BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Bằng thực lực Nhậm Thương Khung hôm nay, muốn bắt Khúc Trung Hòa, tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, Nhậm Thương Khung là Lão tổ cấp cung điện, tự nhiên không thể tự động thủ, sẽ gặp phải thiên đại hiềm nghi.

Có Lưu Kim khôi lỗi, làm mấy việc bắt người này, tự nhiên là vô cùng thuận lợi.

Khúc Trung Hòa mặc dù mấy ngày trước đột phá Kim Đan, thành công Hoàn Đan, thuận lợi tiến vào Thần Thông cảnh, nhưng dưới tình huống không có bất kỳ đề phòng, trực tiếp bị Lưu Kim khôi lỗi mang đi.

Đáng sợ nhất là, bản thân Lưu Kim khôi lỗi không phải là người, cho nên không có bất kỳ một tia khí tức, càng làm cho án mất tích này, lộ ra vẻ không có bất kỳ đầu mối.

Mấu chốt nhất chính là, Khúc Trung Hòa trùng kích Thần Thông cảnh thành công, vốn là trong trạng thái bế quan, cho nên, hắn mất tích, mới đầu cũng không khiến cho bất luận kẻ nào phát hiện.

Trong Thượng cổ động phủ, thần thức Khúc Trung Hòa bị phong ấn, phát hiện trên người mình, bị một dây thừng kim sắc trói chặt, khi giãy dụa, toàn thân khó chịu giống như bị đao cắt. Khúc Trung Hòa quá sợ hãi.

Nhìn lại chung quanh, lại phát hiện rất nhiều khuôn mặt không hữu hảo tươi cười, khuôn mặt tươi cười này, hiển nhiên không phải là hoan nghênh hắn, mà là có chút hả hê.

- Khúc Phó thống lĩnh, ngươi còn nhớ ta không?

Người cười híp mắt này, hiển nhiên chính là Tôn Tượng.

- Ngươi... Ngươi là đệ tử thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn?

Khúc Trung Hòa cảm thấy có chút quen mặt, trong lúc nhất thời, lại gọi không ra tên.

Dù sao, hắn không phải đệ tử cùng giới, hơn nữa Khúc Trung Hòa chủ trì nội dung thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn không nhiều lắm.

Tôn Tượng này, cũng không phải nhân vật hiển hách, cho nên, Khúc Trung Hòa mặc dù nhận ra, lại không biết tên.

- Không nhớ tên ta sao? Vểnh tai nghe cho kỹ, tiểu gia gọi là Tôn Tượng.

- Tôn Tượng?

Khúc Trung Hòa sửng sốt, nhưng ngay sau đó khuôn mặt nghiêm lên, quát:

- Ngươi thật to gan, dám dùng khẩu khí này nói chuyện với ta? Ngươi đây là ý gì? Còn nữa, là ai gan lớn như vậy, dám công nhiên hướng cao tầng Thiên Các xuất thủ?

- Sách sách sách...

Tôn Tượng thấy Khúc Trung Hòa nổi đóa, chẳng những không sợ, ngược lại cười trào phúng:

- Khúc Trung Hòa, ngươi còn tưởng đây là Đại Vương Ốc Sơn sao?

- Nói tiếp, ngươi không phải là Phó thống lĩnh của Nghênh Tân Các sao? Ở Nguyệt Hoa Điện, ngươi chỉ là nhân vật trung tầng nho nhỏ, tự xưng cao tầng điện phủ, ngươi là hướng mặt mình dát vàng sao? Nếu như ta nhớ không lầm, thân bào này của ngươi, là thân bào của Chấp sự Nguyệt Hoa Điện?

Chấp sự, ở trong mười điện, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là trung tầng. Muốn tới cao tầng, ít nhất cũng phải là Cung phụng.

Trên mặt Khúc Trung Hòa nóng rát, trước mặt một tân đệ tử, không nghĩ tới mất mặt như vậy. Nội tâm kinh hãi có thể nghĩ.

Lúc nào thì tân đệ tử, cũng trở nên ngưu bức như vậy, không có lễ phép, hơn nữa là tùy ý làm bậy như thế?

Mặt âm trầm, quát lên:

- Tôn Tượng, ngươi đừng cáo mượn oai hùm. Ngươi chỉ là một tiểu nô tài, ta với ngươi không thể ngang hàng nói chuyện.

- Ha ha ha, ta là tiểu nô tài?

Tôn Tượng nghiến răng nghiến lợi, đi tới phía trước, trực tiếp một cước, đá vào mặt Khúc Trung Hòa, dùng sức đạp mạnh mấy đá:

- Tiểu nô tài thì thế nào? Tiểu nô tài hôm nay chà đạp ngươi, tàn bạo ngươi, có tin một đao của tiểu nô tài này, có thể chặt đầu chó của ngươi không!

Khúc Trung Hòa ăn nhục! Dùng sức phá đứt dây thừng màu vàng, nhưng dây thừng càng siết chặt, kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Tôn Tượng chưa hết giận, xông lên đá mấy đá, vừa đập vừa mắng:

- Các ngươi những súc sinh này, giết hại vô tội, súc sinh, ta giẫm chết ngươi!

- Tôn Tượng!

Bên ngoài một tiếng nhàn nhạt vang lên, làm cho Tôn Tượng thoáng cái dừng lại, bàn chân ở giữa không trung, cười hắc hắc nói:

- Đại nhân, ngươi đã đến rồi a.

Khúc Trung Hòa miễn cưỡng bò lên, nhìn thấy người từ ngoài đi vào này, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ:

- Là ngươi, Nhậm Thương Khung?

Khúc Trung Hòa gọi không ra tên Tôn Tượng, là đương nhiên. Nhưng mà Nhậm Thương Khung, hắn sao có thể quên được? Không nói đến Nhậm Thương Khung ở Đại Vương Ốc Sơn đại xuất danh tiếng, sau đó lại càng dương danh vô hạn, danh tiếng to lớn, hôm nay đã là nhân vật quan trọng của Thiên Các thập điện, thân phận cung điện cấp Lão tổ, mơ hồ đã thay thế vị trí thứ nhất của Hình Thiên lão tổ!

Nhân vật như thế, hắn không thể không nhận ra!

- Khúc Phó thống lĩnh, nói thật, năm đó ta ở trước động phủ Bắc Cung Dao, cùng Hạ Vũ Trùng giằng co, nếu không phải ngươi, ngày đó, ta đã cùng Hạ Vũ Trùng phân cao thấp rồi. Hôm nay, ở chỗ này lại gặp mặt, chỉ sợ ngươi cũng không nghĩ ra?

Khúc Trung Hòa sắc mặt tái nhợt, hắn thật sự nghĩ không ra, Nhậm Thương Khung này bắt mình tới làm gì? Mình ở Đại Vương Ốc Sơn chưa từng nhằm vào hắn mà!

Mặc dù Nguyệt Hoa Điện cùng hắn quan hệ không tốt, nhưng mà đó cũng là Luật lão tổ đắc tội Nhậm Thương Khung, cũng không thể giận chó đánh mèo đến Khúc Trung Hòa hắn được? Oan có đầu, nợ có chủ a.

Rồi nói tiếp, cho dù giận chó đánh mèo, Nguyệt Hoa Điện nhiều người như vậy, không thể tìm đúng Khúc mỗ chứ?

Khúc Trung Hòa trong lòng không hiểu ra sao, không biết Nhậm Thương Khung rốt cuộc muốn làm gì.

- Thương Khung lão tổ, ban đầu ở Đại Vương Ốc Sơn, Khúc ta cho dù không có ý xu nịnh, nhưng cũng chưa từng đắc tội qua ngươi? Ngăn cản ngươi cùng Hạ Vũ Trùng giao thủ, đó cũng là quy củ, là vâng mệnh Nguyên Bạch Lộc sư huynh phân phó mà thôi.

Cho nên, Khúc Trung Hòa cảm thấy mình rất vô tội.

- Khúc Phó thống lĩnh, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ta nếu mời, tự nhiên sẽ không cùng ngươi vòng vo. Không ngại nói cho ngươi biết, ta mời, không phải vì chuyện ở Đại Vương Ốc Sơn. Ở Đại Vương Ốc Sơn, ngươi thật sự không đắc tội qua ta. Cho dù đắc tội qua ta, một số ma sát nhỏ, cũng là cười một tiếng mà qua, ta tự nhiên không thể nào hẹp hòi đến vậy.

- Kia... Kia Thương Khung lão tổ gọi ta, là ý gì?

Khúc Trung Hòa tận lực nói năng khẩn thiết, tư thái thả thấp một chút. Rõ ràng là bắt hắn tới, lại nói là mời hắn tới.

- Ân, ngươi hỏi rất hay. Ta chỉ hỏi ngươi, ước chừng hai mươi năm trước, thời điểm các ngươi sắp kết thúc Đại Vương Ốc Sơn thí luyện, ngươi nhớ một người tên là Nhậm Đông Lưu không?

- Nhậm Đông Lưu?

Khúc Trung Hòa sửng sờ một chút, hiển nhiên, thoáng cái hắn còn không kịp phản ứng. Dù sao, ban đầu sự kiện kia, hắn không phải là chủ mưu, nói trắng ra là một người hầu.

- Suy nghĩ một chút nữa, hắn từng nói một câu, dẫn đến các người hướng hắn trả thù. Hắn nói chém tuyệt nhân luân thành Đại Đạo, cho dù đạt thành, kia cùng cái xác không hồn có gì khác nhau đâu? Giết hại đồng môn, sinh tử đấu đá, Thiên Các còn có thể gọi là Thiên Các sao?

Khúc Trung Hòa chấn động toàn thân, phảng phất nhớ ra cái gì đó, trong mắt bắn ra một vẻ kinh ngạc:

- Là hắn? Ngươi là nói tiểu tử phân đà kia?

- Ân, ở trong mắt các ngươi, hắn chỉ là một tiểu tử phân đà, là một kẻ đáng thương; nhưng mà, đối với ta mà nói, là thân phụ không thể thay thế, là phụ thân ta từ nhỏ mỏi mắt chờ mong cũng không trở lại! Đối với gia đình của ta mà nói, là một trụ cột ầm ầm sụp đổ, là một hối tiếc...

Giọng nói Nhậm Thương Khung, nghe tựa hồ rất bình thản, nhưng ẩn chứa một tình cảm làm cho người ta động dung. Khúc Trung Hòa toàn thân chấn động.

- Nhậm Thương Khung, Nhậm Đông Lưu... Nguyên lai là như vậy!

Khúc Trung Hòa sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm thở dài. Nhớ tới chuyện kia, hắn còn nhớ rõ, kia là một tiểu tử thập phần ngạo khí.

Cũng bởi vì một câu nói kia, làm cho Đao Bạch Vũ sư huynh trẻ tuổi khí thịnh, triệu tập thủ hạ, tự mình đến trước động phủ hắn, hung hăng nhục nhã một phen, sau đó bắt hắn đi.

Sau đó, Đao Bạch Vũ sư huynh, còn giận cá chém thớt, đem đồng môn chung quanh động phủ kia, bắt đi tất cả!

Sự kiện kia, Khúc Trung Hòa ấn tượng rất sâu. Cũng vì vậy, hắn đối với Đao Bạch Vũ sư huynh, thủy chung ôm có một loại sợ hãi cùng kính sợ.

Coi như là Nguyên Bạch Lộc sư huynh, ở trước mặt Đao Bạch Vũ sư huynh, cũng một mực cung kính, không dám hơi có vượt qua. Bởi vì, sát khí của Đao Bạch Vũ sư huynh, thật sự là lạnh thấu xương, quá cường đại.

- Nghĩ ra rồi đúng không?

Nhậm Thương Khung khẩu khí lạnh như băng.

Khúc Trung Hòa lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng hồn phi phách tán, hắn biết, Nhậm Thương Khung đây là muốn báo thù cha.

- Thương Khung lão tổ, sự kiện kia, ta quả thật có mặt ở hiện trường. Nhưng mà...

- Nhưng mà, ngươi muốn nói oan có đầu, nợ có chủ. Đúng không?

Khúc Trung Hòa vội nói:

- Không sai, chân chính nhằm vào phụ thân ngươi, là Trảm Không Đạo truyền nhân. Chúng ta chỉ là đi theo xem náo nhiệt thôi.

- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, phụ thân của ta, rốt cuộc tung tích ở đâu?

Giọng nói Nhậm Thương Khung lành lạnh, phảng phất một lời không hợp, sẽ đem Khúc Trung Hòa diệt sát:

- Nhớ kỹ, ngươi không có bất kỳ tiền vốn nói sai nào. Một khi nói sai nửa chữ, Khúc Phó thống lĩnh ngươi, sẽ trở thành nhân vật lịch sử của Thiên Các.

Khúc Trung Hòa trong lòng run run, vội nói:

- Ta nói, chuyện này vốn cùng ta không có quan hệ, ta sẽ không lừa gạt, lại càng không nói láo. Nếu như ta nhớ không lầm, phụ thân ngươi là bị Đao Bạch Vũ mang đi. Đao Bạch Vũ hình như là nói, phụ thân ngươi mắng hắn là yêu ma tà đạo, hắn sẽ biến phụ thân ngươi thành yêu ma tà đạo. Còn nói đây là hiện thế quả báo, tới rất nhanh.

- Yêu ma tà đạo...

Nhậm Thương Khung cắn răng, trợn mắt trừng trừng:

- Nói như thế, phụ thân của ta, đúng là bị hắn dẫn tới Thiên Đoạn Sơn Mạch, luyện chế thành yêu hóa chiến sĩ?

- Ngươi... Ngươi biết yêu hóa chiến sĩ?

Khúc Trung Hòa trong lòng trầm xuống, đây chính là cơ mật cao nhất. Trừ bọn họ là tâm phúc của Đao Bạch Vũ ra, căn bản không có mấy người biết tin tức yêu hóa chiến sĩ này!

- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm!

Tôn Tượng một bên mắng to lên:

- Còn có phụ thân Tôn Nguy ta, cũng bị đám súc sinh các ngươi đưa đến Thiên Đoạn Sơn Mạch a!

Khúc Trung Hòa kinh ngạc, cảm tình đây cũng là một khổ chủ hậu nhân a!

Nhậm Thương Khung đến giờ phút này, rốt cục xác nhận tung tích phụ thân, tim khó chịu như bị đao cắt. Hắn vốn là mang theo vài phần ảo tưởng, ảo tưởng phụ thân không có gặp chuyện không may. Hôm nay xem ra, ảo tưởng cuối cùng chỉ là ảo tưởng, bằng lòng dạ độc ác của Đao Bạch Vũ, làm sao có thể phát lòng nhân từ?

Đao Bạch Vũ…

Nhậm Thương Khung nhắc tới cái tên này, trong mắt lóe ra sát cơ lạnh thấu xương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi