BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Trong Khí Hải của Nhậm Thương Khung, Thần Anh đã thành hình, cảnh giới so với cường giả nhị trọng khác thì cường đại hơn rất nhiều.

Này hết thảy, dĩ nhiên là nhờ lúc còn ở Trúc Cơ kỳ, hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn, Trúc Cơ hoàn mỹ kia, chính là mấu chốt để tu vi Nhậm Thương Khung có thể đột nhiên tăng mạnh như thế.

...

Lại nói bên ngoài Thiên Đoạn Sơn Mạch, Vưu Thiên Chiến thu Huyết Ảnh Quỷ Sát lại, trong ánh mắt, tràn đầy sắc thái khó tin, nhìn chằm chằm vào địa phương mà đạo quang mang kia biến mất.

Hắn đến bây giờ cũng nghĩ không ra, Huyết Ảnh Quỷ Sát sao có thể thất thủ? Cho dù là cường giả ngang cấp, nếu như bị Huyết Ảnh Quỷ Sát của hắn đánh trúng, cho dù không chết tại chỗ, nhưng cũng bị thương nặng.

Đối với điểm này, Vưu Thiên Chiến là phi thường tự tin.

Nhưng mà lần này lại xuất hiện ngoài ý muốn. Vốn cho là một kích tất sát, chẳng những không nhìn thấy thi thể của địch nhân, thậm chí ngay cả quỹ tích chạy trốn của địch nhân cũng không biết.

Đối thủ thần bí kia, giống như chui qua hư không, vô duyên vô cớ biến mất.

Vưu Thiên Chiến cũng hoài nghi, một kích kia của mình, rốt cuộc có thương tổn được đối thủ hay không?

Điều này cũng thôi đi, để cho hắn kinh nghi bất định chính là, đối thủ thật sự là đáng sợ. Luận tu vi, đối thủ hiển nhiên không bằng mình, nếu không, đối thủ cũng không cần chạy trốn chật vật như vậy.

Hơn nữa, luận tốc độ, mình rõ ràng cũng có ưu thế lớn, nếu không sao có thể đuổi kịp đối phương chứ.

Nhưng mà, dưới tình huống mọi phương diện đều chiếm ưu thế, nhưng một sợi lông của đối thủ cũng không lưu lại, đó chính là điều làm hắn kinh dị nhất.

Vưu Thiên Chiến cho tới bây giờ không sợ đối kháng, cũng không sợ đối thủ sử dụng các loại thần thông giao chiến cùng hắn. Nhưng mà, đối với đối thủ thần bí, hắn không thể không sinh ra một tia cảnh giác.

Ngây người chốc lát, Vưu Thiên Chiến than nhẹ một tiếng, lắc đầu, trở lại khu vực trọng yếu của Thiên Đoạn Sơn Mạch.

Lần gặp gỡ này, thức sự quá quỷ dị.

Thấy Vưu Thiên Chiến trở lại, Đao Bạch Vũ vội vàng đi lên hỏi:

- Sư tôn, tình huống thế nào?

Vốn Hạ Hàn Hiên chuẩn bị đi, nhưng mà Vưu Thiên Chiến ra lệnh cho bọn họ ở chỗ này trong coi, hắn biết sự tình nghiêm trọng, cũng không dám bỏ đi, nói tiếp, hắn cũng hết sức tò mò, rốt cuộc là ai to gan như vậy.

Vưu Thiên Chiến mặt âm trầm, thản nhiên nói:

- Hắn trốn thoát rồi.

- Trốn thoát?

Ánh mắt Đao Bạch Vũ bắn ra vẻ khó tin, trong mắt hắn, sư tôn chính là tồn tại không gì làm không được.

Ở trước uy năng đáng sợ như thế của sư tôn, lại có thể chạy đi? Chẳng lẽ đối thủ này, cũng là Đại Đạo cường giả như sư tôn?

- Các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ.

Vưu Thiên Chiến khoát tay áo:

- Ta lập tức báo cho Tùng Linh đạo huynh, để hắn giải quyết. Chuyện lần này chứng minh, cấm chế của Thiên Đoạn Sơn Mạch này, vẫn còn có chỗ sơ hở.

Thiên Các tổng bộ, Hạ Tùng Linh tiếp nhận phần lớn sự vụ mà Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm bàn giao, để Hạ Tùng Ngâm an tâm bế quan.

Nghe nói Thiên Đoạn Sơn Mạch gặp chuyện không hay, Hạ Tùng Linh không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới Thiên Đoạn Sơn Mạch.

Nghe Vưu Thiên Chiến thuật lại, chân mày Hạ Tùng Linh không khỏi nhíu lại:

- Cái gì? Ngươi nói công pháp của đối thủ kia, phát ra kim quang, sau lưng lại có phi dực màu vàng?

- Thế nào, ngươi nhận biết đối thủ này?

Vưu Thiên Chiến nhịn không được hỏi.

Hạ Tùng Linh ngây người một trận, hắn trước tiên chính là nghĩ đến một người, người này là người ở trước phủ Hạng Thái Hư, làm uy nghiêm của hắn thiếu chút nữa tiêu biến, truyền nhân Chân Kiếm Đạo … Nhậm Thương Khung.

- Aii...

Hạ Tùng Linh không khỏi than nhẹ một tiếng:

- Ngươi nói người này, ta chưa từng thấy qua, bất quá ta từng thấy qua công pháp của một người, có đặc điểm tương tự, kim quang chói mắt, giống như thiên thần, làm cho người ta sinh ra một cảm giác thâm thúy cùng uy nghiêm. Chẳng qua là, thực lực của người này...

- Tùng Linh lão ca, người này rốt cuộc là ai?

Vưu Thiên Chiến một bụng oán khí, hắn rất không thoải mái, để một đối thủ kém mình chạy thoát, thật là sỉ nhục lớn lao.

- Người này không phải ngoại nhân. Chính là đệ tử Chân Kiếm Đạo Nhậm Thương Khung.

- Cái gì, là hắn?

Chân mày Vưu Thiên Chiến cau lại, bỗng nhiên đứng lên:

- Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể? Đệ tử kia của Lý Dật Phong quả thật không tệ, nhưng muốn nói hắn tuổi còn nhỏ, lại có thực lực cao như vậy, ta tuyệt đối không tin. Những cấm chế kia của chúng ta, tuyệt đối không phải Đạo cấp truyền nhân có thể xông vào!

Hạ Tùng Linh cười khổ, hắn không biết giải thích thế nào. Hắn cũng không thể nói, ta từng bị Nhậm Thương Khung đánh cho mém chết, cho nên ta rất hiểu bản lãnh của hắn sao?

- Ta chỉ nói Nhậm Thương Khung cùng người ngươi gặp phải có chút tương tự, cũng không nói nhất định là hắn? Nói tiếp, Nhậm Thương Khung kia ở trong thập điện làm những việc kia, như làm cho Hình Thiên bó tay bó chân, làm cho Nguyên Kỳ Lân cùng Hạng Thái Hư thúc thủ vô sách, ngươi cảm thấy, thủ đoạn của hắn bình thường sao?

Vưu Thiên Chiến vẫn không tin, lắc đầu nói:

- Ngươi muốn nói Nhậm Thương Khung có bản lãnh này, ta tuyệt đối không tin. Mặc dù hắn không cùng ta chính diện giao thủ. Nhưng mà tốc độ kia, tuyệt đối không phải là một Thần Thông sơ kỳ có thể có được. Còn nữa, thần thông sinh ra hai cánh ở sau lưng, ít nhất cũng là Đại Đạo cấp. Theo ta thấy, người này là Đại Đạo nhất trọng cường giả.

Vưu Thiên Chiến suy đoán như thế, cũng là có đạo lý. Hắn cảm thấy, mình có tu vi Đại Đạo nhị trọng, có thể áp chế đối phương, hơn nữa luận tốc độ của đối phương, cũng chỉ kém mình một bậc, Đại Đạo nhất trọng mới là hợp lý, nếu như chỉ là một Thần Thông sơ kỳ cường giả, cái kia làm sao có thể?

Hạ Tùng Linh cười khổ:

- Vưu lão đệ, không nên nói như thế. Ta từng thử dò xét qua Nhậm Thương Khung, thực lực của tiểu tử này, quả thật không đủ để cùng Đại Đạo cường giả đối kháng, nhưng mà hắn có chút thủ đoạn, quả thật rất cao. Ta cũng điều tra qua một số trận điển hình của hắn lúc trước, công pháp của hắn có hai loại, một cái là công pháp phát ra kim quang nghịch thiên; công pháp còn lại là của Lý Dật Phong truyền thừa, chính là Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm.

- Hừ, Tùng Linh lão ca, ngươi nói những thứ này, có phải hay không muốn ám chỉ ta, người tới nhìn lén Thiên Đoạn Sơn Mạch, chính là Nhậm Thương Khung?

Hạ Tùng Linh khẽ cười nói:

- Nếu như là hắn, Vưu lão đệ ngươi xử lý ra sao?

Vưu Thiên Chiến cười ha ha:

- Chưa làm được cái gì, ta có thể ra sao chứ? Một hậu bối mà thôi, chẳng lẽ ta phải đích thân ra tay giết hắn sao?

Vưu Thiên Chiến mơ hồ cảm thấy lời nói của Hạ Tùng Linh, hình như là muốn chỉ đường cho hắn. Cho nên, Vưu Thiên Chiến mở một đường riêng mà đi, cũng không theo ý tứ của Hạ Tùng Linh mà trả lời.

Ngươi muốn ta đi đối phó Nhậm Thương Khung? Ta khinh.

- Ha ha, Vưu lão đệ nói như vậy, là vẫn còn có lòng yêu hậu bối sao! Người ta nói Trảm Không Đạo trảm không hết thảy, xem ra cũng không hẳn vậy.

Vưu Thiên Chiến thản nhiên nói:

- Ngươi nói sao cũng tốt, Nhậm Thương Khung kia còn thiếu một trận chiến với đệ tử ta, hắn bây giờ muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Ai muốn giết hắn, còn phải qua cửa của ta.

Hạ Tùng Linh thầm mắng Vưu Thiên Chiến này dối trá, nét mặt cũng nghiêm trang nói:

- Nói như vậy, Vưu lão đệ cũng là người thống khoái. Bất quá, cao đồ ở ba trăm năm đại bỉ đụng phải Nhậm Thương Khung, hắc hắc, chiến quả này, bản thân ta không có lạc quan như ngươi...

- Tùng Linh lão ca, ngươi là khiêu khích ly gián sao?

Vưu Thiên Chiến cười ha ha một tiếng.

- Ân, coi như là những đệ nhất truyền nhân của Hạ thị Âm Dương Đạo ta, gặp phải Nhậm Thương Khung, sợ rằng cũng không có bao nhiêu phần thắng. Nói như vậy, Vưu lão đệ ngươi đã hiểu chưa?

Vưu Thiên Chiến không chút do dự:

- Ta liền coi như ngươi đang nói đùa. Cường giả giành thắng lợi, bất chấp thủ đoạn. Trước khi kết thúc cuộc chiến, bất kỳ suy đoán nào, đều là suy đoán. Tùng Linh lão ca, ngươi có từng nghe qua, có thần thông gì, có thể hư không tiêu thất không?

- Hư không tiêu thất?

Hạ Tùng Linh lắc đầu:

- Là Thuấn di sao? Nhưng Thuấn di chỉ là một loại di động tốc độ cao, cũng có thể nhìn ra quỹ tích. Ngươi là nói, một điểm dấu vết cũng không có?

- Nếu như cần phải nói có dấu vết, đó chính là một đạo quang mang hiện lên, sau đó không thấy tăm hơi.

Vưu Thiên Chiến đến nay vẫn còn có chút khó hiểu, nhịn không được hỏi:

- Tùng Linh lão ca, ta nghe nói, trong tu luyện giới có một loại thần thông cao nhất, gọi là Xuyên Qua Không Gian...

Hạ Tùng Linh nhịn cười không được:

- Ta nói Vưu lão đệ, trí tưởng tượng ngươi quá phong phú rồi. Xuyên Qua Không Gian, ta cho ngươi biết, đó là thần công của Thần Đạo trong truyền thuyết. Chỉ có truyền thừa của Thần Đạo, mới có thể mở không gian, tiến hành Không Gian Khiêu Dược. Đại Đạo cấp chúng ta có thực lực tiến hành Không Gian Khiêu Dược, nhưng Thiên Trạch Thế Giới công nhận, là không có công pháp Xuyên Qua Không Gian.

- Không có công pháp truyền thừa? Kia...

- Ngươi suy nghĩ lung tung rồi. Nếu như người nọ có thực lực Xuyên Qua Không Gian, những cấm chế kia của chúng ta, đối với hắn mà nói, căn bản là phù vân. Hắn có thể qua lại tự nhiên.

Không phải là Hạ Tùng Linh kém kiến thức, mà là căn cứ điển tịch ghi lại, Thiên Trạch Thế Giới hôm nay, quả thật chưa nghe nói qua có vị cường giả nào, có thể tùy tâm sở dục tiến hành Xuyên Qua Không Gian.

Cho dù là Đại Đạo hậu kỳ cường giả, nhiều nhất cũng chỉ là thuấn di, thông qua cảnh giới cường đại, hoàn thành vượt qua cực hạn, tạo thành cái gọi là thuấn di.

Thuấn di này, là hình thức ban đầu của Xuyên Qua Không Gian, nhưng không phải là phá vỡ không gian, hoàn thành Không Gian Khiêu Dược, mà là ở trong không gian hiện hữu, hoàn thành thuấn di di động.

Luận kiến thức, luận điển tịch của Thiên Trạch Thế Giới, Vưu Thiên Chiến biết, Trảm Không Đạo không bì kịp Âm Dương Đạo.

Âm Dương Đạo truyền từ thái cổ, vẫn là huyết mạch truyền thừa xuống tới, đối với rất nhiều bí mật thượng cổ, đều có một số lý giải.

Phương diện này, cũng là chỗ mà Vưu Thiên Chiến ngắm nghía nhất.

- Vưu lão đệ, quên nhắc ngươi một câu, Nhậm Thương Khung có mấy Kim Quang Nhân phi thường cổ quái, không biết là từ cái gì luyện chế thành, lại có thể biến hóa rất nhiều hình thái. Căn cứ tình báo của lão phu, những Kim Quang Nhân này, Nhậm Thương Khung đã sử dụng rất nhiều lần, có thể nói là lợi khí. Ngươi nói địch nhân kia hóa thành kim quang, trực tiếp biến mất, nên ta phải nhắc nhở ngươi một chút.

Nói đến nói đi, Hạ Tùng Linh vẫn muốn dẫn dắt Vưu Thiên Chiến hướng mũi dùi về Nhậm Thương Khung.

Ngay lúc này, thanh âm Đao Bạch Vũ bỗng nhiên truyền đến:

- Sư tôn, vừa mới nhận được truyền thức của Nguyệt Hoa Điện, nói Phó thống lĩnh Khúc Trung Hòa, vô duyên vô cớ biến mất, không biết tung tích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi