BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Nhậm Thương Khung đã nhận được thông tri từ Tiểu Bạch, cánh cửa không gian đã hoàn thành, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi.

Tuy nhiên, Nhậm Thương Khung lại không vội, hơn nữa hắn còn dùng thần thức âm thầm nói với Tiểu Bạch, tới thời điểm xuyên không, thì nhất định phải chiếu cố Nhậm Tinh Hà và Lạc Điệp Vũ.

Lần xuyên không trước, Tiểu Bạch chỉ đem theo một mình Nhậm Thương Khung, cũng phải cố hết sức mới được.

Nhưng hiện giờ không giống lúc trước, bản thân Tiểu Bạch cũng đã gia nhập hàng ngũ Yêu Vương, cũng giống như Thần Thông cảnh của nhân loại vậy.

Cho nên, dù có mang theo hai người, cũng không cần phải cố hết sức như lần trước.

Sở dĩ Nhậm Thương Khung không vội, là bởi vì hắn không có ý định sau khi mắng mỏ vài câu thì liền quay đầu bỏ đi, hắn muốn thử một chút, rốt cuộc Đại Đạo cấp mạnh mẽ đến cỡ nào.

Hắn muốn dựa vào Lưu Kim khôi lỗi để thử một chút. Coi như địch không lại, cũng phải biết rốt cục hơn kém bao xa.

Hạ Tùng Linh giờ khắc này cũng đã nổi giận.

Lần trước, ba đại Đạo tôn của Âm Dương Đạo tụ hội, Đại đạo tôn Hạ Tùng Ngâm đã từng nói qua rằng, không cần cố ý chèn ép Nhậm Thương Khung, để cho hắn tự do phát triển.

Nhưng, Hạ Tùng Linh đến cuối cùng vẫn không kìm nổi, tốc độ trưởng thành của người thanh niên này, tất cả những gì mà người thanh niên này biểu hiện ra, khiến cho một đạo tôn như y có lúc cũng mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.

Hơn nữa, lần trước hắn lại ngang nhiên giết chết Hạng Thái Hư, công nhiên chống đối y mà hoàn toàn không để ý tới cái gọi là thể diện của một Đạo tôn, điều này quả thực là khiến hắn như từ trên cao bị kéo xuống vậy.

Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Nhậm Thương Khung, Hạ Tùng Linh không chút biểu cảm, đay lên:

- Nhậm Thương Khung, muốn trách, thì trách ngươi không biết thời thế, không biết khiêm nhường. Đây là mệnh của ngươi.

- Mệnh?

Nhậm Thương Khung ha ha cười lớn:

- Hạ đạo tôn, đừng nói quá sớm như vậy, lời nói ra không rút lại được đâu. Mạng của ta, ngươi có thể làm chủ được sao?

- Tiểu tử vô tri.

Bước chân của Hạ Tùng Linh nhìn qua như chỉ tiến lên trước một bước, nhưng nhấy mắt đã đi tới bên cạnh Nhậm Thương Khung. Hai cánh tay, một khô gầy một to khỏe, hai tay ép vào, hai đạo kỳ quang một âm một dương tạo thành Giao Long chi thế, tạo thành chiếc kéo Giao Long âm dương, hướng đầu Nhậm Thương Khung cắt tới.

Thủ cấp của Nhậm Thương Khung, bị cái kéo Giao Long âm dương hợp thành đó cắt rơi xuống đất.

- Hay!

Hình Thiên gần như không kìm nén được mà vỗ tay khen ngợi, trong lòng tán thưởng vô cùng. Đao tôn đúng là Đao tôn. Thực lực của Đại Đạo cấp, quả thật không tầm thường.

Một khi ra tay thì có thể hủy thiên diệt địa, Nhậm Thương Khung còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Còn những lão tổ khác của Thiên Hình Đường đều ngồi không yên mà đứng dậy reo hò.

Chỉ có điều, sau khi Hạ Tùng Linh ra đòn trúng đích, hai mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Đầu của Nhậm Thương Khung đã rơi xuống, nhưng không ngờ cái đầu bị rơi xuống đất đó nhếch mép lên cười, vẻ mặt đùa cợt.

Ngay sau đó, thủ cấp và cơ thể hắn biến thành một đoàn sương trắng, trong phút chốc đã tan biến mất.

Trong hư không, một đạo kim quang trực tiếp bắn vào mặt Hạ Tùng Linh.

Một thanh phi đao đột nhiên bay tới.

Hạ Tùng Linh hừ nhẹ một tiếng:

- Chút tài mọn, cút!

Một tay y chộp lấy, thực sự đã chộp được Phi đao trong kim quang kia, y vốn định một tay bẻ gãy. Nhưng thanh phi đao kia lại trơn như cá vậy.

Trong tay của Hạ Tùng Linh, thanh Phi đao như một hoạt ngư lao thẳng tới, xẹt qua tay của Hạ Tùng Linh, để lại một vết máu dài.

Nếu không phải Hạ Tùng Linh nhanh tay, thì cây đao này thậm chí còn có thể cắt đứt tay của y nữa.

- Âm Dương đạo tôn thật bản lĩnh đó. Đại Đạo cường giả thì ra cũng chỉ là hạng ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm nay Nhậm Thương Khung ta coi như lĩnh giáo rồi.

Bóng dáng Nhậm Thương Khung, không biết từ lúc nào dã lẻn ra ngoài trăm trượng rồi.

Hóa ra Nhậm Thương Khung sớm có đề phòng, trong chớp mắt Hạ Tùng Linh di chuyển bước chân thì hắn đã bắn ra Vạn Tượng Phi Đao, tạo ra ảo giác, đồng thời dùng Vạn Tượng Phi Đao mai phục, chuẩn bị tập kích bất ngờ Hạ Tùng Linh.

Không ngờ, Hạ Tùng Linh này lại nhanh như vậy, vừa mới nắm vào, phát hiện không bẻ gãy được Phi Đao của Nhậm Thương Khung, không ngờ lập tức buông tay.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, thì thanh đao này cũng để lại một vệt máu. Điều mấu chốt là Nhậm Thương Khung đã tẩm kịch độc của Thiên Hương Thập Nhị Cao vào thanh Phi Đao này.

Nhậm Thương Khung đứng yên tại một chỗ, ánh mắt thản nhiên. Thực lực của Đạo tôn quả thực lợi hại, nếu như không phải dựa vào vũ khí nghịch thiên, thì hắn cơ bản không có khả năng ngăn cản.

Hạ Tùng Linh ra đòn không trúng, ngược lại còn bị thương ở tay, để lại một vệt máu. Đây là điều trước nay chưa từng có. Y xuất đạo đâu chỉ ngàn năm, tiến vào cảnh giới Đại Đạo cũng đã vượt qua nghìn năm rồi.

Một nghìn năm qua, y gần như không đấu với các đối thủ dưới Đại Đạo cấp, vì sao? Bởi vì một khi ra tay, đó đều là miểu sát.

Cho nên, hắn xem ra, Đại Đạo cấp muốn chém giết Thần Thông cảnh, chỉ cần một chiêu là đủ.

Nhưng lần này y không những thất thủ, hơn nữa, những thủ đoạn của đối phương, trước nay y đều chưa từng gặp qua.

Cho dù là cường giả cấp Đại Đạo, cũng không có những thủ đoạn quỷ thần khó lường thế này.

Ảo giác, Phi Đao, hơn nữa cây Phi Đao kia cũng không biết làm bằng chất liệu gì, ngay cả một Đại Đạo cường giả như y mà cũng không làm nó nát được, ngược lại còn bị thanh Phi Đao kia rạch một đường trên tay.

Đây quả thật là sỉ nhục.

Cường giả Đại Đạo cấp, lại bị một tiểu tử Thần Thông cảnh chưa ráo máu đầu làm bị thương, chuyện này mà nói ra ngoài thật đúng là làm trò hề cho thiên hạ.

Phải biết rằng, dù là Thần Thông lục trọng đỉnh phong, muốn làm bị thương cường giả cấp Đại Đạo, cũng không có khả năng. Trừ khi là nhiều Thần Thông lục trọng, tạo thành chiến trận nghịch thiên, mới có thể làm bị thương tới một cấp Đại Đạo, hơn nữa còn là Đại Đạo đệ nhất trọng.

Thế nhưng mà, Hạ Tùng Linh không phải là Đại Đạo đệ nhất trọng, mà là Đại Đạo tam trọng ah!

Toàn bộ Thiên Khung Tạo Hóa, ngoại trừ Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm là Âm Dương Đạo đệ nhất nhân ra, không ai có địa vị bằng hắn.

Mà ngay cả Lưu Vân Đạo, Trảm Không Đạo cùng với Chân Kiếm Đạo đạo tôn, tu vi so với hắn cũng yếu hơn một bậc.

Có thể nói, hắn ở Thiên Các, hoàn toàn xứng đáng đệ nhị cường giả. Thế nhưng mà, đệ nhị cường giả này, lại không thể một kích giết chết Thần Thông sơ kỳ hậu bối, ngược lại còn bị thương, chuyện này truyền đi, tuyệt đối là thiên đại chê cười, hơn nữa là chuyện cười trước nay chưa từng có.

Mà những cao tầng Thiên Hình Đường đang vây xem kia, tâm tình càng là thay đổi rất nhanh. Bọn hắn tận mắt thấy thủ cấp Nhậm Thương Khung bị chặt xuống, vốn là một hồi cuồng hỉ.

Cuối cùng lại phát hiện, cái kia chỉ là một hư ảo mà thôi.

Ngay cả một kích phẫn nộ của cường giả cấp Đại Đạo, cũng giết không chết Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung này, đến cùng đáng sợ đến cỡ nào? Hình Thiên lão tổ, lần đầu cảm nhận được một cảm giác nguy cơ.

Bây giờ đã cùng Nhậm Thương Khung kết oán, lúc này nếu như Nhậm Thương Khung không chết mà nói, ngày sau tuyệt đối là không dễ sống.

Hạ Tùng Linh nao nao, trên mặt hiện lên thần sắc khác thường, nhưng không có bởi vì một kích không thành mà nổi giận.

Đại Đạo cấp tự tin cùng tỉnh táo, tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể so sánh.

Cho dù là một kích thất thủ, cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Hạ Tùng Linh than nhẹ một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, ngươi không đơn giản. Đáng tiếc chính là, thiên tài như vậy, cuối cùng lại đoản mệnh, âu cũng là mệnh?

Không thể nghi ngờ, một kích không trúng, càng kiên cố hơn quyết tâm muốn tiêu diệt Nhậm Thương Khung của Hạ Tùng Linh. Chứng kiến vết máu nhàn nhạt trong lòng bàn tay, phảng phất như gặp sỉ nhục ngàn năm khó được, đã chọc giận đạo tâm của Hạ Tùng Linh.

Bao nhiêu năm chưa có rồi hả? Hắn vậy mà quyết tâm muốn giết chết một Thần Thông cảnh hậu bối như thế!

Hơn nữa, sát tâm này, lại mãnh liệt như thế.

Nhậm Thương Khung rít gào một tiếng, quát:

- Hạ đạo tôn, vẫn là câu nói kia, mạng của ta, ngươi làm chủ không được! Trên trời dưới đất, mạng của ta, ta là chúa tể! Ngươi không tin cũng được, nhưng đây là chân lý.

Nói xong, kim quang trong tay Nhậm Thương Khung giương lên, quát:

- Đi!

Không đợi Hạ Tùng Linh chủ động phát ra kích thứ hai, Nhậm Thương Khung tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp thúc dục bốn Lưu Kim khôi lỗi, phi tới mặt Hạ Tùng Linh.

Nhậm Thương Khung hiểu rất rõ, nếu như một mực bị động, đợi Hạ Tùng Linh phát ra kích thứ hai, hắn hoàn toàn không nắm chắc có thể ngăn cản được.

Dù sao, Đại Đạo cảnh cường giả, uy năng hủy thiên diệt địa kia thật đáng sợ. Một khi tụ lực mà phát, hắn cho dù có thần thông vô số, nhưng cấp bậc chênh lệch lớn như vậy, cũng không thể đền bù.

Bởi vậy, hắn biết rõ, đánh đòn phủ đầu, chỉ có dùng Lưu Kim khôi lỗi quấn chặt lấy, mới có thể giành được tiên cơ, làm cho Hạ Tùng Linh không thi triển được chân tay.

Hình Thiên lão tổ nhìn thấy Lưu Kim khôi lỗi bắn đến, không khỏi nghĩ tới chuyện cũ, vô ý thức quát:

- Hạ đạo tôn, những quái vật này hết sức quỷ dị, không nên khinh thường!

Hạ Tùng Linh khinh thường, nhẹ khiển trách một tiếng:

- Ánh sáng đom đóm, cũng dám cùng nhật nguyệt tranh huy?

Bàn tay gầy guộc kia, hóa thành một ấn chưởng âm trầm:

- Si Mị Lượng Lượng, Âm Dương Thần Đao, trảm!

Xuy xuy xuy Xùy~~!

Liên tục bốn thanh âm thanh thúy như ngọc vỡ, bốn Lưu Kim khôi lỗi, bị chém thành tám đoạn. Khóe miệng khinh miệt tươi cười của Hạ Tùng Linh còn chưa kịp thu liễm.

Lại phát hiện, tám đoạn kim quang kia, không ngờ tại chỗ kéo dài, đồng thời đánh ra tám quyền, tập kích vô số chỗ hiểm quanh người hắn.

- Đây là thủ đoạn gì?

Kiến thức rộng như Hạ Tùng Linh đạo tôn, cũng bị một màn cổ quái này trấn trụ.

Cũng may, cường giả cấp Đại Đạo truyệt không phải là hư danh, hắn không có khả năng như Nguyên Kỳ Lân cùng Hạng Thái Hư, bị Lưu Kim khôi lỗi này đánh trúng.

Cái tay còn lại giương lên, đánh ra một đạo Âm Dương Thái Cực thủ ấn, tại chỗ mở ra, biến thành một đoàn không gian phòng ngự thâm thúy, trực tiếp đem tám quyền kia chận lại.

Trong miệng Hạ Tùng Linh nói lẩm bẩm, thủ quyết một dẫn, đem Âm Dương Thái Cực Ấn kia từ phòng ngự chuyển thành công kích, muốn đem Lưu Kim khôi lỗi này trực tiếp giam cầm ở bên trong, từ từ ép chết.

Nhưng mà, Lưu Kim khôi lỗi kia, tại chỗ uốn éo, vậy mà lại lần nữa biến đổi hình dạng, giống như lưu thủy, trực tiếp tràn ra.

Ở trong hư không lăn một vòng, lại lần nữa tổ hợp thành bốn hình nhân khôi lỗi, nhào vào trước mặt Hạ Tùng Linh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi