BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

- Nhậm Thương Khung, thích thì chiến, ngươi né tránh như thế, tính toán bản lãnh gì...

Càn Nhất là sát thủ trấn định như thế, bị đối phương trêu đùa hí lộng liên tục, cũng có chút ít phập phồng không yên.

Ly Tam cùng Tốn Ngũ trao đổi ánh mắt, đều nắm lấy binh khí, tùy thời chuẩn bị đánh hợp kích Nhậm Thương Khung, thời điểm hai người này vận sức chờ phát động, bỗng nhiên kim quang dưới chân di động.

Trên mặt đất, vậy mà toát ra hai lốc xoáy màu vàng, nước xoáy kia cuốn tới, hai đạo kim quang trực tiếp quấn lấy hai người, quyền đấm cước đá, làm cho bọn họ tối tăm mặt mũi.

Ly Tam cùng Tốn Ngũ quá sợ hãi, vội vàng chống đỡ. Tập trung nhìn vào, không ngờ lại là hai Kim Quang Nhân lúc trước bị Càn Nhất chém thành hai đoạn!

Người chết phục sinh?

Ly Tam cùng Tốn Ngũ nội tâm sợ hãi như thế nào, có thể nghĩ.

Bọn hắn cả đời lấy giết người làm bạn, cho tới bây giờ còn chưa gặp qua giết người bất tử, người chết phục sinh. Dù thế giới võ đạo tràn ngập truyền kỳ, nhưng mà người chết phục sinh, đây quả thực là vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ!

Càn Nhất cũng hồ nghi nhìn xuống, mắt trợn tròn, nhìn một màn cổ quái này.

Thân ảnh Nhậm Thương Khung phiêu nhiên rơi xuống đất, đứng chắp tay. Trong tay áo, đã nắm hai viên cầu khác, còn lại hai Lưu Kim khôi lỗi, vận sức chờ phát động.

Càn Nhất thấy Nhậm Thương Khung biểu lộ như vậy, trong nội tâm nổi lên ác niệm, giương đao quát:

- Nhậm Thương Khung, hôm nay không phải ngươi chết, là ta vong. Nếu như ngươi có bản lĩnh, liền cùng ta chính diện chiến một trận, có dám không?

- Ha ha ah...

Nhậm Thương Khung cười khẽ liên tục, bỗng nhiên ngữ khí nghiêm nghị:

- Chính diện chiến một trận? Càn Nhất, ngươi cảm thấy, dùng ngươi bây giờ, còn đáng cho ta chính diện chiến một trận sao?

- Có ý tứ gì?

Càn Nhất ánh mắt lạnh lùng, gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung.

- Ngươi vừa rồi trúng một đao, miệng vết thương lành chưa? Chẳng qua, ngươi có nghĩ tới không, bên trong một đao kia, ẩn chứa một ít lực lượng ngươi không biết? Ví dụ như độc tố?

- Cái gì?

Càn Nhất nao nao, vội vàng vận khí điều tra thân thể, hồn phi phách tán, ở trong khí hải, một mảnh độc tố hỗn loạn đã xâm nhập khí hải hắn!

- Nếu như ngươi vừa rồi không hành động thiếu suy nghĩ, không thúc dục khí hải, không vọng động, vẫn có thể sống mười ngày nửa tháng. Nhưng mà, bây giờ ngươi thúc dục khí hải, độc tố kích phát, đã xâm nhập vào khí hải, thần tiên cũng cứu ngươi không được, ngươi cảm thấy ta cần thiết ra tay đối phó ngươi sao?

- Ngươi…

Càn Nhất nghe xong lời này, trong mắt bắn ra một vẻ sợ hãi không thể áp chế, sát thủ mặc dù hung hãn, lại không sợ chết, nhưng ở sâu trong nội tâm, đối với tánh mạng tràn ngập khát vọng. Mặc dù tánh mạng của người khác trong mắt bọn hắn đều là con sâu cái kiến, nhưng đối với tánh mạng mình, lại không gì so sánh được.

Sát thủ, chỉ giết người khác, còn chưa có hy vọng mình bị giết.

- Ha ha, không nên vọng động, ngươi càng tức giận, độc tính phát ra càng nhanh.

Khẩu khí Nhậm Thương Khung mang theo vài phần trêu tức.

Trong tay nhẹ nhàng giương lên, quơ quơ một cái lọ nhỏ:

- Giải dược, trong tay ta. Dùng thể trạng ngươi bây giờ, trong mười hai thời thần phục dụng giải dược, còn có thể trừ hết độc tính. Vượt qua hai mươi bốn thời thận, mặc dù độc tính có thể trừ, nhưng ngươi đời này cũng đừng nghĩ ở trên võ đạo có tiến triển. Vượt qua ba ngày, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!

Nhậm Thương Khung giơ bình nhỏ, nhẹ nhàng tung tung, lại túm trong tay.

- Càn Nhất, ta và Càn Khôn Minh các ngươi không oán không cừu, ngược lại không muốn đuổi tận giết tuyệt. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, cố chủ là ai?

Nhậm Thương ánh mắt rét lạnh, nhìn thẳng hai mắt Càn Nhất, phảng phất muốn đem linh hồn Càn Nhất nhìn thấu.

Ánh mắt Càn Nhất lập loè, hướng Ly Tam cùng Tốn Ngũ bên kia nhìn lại. Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, hời hợt nói:

- Ngươi muốn bọn họ tới cứu ngươi? Ta khuyên ngươi đừng nên đánh chủ ý này.

Nhậm Thương Khung nói xong, tay áo hất lên, hai đạo kim quang bắn ra. Hai Lưu Kim khôi lỗi còn lại cũng gia nhập chiến đoàn, tạo thành xu thế vây công.

Dùng hai đối một, Ly Tam cùng Tốn Ngũ càng rơi vào tuyệt cảnh. Dù sao, Lưu Kim khôi lỗi là hung hãn không sợ chết, căn bản không sợ thế công của bọn hắn, chỉ quấn quít chặt lấy, phương pháp chiến đấu bậc này, coi như là đối thủ có thực lực cao hơn, cũng sợ hãi ba phần.

Huống chi thực lực Ly Tam cùng Tốn Ngũ, cũng không có bất kỳ ưu thế. Thậm chí một đối một, cũng ở vào thế hạ phong.

Kể từ đó, sĩ khí đại hạ, lại bị vây công, đối thủ lại là quái vật đánh không chết, đủ loại nhân tố, không có chỗ nào mà không phải là rơi xuống hạ phong.

Chiến được mấy hiệp, Ly Tam cùng Tốn Ngũ đã bị kim quang một quanh. Trong đó hai Lưu Kim khôi lỗi hóa thành hai đạo dây thừng kim sắc, bắt bọn chúng trói lại. Trực tiếp ném tới trước mặt Càn Nhất.

- Như thế nào đây?

Nhậm Thương Khung khẩu khí không mặn không nhạt như cũ:

- Bây giờ, ngươi một mạng, cộng thêm hai mạng huynh đệ ngươi, ba mạng đổi một danh tự cố chủ. Nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi bịa đặt, hậu quả chắc hẳn ngươi cũng tinh tường!

Nhậm Thương Khung đang khi nói chuyện, trong tay nhoáng một cái, một thanh Vạn Tượng Phi Đao nắm ở trong tay, khóe miệng tràn ra nụ cười quỷ dị, khiến cho Càn Nhất nhìn ở trong mắt, sợ ở trong lòng.

Càn Nhất làm sát thủ vài chục năm, giết người vô số, nhưng chưa từng có một khắc, lâm vào tuyệt vọng như vậy. Đối thủ này, khiến cho hắn có một cảm giác tuyệt vọng, vô lực triệt để.

Mấu chốt nhất chính là, bọn hắn còn chưa ra tay, đã bị đối thủ đánh cho tan tác.

Càn Khôn Bát Tuấn...

Danh chấn giới sát thủ, nguyên lai là không chịu nổi một kích như thế! Cái gì Vương bài sát thủ, cái kia đều là phù vân, đều là chê cười.

Giờ khắc này, trong nội tâm Càn Nhất, ngoại trừ tuyệt vọng cùng sợ hãi, không có mặt khác.

Hắn cũng biết, mặc dù hắn nói ra danh tự cố chủ, đối phương như trước có thể giết chết hắn. Dù sao, hiện tại hắn rơi vào trong tay đối phương, đã là vật trong bàn tay đối phương. Người là dao thớt, hắn là cá thịt.

Con mắt Càn Nhất khép lại, nói:

- Ngươi giết ta đi. Sĩ có thể chết không thể nhục. Chúng ta làm sát thủ, trong tay giết người vô số, tử vong, là đoạn đường chúng ta phải đi.

- Ha ha, ngươi nghĩa khí như vậy, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.

- Chậm đã!

- Chậm đã, chậm đã...

Ly Tam cùng Tốn Ngũ nằm dưới mặt đất, không có tín ngưỡng kiên định như Càn Nhất. Bọn hắn lần này té đến không hiểu thấu, nếu như cứ như vậy mà chết, cái kia không khỏi quá uất ức.

Ly Tam kêu lên:

- Lão đại, hành động lần này, rõ ràng là tử cục, cố chủ này không chừng thật sự là hại ta, loại cố chủ đáng giận này, ngươi còn giữ bí mật làm gì?

Sắp chết đến nơi, muốn nói bọn hắn không sợ, đó là giả dối. Mặc dù hai người đều có tiết tháo, đều có giác ngộ sát thủ, nhưng mà, bọn hắn đều cảm thấy, vì giữ bí mật cho một cố chủ đáng giận mà vứt bỏ tánh mạng, thật sự rất uất ức.

Càn Nhất cười thảm một tiếng:

- Lão Tam, lão Ngũ, các ngươi cho rằng, bây giờ nói ra, hắn thực sẽ bỏ qua chúng ta? Lui một bước mà nói, hắn thật sự buông tha chúng ta, các ngươi cảm thấy chúng ta sau khi trở về, còn có thể sống được sao? Nhiệm vụ thất bại, thân phận bạo lộ, bán đứng cố chủ, bất luận một cái gì, đều đủ để chúng ta bỏ mệnh.

Ly Tam cùng Tốn Ngũ đều im lặng, bọn hắn cũng biết, Càn Nhất nói rất đúng tình hình thực tế. Giới sát thủ chính là tàn nhẫn như thế này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

Chỉ cần thất bại, hoặc là chết ở trong nhiệm vụ; hoặc là chết ở trong tay người mình.

Cái này là số mệnh sát thủ.

Ly Tam cùng Tốn Ngũ liếc mắt nhìn nhau, đều nhắm mắt lại:

- Đúng, Nhậm Thương Khung, chúng ta đấu không lại ngươi, chết trong tay ngươi, cũng không oan. Động thủ đi!

Cuối cùng, sát thủ vẫn có giác ngộ sát thủ. Bọn hắn cũng biết, bọn hắn đến ám sát Nhậm Thương Khung, bây giờ bị Nhậm Thương Khung tính toán, được làm vua thua làm giặc, đó là tự nhiên.

Càn Nhất cười thảm một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, ngươi giết năm huynh đệ ta, ta không trách ngươi, là chúng ta muốn giết ngươi trước. Chẳng qua, ta có một thỉnh cầu. Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta nguyện ý đem tích súc cả đời của ta, dâng tặng cho ngươi. Những tích súc này, ta đều ẩn dấu trong bóng tối, không có bản đồ độc nhất vô nhị của ta, bất luận kẻ nào cũng tìm không thấy.

- Lão đại, ngươi?

Ly Tam cùng Tốn Ngũ đều cũng có chút nghi hoặc.

- Ha ha, dùng tiền mua mệnh? Ngươi cảm thấy, ngươi trả được sao?

Càn Nhất ngạo nghễ nói:

- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể sợ chết hướng ngươi cầu xin tha thứ sao? Yêu cầu của ta là, sau khi ngươi giết chúng ta, có thể đem tám huynh đệ chúng ta hợp táng hay không. Chỉ cần ngươi đáp ứng, tài phú mấy trăm vạn linh thạch của ta, toàn bộ đều là của ngươi!

Càn Nhất tích lũy vài chục năm, sát thủ là ngành sản xuất nhiều tiền nhất, bởi vậy, tài sản tư nhân, hiễn nhiên là hết sức giàu có.

Nhậm Thương sững sờ, ngược lại là không nghĩ tới, Càn Nhất lại đưa ra yêu cầu này.

Càn Nhất thấy hắn chần chờ, vội la lên:

- Ta có thể thề với trời, ta tuyệt đối không nối dối, tài phú tư nhân của ta, tuyệt đối vượt qua ba trăm vạn linh thạch.

- Lão đại!

Ly Tam cùng Tốn Ngũ, trong lòng khẽ động, nhao nhao kêu lên:

- Huynh đệ chúng ta, mặc dù không có nhiều như Càn lão đại, nhưng mà cộng lại, cũng có hai ba trăm vạn linh thạch. Tổng cộng năm sáu trăm vạn, chẳng lẽ còn mua không được chuyện này sao?

Càn Khôn Bát Tuấn, mặc dù chưa tới huynh đệ thủ túc, nhưng mà cuối cùng cũng là huynh đệ. Bây giờ hẳn phải chết, cầu hợp táng, cũng là cầu một an tâm, sau khi chết trên đường hoàng tuyền không cô đơn.

Nhậm Thương Khung nội tâm cũng thở dài, người xấu, người đáng giận, nội tâm cuối cùng vẫn có một mặt yếu ớt, vẫn có thiện lương.

Càn Khôn Bát Tuấn này, là sát thủ lãnh huyết, nhưng sắp chết đến nơi, bọn hắn cũng không tiếc đem tài phú suốt đời cầu huynh đệ hợp táng.

Nhưng mà, Nhậm Thương Khung để ý, lại là danh tự cố chủ!

Hít một hơi thật sâu, Nhậm Thương Khung đạm mạc nói:

- Càn Nhất, huynh đệ các ngươi cầu hợp táng, có từng nghĩ tới chưa, Lạc phủ cao thấp, mấy trăm đầu người đều là vô tội? Mấy trăm vạn linh thạch thì như thế nào? Có thể mua được mấy trăm đầu oan hồn trở về sao?

Nhậm Thương Khung ngữ khí bi phẫn:

- Ta muốn chỉ có một, chính là danh tự cố chủ! Các ngươi không nói, ta sẽ giết đến tận Càn Khôn Minh, giết đến khi nào biết được thì thôi!

Càn Nhất nhìn qua người trẻ tuổi kỳ quái này, than nhẹ một tiếng:

- Nếu như thế, ngươi động thủ đi, muốn xử lý huynh đệ chúng ta như thế nào đều được, phơi thây hoang dã, đó cũng là mạng của ta.

- Nói đến nói đi, các ngươi chỉ là muốn chết? Hẳn là, các ngươi không nghĩ qua, ta có thể cho các ngươi một con đường sống?

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên ngữ khí biến đổi, lạnh nhạt nói.

Lời vừa nói ra, tuyệt vọng trong mắt của Ly Tam cùng Tốn Ngũ, bỗng nhiên bắn ra một chút hy vọng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi