BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Có dã tâm này, lại có động lực, Minh Hoa Đà sẽ để ý nổi bật quá thịnh sao? Ở Bách Thảo Đường, không sợ hắn khoe khoang, chỉ sợ hắn không có thực lực, không có cơ hội khoe khoang!

Chỉ cần hắn làm ra thành tích tốt, người ban đầu nghi ngờ hắn, lánh xa hắn, đều phải xem sắc mặt hắn mà làm việc, phủ phục dưới lòng bàn chân của hắn!

- Mặc kệ, Thương Khung lão đệ. Lúc này đây, ta muốn mượn lực của ngươi, thừa cơ bay cao, nhất phi trùng thiên. Khi địa vị của ta ổn định, ở Bách Thảo Đường, sẽ không ai có thể trói buộc ngươi! Mà lần này, ngươi được chia một nửa điểm cống hiến, sau đó làm một ít nhiệm vụ, tranh thủ đạt tới tiêu chuẩn Trưởng lão.

Minh Hoa Đà đương nhiên cũng hi vọng Nhậm Thương Khung sớm gia nhập hàng ngũ Trưởng lão một chút. Như thế, hai người đều là Trưởng lão, cùng nhau liên thủ, quyền lên tiếng trong Trưởng lão hội sẽ nhiều hơn.

- Ha ha, lão đệ, thành tích lần này, chỉ mình ta nổi bật, ngươi bỏ qua cho a?

Minh Hoa Đà cảm thấy có chút hổ thẹn.

- Hoa Đà lão ca, nếu ta để ý chuyện ấy, vậy sẽ không đáp ứng làm trợ thủ của ngươi. Trên thực tế, ta cũng hi vọng địa vị của ngươi tăng lên. Nói như vậy, chúng ta ở Bách Thảo Đường, quyền nói chuyện mới có thể nhiều được.

Quan hệ giữa Nhậm Thương Khung cùng Minh Hoa Đà, đã không cần quanh co lòng vòng.

Minh Hoa Đà gật gật đầu:

- Đúng, từ thái độ của Vương Dương, ngươi cũng có thể thấy được, Bách Thảo Đường kỳ thật cũng là một địa phương nói tư cách, tự cao tự đại... Tuổi ta so với những Trưởng lão kia nhỏ hơn một chút, cho nên bọn hắn lo lắng, tương lai ta sẽ vượt qua bọn hắn. Cho nên, bọn hắn luôn chèn ép ta. Ngươi trẻ tuổi như vậy, bọn hắn khẳng định càng thêm đề phòng. Bất quá, ngươi có chỗ tốt, chính là tuổi quá trẻ. Có ít người biết ngươi sẽ không sống ở Bách Thảo Đường, ngược lại sẽ không cố ý gây trở ngại cho ngươi.

Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Không gây trở ngại cho ta, đó tự nhiên là tốt nhất. Nếu bọn hắn dám gây trở ngại, vậy thì số bọn hắn không tốt rồi.

Minh Hoa Đà rùng mình, nếu như là người trẻ tuổi khác nói như vậy, Minh Hoa Đà nhất định sẽ thấy đối phương nói năng tuỳ tiện, cũng khinh thường hắn.

Nhưng mà, lời này từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra, lại là chuyện khác. Nhậm Thương Khung... hắn trời sinh giống như có một khí chất làm cho người phục tùng, làm cho người ta không bao giờ nghi ngờ hắn nói.

Trong nội tâm Minh Hoa Đà kỳ thật cũng rõ ràng, đợi một thời gian, mình khẳng định cũng thành thủ hạ của hắn.

Chỉ là, hắn bây giờ là Trưởng lão, không thể đánh mất thể diện, tuyên bố thần phục trước một cấp dưới. Trưởng lão dù sao cũng là Trưởng lão, cũng có một ít mặt mũi của mình.

Hai người đem mười hạt cao linh lục phẩm trồng xong, tổng cộng chỉ mất nửa ngày. Mà Đan sư có trình độ ngang nhau, ít nhất phải tốn hai ba ngày xử lý.

Giờ phút này, nếu hai người đi ra ngoài mà nói, nhất định sẽ bị mọi người chú ý. Lập tức giả bộ ở trong linh trận cho tới ngày thứ ba.

Căn cứ phỏng đoán của Nhậm Thương Khung. Cao linh lục phẩm ước chừng ngày thứ mười mơi có thể động thổ đâm chồi. Muốn phát triển thành cây non, ước chừng cần hơn hai mươi ngày đến một tháng.

Nói cách khác, thời gian của hắn, ước chừng giảm bớt hai ba lần so với những người dự thi khác.

Khâu thứ nhất cùng khâu thứ hai, đều cần chu kỳ hai tháng.

Mà khâu thứ ba, theo như quy tắc, sẽ tiến hành ở ngày đầu tiên của tháng thứ hai.

Hạng mục thi đấu của khâu thứ ba, rất là đơn giản... luyện chế Trúc Cơ Đan. Cái đó và đào tạo linh dược bất đồng, không cần thời gian quá dài.

Bởi vì quy tắc đại hội, toàn bộ người dự thi không được rời khỏi sân thi đấu. Nhậm Thương Khung làm trợ thủ, tự nhiên không có đặc quyền rời khỏi.

Mỗi ngày phải ở trong Linh Địa, chiếu cố Thanh Linh Trúc cùng mười hạt giống cao linh lục phẩm linh dược.

Có rãnh rỗi, thì khoanh chân đả tọa, tiến vào trạng thái minh tưởng, lĩnh ngộ kiếm ý của Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm.

Thanh Linh Trúc được Thương Khung chăm sóc tỉ mỉ, trong một tháng thời gian, điên cuồng phát triển, ngắn ngủn một tháng đã dài ra tám đoạn.

Điều này làm cho Minh Hoa Đà cười không ngậm miệng được. Tám đoạn a! Thành tích này đi ra, ít nhất có thể ở trước năm, thậm chí tiến vào Top 3!

Mà giờ khắc này, thời gian chỉ mới một tháng mà thôi. Còn một tháng nữa, theo xu thế này mà nói, mười hai đốt là không thành vấn đề.

Mà mười hạt cao linh lục phẩm linh dược kia, cũng không cam lòng yếu thế, ở ngày thứ mười ra chồi. Qua hai mươi ngày sau, liền phát triển thành hình thái cây non. Chỉ mới một tháng, đã tản mát ra sinh cơ mạnh mẽ, linh lực sung túc, cực kỳ chói mắt.

Mang theo vẻ mừng như điên này, Minh Hoa Đà nghênh đón khâu thứ ba!

Trận đấu của khâu thứ ba, cũng được tiến hành ở trường thi đấu. Giữa sân thi đấu, có ba mươi sáu tiểu linh trận, độc lập hoàn toàn, với nhau không ảnh hưởng.

Luyện chế Trúc Cơ Đan, đa số tài liệu đều là chủ tài. Luyện chế đan dược, chú ý nhất chính là cân bằng. Cũng không phải nói cấp bậc Linh dược càng cao, nhất định sẽ luyện chế ra Đan dược tốt nhất.

Nếu chủ tài tốt, tài liệu phụ tá như rác rưởi, Đan dược luyện chế ra chỉ có thể là phế đan. Bởi vì Linh dược không cùng đẳng cấp, độ linh lực bất đồng, lẫn nhau khó dung hợp.

Kiểm tra đánh giá Đan dược, một là độ dung hợp, hai là độ tinh khiết.

Hai cái này, quyết định phẩm chất của Đan dược.

Một viên Đan dược thành phẩm, nếu hai chỉ tiêu này không tốt, đó chính là phế đan. Cho dù tài liệu là Linh dược cao cấp nhất, cũng là phế đan!

Đương nhiên, ở Đan sư đại hội này, đối với tài liệu cũng có hạn chế. Nếu luyện chế Trúc Cơ Đan, như vậy tài liệu có thể dùng, cao nhất là trung linh lục phẩm trở xuống.

Nếu tài liệu cao hơn cấp bậc này, sẽ không thể thông qua xét duyệt.

Nhậm Thương Khung sớm đưa cho Minh Hoa Đà một cái hộc gỗ, để cho hắn chuẩn bị tài liệu, Minh Hoa Đà cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Tần Lão Tổ đứng ở trước đài, ánh mắt quét toàn trường một vòng, mở miệng nói:

- Chư vị, thời gian quả thật rất mau, một tháng nháy mắt đã qua. Tin tưởng khâu thứ nhất cùng cùng khâu thứ hai, trong lòng chư vị đều đã có tính toán. Theo như quy tắc đại hội, hôm nay là ngày mở ra khâu thứ ba. Xin mọi người đem tài liệu mà các ngươi chuẩn bị đặt ở trước đài, Lục Đại trọng tài chúng ta sẽ xét duyệt. Sau khi xét duyệt xong, sẽ quán nhập ấn ký của trọng tài. Như thế, sẽ không lo lắng sau khi các ngươi tiến vào Linh Địa, lại đổi tài liệu mới.

Khâu xét duyệt này, nhất định phải làm kỹ càng. Không để cho bất kỳ sai lầm nào xảy ra.

- Quy tắc trận đấu này, lão phu sẽ nhắc lại một lần. Luyện chế Trúc Cơ Đan, nếu đạt tới chín thành, như vậy được hai mươi điểm; nếu là chín thành hai, như vậy được bốn mươi điểm; nếu như chín thành ba, thì được sáu mươi điểm. Nói cách khác, chín thành là yêu cầu cơ bản nhất. Vượt qua chín thành, tăng lên một cấp, liền có hai mươi điểm. Nếu ai có thể luyện chế ra Đan dược hoàn mỹ, thì được hai trăm điểm... Ha ha!

Khâu này, điểm chênh lệch mỗi cấp rất lớn. Dù sao, một cấp bậc tương đương với hai mươi điểm, cùng phía trước chỉ có mười điểm, chênh lệch là gấp đôi.

Tần lão tổ lại nói:

- Mức điểm thưởng của khâu này giống hai khâu trước. Quán quân, ba mươi điểm; á quân hai mươi; tam danh mười điểm.

Nói cách khác, ở khâu này, cao nhất có thể đạt tới hai trăm ba mươi điểm.

Đương nhiên, đây chỉ là trên lý luận, dù sao, Đan dược hoàn mỹ... những người dự thi ở đây không thể nào luyện chế ra.

- Chư vị, thời gian luyện chế là một ngày một đêm. Nói cách khác, sáng ngày mai, Đan dược mà các ngươi luyện chế phải dùng bảo nang cất giữ, sau đó trình lên. Thành tích bài danh, tạm thời chúng ta không thống kê, cũng không công bố, phải đợi khi có kết quả của hai khâu trước, mới có thể công bố. Để tránh rối loạn trật tự.

- Một ngày này, các ngươi có thể luyện thử nhiều lần, điểm này không hạn chế. Cuối cùng, các ngươi chỉ cần lấy ra một viên mà các ngươi hài lòng nhất nộp lên.

Quy tắc của cuộc thi đấu này là rất hợp lý. Có thể cho Đan sư nhiều cơ hội. Kể từ đó, cho dù lần một, lần hai có sai lầm, cũng không sao cả. Chỉ cần có một lần phát huy tốt nhất là được.

Tài liệu mà Minh Hoa Đà chuẩn bị, cũng chỉ là tài liệu bình thường, không có bao nhiêu kinh diễm. Luyện chế Trúc Cơ Đan, là dựa vào thủ pháp, đan hỏa cùng với đan đỉnh.

Thủ pháp cùng hỏa hầu, những Trưởng lão như hắn, đều không tồn tại vấn đề lớn gì. Dưới tình huống như vậy, một đan đỉnh tốt, sẽ mang tính quyết định.

Bất quá, đan đỉnh là tài sản cá nhân, tự nhiên không thể lấy ra xét duyệt.

Tần lão tổ mang theo năm trọng tài khác, xét duyệt một vòng. Đi đến chỗ Minh Hoa Đà, đã là cuối cùng của đội ngũ.

Dù sao, Bách Thảo Đường luôn đội sổ trong Đan sư đại hội, mà Minh Hoa Đà lại là tân trưởng lão của Bách Thảo Đường. Hai cái này cộng lại, làm cho Minh Hoa Đà trở thành Đan sư cuối cùng bị xét duyệt.

Sau khi Lục Đại trọng tài xem xong tài liệu, không có phát biểu ý kiến gì, thì quán nhập ấn ký, sau đó trở về vị trí của mình.

Tần Xuyên lão tổ hướng Minh Hoa Đà cười hỏi:

- Hoa Đà, lần này phát huy như thế nào?

- Lão Tổ, ngài yên tâm, thuộc hạ sẽ không để cho ngài thất vọng.

Minh Hoa Đà bây giờ còn chưa muốn vạch trần đáp án.

- Ồ?

Tần lão tổ có chút ý cười, hắn cũng có chút lưu ý đến Minh Hoa Đà, thấy tên này gần như rất hưng phấn, không khỏi tò mò hỏi:

- Hai khâu đầu tiên, thành tích không tệ hả?

- Hắc hắc, cho phép thuộc hạ giữ bí mật. Khi công bố, thuộc hạ có lẽ sẽ cho Lão Tổ một chút kinh hỉ.

Minh Hoa Đà cười nói.

Tần lão tổ cười nhạt gật đầu, lấy thân phận của hắn, tự nhiên không nên lưu lại quá lâu.

- Tốt, có tin tưởng là tốt rồi.

Ánh mắt Tần lão tổ lại dời về phía mấy vị Đan sư khác của Bách Thảo Đường, khuyến khích nói:

- Lão tổ ta hi vọng chư vị đều có thể phát huy tốt. Mặt mũi của Bách Thảo Đường, đang đặt vào tay chư vị.

Chờ Tần Xuyên lão tổ đi rồi, Vương Dương nhịn không được châm chọc:

- Hoa Đà lão đệ, ngươi nịnh nọt cũng không cần rõ ràng như vậy? Còn kinh hỉ nữa chứ, ta xem ngươi đừng cho mọi người kinh ngạc sẽ tốt hơn. Đến lúc đó đừng bởi vì ngươi, mà kéo chân mọi người...

Minh Hoa Đà không đợi Vương Dương nói hết lời, khó chịu nói:

- Vương Dương, ai mạnh ai yếu, qua tháng sau sẽ biết. Ta khuyên ngươi nên sớm chuẩn bị năm vạn linh thạch tốt một chút, miễn cho ta đến lúc đó thúc giục ngươi.

- Phi, phế ngôn.

Vương Dương dù gì cũng là thâm niên trưởng lão, chút cân lượng của Minh Hoa Đà, hắn hoàn toàn không để trong lòng.

- Đều câm miệng cho lão phu, có tâm tư đấu khẩu với nhau, còn không bằng chuyên tâm đi luyện chế Trúc Cơ Đan.

Dương Công trưởng lão đã lên tiếng, Minh Hoa Đà cùng Vương Dương cũng không dám nói thêm cái gì.

Đều tự mang theo trợ thủ, hướng linh trận của mình đi đến.

Linh trận này rất rộng, khu vực của mỗi một Đan sư, đều rộng ba trượng vuông (9*9= 81 mét vuông). Diện tích như vậy, là tương đương với một mật thất để luyện đan.

Dùng linh trận ngăn cách, lẫn nhau không can thiệp vào chuyện của nhau được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi