BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Nhậm Thương Khung đọc nhiều lần, đem nội dung khảo hạch này nắm kỹ. Những nội dung khảo hạch này, cũng không có chút mới lạ. Nhưng rõ ràng có thể thấy được, Thiên Các xét duyệt đệ tử chính thức là rất nghiêm khắc.

Từ nội dung khảo hạch có thể tổng kết ra một ít nhân tố mấu chốt: tiềm lực, độ cảm giác Linh dược, năng lực Liệp Yêu, năng lực đối chiến, lực tương tác với Linh Thú.

Làm cho Nhậm Thương Khung thất vọng nhất chính là, phương diện công pháp, ở bên trong khảo hạch, Thiên Các không nói tới một chữ.

Nói cách khác, không chính thức thông qua Nguyệt Hoa Điện xét duyệt, Thiên Các không có ý định trao tặng công pháp cho đệ tử chính thức.

Cái này có nghĩa là, Thiên Các quản chế công pháp, phi thường nghiêm khắc.

Mà công pháp, cũng là thứ mà đệ tử đến từ bên ngoài khuyết thiếu nhất.

Đệ tử đến từ bên ngoài, dù bọn hắn phần lớn đều là quý tộc bản địa, nhưng dù sao cũng là đến từ địa phương nhỏ bé, công pháp mặc dù có gia tộc truyền thừa, nhưng cùng Thiên Các so sánh, chính là trên trời dưới đất.

Còn ba ngày thời gian, là phải đi căn cứ Đại Vương Ốc Sơn.

Ba ngày này, Nhậm Thương Khung làm từng bước, tiếp tục Luyện Khí. Không thể không nói, hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Các, xác thực ưu việt hơn ở Vân La Thành nhiều.

Ở chỗ này hấp thu linh lực, tụ khí Luyện Khí, so với ở Vân La Thành thì hơn ba thành.

Đương nhiên, Nhậm Thương Khung cũng không rõ ràng lắm. Tốc độ tu luyện của hắn đã hết sức kinh người. Này hết thảy, kỳ thật đều nhờ sự giúp đỡ của Đăng Thiên Môn linh dịch.

Đan điền của hắn hôm nay, độ dẻo dai cùng dung lượng, kỳ thật đã là tiêu chuẩn của tam chuyển Duyên Đan. Chỉ có điều, Nhậm Thương Khung không thăm dò qua đan điền người khác, không có đối chiếu so sánh, bởi vậy không biết là mình yêu nghiệt đến cỡ nào.

Cho nên, đối với Nhậm Thương Khung mà nói, trùng kích Thiên Nhân cảnh, chẳng qua là một quá trình nước chảy thành sông mà thôi.

Mà võ giả cửu trọng bình thường, trùng kích Thiên Nhân cảnh, xác xuất thành công mười không được một.

Mấy ngày nay ở Thiên Các, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác được, đan điền của mình mỗi lần vận công, số lần tuần hoàn tiểu chu thiên, càng ngày càng nhiều.

Nói một cách khác, đan điền hắn tồn trữ linh khí, đã tràn đầy.

Hiệu quả lâu dài, hậu tích bạc phát.

- Tổ Mẫu đại nhân đã từng nói. Trúc Cơ cửu trọng trùng kích Thiên Nhân cảnh, nếu như linh khí trong đan điền, có thể vận chuyển mười tám tiểu chu thiên, như vậy trùng kích Tiên Thiên, có bảy thành nắm chắt. Nếu có thể vận chuyển hai mươi bốn chu thiên, xác xuất thành công đạt tới chín thành! Còn thật sự thiên tài, một lần vận chuyển có thể đến ba mươi tiểu chu thiên, như vậy trùng kích Thiên Nhân cảnh, xác xuất thành công là trăm phần trăm!

Nhậm Thương Khung tâm bình khí hòa, không ngừng thúc dục linh khí trong đan điền, đây đã là tiểu chu thiên thứ chín, trước mắt mà nói, còn chưa thấy quá sức.

Lần thứ mười, nhẹ nhõm như trước, linh lực trong cơ thể vẫn dồi dào.

Mười một chuyển, mười hai chuyển...

Một hơi vọt tới mười tám chuyển, Nhậm Thương Khung rốt cục cảm giác được một tia trì trệ. Bất quá…

Hắn có thể tiếp tục!

Lần này, hắn cũng muốn thăm dò một chút, mình trước mắt có thể vận chuyển bao nhiêu tiểu chu thiên.

Mười chín lần, hai mươi lần...

Trán đã có mồ hôi, nhưng vận chuyển vững vàng như trước, còn không có xuất hiện tình huống kiệt lực.

Hai mươi mốt lần...

Đã qua hai mươi lần, độ khó rõ ràng tăng lên nhiều, giống như gặp phải vật cản, tiến vào cực hạn.

Hô!

Hai mươi mốt lần, hai mươi hai lần... vận chuyển thành công!

- Hô!

Nhậm Thương Khung thở ra một hơi, sắc mặt đỏ thẫm, chân khí không ngừng xông tới, giống như sóng biển trùng kích đê đập, vô luận công kích như thế nào, cũng không cách nào phá vỡ đê kia!

- Ai... Không được. Sau hai mươi vòng, độ khó thoáng cái tăng lên nhiều. Tiểu chu thiên thứ hai mươi ba, không vượt qua được…

Nhậm Thương Khung chậm rãi thu chân khí, cũng không có thất vọng. Trùng kích lần này, hắn chỉ là thăm dò. Có thể một hơi trùng kích hai mươi hai tiểu chu thiên, hắn đã hết sức hài lòng.

Phải biết rằng, trước khi hắn rời Vân La Thành, tối đa chỉ có thể vận hành mười ba tiểu chu thiên.

Ngắn ngủn vài ngày lại tăng mạnh như vậy. Tuy có Đăng Thiên Môn linh dịch hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng một phần cũng do điều kiện ưu việt ở Thiên Các.

- Thành tích như vậy, có lẽ so với các tinh anh đệ tử của Thiên Các, còn chưa bằng. Bất quá, tu luyện võ đạo, không phải một sớm một chiều. Bọn hắn tự xưng là thiên chi kiêu tử, huyết thống cao quý, lại không biết đạo lý “Phú không quá ba đời”. Tự xưng là cao quý, tất sinh kiêu căng ngạo mạn, võ đạo tu hành, nếu không thể bảo vệ bản tâm, tùy ý để kiêu ngạo tự mãn lan tràn, sớm muộn gì cũng lười biếng, đi ngược dòng, không tiến tắc thối! Cho dù lúc này không bằng bọn hắn, nhưng nửa năm hay một năm sau thì ai biết được?

Nhậm Thương Khung dung hợp trí nhớ hai đời, cũng có ưu thế bản thân. Ít nhất, so tâm tính, cho dù là thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Các, cũng không có khả năng bằng hắn.

Dù sao, lực lượng sinh tử luân hồi, không phải người thường có thể hiểu được, cũng không có được!

Ba ngày sau, tất cả ngoại môn đệ tử, bị trục xuất khỏi Thiên Các, trở lại Đông đô Đại Hoang.

Lực ước thúc đệ tử của Thiên Các cực kỳ nghiêm khắc, đệ tử chính thức, không có phê chuẩn, tuyệt đối không thể rời khỏi Thiên Các tổng bộ. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung không lo lắng nhóm người Tôn Bằng sẽ đi đối phó Nhậm Tinh Hà.

Mà Nhậm Thanh Vân, thì ở lại Đông Hoang đại đô, tiếp tục tu luyện, một năm sau xem có cơ hội hay không.

...

Đại Vương Ốc Sơn, kéo vạn dặm, là căn cứ do Nghênh Tân Các bồi dưỡng, là nơi khảo hạch tân đệ tử. Trải qua vài vạn năm tích lũy, mở ra vô số động phủ phúc địa.

Những động phủ này, đều là cỡ nhỏ. Nhưng mỗi một cái động phủ phúc địa, đều có một linh mạch, chỉ có điều linh mạch lớn nhỏ, mạnh yếu khác nhau mà thôi.

Một quảng trường ở Đại Vương Ốc Sơn, tất cả đệ tử chính thức, đều đã vào vị trí của mình. Dựa theo một trăm lẻ tám phân đà, phân chia một trăm lẻ tám khu vực. Vị trí của mình, vừa xem là hiểu ngay.

Nhậm Thương Khung đi vào vị trí thuộc về Vân La Thành, Bắc Cung Dao cùng Tống Lam đều đã đến.

- Bắc Cung sư muội, ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút. Thiên Các tổ chức, thế lực tụ tập. Chúng ta là những tân đệ tử, không chỗ nương tựa, hiện tại muốn tìm một thế lực đầu nhập vào, cũng không cửa không đường. Bởi vậy bản thân chúng ta phải đoàn kết lại. Ngươi xem, đây là danh sách Địa Chu phân đà của chúng ta, hiện tại đã có bảy tám người tỏ thái độ, nguyện ý gia nhập? Thành một cái Hỗ Trợ Minh, giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi thật không có hứng thú hay sao?

- Xin lỗi, ta tạm thời không muốn gia nhập bất luận đoàn thể nào.

Bắc Cung Dao nho nhã cự tuyệt, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết.

Người du thuyết kia hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói tiếp cái gì, Bắc Cung Dao thản nhiên nói:

- Phùng sư huynh mời trở về đi, ý ta đã quyết.

Người này là Phùng sư huynh, cũng là người nổi bật ở Địa Chu phân đà, lực ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Tống Lam cười lạnh:

- Ta nói Phùng sư huynh này, chiêu bài Địa Chu phân đà, xem ra còn chưa đủ lớn nha. Bắc Cung tiểu thư không muốn nể tình rồi.

Phùng sư huynh tên là Phùng Cương, cười nói:

- Tống tiểu thư mới tới Thiên Các, liền biết thời thế, đã gia nhập Hỗ Trợ Minh chúng ta, vị trí Phó minh chủ này, không thiếu phần của muội.

Phùng Cương này ngược lại có chút nhãn lực, biết Tống Lam bợ đỡ được Thiên Kiêu Minh, liền vội cùng Tống Lam kéo lên quan hệ, gián tiếp tìm chỗ dựa cho mình.

Danh hiệu phó minh chủ, bên trong cũng có mấy người, chỗ tốt khẳng định cũng có.

Phùng Cương còn muốn khuyên Bắc Cung Dao nữa, bả vai bị người vỗ một cái.

- Xin nhường một chút, vị trí này hình như là của ta.

Nhậm Thương Khung thấy Phùng Cương kết bè kết cánh, cùng Tống Lam thân nhau, lòng sinh ra coi thường, tất nhiên là không muốn hắn ở chỗ này ồn ào.

Phùng Cương sững sờ, thấy phía sau là Nhậm Thương Khung, trên mặt hiện lên một tia tức giận, bất quá lập tức cười lạnh nói:

- Nguyên lai là Nhậm nhị công tử! Mấy ngày nay, đại danh của ngươi như sấm bên tai ah.

Nhậm Thương Khung sao không hiểu Phùng Cương đang nói móc? Chỉ là hắn không thèm để ý, vẫy vẫy tay:

- Không có việc gì, Phùng huynh trở về đi. Ở đây không gian nhỏ hẹp, đứng nhiều người như vậy, ta thấy rất nóng.

Phùng Cương tự cho mình là đệ nhất thiên tài của Địa Chu phân đà, đối với Vân La Thành nhỏ bé, cũng không thèmđể vào mắt.

Nếu như không phải nhìn trúng ưu thế của Tống Lam, cùng với dung mạo khí chất của Bắc Cung Dao, hắn sẽ không thèm liếc mắt tới. Ai nấy đều thấy được, Bắc Cung Dao đoan trang bậc này, tất sẽ trở thành nhân vật đứng đầu Nguyệt Hoa Điện.

Nếu như có thể sớm lôi kéo, tuyệt đối là đầu cơ kiếm lợi!

Như vậy người tự cho mình là cao cao tại thượng, đụng phải Nhậm Thương Khung, trong lòng nhất thời khó chịu. Khó chịu thì khó chịu, cũng không dám ở trường hợp này nháo sự.

Nói sau, sự tích Nhậm Thương Khung đánh tàn bạo Tôn Bằng, truyền vô cùng kì diệu, Phùng Cương muốn niết quả hồng mềm, cũng phải dám xuống tay mới được.

Trên thực tế, cái gọi là Hỗ Trợ Minh của bọn hắn, ngay từ đầu không cân nhắc qua Nhậm Thương Khung. Ở trong mắt hắn, đắc tội Thiên Kiêu Minh, thời gian Nhậm Thương Khung ở Thiên các, nhất định sẽ không quá dài.

Bởi vậy, hắn sớm đã đem Nhậm Thương Khung đánh vào sổ đen.

Hừ lạnh một tiếng, Phùng Cương mặt đen lên, thản nhiên nói:

- Đều nói Nhậm nhị công tử rất khó hầu hạ, hôm nay vừa thấy, quả là như thế. Ta nếu là ngươi, đắc tội với Thiên Kiêu Minh, hiện tại sẽ cuốn gói về nhà. Để tránh đến lúc đó nơi táng thân cũng không có.

Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên:

- Được rồi, ngươi so với ta mạnh hơn, ngươi đến lúc đó nhất định có nơi táng thân. Bất quá ta sẽ không tới mộ ngươi mà thương tiếc đâu.

Phùng Cương vẻ mặt tái nhợt, hậm hực mà đi:

- Hừ, nhanh mồm nhanh miệng, hãy đợi đấy!

Thấy Phùng Cương rời đi, trong lòng Nhậm Thương Khung hiện lên một tia tức giận.

Hắn và Phùng Cương, vốn không quen biết, nhưng Phùng Cương này vừa thấy, liền đầy mùi thuốc súng, đối với hắn địch ý mười phần. Truy cứu nguyên nhân, còn không bởi vì hắn đắc tội Thiên Kiêu Minh sao?

Trong mắt người khác, Nhậm Thương Khung là con sâu cái kiến, mà Thiên Kiêu Minh là quái vật khổng lồ. Thực lực cách xa, làm cho đám người bọn chúng điều hướng về bên kia!

Một cổ nghiệp hỏa từ ngực Nhậm Thương Khung xông lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi