BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Kế hoạch này, tuy không tính là hoàn mỹ, nhưng mà dưới điều kiện trước mắt, là kế hoạch tốt nhất để thi triển. Mặc dù vẫn có chút nguy hiểm, nhưng võ đạo chi lộ, hoàn toàn không có kế hoạch nào mà không có sơ hở.

Thời gian một ngày, rất nhanh liền trôi qua.

Ngày hôm nay, Càn Khôn Bát Tuấn ngoại trừ Khôn Bát cùng Cấn Thất ở địa phương cố định giám thị ra, sáu người khác, ở Vân La thành bắt đầu tìm tòi.

Không hổ là sát thủ, mặc dù là tìm tòi, nhưng lại lặng yên không một tiếng động, một điểm tiếng gió cũng không có.

Nếu như không phải thần thức Nhậm Thương Khung cường đại, hơn nữa có Lưu Kim khôi lỗi theo dõi, thì Nhậm Thương Khung cho dù có lẫn trốn, chỉ cần ở trong Vân La thành, chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương tìm ra.

Như thế một ngày đi qua, Càn Khôn Bát Tuấn ngược lại không có nhụt chí. Trước lúc trời tối, liền ngừng lại, tiếp tục hội hợp ở Thính Vũ Lâu.

Một ngày trôi qua, Càn Khôn Bát Tuấn nhiều nhiều ít ít vẫn có chút phiền muộn. Tất nhiên, thoáng cái xuất động tám sát thủ chữ Thiên, việc này đối với bọn họ mà nói, là trước nay chưa từng có.

Nhưng mà, tám huynh đệ đồng thời xuất động, một ngày một đêm, rõ ràng không thu hoạch được gì. Ngay cả mùi của đối tượng ám sát cũng không ngửi thấy.

Việc này đối với bọn họ mà nói, thật sự là lộ ra có chút thất bại.

Làm nghề sát thủ này, tình báo là phi thường trọng yếu. Không nghĩ tới, rõ ràng là tình báo hết sức chuẩn xác, kết quả lại là như vậy.

- Càn lão đại, ta bắt đầu có chút hoài nghi tình báo cố chủ.

- Đúng vậy, Càn lão đại, chúng ta hôm nay tới tới lui lui, mật độ tìm tòi này, quả thực ngay cả con ruồi cũng không chạy thoát. Ta không tin, Nhậm Thương Khung kia có thể lẫn trốn giỏi như vậy. Theo ta thấy, tám phần là người không ở chỗ này. Tình báo có sai!

- Đúng vậy, lão đại, làm sao bây giờ?

Càn Nhất hừ lạnh:

- Làm sao bây giờ? Các ngươi ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có? Các ngươi là ngày đầu tiên làm sát thủ sao?

- Nhớ kỹ, tình báo nếu có sai lầm, đó là trách nhiệm cố chủ. Mà chúng ta với tư cách là sát thủ Càn Khôn Minh, sát thủ phòng chữ Thiên, cần làm tốt bổn phận của chúng ta. Đừng nói với ta, vừa mới qua một ngày, các ngươi đã phập phồng không yên. Ta ngược lại rất hiếu kỳ, các ngươi trước kia chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ cũng là như thế sao? Vậy mà các ngươi có thể sống đến bây giờ, ta đúng là cảm thấy ly kỳ vô cùng.

Kỳ thật những sát thủ này, xưa nay đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chỉ là, nhiệm vụ lúc này, có chút không hiểu thấu, một điểm phương hướng cũng không có, việc này mới khiến bọn hắn cảm thấy có chút mê hoặc.

- Nếu như sát thủ phòng chữ Thiên của Càn Khôn Minh, chỉ có tố chất như các ngươi, nói ra các ngươi không sợ người khác chê cười Càn Khôn Minh sao? Các ngươi biểu hiện như vậy, còn muốn trùng kích Vương sát thủ? Còn muốn trùng kích Minh cấp sát thủ sao? Nằm mơ!

Càn Nhất đem những cảm xúc này của bọn họ giội tắt.

Những người này cũng biết đuối lý, tự nhiên không có khả năng cùng Càn Nhất tranh luận.

- Lão đại, ngươi có thể cùng cố chủ câu thông thoáng một phát, xác định phương hướng một chút.

Càn nhất nói:

- Ta sẽ cùng cố chủ câu thông, yên tâm đi, nếu như là tình báo của cố chủ xảy ra vấn đề, một trăm vạn tiền đặt cọc của bọn họ, sẽ là nước đổ lá môn.

- Một trăm vạn tiền đặt cọc? Khá lắm!

- Thực là đại thủ bút, kẻ có tiền ah. Nhậm Thương Khung này đến cùng đắc tội với ai?

- Những việc này các ngươi cũng đừng hỏi. Nhớ kỹ, không nên phập phồng không yên. Cuộc làm ăn này có thành công hay không, quan hệ lấy tiền đồ của tám huynh đệ chúng ta. Đây cũng là khảo nghiệm của thượng cấp đối với chúng ta. Chúng ta muốn trở thành Vương bài sát thủ của tổ chức, nhất định phải thông qua khảo hạch này, ai cũng không được sai lầm.

- Vâng!

Nghĩ đến hấp dẫn của Vương bài sát thủ, những sát thủ này cả đám đều tỉnh táo lại. Ở Càn Khôn Minh, Minh cấp sát thủ như phượng mao lân giác, chỉ có hai cái, cũng là thủ lãnh cao nhất của Càn Khôn Minh, vô cùng thần bí.

Mà Vương bài sát thủ, số lượng mặc dù không nhiều, nhưng là đãi ngộ cao nhất dưới Minh cấp, sát thủ cấp bậc cao nhất.

Sát thủ phòng chữ Thiên, thì xếp hạng dưới Vương bài sát thủ. Bất kể là đãi ngộ, hay là địa vị, đều hoàn toàn kém Vương bài sát thủ.

Bởi vậy, sát thủ phòng chữ Thiên, đều có một mục tiêu, chính là trùng kích Vương bài sát thủ. Trùng kích Vương bài sát thủ, dựa vào là cái gì? Chính là công trạng!

Vương bài sát thủ, chưa hẳn mạnh mẽ hơn so với sát thủ phòng chữ Thiên, nhưng mà, bọn hắn là tư cách lão, công trạng cao, nội tình dày, tự nhiên địa vị liền cao, đãi ngộ cũng cao theo.

Càn Nhất đang định liên hệ cố chủ, bỗng nhiên tất cả sát thủ đều rung rung.

- Là lão Bát, lão Bát truyền tới tin tức.

- Ha ha, lão Bát nói, có người tới gần trang viên Nhậm thị, hơn nữa tu vi người này không đơn giản!

- Lão đại, nhất định là tên kia đã trở về!

- Thật tốt quá, tiểu tử này cuối cùng cũng xuất hiện? Chẳng lẽ là đi Tu La Hải, nếu không tại sao ban ngày chúng ta không tìm thấy?

Càn Nhất lập tức liên hệ Khôn Bát, Khôn Bát đáp lại:

- Lão đại, cơ bản có thể xác định, đúng là Nhậm Thương Khung.

- Tốt, lão Bát, ngươi không nên đánh rắn động cỏ, huynh đệ chúng ta lập tức đi qua.

Càn Nhất ổn định Khôn Bát về sau, lập tức hạ lệnh:

- Các huynh đệ, cái này là giáo huấn. Bất cứ lúc nào, cũng không nên buông tha hi vọng. Các ngươi xem, đạp phá thiết hài vô mịch xử, lại vẫn tìm không được. Lúc này Nhậm Thương Khung lại tự động đưa tới cửa.

Mở ra bản đồ của trang viên Nhậm thị, Càn Nhất hạ lệnh:

- Ta hướng nơi này, cùng lão Bát tập hợp. Lão Tam, lão Ngũ, hai người các ngươi, hướng phương hướng này đánh bọc, lão Nhị lão Tứ, các ngươi phụ trách phía tây, lão Lục, ngươi cùng lão Thất hội hợp, phụ trách mặt bắc.

Chiến thuật của Càn Nhất rất rõ ràng, chính là Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng vây kín, hai người một tổ, giúp nhau hô ứng, thu hẹp vòng vây, đem Nhậm Thương Khung vây quanh, rồi lại bố trí bát quái trận, đem đối phương diệt sát.

Chiến thuật này, cũng là chiến thuật mà hắn cho rằng không sơ hở tý nào.

Những người khác đều là cường giả thân chinh bách chiến, tự nhiên cũng biết chiến thuật này là hợp lý, nên tất cả mọi người không có dị nghị gì.

Càn Nhất đưa tay phải ra, hư không để xuống. Những người khác tâm hữu linh tê, nhao nhao đưa bàn tay lên, hiểu ý cười cười:

- Mã đáo thành công!

Đều là sát thủ nghiêm chỉnh huấn luyện, từng đôi như là u linh, thừa dịp ban đêm đã đi ra Thính Vũ Lâu, hướng trang viên Nhậm thị đi tới.

Mặc dù, mục tiêu đã xuất hiện. Nhưng bọn hắn không nóng không vội, ngược lại cả đám đều bình tĩnh lại, chức nghiệp rèn luyện hàng ngày ở giờ khắc này, hiển lộ không thể nghi ngờ.

Chỉ là, lúc sáu đạo thân ảnh rời khỏi Thính Vũ Lâu, lại không có ai phát hiện, trong góc Thính Vũ Lâu, một đạo chất lỏng kim sắc, ở trong góc tối, cũng đã đi ra Thính Vũ Lâu.

Nhậm Thương Khung xác thực đã về tới trang viên Nhậm thị, hơn nữa, chỉ dùng một thái độ bình thường trở về. Mục đích đương nhiên là vì không muốn đánh rắn động cỏ, không cho đối phương nhìn ra sơ hở.

Bởi vậy, khi Khôn Bát phát hiện hắn, cũng không có nhìn ra nửa điểm không ổn. Dù sao, Khôn Bát đối với năng lực ẩn núp của mình, là hết sức tự tin.

Sát thủ, quanh năm huấn luyện đúng là những tố chất này.

Theo như chiến thuật lúc trước, Càn Nhất muốn tới cùng Khôn Bát hội hợp; mà Khảm Lục thì đi Lạc phủ cùng Cấn Thất hội hợp.

Bốn người khác, Ly Tam cùng Tốn Ngũ một tổ, Đoái Nhị cùng Chấn Tứ một tổ.

Lưu Kim khôi lỗi tiềm phục ở Thính Vũ Lâu, trước tiên đem chiến thuật của Càn Nhất báo cáo cho Nhậm Thương Khung, ý niệm trong đầu Nhậm Thương Khung xoay nhanh, lập tức từ bên trong chiến thuật này, phân tích ra một cơ hội tốt.

Nhậm Thương Khung biết rõ, Càn Khôn Bát Tuấn này, có ba cái là Thần Thông cảnh hậu kỳ, theo thứ tự là Càn Nhất, Ly Tam cùng với Tốn Ngũ.

Những người khác, đều là Thần Thông tứ trọng.

Bây giờ, những người này hai người một tổ. Nhưng mà, Càn Nhất cùng với Khôn Bát hội hợp, Khảm Lục cùng với Cấn Thất hội hợp. Sẽ có một thời gian ngắn lạc đàn.

Mà thời gian lạc đàn này, đúng là thời cơ tốt nhất để Nhậm Thương Khung hạ thủ!

Vèo, Nhậm Thương Khung tùy ý di chuyển, biết thời cơ ngắn ngủi, không có thời gian để hắn do dự. Đồng thời khu động một Lưu Kim khôi lỗi, giao cho hắn một thanh Vạn Tượng Phi Đao.

Đồng thời, chính mình khu động một thanh Vạn Tượng Phi Đao, hướng chỗ Khôn Bát bay đến.

Khôn Bát tiềm phục trong rừng cây ở bên ngoài trang viên Nhậm thị. Nhậm Thương Khung đối với địa hình này, quả thực là quen thuộc, tùy tiện lướt tới, đã bay vào trong cánh rừng.

Nhớ năm đó, đúng là trong mảnh rừng cây này, Nhậm Thương Khung đã đánh tan dã tâm đối phó Nhậm thị gia tộc của Tống gia!

Khôn Bát cảnh giác rất cao, đột nhiên cảm giác được cây cỏ bên cạnh hơi có chút run động, thân ảnh nhảy lên, như U Linh phiêu hốt.

- Lão Bát, là ta.

Một thanh âm trầm thấp quát.

- Càn lão đại, ngươi đã đến rồi?

Khôn Bát có chút vui vẻ, cười nói:

- Lão đại, ngươi tới nhanh lắm, ta còn nghĩ ngươi không có nhanh như vậy. Từ Thính Vũ Lâu đến nơi đây... hả?

Khôn Bát bỗng nhiên trong lúc đó, ý thức được có chút không đúng, Thính Vũ Lâu đến nơi đây, vô luận như thế nào, cũng không có thể nhanh đến tình trạng này.

Trừ khi lão đại đem hết toàn lực chạy tới, thế nhưng mà, đây là chấp hành nhiệm vụ, không phải thi chạy. Chấp hành nhiệm vụ, tuyệt đối không có khả năng hiển nhiên thi triển thần thông chạy như bay mà đến.

Với tư cách sát thủ, phản ứng của Khôn Bát cũng không chậm. Cơ hồ là phản ứng bản năng, làm cho hắn lui về sau một bước.

Nhưng mà, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng một kích trí mạng của Vạn Tượng Phi Đao.

Bởi vì, Khôn Bát đã để cho Vạn Tượng Phi Đao tiến vào khu vực tất sát. Trong phạm vi tất sát của Vạn Tượng Phi Đao, trừ khi Khôn Bát hắn có lực lượng áp đảo tránh đi.

Bằng không mà nói, là chết không thể nghi ngờ!

Càn Nhất kia hóa thành một đoàn sương mù, bước chân Khôn Bát vừa mới thối lui. Một đạo hàn quang ở trên cổ hắn lướt qua, giống như một con đom đóm ở trên đầu hắn dạo qua một vòng.

Khôn Bát chỉ cảm thấy một sợ hãi trước nay chưa từng có chạy lên não, đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hoang đường, cảm thấy sâu sắc không ổn, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết vấn đề ở nơi nào.

Ngay thời điểm hắn muốn nhúc nhích, bỗng nhiên cổ buông lỏng. Cả cái đầu tuyệt vọng rớt xuống. Ngay khi đầu rơi xuống trong nháy mắt, Khôn Bát mới biết, mình đã bị tập kích.

Rồi ý niệm dừng ở đây, tánh mạng đã hết…

Nhậm Thương Khung tự nhiên không có khả năng để cho đầu Khôn Bát rơi xuống đất, cũng không có thể cho máu tươi phun ra, tiện tay phất lên, đem thi thể Khôn Bát giữ được, thân ảnh nhoáng một cái, biến mất ở trong rừng cây. Xuất quỷ nhập thần, tựa như một ác ma từ địa ngục đi ra, bắt đầu thu hoạch tánh mạng Càn Khôn Bát Tuấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi