BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

So với việc Nhậm Tinh Hà lạc quan, Nhậm Thương Khung cũng không quá vui vẻ như vậy. Hắn biết rõ, thời gian bảy ngày này, phải tận dụng thật tốt. Bốn mươi vạn tiền cược, tuy không coi vào đâu. Nhưng nhất định phải tìm được Vân Sơn Thanh Liên, phải tận dụng tốt bảy ngày này.

Đại Tương Sơn là một tòa Linh Dược Sơn lớn nhất của Hắc Thạch Thành trong vòng ngàn dặm. Đại Tương Sơn này, có một khu vực mà Địa Chu phân đà mở ra Linh Thảo viên để tài bồi Linh dược.

Linh Thảo viên là khu vực đào tạo linh dược của Thiên Các, người hái thuốc tuyệt đối không được vào. Bằng không mà nói, sẽ bị coi như là hái trộm.

Về phần khu vực khác, chỉ cần có bản lãnh đầy đủ, bất luận dùng thủ đoạn gì, thi triển thần thông gì, Địa Chu phân đà tuyệt đối không can thiệp.

Nói chung, khu vực hái thuốc nào cũng tồn tại một ít nguy hiểm. Đại Tương Sơn cũng không ngoại lệ.

Hai huynh đệ một đường tiến lên, Nhậm Thương Khung phụ trách tìm kiếm Linh dược, Nhậm Tinh Hà thì phụ trách cảnh giới. Sợ bị yêu vật không rõ tập kích.

Đại Tương Sơn này linh khí nồng đậm, vạn vật đều có khả năng thành yêu. Mặc dù yêu linh trong núi không nhiều, nhưng loại sự tình này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Một ngày trôi qua, Nhậm Thương Khung đã hái được ba vị Linh dược, tổng giá trị ước chừng khoảng mười bảy mười tám vạn.

Thu hoạch rất khá a.

Sắc trời dần dần tối lại, Nhậm Thương Khung quan sát địa hình một chút, hướng Nhậm Tinh Hà nói:

- Sắc trời đã tối, Đại Tương Sơn này nguy cơ bốn phía, chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ qua đêm đi.

Đêm tối, nhân loại tu sĩ sẽ ở vào thế bất lợi hơn Yêu tộc. Vì năng lực nhìn trong đêm của nhân loại tu sĩ không cách nào bằng Yêu tộc được.

Bởi vậy, nhân loại võ giả bình thường đều tránh cùng Yêu tộc giao chiến trong đêm.

Tìm chỉ chốc lát, hai người đã chọn một vị trí tương đối cao, bên cạnh một tảng đá xanh lớn hạ trại. Nhậm Tinh Hà đang muốn đi tìm củi nhóm lửa, lại bị Nhậm Thương Khung ngăn lại.

- Ca, ở chỗ này nhóm lửa, chính là tự tìm phiền toái cho mình. Tảng đá kia có thể tránh gió là tốt rồi. Đệ và huynh dùng lương khô là được. Trước nửa đêm huynh phụ trách cảnh giới, sau nửa đêm đệ sẽ cảnh giới.

Nhậm Thương Khung lựa chọn nơi cao, tự nhiên là vì tầm nhìn sẽ xa hơn, cho dù có gió thổi cỏ lay gì, ở chỗ cao sẽ nhanh chóng phát hiện hơn.

Hơn nữa tảng đá xanh kia, rất thích hợp để tránh gió cùng che chắn thân hình, bọn họ có thể dễ dàng quan sát, nhưng người khác lại rất khó phát giác.

Sau khi ăn chút lương khô, Nhậm Tinh Hà lộ ra vẻ hưng phấn:

- Lão Nhị, ta cảm thấy rất kỳ. Vì sao ngươi đối với Linh dược, lực cảm ứng lại cao như vậy?

Hôm nay, Nhậm Thương Khung tổng cộng đào được ba vị Linh dược. Ba vị Linh dược này trước khi bị phát giác, Nhậm Tinh Hà hắn hoàn toàn không có bất kỳ cảm ứng nào.

Nhưng đệ đệ này hết lần này tới lần khác, phảng phất giống như có thiên lý nhãn, mặc dù ở khu vực cực kỳ bí ẩn, hắn cũng có thể đem chúng đào ra.

Bốn mươi vạn tiền cược, ngày đầu tiên đã đào đến mười bảy mười tám vạn. Nếu mỗi ngày đều như vậy, thì chỉ cần ba ngày, bọn hắn đã lấy được vốn rồi, thậm chí là có lời chút đỉnh. Đây chính là rất khó được.

Dù sao, cùng Địa Chu phân đà đánh bạc, mười phần thì chín thua. Bình thường những tu sĩ kia lựa chọn đánh bạc, đại đa số đều thua rất khó coi.

Có người xui xẻo đến mức ngay cả một mặt Linh dược cũng không có. Đương nhiên, loại chuyện này trừ khi là tên đó đã làm ra chuyện gì khiến trời và người căm phẫn, còn không thì chẳng có ai xui đến mức như vậy.

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Ca, huynh cảm thấy ván này, chúng ta có thể thắng hay không?

- Đương nhiên.

Nhậm Tinh Hà rất dứt khoát, ngày đầu tiên đã thu thập nhiều như vậy, những ngày hôm sau cần phải nói sao? Nếu nói trận này sẽ thua, hắn căn bản không tin, nhếch miệng cười nói:

- Lão Nhị, ngươi như thế nào lại đến Đại Tương Sơn này đánh bạc? Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải thắng trận này!

- Ca, đệ chưa bao giờ đánh bạc mà không nắm chắc kết quả. Ta có một dự cảm, Đại Tương Sơn này, sẽ là phúc địa của chúng ta. Huynh có nhiều động lực như vậy, dã ngoại sinh tồn, chính là nơi rèn luyện tốt nhất.

Mục tiêu Nhậm Thương Khung không thay đổi, muốn trước khi Vân La thịnh hội diễn ra, đem thực lực Nhậm Tinh Hà tăng tới võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng.

Chỉ cần tiến vào đệ lục trọng, thì có mục tiêu kế tiếp, đó chính là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy.

Một khi Nhậm Tinh Hà tiến vào tầng thứ bảy, như vậy Nhậm Thương Khung liền có mười phần nắm chắc, dùng Đăng Thiên Môn linh dịch tiến hành cải tạo thân thể hắn, trong vòng một năm đánh bại Vũ Phi Dương, tuyệt đối không phải là chuyện hoang đường viển vông.

Những ngày này, tầm mắt của Nhậm Tinh Hà đã bắt đầu lớn hơn, một đường lại được Nhậm Thương Khung âm thầm trợ giúp, huyết mạch truyền thừa của Nhậm Đông Lưu cho hắn đang không ngừng phát huy tác dụng.

Thời gian từ lúc xuất phát tới nay đã hơn mười ngày, dược lực của Trúc Cơ Đan bắt đầu phát huy tác dụng, làm cho tu vi của Nhậm Tinh Hà vốn có chút đình trệ, bỗng nhiên trở nên sinh động. Đây là dấu hiệu muốn trùng kích võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng.

Loại dấu hiệu này, triệt để chinh phục Nhậm Tinh Hà.

Mới đầu, Nhậm Thương Khung cho hắn phục dụng Trúc Cơ Đan, hắn thật sự còn có chút bán tín bán nghi. Nhưng sau khi tác dụng của Trúc Cơ Đan phát huy, một điểm do dự cuối cùng trong nội tâm Nhậm Tinh Hà đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn hôm nay, đối với Nhậm Thương Khung, có thể nói là bội phục sát đất.

Khoanh chân mà ngồi, Nhậm Tinh Hà y theo kinh nghiệm mà Nhậm Thương Khung truyền thụ, đem tất cả khiếu huyệt trong cơ thể, từng bước, từng bước mở ra.

Tu vi hiện tại của hắn, chính là luyện khiếu huyệt. Dùng linh lực trong cơ thể kích thích khiếu huyệt, kích phát tiềm năng thân thể.

Khiếu huyệt sau khi mở ra toàn bộ, liền có thể đem toàn bộ những khiếu huyệt này câu thông, hình thành một đường nội kình thông suốt.

Đây là điểm mấu chốt từ Khiếu Huyệt kỳ đến Luyện Khí kỳ.

Con đường tu luyện của Nhậm Thương Khung, tuy không nhất định thích hợp với Nhậm Tinh Hà. Trong quá trình tu luyện, rập khuôn kinh nghiệm khẳng định không được, nhưng có người đi trước chỉ dẫn, sẽ tránh được rất nhiều khó khăn.

Nhậm Tinh Hà ở trong cảnh chim hót hoa nở tỉnh lại. Trên phiến đá xanh, Nhậm Thương Khung thần thái sáng láng, ôm kiếm mà ngồi, phảng phất giống như một lão hòa thượng đang nhập định.

Nhậm Tinh Hà vừa mới nhúc nhích tay chân, Nhậm Thương Khung liền mỉm cười mở mắt:

- Ca, chúc mừng huynh, tựa hồ đột phá một tầng phải không?

Nhậm Tinh Hà gãi gãi đầu:

- Lão Nhị, sao đệ không gọi ta dậy? Một mình gác đến hừng đông?

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Huynh khi đó là thời cơ đột phá tốt nhất. Ta quan sát thấy, thời điểm huynh ở sau nửa đêm rõ ràng vẫn có thể bảo trì tinh thần lực rất cao. Xem ra thói quen khi đi dã ngoại lịch lãm, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu a.

Nhậm Tinh Hà trong lòng cảm kích, cũng chỉ có huynh đệ thân thuộc mới chiếu cố như thế. Trong vòng một đêm này, võ đạo đột phá, làm cho Nhậm Tinh Hà rất hăng hái.

Bất quá làm cho Nhậm Tinh Hà ngạc nhiên hơn chính là, Nhậm Thương Khung phảng phất giống như được làm bằng sắt, lúc này xuất phát, tinh thần vẫn sung sức như cũ, căn bản nhìn không ra hắn canh gác suốt một đêm.

Cả ngày hôm nay, Nhậm Thương Khung chỉ hái được một mặt Linh dược, giá trị không vượt qua ba vạn lượng.

Lại một đêm đi qua, bọn hắn không ngừng xâm nhập, xác suất Linh dược xuất hiện, càng lúc càng cao.

Ngày thứ ba, Nhậm Thương Khung có thể nói là như cá gặp nước. Trong cuốn Vạn Dược Tôn Sư có nhắc tới một ít kinh nghiệm hái thuốc của Vạn Dược Tôn, lúc này đã phát huy tác dụng cực lớn.

Quả nhiên mọi việc đều thuận lợi, ngày thứ ba, thu hoạch bội thu!

Ngày hôm nay, Nhậm Thương Khung đào được sáu vị Linh dược. Làm cho Nhậm Tinh Hà mở rộng tầm mắt, tắc lưỡi không thôi.

Phải biết rằng, sáu vị Linh dược này cộng với hai ngày trước, tổng giá trị đã vượt qua bốn mươi vạn!

Nói cách khác, thời gian còn lại bốn ngày, vô luận Nhậm Thương Khung đào móc được Linh dược gì, đó chính là lợi nhuận!

Vừa nghĩ tới mỗi một mặt Linh dược thu được tiếp theo, đó là lợi nhuận, Nhậm Tinh Hà càng thêm háo hức.

Đêm ngày thứ ba, Nhậm Tinh Hà đang muốn tìm địa phương hạ trại, nhưng bị Nhậm Thương Khung ngăn lại. Biểu lộ của Nhậm Thương Khung so với hai ngày trước thì ngưng trọng hơn rất nhiều.

Bởi vì, Nhậm Thương Khung cảm ứng được, hai huynh đệ bọn họ, đang bị người theo dõi!

Tuy Nhậm Thương Khung không biết người theo dõi bọn họ là ai, nhưng không thể nghi ngờ, ở Đại Tương Sơn mà bị người khác nhìn chằm chằm, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Nhất là trong hoàn cảnh đặc thù này, Nhậm Thương Khung nhẩm tính, nếu cùng thế lực không rõ dây dưa, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới toàn cục!

Đây là sự tình mà Nhậm Thương Khung nhất quyết không cho phép phát sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi