BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Đã hơn một năm, Nhâm thị phát triển rất thuận lợi, các phương diện đều phát triển không ngừng, sản nghiệp gia tộc càng lúc càng lớn.

Ngay cả lão nhị Nhậm Đông Sơn trước kia vốn hai lòng, hiện giờ cũng vùi đầu vào đại kế kiến thiết của gia tộc, hăng hái vô cùng.

Lão thái thái làm trung tâm, những người khác đều thân mật đoàn kết. Cả Nhâm thị gia tộc lộ ra hòa khí, từng bước một hướng tới đỉnh phong.

Kể từ khi Nhậm Thanh Vân trở lại Vân La thành, đã mang đến cho lão thái thái sự rung động rất lớn, làm cho lão thái thái đến nay cũng không bình tĩnh lại được.

Nghe Nhậm Thanh Vân tự thuật xong, lão thái thái như muốn ngất đi vì sung sướng, lúc này mới phân phó Nhậm Thanh Vân:

- Thanh Vân, việc này, cho dù là cha ngươi, cũng không được tiết lộ. Sự việc trọng đại, liên quan đến vinh nhục tồn vong của gia tộc, ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật.

Nhậm Thanh Vân suy nghĩ, cảm thấy Tổ mẫu đại nhân nói rất có đạo lý. Việc này là đại sự cơ mật, một khi tiết lộ ra, độ ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.

Thiên Các tổ chức nghiêm lệnh qua, trừ kết quả sát hạch của mình ra, thì không được tiết lộ nội dung sát hạch của Thiên Các, nếu không, tru di cửu tộc! ( DG: Vớ vẩn…Nội dung sát hạch Thiên Các mấy ngàn người đọc đều biết…ko lẽ tru di cửu tộc hết, đúng không các đọc giả, nếu đúng thì Thank nha hihi)

Bất quá, mấy ngày gần đây, lão thái thái không ngừng ảo tưởng tương lai gia tộc, bởi vì, gần đây thế cục vi diệu, làm lão thái thái ngửi được một tia bất an.

Cho nên, mấy ngày này, lão thái thái ra nghiêm lệnh cấm đệ tử trong gia tộc xuất ngoại, để tránh gây chuyện thị phi. Đại kế thiên di của gia tộc, không thể không chuẩn bị được.

Đã bảy ngày, Vân La thành tiến vào tình trạng phong tỏa.

Lý do: Phủ thành chủ bị mất cắp.

Lý do này ở trong mắt người bình thường, tất nhiên là đại sự, cảm thấy vật mà phủ thành chủ bị mất trộm là cực kì trọng yếu.

Nhưng mà, trong mắt lão thái thái thì khác, bà cảm thấy lý do này rất ấu trĩ. Bà đối với La Hiên thành chủ hiểu rất rõ, phủ thành chủ có thể bị trộm mới là lạ!

La Hiên này phong tỏa cửa thành, tất nhiên có âm mưu.

Lão thái thái nếu không bởi vì gia tộc chuẩn bị thiên di, nhất định sẽ âm thầm đi điều tra một phen. Nhưng mà hiện giờ, bà cũng hiểu được nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Không nên trêu chọc La Hiên này, không cần cho hắn cơ hội phát tác. Chỉ chờ Nhậm Thương Khung trở về, gia tộc lập tức thiên di.

Sản nghiệp ở Vân La thành toàn bộ bán thành tiền mặt, đi Đông Hoang đại đô phát triển.

Giờ phút này, Nhâm thị lão thái thái đang triệu kiến Nhậm Thanh Sương.

- Thanh Sương, việc ta sai con làm, đã làm xong hết chưa?

Lão thái thái đối với trưởng tôn nữ này, là thập phần từ ái.

- Thưa Tổ mẫu, con đã thống kê toàn bộ sản nghiệp của gia tộc. Cũng đã chỉnh đốn xong. Chỉ là Tổ mẫu, Nhâm thị chúng ta đang phát triển rất tốt, sao Tổ mẫu lại...

Nhậm Thanh Sương nhận được mệnh lệnh, là nàng phải thống kê toàn bộ sản nghiệp của gia tộc.

Thống kê chính là muốn bán. Nhậm Thanh Sương đối với vấn đề này rất không minh bạch. Sản nghiệp gia tộc đang phát triển không ngừng, sao lại bán đi?

- Ha ha.

Lão thái thái cười thần bí nói:

- Thanh Sương, con yên tâm đi, chuyện lão thân bảo con đi làm, đều có lý do, mà con không có tiết lộ cho người ngoài biết đó chứ?

- Không có, chỉ một mình con làm.

Nhậm Thanh Sương cũng biệt nặng nhẹ trong đó.

- Tốt lắm. Tin tưởng không quá lâu, thế cục sẽ sáng tỏ. Thanh Sương, con cùng Thương Khung, là hai tôn nhi mà ta tin tưởng nhất.

Nhậm Thanh Sương gật gật đầu, nàng thấy lão thái thái luôn mỉm cười, thì biết đây không phải là chuyện xấu. Chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được nói:

- Đúng rồi, Tổ mẫu, mấy ngày nay cửa thành bị phong bế, đối với sinh ý bên ngoài của gia tộc chúng ta, nhiều ít cũng có chút ảnh hưởng.

- La Hiên đây là phá hoại hình tượng thành chủ của hắn. Hắn làm như thế, càng ngày sẽ càng nhiều người không phục hắn.

Lão thái thái lại đổi đề tài:

- Chỉ là, lấy thủ đoạn của La Hiên, lần này chỉ sợ có âm mưu kinh thiên. Lão thân chỉ lo lắng, không biết hắn có thừa dịp này đến tìm Nhâm thị gia tộc ta gây phiền toái hay không?

Nhậm Thanh Sương cũng có lo lắng như vậy, gật đầu nói:

- Lấy thế cục vi diệu hiện giờ, La Hiên rất có thể sẽ làm như vậy. Dù sao, hơn một năm nay, sản nghiệp của Nhâm thị gia tộc liên tục tăng mạnh. Ở trong thập đại gia tộc, cũng khiến cho không ít người đỏ mắt. La Hiên luôn theo đuổi cân bằng, nên luôn cố tình áp chế Nhâm thị chúng ta, đây cũng không phải lần đầu!

Khi hai bà cháu đang nói chuyện, bỗng nhiên bên tai truyền tới thanh âm gõ mật thất.

Hai bà cháu liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt toát ra vẻ ngạc nhiên. Sao lại có người gõ thạch môn? Mật thất này ở trong Nhậm thị là địa phương trọng yếu nhất. Bốn phía gần như là một bước khó đi, ngay cả ruồi muỗi cũng khó mà bay qua được. Không ngờ lại có người vào đây gõ cửa?

Sắc mặt mỉm cười của Lão thái thái biến mất, bảo Nhậm Thanh Sương lui về phía sau sau. Người có thể lặng lẽ tới gần mật thất này mà bà không biết, ít nhất tu vi phải mạnh hơn bà.

Cả Vân La thành, chỉ sợ trừ La Hiên ra, thì không có người thứ hai!

- Ai!

Lão thái thái quát khẽ một tiếng.

- Tổ mẫu, tôn nhi Nhậm Thương Khung bái kiến.

Một thanh âm lấy lực lượng xuyên phá, từ bên ngoài truyền vào tai Lão thái thái.

- Cái gì? Thương khung?

Lão thái thái nhất thời cảm thấy khó thở.

Nhậm Thanh Sương thì kinh hỉ vô cùng.

Thạch môn bị một đạo lực lượng đẩy ra. Ngoài mật thất, Nhậm Thương Khung khuôn mặt hờ hững mỉm cười, đứng ở ngoài cửa đá, khom người nói:

- Tôn nhi Nhậm Thương Khung, bái kiến Tổ mẫu.

- Thật là ngươi!

Trong mắt Nhậm Thanh Sương bắn ra hào quang vui sướng:

- Thương Khung, ngươi cuối cùng cũng trở về? Không thông báo trước, có phải là cho Tổ mẫu cùng tỷ tỷ một kinh hỉ đúng không?

Nhậm Thanh Sương hiện giờ khuôn mặt đã khôi phục, trên khuôn mặt quang hoa như son, phong thái còn hơn năm ấy, có một phong phạm của thiên kim khuê nữ.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Tỷ, thế cục không rõ, tiểu đệ chỉ không muốn đả thảo kinh xà mà thôi.

Thân hình lập tức lóe lên, đi vào mật thất, sau đó đóng lại thạch môn. Đóng cửa xong, Nhậm Thương Khung liền hỏi:

- Tổ mẫu, La Hiên phong bế cửa thành, không biết là đang có âm mưu gì đây?

- Chúng ta đang bàn về chuyện này, cũng chưa biết La Hiên có âm mưu gì nữa.

Nhậm Thanh Sương thay mặt Tổ mẫu trả lời vấn đề này.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu, cũng không theo đuổi chuyện này, hiển nhiên đối với việc này, hắn không đặc biệt để ý.

Lão thái thái thay đổi vẻ bình tĩnh thường ngày, đánh giá Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới, hỏi:

- Thương khung, lần trước Thanh Vân mang tin tức kia trở về, đều là sự thật?

Mấy ngày này, lão thái thái có rất nhiều ảo tưởng tuyệt vời, nhưng thỉnh thoảng cũng lo lắng, lo lắng Nhậm Thanh Vân có nói quá sự thật hay không.

Ngay lúc này, thấy Nhậm Thương Khung trở về, cho nên bà khẩn cấp muốn hỏi rõ ràng chuyện này.

Phải do Nhậm Thương Khung trả lời một cách xác định, bà mới có thể hoàn toàn yên tâm. Nhậm Thương Khung thấy khuôn mặt Tổ mẫu lo lắng, mà Thanh Sương Đường tỷ thì có chút hoang mang, hiển nhiên ngay cả Thanh Sương Đường tỷ cũng không biết phát sinh chuyện gì. Không biết Nhậm Thanh Vân trở về mang đến tin tức gì.

Lập tức mỉm cười gật đầu:

- Tổ mẫu, Thanh Vân đường ca nói chuyện gì, đều là ta bảo huynh ấy nói. Huynh ấy mang theo hai người trở về, còn ở quý phủ không?

- Hai vị khách nhân kia? Bọn hắn luôn luôn ở trong phủ, rất ít giao tiếp với ai, chưa bao giờ hỏi đến sự vụ gia tộc, lại thâm sâu khó dò.

Nhậm Thanh Sương trả lời.

Nhậm Thương Khung lại nói:

- Ân, họ vốn là vậy. Đúng rồi, Tổ mẫu, việc gia tộc thiên di, đã chuẩn bị đến đâu rồi?

- Ha ha, Thương Khung, vì ngươi chưa trở về, nên lão thân còn có chút lo lắng. Cho nên, ta mới chia làm hai bước. Khi làm sẽ không dao động căn cơ, những đã chuẩn bị hoàn tất. Thanh Sương đã thống kế toàn bộ sản nghiệp gia tộc. Tùy thời có thể bán đi... Mà đại tộc chúng ta, mặc dù có mấy trăm người, nhưng cần thiên di, thì vẫn đủ phương tiện.

- Ân, phương diện tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi...

Nhậm Thương Khung nói:

- Cứ bán hết đi, có thể thu được bao nhiêu thì thu, cái đó không quan trọng.

Nhậm Thanh Sương một bụng nghi vấn, nhịn không được hỏi:

- Tổ mẫu, Thương Khung, gia tộc đang rất tốt, vì sao phải thiên di?

Nhâm thị lão thái thái cười ha ha nói:

- Thanh Sương, tới giờ phút này, ta cũng không dấu ngươi. Đệ đệ này của ngươi, ở Thiên Các sát hạch, lấy được Nguyệt Hoa Huân Chương cao nhất, hơn nữa phá lịch sử Thiên Các, trở thành Cung phụng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Bách Thảo Đường!

- Cung phụng?

Nhậm Thanh Sương đối với nội bộ Thiên Các không rõ lắm.

- Ha ha, Thương Khung, ngươi giải thích đi, Cung phụng này có bao nhiêu quyền lực.

Lão thái thái cười nói:

- Ta chỉ nghe nói, Phủ chủ của Đông Hoang đại đô, quyền lực cực lớn, còn phải sợ Cung phụng, muốn nịnh bợ cũng không có cửa.

Kỳ thật, lão thái thái đối với Cung phụng cũng không có khái niệm. Dù sao, Thiên Các đối với Vân La thành có khác biệt rất lớn.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Tóm lại, ở trong thế tục, không ai dám đắc tội với Cung phụng Bách Thảo Đường. Hoặc là nói thế này, ở thế tục, Cung phụng Bách Thảo Đường có đại quyền sinh sát.

- Muốn giết ai thì giết?

Nhậm Thanh Sương chớp chớp mắt, tò mò vô cùng.

- Ha ha, đó là tự nhiên.

Nhậm Thương Khung nở nụ cười:

- Thanh Sương Đường tỷ, tỷ muốn giết ai?

- Tống Huy hỗn đản.

Nhậm Thanh Sương vừa nhắc tới người của Tống gia, trong lòng một bụng tức giận.

Nhậm Thương Khung sắc mặt phát lạnh:

- Tống Huy kia ư, hắn dám trêu chọc tỷ tỷ?

- Súc sinh này, hắn dám làm nhục thanh danh của ta. Không giết hắn, lòng ta sẽ rất khó chịu. Đúng rồi, Thương Khung, còn Tống Lam đâu, nàng ở Thiên Các như thế nào?

Nhậm Thanh Sương chợt nhớ tới việc này.

- Tống Lam?

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Tống Lam... đã chết.

- Cái gì?

Ngay cả Lão thái thái cũng giật mình hỏi:

- Nàng... đã chết?

- Đã chết.

Nhậm Thương Khung gật đầu nói:

- Chết đã lâu rồi, nàng ở Đại Vương Ốc Sơn sát hạch, khiêu chiến Bắc Cung Dao, bị một kiếm của Bắc Cung Dao chém chết.

Nhâm thị lão thái thái mừng rỡ nói:

- Tốt, tốt! Nha đầu Bắc Cung Dao này, ta sớm cảm thấy nàng có thể thành châu báu. Giết thật là tốt, giết thật là tốt a!

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Còn có một việc quên nói cho Tổ mẫu, Bắc Cung Dao, hôm nay đã là đạo lữ của tôn nhi, cũng là cháu dâu của ngài.

- A? Ha ha ha.

Nhâm thị lão thái thái cười to lên:

- Tốt, tốt, thật tốt quá. Thương Khung, ngươi so với cha ngươi năm ấy còn có tiền đồ hơn, ha ha ha.

- Tống Thanh Sơn a Tống Thanh Sơn. Ngươi không phải luôn luôn đắc ý vì Tống Lam sao? Nhưng hôm nay…! Ha ha ha...

Song hỉ lâm môn, làm Nhâm thị lão thái thái tâm tình vui tới cực điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi