BẤT KHAM



Phong Thích kéo áo che ngực lại, sau khi trông tươm tất hơn rồi mới nói: "Điện thoại hết pin, không nhận được cuộc gọi của nó."
Đây là đang giải thích với Quý Trung Hàn vì sao Lâm Nhuế không liên lạc được với hắn.

Song Quý Trung Hàn cho rằng Phong Thích tự mình trực tiếp nói với Lâm Nhuế sẽ thích hợp hơn.

Nhưng vì Phong Thích đã nói vậy, Quý Trung Hàn đành phải lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Nhuế.

Cậu ấy rất ổn, còn sống.

Sau khi gửi tin xong, Quý Trung Hàn nói với Phong Thích: "Vậy thì không quấy rầy nữa."
Nói xong, Quý Trung Hàn định quay về phòng thì lại nghe thấy tiếng rên từ phía sau.

Chỉ thấy Phong Thích một tay vịn khung cửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Quý Trung Hàn bị tình huống bất thình lình của hắn doạ hết hồn: "Cậu sao vậy?"
Y nhớ tới lời Lâm Nhuế nói, Phong Thích từng bị thương nặng, cứ hễ trời mưa là bệnh cũ tái phát, luôn đau đớn dữ dội.

Thực ra trong lòng Quý Trung Hàn mơ hồ có chút sợ hãi, sợ rằng là do Phong Thích bị thương trong lúc đến sân bay từ biệt năm đó mà dẫn đến hậu quả của hiện tại.

Khi đó y đi rồi, sau đó cũng không rõ Phong Thích rốt cuộc bị thương ra sao, chỉ hy vọng Lâm Nhuế có thể nói cho y biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Phong Thích không sợ đau mà lúc này lại khom người, chống tay lên đầu gối chân phải thoáng thở gấp, không lâu sau trán cũng rịn mồ hôi.

Đây không thể là giả vờ, là thực sự rất đau.

Quý Trung Hàn tức thì không thể quản nhiều như vậy, đến khi y phản ứng lại thì y đã đỡ một cánh tay Phong Thích choàng lên người mình.

Khi nhận ra mình đã làm gì, Quý Trung Hàn đã sững sờ vì kinh ngạc.

Y vậy mà...chủ động chạm vào người khác.

Người này còn là Phong Thích.

Y chưa kịp nghĩ sâu xa, trọng lượng nặng nề đè ép và Phong Thích hiếm khi tỏ ra yếu thế đã thu hút toàn bộ sự chú ý của y.


Y đỡ Phong Thích vào cửa được mấy bước thì nhớ ra bên trong có thể có người.

Quý Trung Hàn dừng lại: "Diêu tiên sinh, cậu có ở đó không? Đến đây giúp với!"
Vừa dứt lời, đầu của y liền bị ấn mạnh xuống một cái.

Động tác này ngày trước Phong Thích đã thích làm, thiếu niên Quý Trung Hàn từng oán trách lúc nào cũng bị Phong Thích làm vậy nên không cao được.

Vì vậy trong suốt quãng thời gian đó, mỗi lần Phong Thích đến đón y đi học đều sẽ mang cho y một hộp sữa bò.

Bàn tay Phong Thích vò mạnh hai lần sau gáy y: "Ồn ào cái gì! Trong phòng không có người!"
Quý Trung Hàn không kịp tránh, hơn nữa với động tác hiện tại cũng không thể tránh đi đâu được, đành phải mặc kệ thôi.

Sau khi đặt Phong Thích xuống giường, Phong Thích theo bản năng mà co người lại, ôm lấy chân phải của mình.

Quý Trung Hàn quay đầu liếc nhìn căn phòng, một mớ lộn xộn.

Quần áo chất đống trên sô pha, chai rượu và tạp chí vương vãi khắp nơi.

Nào ngờ không có xa hoa dâm loạn như Quý Trung Hàn tưởng tượng, nào là áo mưa đã dùng vân vân và vân vân, sạch sẽ đến bất ngờ.

Phong Thích trên giường khó nhọc trở mình: "Thuốc ở...trong tủ."
Quý Trung Hàn thuận theo ngón tay của Phong Thích, kéo tủ đầu giường ra, bên trong là một cái ví và mấy lọ thuốc.

Phong Thích đang trên giường đột nhiên vùng dậy, đưa tay vào trong tủ mò mẫm.

Quý Trung Hàn tưởng rằng Phong Thích không kịp đợi nên muốn tự mình lấy.

Nào biết mục đích của Phong Thích vậy mà lại là ví tiền, sau khi lấy được liền nhét dưới gối.

"..." Chẳng lẽ Phong Thích sợ y lấy trộm tiền hay gì, Quý Trung Hàn thầm nghĩ.

Quý Trung Hàn cầm thuốc nghiên cứu một lúc, mới phát hiện là thuốc giảm đau.

Phong Thích giấu ví tiền xong, lại trưng dáng vẻ hấp hối: "Ba viên."
Quý Trung Hàn nhìn liều lượng, đổ ra một viên hỏi: "Vừa nãy cậu uống rượu phải không?"

Phong Thích không trả lời, Quý Trung Hàn thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Rượu thay thuốc? Sao Phong Thích không trực tiếp lo ma chay cho chính mình luôn nhỉ?
Trong đầu suy nghĩ cay nghiệt, hành động vẫn là đưa ly nước ấm cho Phong Thích.

Lúc y đưa thuốc và nước cho Phong Thích, Phong Thích vậy mà còn ghét bỏ nói: "Tôi muốn là ba viên."
Quý Trung Hàn dừng động tác: "Còn ồn ào thì một viên cũng không có."
Phong Thích kinh ngạc nhìn y, giống như không ngờ Quý Trung Hàn lại dám to gan đến vậy.

Bản thân Quý Trung Hàn cũng không ngờ đến, có thể là do Phong Thích đau đớn nằm trên giường không có chút uy hiếp, như lão hổ đã nhổ răng, ai cũng dám đến kéo đuôi của hắn.

Dù không tình nguyện, Phong Thích cũng chỉ có thể uống một viên thuốc giảm đau, rồi kéo chăn trùm đầu, giống như cáu kỉnh mà không thèm nhìn Quý Trung Hàn.

Quý Trung Hàn ngồi bên cạnh một lát thì thấy cửa sổ trong phòng đều mở toang.

Chỗ từng bị thương không thể bị lạnh được.

Phong Thích có kiến thức thông thường không vậy? Đau đến như thế đều là do tự mình làm còn gì!
Quý Trung có hơi tức giận nhưng cũng không thể hiện ra, nói cho cùng Phong Thích cũng chẳng đến lượt y dạy dỗ.

Đóng hết cửa sổ xong, lại nhìn đến ngọn đồi nhỏ trên giường, y lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Nhuế.

Lâm Nhuế không biết đang bận cái gì mà rất lâu mới nghe máy.

Quý Trung Hàn nói: "Ông chủ em thật sự không thoải mái, em có muốn nhanh chóng trở về để chăm sóc cho cậu ấy không?"
Lâm Nhuế vừa lo lắng, lại có chút do dự: "Nhưng mà anh Quý ơi, bây giờ em đang trên đường cao tốc, xe phía trước bị va chạm, giờ đang kẹt đến không thể nhích nổi."
Dứt lời, Lâm Nhuế chẳng đợi Quý Trung Hàn nói đã bi ba bi bô nói một đống kiến thức nhỏ nhặt liên quan đến cách chăm sóc chân phải của Phong Thích.

Nào là thuốc thoa trước và sau đầu gối, tiếp đến là túi thuốc chườm nóng, cuối cùng là dùng miếng đệm đầu gối quấn toàn bộ đầu gối lại là có thể để hắn đi ngủ rồi.

Thuốc giảm đau không thể uống quá nhiều, trước đây Phong Thích còn bị bác sĩ mắng vì lạm dụng thuốc giảm đau.

Quý Trung Hàn không nhịn được nói: "Em là trợ lý duy nhất của cậu ấy hả? Còn có ai nữa không?"
Phong Thích trên giường nhúc nhích, giọng buồn buồn truyền tới: "Cậu có thể đi rồi."

Quý Trung Hàn không để ý tới hắn, Lâm Nhuế trong điện thoại đáng thương nói: "Vốn dĩ có một trợ lý, trước đây ông chủ em đối với anh ta rất tốt, nghe anh ta nói người nhà bị bệnh còn cho anh ta mượn mấy trăm ngàn."
"Kết quả là không ai trong gia đình của người này bị bệnh cả, anh ta chỉ là ham mê cờ bạc.

Sau khi lừa tiền của ông chủ, còn bán cả lịch trình của ông chủ cho paparazi."
"Khiến khoảng thời gian đó ông chủ đi đến đâu cũng bị theo dõi, đúng là một con sói mắt trắng không biết xấu hổ!" Lâm Nhuế lên án dữ dội.

Quý Trung Hàn đột nhiên nhớ lại lúc trước Phong Thích bị người theo dõi trong hẻm nhỏ, hoá ra là vì chuyện này?
Sau khi bị người mình tín nhiệm phản bội, đâm sau lưng, bị quấy rối đến không thể chịu được nên mới tức giận như vậy sao?
Y còn tưởng rằng Phong Thích chỉ đơn giản là tính khí không tốt, đối với mỗi paparazi đều là thái độ ác liệt này.

Lâm Nhuế lại nói với y: "Vậy nên thật sự kính nhờ anh Quý, anh giúp em chăm sóc anh ấy một giờ thôi.

Em bảo đảm sau một giờ, em nhất định có thể về tới."
Quý Trung Hàn hết cách, chỉ có thể đồng ý.

Dù sao y cũng không thể bỏ lại Phong Thích ở đây mà rời đi được.

Trước khi biết được liệu vết thương của Phong Thích có phải là do y hay không, y thực sự không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Sau khi xác nhận trên wechat với Lâm Nhuế nơi để dầu thuốc và túi thuốc của Phong Thích, Quý Trung Hàn đi tìm.

Lúc mở chăn của Phong Thích ra, Phong Thích vậy mà chẳng có bao nhiêu kháng cự, chỉ nhắm mắt nằm nghiêng trên giường.

Quý Trung Hàn vén vạt áo choàng tắm của hắn lên, khi đầu gối phải hắn lộ ra cũng cố gắng hết sức khống chế mắt mình không nên nhìn lung tung, để tránh nhìn thấy thứ không nên thấy.

Y chưa từng làm thế này cho bất kì ai, động tác khó tránh khỏi trúc trắc.

Trong lúc thoa thuốc lần đầu tiên, y thấy rõ ràng bắp thịt Phong Thích căng lên, như thể không chịu nổi lực như thế.

Quý Trung Hàn vội ngừng tay, nhìn về phía Phong Thích.

Phong Thích mở mắt ra: "Cậu đang cố ý trả thù tôi sao?"
Quý Trung Hàn cáu lên: "Nếu trả thù cậu thì vừa nãy cho cậu nguyên lọ thuốc giảm đau, rồi ném cậu một mình chờ chết ở đây rồi!"
Vừa dứt lời, Quý Trung Hàn đã cảm thấy mình quá lời.

Y chưa bao giờ nói chuyện với người khác khó nghe như thế, thậm chí cãi nhau cũng chưa từng.

Hứa Vi luôn nói y dễ bị bắt nạt, nếu để Hứa Vi nhìn thấy cách y đối xử với Phong Thích bây giờ, sợ rằng sẽ há hốc mồm vì sốc mất.

Phong Thích không trả lời y, cũng không biết có phải vì hiện tại đang yếu ớt cho nên cái gì cũng ghim trong lòng rồi chờ ngày sau trả thù hay không nữa.


Quý Trung Hàn thả nhẹ động tác, y cũng không biết liệu có làm đúng không, dù sao thì sau khi làm một lần theo quy trình mà Lâm Nhuế nói, y đắp chăn lên cho Phong Thích.

"Hôm nay rất cảm ơn cậu đã đưa tôi đến bệnh viện, ân huệ này bây giờ tôi cũng trả lại cho cậu." Quý Trung Hàn nói.

Phong Thích từ đầu đã nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Quý Trung Hàn đứng lên, nhất thời không biết nên nói gì với Phong Thích.

Giữa bọn họ...!hình như chẳng có gì để nói.

Sự trầm mặc lan tràn trong không khí, Quý Trung Hàn lúc này mới phát hiện hoá ra khi Phong Thích không còn công kích nữa, thì bọn họ thậm chí không còn lời nào để nói.

Giống như những hận thù đó đều là một loại dây dưa khác, có hận thì có vướng mắc, nếu ngay cả hận cũng không có thì giữa bọn họ cái gì cũng chẳng còn.

Quý Trung Hàn rối như tơ vò mà nghĩ ngợi, ngay lúc này, ngoài cửa sổ liền vang lên một tiếng sấm sét, Quý Trung Hàn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lại phát hiện Phong Thích đã ngồi dậy.

Phong Thích yên lặng nhìn y, sấm ngoài cửa sổ và người trước mặt, giống như tình cảnh lần nữa tái hiện.

Quý Trung Hàn hoảng loạn lùi về sau cho đến khi lưng va vào tường.

Phong Thích ngồi trên giường, nhìn thấy biểu hiện của y, bỗng bật cười ra tiếng.

Hắn cười hồi lâu mới dừng lại nhìn Quý Trung Hàn: "Cậu đang sợ cái gì?"
Ngón tay Quý Trung Hàn vô thức bấu vào tường, im lặng không đáp.

Phong Thích cong tay, áp sát mặt lên.

Khuôn mặt của hắn vẫn luôn rất anh tuấn, trong hoàn cảnh này, độ nguy hiểm lại tăng lên không ít.

"Cậu sợ tôi cưỡng bách cậu?" Phong Thích nói.

Quý Trung Hàn nghiêm túc nói: "Cậu đã không thể cưỡng bách tôi nữa rồi."
Hắn đã học Judo rất nhiều năm, cũng đã trải qua ngần ấy năm, y đã không còn là Quý Trung Hàn có thể mặc người khác muốn làm gì thì làm nữa rồi.

Sắc mặt Phong Thích vẫn có chút tái nhợt vì đau, nhưng đôi môi lại đỏ mọng căng tràn, không biết có phải là do vừa nãy nhịn đau nên cắn thành như vậy hay không.

"Cậu nói vậy, cứ như thể năm đó tôi thật sự ép buộc cậu vậy."
"Năm đó rõ ràng cậu có rất nhiều cơ hội để bỏ chạy, nhưng cậu vẫn không chạy."
Phong Thích duỗi ngón tay, đầu lưỡi đỏ tươi dọc theo ngón tay, chậm rãi liếm láp: "Hay là nói, miệng của tôi thật sự làm cho cậu thoải mái, thoải mái đến nỗi chẳng muốn chạy trốn?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi