại con gái bà đi, ngoài gương mặt có vẻ xinh xắn dễ thương thì người gầy như cây củi lại chẳng có đường cong, đã thế không có kỹ xảo. Nể tình quen biết tôi mới trả tiền cho bà, không có lần sau đâu.
Rồi ông ta bỏ đi mất dạng. Người đàn bà vừa thấy ông ta bỏ đi đã thu lại nụ cười niềm nở, gương mặt trở nên nanh độc, bà vội vã lên phòng trên, “tôi” đi theo, chỉ thấy bà lao vào phòng nắm tóc cô gái đang đờ đẫn kia quăng xuống giường. Cô gái đau đớn rên rỉ, chưa để cô kịp hoàn hồn, bà ta đá mạnh vào bụng cô.
- Con ranh, tao nuôi nấng mày cả 10 năm mà mày báo đáp tao thế à! Mày có biết kiếm khách cho mày khó khăn cỡ nào không, vừa được một người thì mày làm người ta chạy mất, sau này mày bảo tao giữ mày làm gì nữa!
- Dì, con xin lỗi! - Cô gái sợ hãi khóc, van lơn. - Chỉ là con chưa tiếp nhận được!
- Hừ! Mày vô dụng y như cha mày, ông ta chết chả để cho tao cái gì lại để cục nợ như mày, ăn bám thì thôi lại còn dạy hư con trai tao, bớt tiếp xúc nó một chút! Chỉ nghĩ tới dạng dơ bẩn như mày gần nó mà tao muốn nôn!
Cô gái vừa khóc vừa van xin, người đàn bà lại chẳng hề thương xót, bà đá cô văng ra mắng nhiếc rồi hậm hực quay người bỏ lại cô gái ôm bụng khóc rấm rứt.
“Tôi” đờ đẫn nhìn cô gái.
- Cha ơi… - Cô gái nỉ non, giọng điệu khổ sở khàn khàn ấy khiến “tôi” rớm nước mắt.
- Con không muốn… nhưng Jake còn nhỏ… cha ơi…
- Con sống để làm gì nữa…
- Cha ơi…
Thật ra tôi không nhớ rõ cảm xúc bản thân lúc ấy như thế nào, chỉ có thể mang máng rằng lúc ấy đã hâm mộ không khí ấm áp giữa cô gái và bé trai, lại hâm mộ sự vui tươi đầy sức sống của cô gái rất nhiều.
Cho tới khi nhìn thấy hình ảnh này.
“Tôi” của quá khứ khẽ khép mắt, tới khi mở mắt ra thì đôi mắt đã mất đi vẻ vô hồn, nhưng lại có một ánh sáng khác lạ không phù hợp với gương mặt trắng bệch yếu đuối này. Đó là ánh sáng của sự kiên định, tự tin và đầy sức sống.
“Tôi” quay người xuống tầng, người đàn bà đang gọi điện thoại.
- Thôi thôi, đừng nói con bé đó nữa! - Giọng bà ta chanh chua, vẻ nanh nọc tính toán trên mặt bà ta khiến tôi nhìn mà muốn nôn. - Chả làm gì ra hồn, ăn bám, cô nghĩ xem tôi khổ sở nuôi nó để làm gì, chỉ phí tiền bạc lại vô ích.
Không biết người bên kia đầu dây nói gì, chỉ biết bà ta nghe xong thì gương mặt sáng hẳn lên, kích động nói:
- Cô nói đúng đấy, có lẽ tôi nên bán hẳn nó vào nhà chứa trên thành phố, làm hợp đồng mỗi tháng thu lời cũng được. Ừ ừ, cô nói xem tôi thu bao nhiêu là đủ?
Bà ta hào hứng bàn bạc, không hề để ý đến sự khác lạ trong căn phòng.
“Tôi” lúc ấy, càng lúc càng lạnh lẽo, càng lúc càng u uất và đầy sinh động, những cảm xúc tiêu cực và nặng nề khiến một linh hồn yếu ớt như tôi càng ngày càng hiện hữu rõ rệt, mạnh mẽ và đầy ý chí muốn sống.
Cho tới khi bà ta cúp điện thoại, hứng khởi quay lại, thì gương mặt bà ta cực kỳ ngạc nhiên nhìn “tôi”, lắp bắp hỏi:
- Cô là ai?
“Tôi” không trả lời, tôi biết thừa là lúc ấy tôi giật mình vì bà ta nhìn thấy tôi, nhưng vì quá tức giận và đau đớn nên đã bỏ qua sự ngạc nhiên ấy một cách dễ dàng.
Giữa lúc không khí như đông cứng ấy, “tôi” mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng mang ý xoa dịu.
Người đàn bà rùng mình, chợt ngơ ngác nhìn xung quanh, lầm bẩm “Chắc mình nhìn nhầm, hẳn rồi, mình vừa uống Whisky mà”.
“Tôi” tiến lại gần bà ta.
Bà ta vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
“Tôi” vẫn mỉm cười, bàn tay chừng như trong suốt ấy chạm vào ngực trái của bà, ngập ngừng một giây, rồi xuyên hẳn vào.
Bà ta chợt cứng người thở dốc.
“Tôi” nhắm mắt, lần đầu tiên kể từ khi đã chết, “tôi” mới mở miệng nói:
- Bà là người phụ nữ sinh đẹp, 36 tuổi, kết hôn với cha của Jane vì ông ta quá si mê bà, bà mong muốn điều khiển ông ta… quả là người đàn bà tính toán.
Giọng điệu “tôi” khô khốc, đều đều như một cái máy kể lại cuộc đời của bà ta, kể từ ngày sinh ra cho tới hiện tại, vẻ mặt bà ta theo đó mà cũng trở nên sinh động, lúc thì vui vẻ lúc lại đau đớn, chừng như bà ta cũng theo lời kể của “tôi” nhớ lại cuộc đời mình. Ban đầu “tôi” chỉ đơn giản là tường thuật lại lịch sử cuộc đời, sau đó “tôi” chuyển giọng dịu dàng kể lại những kỷ niệm hạnh phúc của bà ta thời son trẻ, về món quà sinh nhật đầu tiên, về người yêu đầu tiên và niềm hạnh phúc khi trở thành mẹ của bé Jake. Qua lời kể ấy mà gương mặt bà ta cũng trở nên vui vẻ ấm áp, gương mặt xinh đẹp ấy phủ màu sắc tươi vui càng trở nên rực rỡ cuốn hút, đáng tiếc là “tôi” hoàn toàn nhắm mắt chẳng hề thấy được điều đó.
Chợt, chỉ trong chớp mắt, “tôi” chuyển phắt giọng thành giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lẽo máy móc ấy khiến tôi xem mà rùng mình, không ngờ lúc ấy mình lại có hình ảnh như vậy, thật đáng sợ quá.
“Tôi” kể về những đau khổ mà bà ta từng gặp và những tội lỗi bà ta từng phạm.
Gương mặt người đàn bà trở nên trắng bệch, bà ta càng lúc càng hoảng hốt sợ hãi, hơi thở dần ngắt quãng, tay chân không thể khống chế mà run rẩy, toàn bộ máu huyết của bà ta tựa như bị rút sạch khiến gương mặt bà ta dần trắng bệch.
Lúc ấy, “tôi” mở mắt.
Tôi giật bắn người, bởi đôi mắt của “tôi” hoàn toàn độc một màu đen thẫm!
Hệt như số 13.
Lạnh lẽo, vô tình, không cảm xúc.
- Ngươi còn có trái tim không? - “Tôi” lẩm bẩm, giọng nói tuy nhỏ như muỗi nhưng cực kỳ thờ ơ bình thản, hệt như chỉ đơn giản là hỏi xem hôm nay ăn gì thôi.
Ánh mắt người đàn bà trợn to, sợ hãi ú ớ nhìn “tôi”, tôi biết bà ta đã thoát khỏi ảo giác, nhìn thấy “tôi” đứng trước mặt. Bà ta muốn la hét, muốn trốn chạy nhưng hoàn toàn không thể cử động được. Tôi biết, “tôi” lúc ấy đã dùng toàn bộ sức mạnh linh hồn để khóa chặt bà ta, và nếu không giết chết bà ta thì “tôi” cũng sẽ cạn kiệt linh hồn lực mà biến mất.
Tôi vô thức nở nụ cười, mở miệng đông thanh cùng “tôi” của quá khứ.
- Ngươi không còn, chi bằng để ta giữ nó vậy.
Bà ta trợn to mắt, to tới nỗi mạch máu trong mắt đỏ rực lên và tôi cảm tưởng mắt bà ta muốn bục ra ngoài tới nơi. “Tôi” quá khứ cũng nở nụ cười, nụ cười tươi tắn phối hợp với đôi mắt độc màu đen thẫm ấy khiến gương mặt “tôi” trở nên đáng sợ không ngờ được.
- Ngươi hối hận, ngươi van xin ta? - Vô tâm thôi, tôi vẫn đồng thanh cùng “tôi” của quá khứ, thú vị thật, cứ như thể xem một bộ phim mà ta biết trước bố cục cốt truyện và lời thoại, khiến ta thoải mái nhại theo như một thú vui thường tình.
“Tôi” cười khúc khích.
Người đàn bà thở dốc, mặt bà ta tái nhợt, gương mặt ánh lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, nhưng sâu thẳm trong mắt là từng tràng hối hận đau khổ cùng không cam lòng.
- Không cam lòng?
Bà ta thở dốc, cố gắng hớp từng hơi một cách khó nhọc, càng lúc càng nhanh và càng dồn dập.
Cho tới khi không được nữa, bà ta tắt thở.
Gương mặt vẫn ánh lên vẻ sợ hãi, hối hận, không cam lòng.
“Tôi” rút tay ra, bàn tay ấy bỗng trở nên bén nhọn với bộ móng dài sắc bén với móng vuốt nhuốm màu đen cực nổi bật, cho dù bàn tay dính đầy máu chăng nữa vẫn không che lấp được màu đen ấy.
“Tôi” giơ bàn tay mình lên nhìn ngắm, chợt, trước sự ngạc nhiên của tôi, “tôi” của quá khứ mỉm cười và liếm nhẹ bàn tay mình.
Hừm, lúc ấy tôi nghĩ gì nhỉ, không nhớ nữa.
- Ngươi biết không, ta cũng không cam lòng! - “Tôi” lẩm bẩm.
Từ cái xác của bà ta, một làn khói trắng nhờ nhợ bốc lên, tôi biết đó là linh hồn bà ta, sắp sửa thành hình. “Tôi” của quá khứ mỉm cười, giơ bàn tay còn lại - lúc này cũng trở nên hoàn toàn sắc bén với bộ vuốt màu đen - chạm vào làn khói, ngay lập tức làn khói như bị hút vào tay “tôi”, nhanh chóng và gọn ghẽ hệt như bị một cơn gió cuốn sạch.
Không khí tĩnh đọng và yên ắng.
“Tôi” giữ nguyên tư thế ấy một lúc, bỗng nhiên ôm bụng gập người, bóng dáng yếu ớt rung rinh đó thật khiến người ta cảm tưởng là tôi đang khóc.
Hừm, nếu không phải tôi biết rõ không chừng cũng tưởng thế.
“Tôi” giật phắt người lên, từng tràng cười the thé sung sướng đầy hoang dại vang lên từ gương mặt đanh ác của “tôi”, gương mặt với đôi mắt đen thẫm lúc này đầy phấn khích và sung sướng, tựa như vừa được ăn một món ngon tuyệt vời không gì sánh bằng. Cười cười cười, cười tới chảy nước mắt, cười tới không dừng được, càng cười càng điên dại, càng cười càng phấn khích!
- Hối hận sao? Đau khổ sao? Không cam lòng sao? - Một giọng thét kích động, bên cạnh với một giọng nói đều đều, tôi của hiện tại và “tôi” của quá khứ đồng thanh. - Không làm lại được! Không thể làm lại! Ngươi là của ta! Là của ta!!!
Rồi, “tôi” hít một hơi thật sâu, dừng tràng cười điên loạn ấy. Quần áo “tôi” chợt nhạt màu, máu trên áo dần tan biến, những vết rách cũng theo vết máu biến mất, trả lại cho “tôi” một bộ quần áo tinh khôi hệt như lúc đầu, đồng dạng, máu trên gương mặt, bàn tay và màu đen của bộ móng cũng nhạt dần và mất hẳn.
“Tôi” nhắm mắt, nước mắt vẫn chảy, gương mặt vừa vui sướng vừa đau khổ đầy mâu thuẫn nhưng cũng không giấu được sức sống đang trở lại trong “tôi”. Tới khi mở mắt, đôi mắt của “tôi” đã được trả lại vẻ bình thường với đồng tử cùng con ngươi đen và tròng mắt trắng, thể nhưng đôi mắt không còn vẻ vô hồn mệt mỏi nữa, mà lại mang vẻ tươi vui ngây ngô có chút tận hưởng cuộc sống.
- Ây cha! Chưa bao giờ thoải mái như lúc này! - “Tôi” lên tiếng, nhìn cái xác cô quạnh trên sàn, cười hiền hòa, đoạn giơ tay chào. - Không sao, đừng lo nhé, ta sẽ sống cho cả phần ngươi!
“Tôi” đã trở thành ác hồn như thế đó.
Bạn có nhớ, một lần số 13 đã hỏi tôi giết người như thế nào, tôi đã trả lời đơn giản rằng tôi bóp nát trái tim họ, hắn lại rằng chỉ đơn giản như thế thì không thỏa mãn, ý nói rằng lượng linh hồn lực rất thấp. Đúng là rất thấp nếu chỉ bóp nát trái tim, đối tượng chẳng có cảm giác gì ngoài đau đớn trong một thoáng và lăn ra chết. Thế nhưng không rõ nhờ cơ duyên nào mà tôi có khả năng lục lại ký ức của “con mồi” khiến nó nhớ về quãng thời gian hạnh phúc, rồi lại yêu đời, đoạn tua lại những lúc đau khổ và tội lỗi nó phạm phải, làm nó đang từ trên tầng mây rơi thẳng xuống mặt đất. Hối hận và đâu khổ cùng lúc bủa vây, nó sợ hãi, nó bị lương tâm dằn vặt và nó thấy tôi hiện hữu như một tử thần mang ác mộng kinh hoàng đến trước mặt nó, và hơn cả, nó không cam lòng!
Nhưng nó không còn cơ hội làm lại nữa!
Tôi giết người như thế, cho nên tôi mới bảo với số 13 rằng, linh hồn lực thu được là giống nhau.
Mang người ta lên thiên đường rồi ngay lập tức đạp họ về địa ngục nơi họ thuộc về, cảm xúc lên xuống ấy mang lại cho tôi một nguồn linh hồn lực cao nhất. Hơn cả, tôi muốn chúng hưởng cái cảm giác không cam lòng.
- Ta muốn sống nhưng không thể, cớ gì kẻ như ngươi lại được sống!
Quan trọng là tôi ghen tỵ, tôi không cam lòng!
Người như tôi, không trở thành ác hồn cũng không được.
Chợt, tôi cảm giác có ánh nhìn chăm chú về hướng mình. Tôi giật mình quay người lại.
Số 13 đang nhìn tôi, ánh mắt chuyên chú có chút ngây dại khiến tôi vừa ngạc nhiên và lo sợ, tuy không rõ vì sao hắn lại có thể cách khoảng xa như vậy mà cùng số 2 đi vào ký ức của tôi, nhưng tôi lại có cảm giác không yên tâm kỳ lạ khi hắn nhìn thấy một phần quá khứ của mình. Tựa như… có gì đó đang dần tuột khỏi tay tôi.
Không thể nắm bắt.