BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Không thể không nói, Chu Vân này, có một cảm giác địa vực ưu việt. Ở trong lòng hắn, tứ đại châu ưu việt hơn so với Man Hoang, là nòng cốt văn minh.

Man Hoang? Đối với hắn mà nói, chính là nguyên thủy bộ lạc chưa khai hóa. Cho nên, Chu Vân đến Man Hoang, mặc dù là đi theo Nhậm Thương Khung, nhưng trong tiềm thức, giống như một loại thượng bang, đến man di đi xứ.

Man Hoang Chi Địa, đối với người của tứ đại châu, giống như trời sanh mâu thuẫn. Tiểu nhị thấy đám người Nhậm Thương Khung nghỉ chân ngắm nhìn, tức giận nói:

- Nhìn cái gì vậy, khách sạn trọng địa, không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, đi đi.

Chu Vân vốn là xem thường Man Hoang Chi Địa, thấy tiểu nhị này vô lễ, quát lên:

- Ngươi cái nô tài này, thật là không có nhãn lực. Chúng ta là tới ở trọ.

- Ở trọ?

Tiểu nhị mắt trợn trắng lên:

- Mở to mắt thấy cho rõ ràng, nơi này là nhất phẩm Phượng Tê khách sạn, chỉ chiêu đãi nhất phẩm khách nhân. Mấy người các ngươi? Hừ hừ.

Ý kia nói, các ngươi ngay cả cửu phẩm cũng không tính, chớ nói chi là nhất phẩm. Thừa dịp còn sớm đi ra, bớt ở chỗ này dài dòng, nếu không thì đừng trách.

Nhậm Thương Khung ngược lại bất đắc dĩ, hắn biết Man Hoang Chi Địa rất bài xích ngoại nhân, không nghĩ tới bài xích đến trình độ này. Trong ấn tượng, người của Man Hoang bộ lạc, đến Thiên Thương phân đà cũng tốt, đến những địa phương khác cũng tốt, cũng không đến nổi người người kêu đánh đi?

- Tiểu nhị, chúng ta nơi này có...

- Có tiền? Có linh thạch? Vô dụng! Chúng ta không lấy linh thạch các ngươi, lấy về mà sài đi. Nhớ, nơi này là Man Hoang, là địa bàn của Thần Phượng bộ lạc. Chúng ta không hoan nghênh người của tứ đại châu.

Tiểu nhị này, quả nhiên là tiên phong bài ngoại. Ngay cả cơ hội để Nhậm Thương Khung tự biện cũng không cho.

Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ, đang chuẩn bị lấy ra tín vật của Thần Phượng bộ lạc, ngay vào lúc này, một tên nam tử áo đen từ trong khách sạn vội vã đi ra.

Giọng nói lạnh lùng hướng tiểu nhị nói:

- Để cho bọn họ đi vào.

Tiểu nhị không vui:

- Ngươi là ai a? Đừng tưởng rằng ngươi là người của Man Hoang, ta phải nghe theo ngươi. Khách sạn chúng ta...

Đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên cảm giác sau ót chợt lạnh. Một bó tóc chợt rơi xuống đất. Cũng không biết hắc y nhân kia động thủ thế nào.

Người áo đen sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:

- Dài dòng một câu nữa, ta cắt rơi đầu lưỡi ngươi.

Ngôn ngữ không trấn áp được tiểu nhị này, một đao vô hình này, là vô cùng tác dụng, lập tức làm cho tiểu nhị câm miệng, sắc mặt tái nhợt lui qua một bên, im hơi lặng tiếng nhường ra một con đường.

Hắc y nhân kia chắp tay:

- Mấy vị nhất định là khách nhân tôn quý chúng ta mời, mời vào trong.

Nhậm Thương Khung đoán được, Hắc y nhân kia là người tiếp đãi của Thần Phượng bộ lạc phái tới, lại không muốn lao sư động chúng, kinh động quá nhiều, cho nên không có bày ra trận thế quá lớn.

Hắc y nhân kia làm việc, dứt khoát lưu loát, hiển nhiên là nhất đẳng. Sắp xếp mọi việc, tuyệt không dông dài. Chẳng qua là, tính tình bài ngoại của Man Hoang đứ, ở trên người Hắc y nhân kia, ít nhiều cũng có chút thể hiện.

Mặc dù, người áo đen phụng mệnh làm việc, tiếp đãi khách nhân tôn quý. Nhưng mà trong cái cung kính này, vẫn có mấy phần xa lạ cùng đề phòng.

Hiển nhiên, nếu như không phải là có chuyện quan trọng, Hắc y nhân kia tuyệt đối không chịu tới chiêu đãi Nhậm Thương Khung bọn họ.

Nhậm Thương Khung cũng không ngại, đi theo hắc y nhân kia vào nhất phẩm Phượng Tê khách điếm.

Hắc y nhân kia khí thế rất đủ, mặc dù lão bản của khách sạn này cùng tiểu nhị cũng không biết lai lịch hắn là gì, nhưng khí thế người này phảng phất có một lực thuyết phục, để cho bọn họ không dám nói cái gì.

Coi như Hắc y nhân kia mang vào người của tứ đại châu, bọn họ cũng chỉ có thể nhận.

- Cho bốn vị khách nhân này, bốn phòng chữ Thiên nhất phẩm.

- Chữ Thiên nhất phẩm? Bốn phòng?

Tiểu nhị mặt cũng xanh biếc.

Nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, phòng rất nhiều. Chữ Thiên nhất phẩm, ước chừng có mười mấy phòng. Thế nhưng tất cả đều giữ lại, tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra.

Vạn nhất có đại nhân vật muốn vào ở, không có phòng chữ Thiên nhất phẩm, vậy thì phiền toái lớn.

Cho nên, Hắc y nhân kia vừa mở miệng là đòi bốn phòng, bọn họ coi như bị khí thế của Hắc y nhân kia chấn nhiếp, vẫn như cũ không tình nguyện.

- Các hạ, phòng chữ Thiên nhất phẩm, chúng ta một lúc không ra nhiều như vậy. Nếu không dùng phòng chữ Địa đi, đừng nói bốn phòng, bốn mươi phòng cũng có.

Người áo đen sắc mặt trầm xuống:

- Không có? Vậy thì không có tất cả. Ta đốt cái khách sạn này, để các ngươi xây khách điếm lớn hơn. Nếu còn không có, ta lại tới đốt lần nữa.

- Cái này... các hạ đây là không nói lý a.

Tiểu nhị khách sạn có chút khó chịu.

- Nói lý?

Hắc y nhân kia lạnh lùng cười một tiếng:

- Bảo Tang Đà tới cùng ta nói lý, hoặc là để cho Cổ Đại Cẩu tới cùng ta nói lý đi.

- Ngươi... ngươi lớn mật!

Tang Đà? Cổ Đại Cẩu? Đây chính là hai đại cự đầu của Cổ Thu thành, hắn lại dám vũ nhục tính danh. Tang Đà, là thành chủ Cổ Thu thành.

Mà Cổ Đại Cẩu, là Cổ Thu thành nhất phẩm chiến thần. Tên này lại dám gọi thẳng danh xưng, thật là quá ngông cuồng.

Nói trắng ra là, cái này gọi là vũ nhục.

Ở Cổ Thu thành này, hai tên gọi này là tuyệt đối cấm. Nếu như ai không cẩn thận nói ra hai tên gọi này, nghênh đón hắn tất nhiên là đả kích giống như cuồng phong bạo vũ.

Nhưng mà, Hắc y nhân kia cư nhiên một hơi nói hai tên. Hơn nữa nói rất tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Người áo đen căn bản không nói nhảm, trực tiếp đem tiểu nhị vứt qua một bên. Tự mình động thủ, lấy bốn chìa khóa phòng chữ Thiên nhất phẩm.

- Bốn vị, mời.

Người áo đen không nói nhiều, tựa hồ cũng không có ý định giải thích thêm cái gì.

Phong cách làm việc người này, ngược lại rất thú vị. Nhậm Thương Khung nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy người này rất thú vị. Xem ra, phong cách hành sự của Thần Phượng bộ lạc này, quả nhiên là hết sức ngoan lệ. Làm chuyện gì, hoàn toàn là ta được ta làm, không thèm giải thích làm gì.

Dùng miệng không bằng động thủ.

Đi theo Hắc y nhân kia tới phòng chữ Thiên, hắc y nhân kia hướng Nhậm Thương Khung nói:

- Trên người các hạ có hơi thở của tín vật chúng ta, cho nên ta sẽ không nhận lầm. Dám hỏi một câu, các hạ là từ chỗ nào của Đan Tiên Điện tới? Là tổng bộ sao?

Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười:

- Ta từ Đan Tiên Đông Điện tới.

- Đan Tiên Đông Điện?

Hắc y nhân kia lẩm bẩm một câu, chợt ánh mắt sáng lên:

- Ngươi là Đan Tiên Đông Điện Nhậm Thương Khung đại sư?

- A a, ngươi cũng nhận biết lão sư nhà ta. Nếu biết danh tiếng lão sư nhà ta, sao thái độ còn ác liệt như vậy?

Thủy Dao có chút giận dữ bất bình.

Hắc y nhân kia biểu lộ như người khác thiếu hắn mấy mấy vạn linh thạch, Thủy Dao không thoải mái. Hơn nữa trên đường bị Xương Thiểu trêu đùa, trong bụng nàng quả thật vô cùng khó chịu.

Hắc y nhân kia giống như rất ít cười. Nhưng giờ phút này, cũng cố gắng ra vẻ tươi cười:

- Thật sự là Nhậm Thương Khung đại sư, thật sự là ngươi?

- Đúng phải.

Nhậm Thương Khung đưa tín vật cho người áo đen, hắc y nhân kia nhận lấy nhìn qua, quả nhiên là tín vật phát cho Đan Tiên Đông Điện.

Mặt lộ vẻ mừng rỡ:

- Hân hạnh, không nghĩ tới, Thương Khung đại sư lại là khách nhân thứ nhất ta tiếp đãi. Ta còn tưởng rằng, chân chính đại sư giống như Thương Khung đại sư, sẽ là người đến trể nhất. Xem ra ta là hiểu lầm.

Đừng xem Hắc y nhân kia có tính bài ngoại, nhưng đối với cường giả, hắn là bội phục phát ra từ phế phủ. Nghe nói người trước mắt là Nhậm Thương Khung, hắn cũng có chút kích động, không ngừng xoa xoa tay, giống như thập phần hưng phấn.

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Những người khác đều chưa tới sao?

- Chưa tới, ta chỉ ở chỗ này chờ ba ngày. Trong vòng ba ngày không tới, coi như chúng ta không có mời. Đến chậm, chúng ta cũng sẽ không tiếp đãi.

Người áo đen đối với những người khác tựa hồ không có hứng thú, ngược lại đối với Nhậm Thương Khung hết sức hứng thú, hỏi:

- Ta nghe nói, Thương Khung đại sư năm chưa tới hai mươi? Hơn nữa thời điểm mười tám tuổi, liền thông qua Dược Thánh khảo hạch? Còn có, nghe nói nguyên Thái thượng trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện cũng bị ngươi đuổi đi? Còn có Thụ Kiếp của Thủy Vân Thần Thụ cũng được ngươi giải khai?

Một đống vấn đề hỏi ra, ngược lại làm cho thái độ của Hắc y nhân trở nên bình thường.

Nhậm Thương Khung còn chưa kịp đáp lời, Thủy Dao rất là tự đắc nói:

- Không sai, những thứ này đều là lão sư nhà ta làm. Hừ, thiên tài linh dược rất nhiều, nhưng không có một người có thể cùng lão sư của ta so với. Thần Phượng bộ lạc các ngươi mời lão sư nhà ta, đó là mời đúng người. Mời những người khác, kia thuần túy là lãng phí tư nguyên.

Thủy Dao cũng không cảm giác mình khoa trương, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Khung chính là độc nhất vô nhị như vậy.

Ngày đó ở Thủy Vân Tông, thiên phú linh dược của Nhậm Thương Khung, Thủy Dao tận mắt nhìn thấy, đã bội phục vô cùng. Cho nên, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Khung sớm đã là đệ nhất Linh dược giới.

- Phải, ta cũng cảm thấy như vậy. Vị cô nương này là đại đồ đệ sao? Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.

Người áo đen đối với Nhậm Thương Khung, hiển nhiên cũng rất hứng thú.

Thủy Dao rất đắc ý:

- Đúng. Lão sư ta là đệ nhất danh sư, ta cũng muốn tranh làm đệ nhất cao đồ thiên hạ. Nói tóm lại...

Nàng còn chưa nói xong, hắc y nhân kia chợt sắc mặt run lên, hướng Nhậm Thương Khung khẽ thi lễ:

- Thương Khung đại sư, ngượng ngùng, bên ngoài có chút om sòm, ta ra xử lý một chút, không quấy nhiễu Thương Khung đại sư nghỉ ngơi.

Nhậm Thương Khung lại nói:

- Các hạ nếu như tiện, theo chân bọn họ giải thích một chút. Những người này không nói rõ ràng, sẽ rất phiền phức.

Người áo đen hắc hắc cười quái dị:

- Ta muốn giải thích, chính là cầm quả đấm theo chân bọn họ giải thích. Chờ ta đi giết mấy người cảnh cáo một chút.

Đám người Nhậm Thương Khung trực tiếp im lặng, Thần Phượng bộ lạc này, phương thức trao đổi của Man Hoang này, quả nhiên cùng tứ đại châu có chút bất đồng.

Đang muốn nói cái gì, dưới lầu đã truyền tới một trận hò hét:

- Mấy người trên phòng chữ Thiên nghe đây, các ngươi đến nhất phẩm Phượng Tê khách sạn gây chuyện, còn nhục mạ thành chủ đại nhân cùng chiến thần đại nhân, cái này là tử tội! Bây giờ các ngươi đã bị bao vây, mau lăn xuống nhận lấy cái chết, có thể tránh liên lụy người nhà. Một khi ngoan cố kháng cự, tra ra thân phận của các ngươi, cửu tộc cũng giết!

- Sách sách, Tang Đà cùng Cổ Đại Cẩu tốc độ tới cũng không chậm a. Xem ra, quả nhiên tên hai kẻ này rất có tác dụng.

Người áo đen tựa hồ đối với bên ngoài vây khốn không thèm để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi