BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

So đấu Linh dược?

Nhậm Thương Khung không khỏi thấy buồn cười, đến cấp bậc Dược Thánh này, cũng muốn so đấu tu vi Linh dược sao? Điều này làm cho hắn không khỏi nhớ lại Đan sư đại hội năm đó.

Lúc ấy, Lôi Kiếm của Truy Nhật Kiếm Minh, cùng với Thanh Thụ trưởng lão của Tinh Nguyệt Cốc, hai người này là Dược Vương cấp, ưu thế rất rõ ràng. Nếu như không phải hắn âm thầm chiếu cố Minh Hoa Đà, hai người kia tất nhiên sẽ là nhân vật chính.

Hôm nay suy nghĩ một chút, ngược lại cảm thấy hết sức thú vị.

Thấy thần thái Tô Thần có chút nóng nảy, Nhậm Thương Khung cười nói:

- Tô đại ca, chuyện này cũng không phải chuyện gấp trước mắt, tới tới tới, đến bên trong ngồi một chút. Ngươi là Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, quyền cao chức trọng, cũng đừng để cho mọi người bị ngươi dọa sợ, ha ha.

Giữa hai người bọn họ, vui đùa một chút cũng không tính là thái quá.

Tô Thần thấy Nhậm Thương Khung cười ung dung, trong lúc nhất thời cũng bị tâm tình của hắn lây sang, gật đầu một cái đi vào.

Thấy Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, người đang ngồi đều đứng dậy. Không nói Tô Thần khoảng thời gian này, đối với phủ Trưởng lão của Nhậm Thương Khung hết sức quan tâm, chỉ riêng thân phận của hắn, cũng để cho những người ở đây ngước mắt.

Thấy mọi người đều muốn đứng lên thi lễ, Tô Thần cười nói:

- Mọi người tối nay không luận thân phận, chỉ uống rượu thôi.

Thấy Tô Thần hòa ái, mọi người cũng từ từ buông lỏng.

Tô Thần nâng chén cười nói:

- Ta mặc dù làm Trưởng lão Đan Tiên Đông Điện rất nhiều năm, nhưng Thủy Vân Thần Sương Tửu này, hôm nay cũng bất quá là lần thứ hai được thưởng thức. Lần đầu là đi theo điện chủ đại nhân đến Thủy Vân Tông bái phỏng. Thủy Vân Thần Sương Tửu này, chính là lấy sương sớm trên Thủy Vân Thần Thụ, trải qua bốn mươi chín ngày chưng cất, dung hợp rất nhiều Linh dược mà tạo thành rượu, nó là Đông Hoàng Châu đệ nhất thần tửu. Tới, mọi người cụng ly!

Rượu ngon lương tiêu, lại có Nhậm Thương Khung khải hoàn trở về, toàn bộ phủ Trưởng lão không khí rất náo nhiệt.

Nhậm Thương Khung tiễn Tô Thần về, cùng hắn ước định, sáng sớm ngày mai sẽ đi bái phỏng điện chủ đại nhân.

- Càn Nhất, có chuyện này quên nói với các ngươi.

Nhậm Thương Khung gọi lại Càn Nhất Tam huynh đệ chuẩn bị rời đi lại. Tam huynh đệ này theo Nhậm Thương Khung tới nay, ngược lại không trách không oán, cũng không có nhị tâm.

- Đại nhân, có chuyện gì sao?

Càn Nhất cung kính hỏi lại. Biết được Nhậm Thương Khung là quán quân của ba trăm năm đại bỉ, Tam huynh đệ này đối với Nhậm Thương Khung càng thêm cung kính.

Bọn họ rất rõ ràng, những cao cấp thiên tài của lục đại tông môn kia, bất kỳ một cái nào, đều không phải là tồn tại mà Tam huynh đệ bọn họ có thể so sánh.

Nhưng mà, Thương Khung đại nhân dùng lực một người, quét ngang quần hùng, đoạt được vô địch, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, nhân vật như vậy, đi theo hắn, là tiền đồ vô hạn.

- Lúc Ta rời Thủy Vân Tông, gặp bốn Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh, bọn họ...

Nhậm Thương Khung đem tình huống của bốn tên sát thủ kia miêu tả một chút.

Càn Nhất sắc mặt đại biến:

- Là bọn họ? Thiên Nam Tứ Tinh? Bọn họ là Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh ở Đường triều! Toàn... toàn bộ bị đại nhân diệt?

- Phải.

Nhậm Thương Khung hời hợt, hắn quan tâm không phải là Thiên Nam Tứ Tinh này, mà là tình huống tổng thể của Càn Khôn Minh, lập tức hỏi:

- Càn Khôn Minh kia, rốt cuộc có bao nhiêu Vương Bài sát thủ, trên nó còn có cấp bậc gì không?

- Vương Bài sát thủ, có mười hai tên. Đại nhân đã diệt bốn, như vậy còn có tám. Về phần cấp bậc trên, đó chính là Minh cấp sát thủ. Minh cấp, luôn luôn thần bí khó lường. Chúng ta một mực cũng không biết cụ thể có mấy. Chúng ta biết chỉ có hai. Nhưng cũng có tin đồn nói, trên thực tế Càn Khôn Minh này, có ba Minh cấp sát thủ.

- Minh cấp sát thủ, đều là Đại Đạo cấp cường giả?

Nhậm Thương Khung nhàn nhạt hỏi.

Thời điểm Càn Nhất nhắc tới Minh cấp sát thủ, bắp thịt trên mặt cũng hơi giật giật, hiển nhiên là có điều kiêng kỵ. Sát thủ Càn Khôn Minh đẳng cấp sâm nghiêm, có luật lệ vô cùng nghiêm khắc, chế độ cũng tàn khốc vô cùng. Nếu để cho người khác biết Tam huynh đệ bọn họ không có chết, ngược lại đầu nhập Nhậm Thương Khung, như vậy tầng cao nhất của Càn Khôn Minh, tất nhiên sẽ rất tức giận.

Nếu như thật đúng là đưa tới Minh cấp sát thủ, Tam huynh đệ bọn họ, là hết sức kiêng kỵ. Dù sao Vương Bài sát thủ, bọn họ có lẽ sẽ chu toàn.

Nhưng mà Minh cấp sát thủ, thì căn bản không phải là bọn họ có thể chống cự. Chênh lệch quá xa.

- Thế nào, các ngươi sợ?

Càn Nhất cắn răng một cái, thở dài nói:

- Minh cấp sát thủ kia, hết sức đáng sợ. Thuộc hạ là bản năng có chút sợ hãi. Bất quá nơi này là Kính Nguyệt Thành, là địa bàn của Đan Tiên Đông Điện, coi như là Càn Khôn Minh, cũng không dám ở nơi này giương oai. Cho nên, ba huynh đệ chúng ta rất an toàn.

- ân, các ngươi đi xuống trước đi. Minh cấp thì như thế nào? Các ngươi chỉ cần dụng công tu luyện, sớm muộn cũng có thể đi vào Đại Đạo cấp.

Tam huynh đệ kính cẩn rời đi, ở trước mặt chủ nhân trẻ tuổi này, bọn họ cảm nhận được một loại uy áp rất mạnh, một loại uy nghiêm mà bọn họ không cách nào nhìn thấu, làm cho bọn họ không cách nào kháng cự, cam tâm thần phục.

Sau khi ba người này rời đi, Nhậm Tinh Hà lắc hồ lô rượu, có vẻ vẫn còn thèm thuồng:

- Lão đệ, tới tới tới, bồi ca ca ta uống một phen.

Nhậm Thương Khung biết, nói là rượu, huynh trưởng này sợ rằng không kém Ngô Câu chút nào.

Nhậm Thương Khung ôm bả vai Nhậm Tinh Hà, cười nói:

- Đi, hai huynh đệ chúng ta đi hậu viện ngồi một chút.

Đi tới hậu viện, hai huynh đệ ngồi ở trên băng đá, nửa nằm nhìn lên tinh không, Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng:

- Ca, Điệp Vũ tiểu thư, tâm tình có tốt hay không?

Lạc Điệp Vũ trong một đêm, mất tất cả thân nhân. Mặc dù không phải Nhậm Thương Khung hắn làm hại, nhưng nói cho cùng, ít nhiều cũng có chút dính líu tới hắn.

Lạc Điệp Vũ rất hiểu đại nghĩa, không có giận hắn, nhưng mà ở sâu trong nội tâm hắn, vẫn còn có chút áy náy.

- Thương Khung, con đường võ đạo, đã là tàn khốc như thế. Một bước đi sai, chính là cả nhà mất hết, ngươi không cần lo nghĩ. Ngày đó nếu như không có ngươi từ Thiên Các chạy về, Nhậm thị gia tộc chúng ta, chỉ sợ cũng bị Vân La thành chủ La Hiên tiêu diệt.

Nhậm Tinh Hà ở trên vấn đề này, ngược lại nhìn rất thoáng. Hắn cũng biết, chuyện này, quả thật quan hệ cùng Nhậm Thương Khung không lớn.

Nhậm Thương Khung trong lúc nhất thời kinh ngạc không nói, chợt nhớ tới một chuyện, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đạo linh phù hình thù cổ quái, giống như quyển trục.

- Đây là gì?

Nhậm Tinh Hà dù sao cũng không có kiến văn nhiều như Nhậm Thương Khung, thấy vật này cổ quái, lại lộ ra một cổ năng lượng làm cho hắn kích động.

- Là đồ tốt, Thất Tinh Thú Phù. Chớ xem thường thú phù này, một khi toàn lực thúc giục, uy lực vô cùng. Nói tóm lại, dù là huynh gặp phải Đại Đạo nhất trọng cường giả, toàn lực thúc giục thú phù này mà nói, cũng có thể kiềm chế một chút, hoặc giả có thể chạy trốn cũng chưa biết chừng.

- Mạnh như vậy? Đại Đạo cường giả cũng có thể chế trụ?

- ân, cái Thất Tinh Thú Phù này, phong ấn bảy thú hồn tương đương với Thần Thông hậu kỳ, một khi thi triển, có thể đồng thời gọi ra bảy thú hồn, mỗi một con đều tương đương với Thần Thông hậu kỳ, không sợ chết, loại sức chiến đấu này, xác thực có tư cách chế trụ Đại Đạo sơ kỳ cường giả.

Nhậm Thương Khung chưa dùng qua Thất Tinh Thú Phù này, đêm đó nghe Dạ Quan Tinh cặn kẽ giảng giải qua. Biết một ít thủ pháp thao túng Thất Tinh Thú Phù này.

Lập tức hướng Nhậm Tinh Hà nói:

- Ca, Thất Tinh Thú Phù này, là một phần thưởng mà đệ được khi dành quán quân ba trăm năm đại bỉ, đệ có Lưu Kim khôi lỗi, không cần dùng cái này, nên cho huynh phòng thân. Huynh có thể không cần, nhưng thời khắc mấu chốt, dùng để bảo vệ Điệp Vũ tiểu thư cũng không tệ.

- Hắc hắc, ta nói Thương Khung nè, ngươi mỗi lần đưa đồ cho ta, đều dùng danh nghĩa bảo vệ Điệp Vũ. Có phải sợ ta sĩ diện không thu phải không?

Nhậm Tinh Hà cười ha ha một tiếng, cũng thoải mái cầm lấy:

- Cũng không phải là người ngoài, đồ của huynh đệ mình, ta vì sao không muốn? Ngươi nói xem, Thất Tinh Thú Phù này nên khu động thế nào?

- Hắc hắc, muốn khu động Thất Tinh Thú Phù này, phải có một điều kiện tiên quyết, tu vi cảnh giới của huynh, nhất định phải tiến vào Thần Thông cảnh mới được. Chỉ cần vào Thần Thông cảnh, lấy thần thức câu thông, trực tiếp khu động là được. Muốn khu động một con, thì đọc một đoạn khẩu quyết; muốn khu động bảy đầu, thì một hơi đọc bảy đoạn khẩu quyết, khẩu quyết rất ngắn, hết sức đơn giản.

- Thần Thông cảnh?

Nhậm Tinh Hà hơi thất vọng nói:

- Ta hôm nay đã là Kim Đan cửu trọng, đột phá Thần Thông cảnh, trong vòng hai năm liền có hy vọng. Tốt, vì Thất Tinh Thú Phù này, ta quyết định bế quan lần nữa, tranh thủ sớm ngày đột phá Thần Thông cảnh, ha ha ha.

Nói cho cùng, Nhậm Tinh Hà vẫn cảm thấy Thất Tinh Thú Phù này hết sức thú vị, hơn nữa có uy lực của Thần Thông hậu kỳ, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Năm đó ở Vân La thành, mê mê tỉnh tỉnh không cảm thấy cái gì, hôm nay tu luyện càng lâu, tiếp xúc càng nhiều, càng có thể cảm nhận được khoái cảm từ thực lực mang tới.

Nhất là mỗi khi đề cao một tầng, cảm nhận được lực lượng phát sinh bay vọt, cảm giác vui sướng đó, cùng với cảm giác rung động, là không phải một loại hưởng thụ thế tục nào có thể so sánh.

Nhậm Thương Khung từ ba trăm năm đại bỉ, phần thưởng đạt được có sáu loại. Thủy Vân Thần Quả đưa cho Bắc Cung Dao; Truy Nhật Vẫn Thiết hiếu kính sư tôn Lý Dật Phong; bộ trang bị của Thiên Các, đưa cho sư huynh Bộ Thương Lãng; hôm nay, Thất Tinh Thú Phù này đưa cho ca ca Nhậm Tinh Hà, cũng là chuyện đương nhiên.

Dù sao, hôm nay gia tộc bên này, tổng thể thực lực vẫn còn yếu, có trang bị mạnh, ngược lại cũng không tệ.

Còn lại Tinh Thần Sa một bình, cùng với mười viên Huyền linh cửu phẩm linh thạch, Nhậm Thương Khung tính toán lưu cho mình dùng.

Về phần hai quả Thủy Vân Thần Quả khác, thông qua việc dạy Thủy Dao luyện đan trao đổi được, Nhậm Thương Khung tạm thời cũng không có ý định lấy ra.

Dù sao, hiện ở bên người còn không có người nào có thực lực trùng kích Đại Đạo cấp, bây giờ cho bọn hắn, là hoài bích có tội, có thể làm hại bọn họ.

Chuyện liên quan tới phụ thân, Nhậm Thương Khung tạm thời không tính toán nói cho Nhậm Tinh Hà. Hắn quá rõ tính tình người ca ca này, đừng nhìn hắn thường ngày có chút bất cần đời, nếu biết chuyện của phụ thân, nhất định sẽ lòng như lửa đốt, không làm ra chuyện gì vọng động mới lạ.

Giai đoạn hiện tại, Nhậm Thương Khung cũng không muốn ảnh hưởng hắn tu luyện.

Ngược lại là mẫu thân, Nhậm Thương Khung sau khi tìm được Điền Trường Sinh, đã cùng mẫu thân nhắc qua, trong lòng mẫu thân sớm có chuẩn bị tâm lý.

Dù vậy, khi Nhậm Thương Khung thấy mẫu thân, đem tin tức tìm được phụ thân nói cho mẫu thân Thu thị, Thu thị vẫn vui mừng cơ hồ ngất xỉu.

Mặc dù nàng biết trượng phu mình đã biến thành Yêu hóa chiến sĩ, nhưng mà, trượng phu dù sao cũng không có chết!

Không có chết, thì có hy vọng!

Nàng nắm tay của Nhậm Thương Khung:

- Thương Khung, mẹ muốn gặp cha con, hai mươi năm, mẹ thật không kịp đợi.

- Mẹ, người đừng nóng nảy. Phụ thân bây giờ ở một chỗ an toàn, con dẫn người đi, chỉ sợ có nguy hiểm.

Thu thị không có căn cơ tu luyện, là một phàm nhân chính hiệu, xuyên qua không gian, thân thể nàng tất nhiên không chịu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi