BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Quả nhiên đúng như Nhậm Thương Khung dự đoán, ở khu vực biên giới, ba lối ra đều bị Thiên yêu khóa kín.

Nhậm Thương Khung cũng chỉ có thể ở xa quan sát, không dám tới gần. Khu vực biên giới ở phía trước, nhưng không cách nào tiến thêm một bước.

- Tống Lam a Tống Lam, mặt mũi ngươi thật là lớn. Thoáng cái mời ra ba đầu Thiên Yêu.

Nhậm Thương Khung lui trở về, hướng Bắc Cung Dao cười khổ.

Bắc Cung Dao không nói thêm gì, ánh mắt phức tạp nhìn ra bên ngoài.

Nhậm Thương Khung ngồi chồm hổm trên đất, cầm lấy một cây cành khô, vẽ lên mặt đất nói:

- Có ba lối ra, mỗi cái cách nhau một hai trăm dặm. Nói cách khác, mặc dù có ba đầu Thiên Yêu chiếm giữ. Nhưng chúng ta muốn đi ra ngoài, chỉ cần thông qua một Thiên Yêu là đủ.

Lời tuy như thế, nhưng muốn vượt qua một Thiên Yêu trấn thủ, không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông.

Trúc Cơ kỳ võ giả, cùng với Thiên Yêu so sánh, chính là trên trời dưới đất.

Cho dù là mười Trúc Cơ Kỳ cửu trọng võ giả, cũng chưa chắc có thể chém giết một đầu Thiên Yêu.

Mà muốn chạy thoát khỏi tay Thiên yêu, xác suất sẽ không vượt qua một phần trăm.

Trước mắt họ chỉ có một đầu Thiên yêu, nhưng muốn vượt qua là việc khó hơn lên trời.

Ngày cuối cùng, rốt cục đã đến.

Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao đã ở nơi này ẩn nấp một ngày một đêm. Thời gian này, ngay cả thở mạnh hai người cũng không dám.

- Nhậm huynh, như thế này không phải là biện pháp. Mặc dù chúng ta chịu được, nhưng Thiên Yêu chưa chắc chịu được. Một khi chúng thu hẹp vòng vây, chúng ta muốn không bị phát giác cũng khó khăn.

- Bắc Cung tiểu thư nói có lý. Đợi chúng thu hẹp vòng vây, lúc ấy chúng ta phải đối mặt, chính là ba đầu Thiên Yêu, mà không phải là một đầu Thiên Yêu nữa.

Hiện tại, ba đầu Thiên Yêu chiếm giữ ba lối ra, cách nhau hơn một trăm dặm. Muốn tụ tập, tự nhiên cần một ít thời gian.

Nói cách khác, muốn chạy thoát, tốt nhất là thừa dịp những Thiên Yêu này chưa thu hẹp vòng vây.

Đợi khi chúng bắt đầu thu tay, bọn họ muốn chạy trốn, sẽ khó khăn thêm rất nhiều.

Nhậm Thương Khung bẻ nhánh cây trong tay, thuận tay ném đi, hung hăng nói:

- Chỉ có thể làm như vậy.

- Như thế nào?

Bắc Cung Dao hỏi nhanh.

- Bắc Cung tiểu thư, hôm nay chỉ có thể mạo hiểm đánh cược một lần. Ta có một cách, để Bắc Cung tiểu thư tham khảo một chút.

- Nhậm huynh mời nói.

- Chúng ta chủ động xuất kích. Ta đi khiêu chiến Thiên Yêu này. Bắc Cung tiểu thư lược trận cho ta. Thừa dịp ta cùng với Thiên Yêu kia giao chiến, ngươi đem Tùng Vân Tán vung ra. Nhớ kỹ, càng nhiều càng tốt.

- Càng nhiều càng tốt?

Bắc Cung Dao có chút buồn bực.

- Đúng, có thể đem Thiên Yêu cùng ta vây vào độc khí là tốt nhất.

- Hả?

Bắc Cung Dao ngây người một lúc, liền lĩnh hội được ý tứ của Nhậm Thương Khung:

- Để Thiên Yêu cùng Nhậm huynh trúng độc, rồi ta lại mang theo Nhậm huynh phá vòng vây?

- Nói phá vòng vây, thân pháp của Bắc Cung tiểu thư nhất định cao hơn ta, đúng không?

Bắc Cung Dao im lặng, lại hỏi:

- Nhậm huynh không sợ ta vứt bỏ ngươi hay sao, sau khi ta rời khỏi đây, nhất định sẽ đoạt chức quán quân của huynh.

Nhậm Thương Khung cười ha ha, nếu đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra đề nghị này. Cho dù muốn làm, thì hắn sẽ là người phá vây.

Mà Bắc Cung Dao, là ngoại lệ duy nhất.

Bởi vì, trận chiến cuối cùng ở kiếp trước, tâm tính của Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung đã lĩnh giáo qua. Dưới tình hình như vậy, Bắc Cung Dao còn không bỏ thành chạy trốn, thì ở tình huống này, hắn sao lại không tin Bắc Cung Dao?

- Bắc Cung tiểu thư, Nhậm Thương Khung ta nếu không biết nhìn người, lúc trước cũng sẽ không giúp Bắc Cung tiểu thư thức tỉnh đại đạo hạt giống.

Bắc Cung Dao nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:

- Hoặc là ta với Nhậm huynh cùng thoát, hoặc là cùng Nhậm huynh chết ở nơi này. Tuyệt không có khả năng thứ ba.

Lời này không giống như lời thề son sắt, nhưng mà làm cho người ta cảm giác rất an toàn

- Tốt! Thiên Yêu! Con mẹ nó, hôm nay chúng ta sẽ sáng tạo ra một kỳ tích! Dù là Thiên Yêu ở phía trước, ta cũng muốn đạp lên thi thể nó mà vượt qua!

Hai người giờ phút này rất ăn ý, biết rõ đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn hắn.

Thiên Yêu, xác thực rất bất phàm. Cho dù Nhậm Thương Khung phong bế hô hấp, nhưng ở trong khu vực trăm trượng, nhất định sẽ không thoát khỏi cảm ứng của nó.

Nhậm Thương Khung vừa hét một tiếng, nó liền cảm ứng được ngay.

Toàn thân lướt nhanh, hướng chỗ Nhậm Thương Khung phi tới.

Thiên yêu rất tự đại, cửa ra mặc dù phong tỏa, nhưng nó chỉ mang vài tâm phúc trấn giữ mà thôi.

Nhậm Thương Khung sắc mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói:

- Nó đã đến.

Nói xong thân hình nhảy ra, không lùi mà tiến tới, cười ha ha:

- Nghiệt súc, đến đây đi, gia gia ở đây.

Linh trí của Yêu linh tuy không cách nào cùng với nhân loại so sánh, nhưng có thể tu luyện tới cấp bậc Thiên Yêu, Linh trí tuyệt đối không thấp hơn nhân loại.

Thiên yêu được lục quang bao phủ, bất trụ biến hóa, trong chốc lát từ thân người biến hóa thành yêu linh, trong lúc biến thân đó, đã đến phạm vi mười trượng trước mặt Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung đứng nghiêm, siết chặt trường kiếm trong tay. Thúc dục khí thế toàn thân, gắt gao nhìn thẳng Thiên Yêu này. Hắn hiện tại, chống lại chính là Thiên yêu.

Bởi vậy, hắn không có ưu thế nào cả.

May mắn duy nhất chính là, đại đạo hạt giống của hắn rất nhạy cảm, ở thời khắc nguy cơ này, cũng không có hành quân lặng lẽ, mà càng thêm sinh động. Phảng phất có thể cảm ứng rõ ràng bốn phương tám hướng.

Đầu Thiên Yêu kia, dĩ nhiên là một con rết trăm chân.

Thiên Yêu Ngô Công!

Giương nanh múa vuốt, xúc tu không ngừng vung vẩy, lục khí phun bay, nhỏ ra chất lỏng đáng sợ. Trong lòng Nhậm Thương Khung cũng run lên.

Bất quá lúc này, hắn đã không có đường lui.

Việc hắn cần làm, chính là cùng Thiên yêu quần nhau mấy hiệp, cho dù là một hiệp cũng được.

Trước khi Tùng Vân Tán phát huy tác dụng, nhất định phải quấn lấy Thiên yêu khốn nạn này.

Ngừng thở, Nhậm Thương Khung trường kiếm run lên, quát:

- Yêu nghiệt, xem kiếm!

Thân thể lăng không bay lên, trường kiếm trong tay bắn ra ba mươi sáu đạo kiếm quang, hội tụ thành một làn sóng công kích, cuốn tới Thiên Yêu Ngô Công kia.

Quái vật kia cười quái dị, rõ ràng không lùi, mấy chân trước chụm lại đánh về phía trước.

Mấy chân trước của nó cùng kiếm quang chạm nhau.

Chỉ nghe được một hồi tiếng va chạm trầm thấp.

Phốc!

Tất cả kiếm quang, biến mất sạch sẽ.

Thiên Yêu này cất tiếng cười quái dị, tốc độ nhanh hơn, bỗng nhiên trong lúc đó, tất cả lông lá của nó giống như gai sắt, toàn bộ từ trong cơ thể duỗi ra, hướng Nhậm Thương Khung đánh tới.

Nhậm Thương Khung biết không thể ngạnh kháng, thân thể liên tiếp lui về phía sau, tay áo vung lên, hai lọ Tùng Vân Tán đã nằm trong tay hắn.

Chỉ cần quái vật kia tới gần, hắn sẽ dùng chân khí bắn qua.

Chỉ cần Thiên yêu chủ quan lần nữa, dùng miệng hấp thu hết, như vậy hai bình Tùng Vân Tán này, đủ khiến nó ngất xỉu vài ngày.

Phải biết rằng, kiếp trước Tống gia đối phó Nhậm thị gia tộc, lão thái thái trúng phải Tùng Vân Tán, cho dù bà là Thiên Nhân cảnh cường giả, cũng tay chân vô lực tại chỗ.

Thiên yêu tuy lợi hại, nhưng vẫn còn kém xa lão thái thái.

Huống chi, Nhậm Thương Khung còn dùng tới hai bình!

Hai mươi bước, mười chín bước, mười tám bước....

Mười lăm bước....

Mười bước!

Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng, trường kiếm lại run lên lần nữa, Tùng Vân Tán nương theo mà ra, vô sắc vô vị, theo kiếm khí hình thành từng đạo khí lưu, kích phát mà đi.

- Cạc cạc!

Tất cả xúc tua của Thiên Yêu này đều mở ra, một trăm đạo cương khí của nó bắn ra, lập tức đánh tan những đạo cương khí của Nhậm Thương Khung.

Xu thế đâm tới của những xúc tua cực nhanh, nếu không phải Nhậm Thương Khung vừa đánh ra một kiếm, sau đó thân thể liền lui về phía sau mà nói, chỉ sợ sẽ bị một trăm đạo cương châm này đánh thủng ngực.

Dù vậy, bị dư kình của một trăm đạo cương châm này đánh tới, cũng làm cho hắn không chịu nổi, ngực tức khó thở, chân khí nhộn nhạo vô cùng.

Lợi hại!

Nhậm Thương Khung ấn chặt ngực, thở ra như trâu. Tốc độ của Thiên Yêu càng lúc càng nhanh.

Ngay lúc này, phanh…phanh…phanh…phanh…!

Liên tục bốn tiếng nổ vang lên.

Bốn lọ đựng đầy Tùng Vân Tán toàn bộ nổ tung giữa chiến trận của Thiên Yêu cùng Nhậm Thương Khung.

Mà giờ khắc này, Thiên Yêu đang điên cuồng công kích, nó tuy phát hiện nhưng không chậm lại. Dược lực của Tùng Vân Tán, dưới chân khí quán chú của Bắc Cung Dao, toàn bộ bạo liệt, hình thành khí lưu, bị Thiên Yêu này nuốt vào toàn bộ.

Nhậm Thương Khung vội vàng ngừng thở, nhưng số lượng Tùng Vân Tán nhiều như thế, có ngừng hô hấp cũng uổng công.

Dược lực của Tùng Vân Tán bá đạo vô cùng. Nhất là với số lượng nhiều như vậy, lại bạo phát một lần, càng cực kỳ đáng sợ. Cho dù chỉ là một ít dư âm, cũng làm cho hắn trúng độc hôn mê.

Thiên Yêu giật mình phát giác, đồng tử bỗng nhiên kịch liệt co rút lại. Tổng cộng sáu bình Tùng Vân Tán. Nó một mình hứng trọn bốn bình.

Thân thể không còn bất kỳ khí lực nào, giống như một tòa núi nhỏ ầm ầm đổ xuống, làm cho cát bụi bay mù mịt.

Trường kiếm của Nhậm Thương Khung vung lên, đem thủ cấp của Thiên Yêu chém xuống, nhanh chóng lấy ra một quả yêu đan màu xanh lá, giơ lên cao quát:

- Người nào ngăn ta…chết!

Biến cố lần này làm cho đám tâm phúc của Thiên yêu trợn mắt há mồm. Chúng đều ở cách chiến trường ngoài trăm trượng, căn bản không biết biến cố bên này.

Càng không biết thủ lãnh bọn chúng vì sao ngã xuống, bị người trực tiếp tiêu diệt? Yêu đan bị đoạt đi?

Mắt thấy nhân loại tu sĩ kia giống như thiên thần, đám thủ hạ Thiên Yêu hồn phi phách tán, nhao nhao chạy trốn.

Nhậm Thương Khung lắc lư thân hình, toàn thân bắt đầu có dấu hiệu trúng độc, vẻ mặt cười khổ:

- Bắc Cung tiểu thư...

Bắc Cung Dao người nhẹ như yến, nhanh chóng cõng Nhậm Thương Khung lên, hai chân chạy nhanh như bay.

Lúc này bộ hạ của Thiên Yêu mới giật mình tỉnh ngộ, biết rõ bị lừa, nên vội vàng tập hợp lại để đuổi bắt, nhưng Bắc Cung Dao đã chiếm tiên cơ, cho dù thân vác một người, nhưng muốn đuổi kịp nàng, đó là si tâm vọng tưởng.

Thân hình Bắc Cung Dao ở trong bụi cây xuyên qua như yến, chỉ trong chốc lát đã biến mất hoàn toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi