BẤT HỦ PHÀM NHÂN

Mạc Vô Kỵ không cố ý tránh ra, hắn cứ như vậy đi tới chỗ vài người tranh đấu. Thấy Mạc Vô Kỵ đi tới, sáu người đều quét ánh mắt về Mạc Vô Kỵ. Khi phát hiện Mạc Vô Kỵ chỉ là một Đại Ất Tiên, mấy người lập tức không quan tâm nữa. Người Tiên Vương kia càng là kêu lên:

- Hách giản, giết chết con kiến hôi đi ngang qua kia đi...

Người Tiên Vương kia vừa nói xong câu đó cũng cảm giác được không đúng, một cái Đại Ất Tiên có dũng khí đi ngang qua nơi này?

Còn không có chờ hắn tiếp tục nhắc nhở, pháp bảo trong tay Đại Chí Tiên vừa thu lại, đánh về phía Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ căn bản cũng không có lưu ý công kích của Đại Chí Tiên đối với hắn, giơ tay lên chính là một quyền đánh ra.

Một quyền này cũng không phải đánh về phía Đại Chí Tiên, mà là đánh về phía Đại La Tiên viên mãn đang đối chiến vs cô gái trẻ.

Mạc Vô Kỵ kinh nghiệm chiến trận, tự nhiên biết đánh vỡ chiến cuộc then chốt không phải là Đại Chí Tiên, mà là Đại La Tiên viên mãn kia kìa.

- Ầm!

Một đạo tiên nguyên cuồng bạo nghiền ép tới, hai gã Đại La Tiên đang đánh đấu đều cảm thấy một quyền này của Mạc Vô Kỵ kinh khủng.

người kia Đại La Tiên đứng mũi chịu sào càng là kinh hãi phát hiện, hắn cảm thấy quyền đầu lĩnh vực.

Mạc Vô Kỵ Đại La Tiên sơ kỳ, một quyền này đánh ra, coi như là Tiên Vương cũng phải cẩn thận mà đỡ. Đối phó Tiên Đế thì hắn còn kém xa, đối phó Đại La Tiên, đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, thật không có nửa điểm áp lực.

- Bành!

Một quyền này trực tiếp nổ nát lĩnh vực của Đại La Tiên, Đại La Tiên này đang muốn rút đi, liền cảm nhận được một loại kinh khủng không gian nghiền ép.

- PHỐC!

Một đạo máu tươi phun ra, Liệt Vực Quyền tiên nguyên nổ tung, Đại La Tiên tại chỗ bị thương nặng. Cô gái trẻ xem thời cơ càng là toàn lực tế ra bản thân pháp bảo, bao vây khống chế Đại La Tiên.

Nếu như không có một quyền này của Mạc Vô Kỵ, cô gái trẻ tối đa cùng Đại La Tiên đánh ngang tay, hiện tại Mạc Vô Kỵ một quyền này liền vỡ vụn lĩnh vực Đại La Tiên, lại làm cho hắn bị thương nặng. Hiện tại cô gái trẻ toàn lực xuất thủ, coi như là Đại La Tiên này lợi hại hơn nữa, cũng khó đào sinh a.

Lúc này này công kích của Đại Chí Tiên ra tay với Mạc Vô Kỵ mới đến, Mạc Vô Kỵ cả giết đối phương đều lười giết, thân hình lóe lên, biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn giết Đại La Tiên viên mãn kia, chiến cuộc chẳng khác nào bị hắn phá vỡ, hắn căn bản cũng không nhất định phải ở lại chỗ này.

Quả nhiên, Mạc Vô Kỵ vừa mới rút đi, cô gái trẻ liền giết Đại La Tiên bị Mạc Vô Kỵ đánh một quyền, pháp bảo trong tay vừa chuyển, lĩnh vực lại đem người Đại Chí Tiên kia hoàn toàn bao lại.

Một Đại Chí Tiên, tại trước mặt một Đại La Tiên viên mãn, căn bản cũng không có nửa điểm năng lực phản kháng, chỉ một cái hô hấp, liền bị cô gái trẻ giết chết.

- Vị tiên hữu này, xin chờ một chút, còn không có cảm tạ ân cứu mạng của ngươi...

Thiếu nữ xinh đẹp ở phía sau gọi Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ sớm đã đi xa.

- Tiểu Vũ tỷ, người kia là ai a? Vì sao đột nhiên giúp chúng ta, sau đó lại không lưu tên liền đi?

Thiếu nữ nghi ngờ hỏi.

Này cô gái trẻ liền vội vàng nói:

- Đợi lát nữa, ta đi trước giúp vũ thúc...

Cô gái trẻ tên Tiểu Vũ vừa mới nói xong, lão giả màu da hơi đen liền truyền thanh âm đến:

- Không cần, này người đã chạy trốn.

Người kia Tiên Vương đối chiến cùng vũ thúc thấy cục diện không đúng, không chút do dự liền trốn.

- Tiểu thư, chúng ta phải nhanh đi về, dường như có người để mắt tới chúng ta.

Lão giả đã đi tới.

Thiếu nữ cau mày nói:

- Người này muốn cái gì Thủy Mẫu Tinh, chúng ta cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy thứ này, đến địa phương nào đi tìm?

Tiểu Vũ cũng lắc đầu, giọng nói ngưng trọng nói:

- Chúng ta tựa hồ bị cuốn vào một hồi âm mưu rồi, tốt nhất là nhanh chóng trở về sơn trang. Vũ thúc, ngươi thấy người vừa rồi ra tay giúp của ta sao? Hắn có đúng hay không Tiên Vương cảnh giới?

Nàng xác nhận Mạc Vô Kỵ là tiên vương cảnh giới, dù sao Mạc Vô Kỵ một quyền liền đem một người Đại La Tiên viên mãn đánh thành trọng thương, đối phương thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, đây không phải là Tiên Vương là cái gì?

Vũ thúc lắc đầu:

- Ta chỉ biết là có người đến xuất thủ giúp một tay, về phần là tu vi gì, ta lúc đó căn bản cũng không có cơ hội đi kiểm tra. Có thể khẳng định là, tu vi của hắn tuyệt đối không phải là Đại Ất Tiên đơn giản như mặt ngoài vậy.

...

Mạc Vô Kỵ trở lại Tiên Kỳ Thôn, Úc Thịnh cùng Úc Kinh Phượng, Liên Oanh Nhàn ba người cũng là mới vừa trở về.

Ba người thấy Mạc Vô Kỵ, đều rất là hài lòng. Úc Kinh Phượng cảm kích Mạc Vô Kỵ vô cùng, mặc dù gia gia cùng chị dâu không phải là sư phụ cứu, nhưng sư phụ lại theo hắn cùng nhau đi cứu người, thậm chí còn thiếu chút nữa rơi vào y hải thương hội, loại này ân tình hắn há có thể quên?

- Oanh Nhàn muội tử, ta có thể cùng ngươi nói riêng nói mấy câu hay không.

Mạc Vô Kỵ nhìn Liên Oanh Nhàn cười hỏi.

Úc Thịnh nghe được Mạc Vô Kỵ nói, vội vàng mượn cớ có việc đơn độc rời đi. Úc Kinh Phượng cũng nhanh chóng chạy đi chỉnh lý lưới đánh cá. Mạc Vô Kỵ biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn cũng không thèm để ý.

Liên Oanh Nhàn cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng.

- Đi phòng của ta nói đi.

Mạc Vô Kỵ trước đi vào phòng.

Thấy Mạc Vô Kỵ tiến vào gian nhà, Liên Oanh Nhàn trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, sau đó vẫn là theo chân Mạc Vô Kỵ tiến vào gian nhà. Đối với nàng mà nói, Mạc Vô Kỵ chính là một vị tiên nhân. Thay vì chọc giận tiên nhân cả nhà tao ương, còn không bằng mặc cho số phận.

Mạc Vô Kỵ chờ Liên Oanh Nhàn tiến vào gian nhà sau đó, hắn tiện tay đánh vài đạo che đậy cấm chế, lúc này mới nhìn chằm chằm Liên Oanh Nhàn. Thần niệm của hắn cũng bắt đầu quan sát hướng đi Linh Lạc trong cơ thể Liên Oanh Nhàn, hắn rất muốn biết, Liên Oanh Nhàn là cường giả tìm kiếm gửi thể hay là bởi vì nguyên nhân khác.

Liên Oanh Nhàn bị Mạc Vô Kỵ nhìn sắc mặt đỏ bừng, một hồi lâu sau đó, nàng thấy Mạc Vô Kỵ không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là chủ động nói:

- Đại Hoang ca, chỉ cần ngươi không làm cái gì với gia gia và kinh Phượng, cái gì em cũng nguyện ý.

Mạc Vô Kỵ khoát tay chặn lại:

- Oanh Nhàn muội tử, không phải là như ngươi nghĩ, ngươi đưa tay cho ta.

Lần này Mạc Vô Kỵ trực tiếp bắt lấy cổ tay Liên Oanh Nhàn, thần niệm của hắn lại một lần nữa thẩm thấu đi vào. Một lát sau, Mạc Vô Kỵ lại để cho Trữ Thần Lạc thần niệm thấm vào.

Một hồi lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ mới tìm được lai lịch tu vi của Liên Oanh Nhàn. Tại bên trong nàng Tử Phủ, ẩn nấp một cái tinh điểm nhỏ hơn một phần mười hạt vừng. Tinh điểm ẩn chứa dâng trào mênh mông tu vi khí tức, linh nhãn của hắn sở dĩ vừa nhìn liền nhìn ra, là bởi vì linh nhãn có thể nhìn thấu tất cả, có thể thấy trên người Liên Oanh Nhàn ẩn núp khí tức cường đại.

Thần niệm không nhìn ra, là bởi vì kinh khủng khí tức này giấu ở bên trong Tử Phủ Liên Oanh Nhàn bị một tầng đồ đạc như có như không che đậy.

Mạc Vô Kỵ thu tay về, hắn không dám khẳng định tinh điểm này tới cùng là vật gì. Có đúng hay không một cái Nguyên Thần, hay là vốn thuộc về Liên Oanh Nhàn. Hắn cũng không dám tùy tùy tiện tiện động thủ, dùng tu vi của hắn, nếu là hắn tùy tiện động thủ, rất có thể kích phát khí tức kinh khủng này, để cho Liên Oanh Nhàn hóa thành bột mịn.

Thấy Mạc Vô Kỵ thu tay về, sau đó cau mày không nói. Liên Oanh Nhàn càng là thấp thỏm bất an, nàng không biết tiên sư là có ý gì, là muốn chơi nàng hay là muốn làm gì nàng đây.

Đủ qua nửa nén hương thời gian, Mạc Vô Kỵ mới hỏi:

- Oanh Nhàn muội tử, ngươi có thể cùng ta nói một chút quá khứ của ngươi hay không?

Liên Oanh Nhàn nghe được Mạc Vô Kỵ nói, vội vàng khoát tay sợ hãi nói:

- Tiên sư đại nhân, ta cùng Úc Kinh Sơn thành thân sau đó cũng không có quan hệ xác thịt. Hắn nhất tâm muốn tu tiên, lo lắng phá vỡ Nguyên Dương sẽ ảnh hưởng đến tu luyện cơ sở của hắn cái gì đó...

Mạc Vô Kỵ nói:

- Không phải là chuyện này, là sự tình ngươi khi còn bé, ví dụ như cha mẹ của ngươi, ví dụ như ngươi là được nuôi dưỡng hay là đang còn bên ngoài bị sợ hãi và vân vân..?

Nghe được Mạc Vô Kỵ hỏi phụ mẫu của chính mình, Liên Oanh Nhàn mới biết mình khả năng hiểu lầm tiên sư rồi. Cùng Mạc Vô Kỵ nói chuyện với nhau một hồi, cảm giác Mạc Vô Kỵ cùng tiên sư khác bất đồng, nói chuyện thái độ đều rất là bình thản, nàng dần dần buông ra một phần, giọng nói trở nên bằng phẳng rất nhiều:

- Mẫu thân ta sinh hạ ta sau đó, liền khí huyết mất hết, cha ta vẫn đi Cực Trạch Hải tìm kiếm các loại bổ dưỡng đồ đạc bồi dưỡng thân thể của mẫu thân ta. Thẳng đến có một ngày, cha ta cũng không trở về nữa.

Nói đến đây thời điểm, Liên Oanh Nhàn vành mắt có chút sưng đỏ, nàng xoa xoa hai mắt của mình tiếp tục nói:

- Cha ta đi rồi, mẫu thân ta cũng không có kiên trì bao lâu, đi theo ta phụ thân cùng nhau rời đi. Khi đó ta mới bảy tuổi. Ta có thể vẫn sống sót, là gia gia nuôi sống ta.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, hắn khẳng định Liên Oanh Nhàn tu vi là từ từ trong bụng mẹ mang tới. Liên Oanh Nhàn rất có thể là một cái đại năng giả chuyển thế, sau đó đại năng giả này bao lấy tu vi cùng ký ức của mình. Chính bản thân linh nhãn nhìn thấy Đại La Tiên chỉ là mặt ngoài, Liên Oanh Nhàn tu vi rất có thể xa xa không chỉ ở Đại La Tiên.

Chuyện này nghe nghe rợn cả người, trước lúc này Mạc Vô Kỵ thậm chí không chút suy nghĩ qua. Bất quá trong vũ trụ người này so với hắn cường đại hơn nhiều hơn, hắn làm không được hoặc là nghĩ không ra, không có nghĩa là người khác cũng không nghĩ ra.

- Oanh Nhàn, ta vừa rồi kiểm tra qua thân thể của ngươi, ngươi không nên nghĩ nhiều, ta chỉ là kiểm tra Linh Lạc cùng một phần mạch vị khả năng chứa đựng tiên nguyên, còn có huyết mạch truyền thừa của ngươi. Thân thể của ngươi có chút cổ quái, ta hiện tại cũng nói không rõ ràng. Ngoài ra ta cảm giác ngươi có có chút Linh Căn, nếu mà ngươi nguyện ý, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử của ta...

Mạc Vô Kỵ nói xong, có chút chờ đợi nhìn Liên Oanh Nhàn.

Hắn có một loại cảm giác, Liên Oanh Nhàn Linh Căn phi thường rất giỏi, chỉ là bị tinh điểm bên trong Tử Phủ kia đóng lại. Một khi chậm rãi lại đem Liên Oanh Nhàn Linh Căn thả ra, sau đó dạy nàng tu tiên, tốc độ của nàng rất có thể so với Tiên Giới bất cứ người nào cũng nhanh hơn. Hơn nữa nghiên cứu Liên Oanh Nhàn tu vi truyền thừa, đối với hắn tương lai đại đạo truy cầu có gợi ý rất trọng yếu.

- A...

Liên Oanh Nhàn kinh dị không dứt nhìn Mạc Vô Kỵ, há hốc mồm có chút mờ mịt.

Mạc Vô Kỵ rất là xấu hổ, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:

- Oanh Nhàn, nếu mà ngươi không muốn bái ta làm thầy cũng có thể. Ngươi có thể lại đem ta xem như sư huynh của ngươi, bằng hữu hoặc là trưởng bối...

Nếu là Liên Oanh Nhàn cũng không muốn cùng hắn trở thành bằng hữu, vậy hắn chỉ có thể quên đi.

- Ta nguyện ý, ta nguyện ý...

Liên Oanh Nhàn ngữ điệu có chút run rẩy, thậm chí đều mang một tia ý khóc.

Thấy nhãn thần Liên Oanh Nhàn nhìn về phía mình, Mạc Vô Kỵ liền biết lúc này nàng nội tâm kích động khó có thể kìm giữ, hắn nhanh chóng nói:

- Nguyện ý chúng ta chẳng khác nào là người một nhà, ngươi cũng không cần câu thúc, còn có...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi