BẮT NẠT TƯỚNG QUÂN ĐẾN PHÁT KHÓC

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Biên giới Vệ quốc giao với hai con sông lớn là Tế Thủy và Tứ Thủy.

Thủ đô nằm bên bờ Đại Dã rộng lớn.

Ở đây, từ quốc quân đến dân chúng đều có tập tục tế rồng trong tiết xuân trọng, nhằm để cầu một năm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.

Ngày đó, lễ tế chấm dứt, Vệ Hằng công Diêu Hoằng thiết yến khoản đãi quần thần.

Trên yến tiệc, chúng thần cùng lên chầu chúc mừng.

Tấn quốc công Trình Thiên Diệp cùng ngồi bên cạnh, cúi người, liên tiếp nâng chén, nịnh nọt không ngớt.

Diêu Hoằng thầm tự đắc, vô cùng phấn chấn, uống hơi quá chén. Say mèm trên tiệc, ông ta được đưa vào hậu cung nghỉ ngơi.

Diêu Thiên Hương dắt Trình Thiên Diệp ra khỏi hội trường trước khi tiệc tàn, đi vào thỉnh an Cơ thái phu nhân.

Cơ thái phu nhân cầm tay Trình Thiên Diệp, nói: “Con bé Thiên Hương này, từ nhỏ bị ta chiều hư, cực kỳ kiêu căng, mong ngô tế bao dung cho con bé nhiều hơn.”

“Sao mẫu thân lại nói vậy, có thể lấy được Thiên Hương làm thê, chính là phúc khí mà ta đã tu luyện từ kiếp trước.”

“Ta xin cam đoan với mẫu thân, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ bảo hộ nàng bình an vui vẻ, sống thoải mái nhàn nhã.”

Trình Thiên Diệp cười tươi, khom người đáp lời, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc.

Vị thái phu nhân này, kể cả Diêu Hoằng trên yến tiệc hôm nay, đều có tâm trạng không đúng.

Lúc họ nhìn về phía Diêu Thiên Hương đều có chút gì đó đau lòng.

Tâm trạng này không phải nhằm vào Trình Thiên Diệp, nhưng bọn họ chắc chắn đã làm chuyện gì với Thiên Hương, một việc mà khiến họ thấy xấu hổ.

Cơ thái phu nhân còn đang không ngừng vỗ vỗ tay của nàng: “Ngoan, ngoan, có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi.”

Rồi bà ta tức giận răn dạy Diêu Thiên Hương: “Thành gia thất rồi, phải xứng danh làm thê, noi gương phu quân, phụng dưỡng trượng phu chính là bổn phận của con, thu lại tính cách khi còn ở nhà mẹ đẻ hết cho ta.”

Diêu Thiên Hương nói: “Nương, nương vừa nghe được tin đồn ở đâu nữa rồi. Tình cảm giữa con và phò mã tốt lắm, sau khi kết hôn đến nay chưa từng bao giờ giận dỗi.”

Nàng ta kéo tay Trình Thiên Diệp: “Con muốn bẩm báo mẫu thân, tranh thủ hôm nay còn sớm, con muốn cùng phu quân ra bờ sông thả hà đèn, cầu phúc cho mẫu thân và huynh trưởng.”

“Được rồi, thấy phu thê hai đứa hoà thuận, phúc gì ta cũng đều có cả rồi. Con thay ta thả một chiếc đèn, cầu nguyện cho hai người các con hòa thuận, cho ta có thể sớm được bồng ngoại tôn.”

Diêu Thiên Hương khẽ cười, dịu dàng nói: “Mẫu thân, vậy, con đi đây.”

Nàng ta chỉnh trang lại y phục, quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái, đứng dậy kéo tay Trình Thiên Diệp, không quay đầu lại sải bước rời đi.

Ra đến bên ngoài cửa cung.

Lên xe ngựa, hai người ngồi cùng nhau.

Trình Thiên Diệp mở lời an ủi: “Không sao chứ, có phải không nỡ bỏ nương của nàng?”

“Không nỡ cũng phải bỏ. Ta đã gả cho người, tái giá cũng chỉ là việc sớm muộn. Chỉ có khi ta đàng hoàng gả đi, cuộc sống tốt đẹp, mới là niềm an ủi lớn nhất với mẫu thân.”

Trong mắt nàng ta ngấn lệ, nhìn Trình Thiên Diệp: “Cho nên, ngươi không được làm ta thất vọng.”

Trình Thiên Diệp nắm tay nàng ta, nhìn nhau không nói gì, củng cố niềm tin cho nàng ta.

Diêu Thiên Hương lau mặt: “Huynh trưởng uống rượu say, không có ý chỉ của huynh ấy, cấp dưới không dám làm gì ta. Đã đến thời cơ, chúng ta trở về thay y phục, lập tức đi ngay.”

Trình Thiên Diệp nhíu mày, nàng cảm thấy nàng đã thiếu sót điều gì đó.

Nàng nhấc màn xe lên nhìn thử, Mặc Kiều Sinh cưỡi ngựa, theo hầu ở bên.

“Đúng rồi, hôm nay tại sao người điều khiển ngựa lại bị đổi? Không phải luôn là Tư Mã Đồ sao?” Trình Thiên Diệp hỏi.

“Hôm nay chẳng biết tại sao, huynh trưởng cố ý phái xa giá tới đón chúng ta, cho nên hắn không có cùng đi ra.” Diêu Thiên Hương không yên lòng trả lời.

Trình Thiên Diệp nhớ tới những lời đầy ẩn ý của Cơ thái phu nhân, rồi lúc Diêu Hoằng nhìn về phía Thiên Hương sẽ hiện vẻ áy náy. Trong lòng nàng thầm thấy bất an.

“Kiều Sinh.” Nàng nhấc màn xe, gọi Mặc Kiều Sinh qua, kề tai hắn thấp giọng nói: “Ngươi về trước đi, tìm người chăn ngựa kia của công chúa, phải bảo đảm sự an toàn cho hắn, đừng để hắn gặp chuyện không may.”

Mặc Kiều Sinh gật đầu giục ngựa rời đi.

“Sao vậy?” Diêu Thiên Hương hỏi.

“Không có gì.” Trình Thiên Diệp nhìn ra ngoài xe: “Ta chỉ hơi hoài nghi, chỉ mong là ta đoán mò.”

Hôm nay tên đã lên dây, hết thảy đã bố trí sẵn sàng, hy vọng đừng xảy ra biến cố gì.

Đồng thời nàng cũng không mong thấy Diêu Thiên Hương gặp phải loại đau xót đó.

Mặc Kiều Sinh nhanh chóng chạy về phủ công chúa, triển khai khinh công, lặng yên lẻn vào hậu viện. Nhiều lần tìm kiếm, quả nhiên trong chuồng cỏ khô, hắn phát hiện bốn năm thị vệ đã ném người chăn ngựa Tư Mã Đồ nọ xuống đất.

Người cầm đầu đang hoa tay múa chân la hét: “Nhanh cái tay lên, tay chân phải sạch sẽ tí, đừng để một lát công chúa trở lại sẽ phát hiện ra.”

“Một tên chăn ngựa nhỏ nhoi, mà cũng dám sử dụng mấy chiêu mèo quào này với các gia gia à. Suýt nữa để hắn chạy mất rồi.” Người nọ mặt mũi bầm tím, sưng phồng lên, chắc hẳn gã vừa mới trải qua cuộc đọ sức kịch liệt.

Gã bưng mặt, nhe răng nhếch miệng: “Chỉ có chút chuyện mà cũng làm hỏng, quân thượng trách tội xuống, ta không gánh nổi trách nhiệm đâu đấy.”

Gã thị vệ còn lại đè Tư Mã Đồ đang giãy dụa, lấy bao cát chất lên người hắn ta, chồng tận ba bốn cái, đến khi người nằm dưới không thể động đậy mới thôi.

“Được rồi. Cứ chờ khoảng một khắc đi, rồi lấy bao cát ra, người sẽ không còn thở nữa. Thủ kho không tra ra nguyên nhân cái chết, chỉ nghĩ là chết do đột tử thôi. Công chúa cũng không trách được ai cả đâu.”

“Huynh đệ, ngươi đừng trách ta, ngươi chỉ là kẻ chăn ngựa, dám đùa giỡn với công chúa, bản thân ngươi cũng nên sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay đi. Đây gọi là ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’.”

Mấy người vây quanh chất bao cát lên người nam tử, nói đủ mọi chuyện trên đời, bọn chúng ác độc nhìn tính mạng trước mắt này đang chậm rãi bị giày vò đến chết.

Ngoài cửa sổ, một bóng dáng màu đen xuất hiện.

Đầu lĩnh thị vệ nghe được hai tiếng tiếng xé gió vang lên, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hai tên đồng bọn trước mắt đồng loạt ngã xuống.

Trong phòng, xuất hiện một nam tử mặc áo đen, hắn ra chân nhanh như gió, xoay người đá, trong khoảnh khắc lại hạ thêm một người, sau đó ánh mắt rét lạnh nhìn về phía gã.

Thị vệ kia vừa mới hô được nửa câu: “Ai đó?”

Một cú đấm như thép vút qua, nhanh như chớp thụi thẳng vào mặt gã. Hai mắt gã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

...

Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương trở về phòng, chỉ để lại một vài thân tín, những kẻ khác đều cho lui.

Mặc Kiều Sinh đỡ một nam tử hôn mê bất tỉnh vào nhà, rồi đặt hắn ta nằm xuống đất.

Sắc mặt Diêu Thiên Hương trắng bệch, đứng dậy.

“Hắn không sao cả, chỉ ngất đi thôi.” Mặc Kiều Sinh quỳ xuống đất hành lễ: “Nhờ chủ nhân kịp thời phát hiện, nếu đến chậm một bước, chỉ sợ...”

Diêu Thiên Hương đi về phía trước hai bước, nhìn nam tử có sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng im lặng, hai tay nắm chặt thành quyền, run rẩy.

Trình Thiên Diệp kiểm tra người nằm dưới đất, đứng lên, vỗ vỗ vai Diêu Thiên Hương: “May rồi, hắn không sao đâu.”

“Ta thích một người chăn ngựa…“ Diêu Thiên Hương nhíu mày: “Chàng rất anh tuấn, hiền lành, có thể khiến ta vui vẻ, quan trọng nhất là, trong mắt chàng vĩnh viễn chỉ có một mình ta.”

“Mẫu thân nói chàng là một kẻ thấp hèn, không xứng với ta, nhưng ta chỉ mến mình chàng, chỉ thích chàng.”

Tư Mã Đồ dần dần tỉnh lại, ho khan, ngẩng đầu nhìn Diêu Thiên Hương.

“Huynh trưởng biết việc này, huynh ấy nổi trận lôi đình, muốn xử tử chàng. Ta ôm chân huynh trưởng, đau khổ cầu xin.” Mắt trái xinh đẹp của Diêu Thiên Hương rơi một giọt lệ: “Huynh trưởng rốt cuộc đồng ý sẽ buông tha cho chàng, nhưng muốn ta đến Lỗ quốc, gả cho lão già khú đế đáng tuổi cha ta.”

Nàng ngước đầu lên, duỗi tay gạt đi giọt nước mắt: “Vì vậy ta gả, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả, cần gì phải khiến người mình yêu thương tìm cái chết vô nghĩa chứ.”

“Sau khi gả cho Lỗ Trang công, ta hàng đêm quấn quít lấy lão, không ngừng tặng ca cơ, loan sủng cho lão. Quả nhiên không đến một năm, ta được tự do.” Diêu Thiên Hương bật cười: “Ta về tới nhà mình, huynh trưởng còn áy náy với ta, không quan tâm chuyện riêng của ta, còn đưa chàng đến cạnh ta.”

“Ta tự thôi miên bản thân, cho rằng dù thời gian chỉ là rất ngắn, có thể ở cùng chỗ với người mình yêu mơ màng sống qua ngày.”

Nàng ta đột nhiên ngưng cười, vươn tay về phía người nam nhân kia: “Chàng, theo ta đi, bây giờ chúng ta đi, lúc này phải đi thôi, sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Tư Mã Đồ không đáp lại tay nàng ta, chỉ nhìn nàng ta: “Công chúa, tiểu nhân chết không có gì đáng tiếc, sao người có thể vì tiểu nhân, vứt bỏ nước nhà người thân...”

Hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Trình Thiên Diệp, trong mắt tràn ngập sự không tín nhiệm.

Tay Diêu Thiên Hương bất động, nàng ta lạnh lùng nói: “Tư Mã Đồ, ta cho chàng hai lựa chọn, một là theo ta, hai là đứng dậy ngay, cút ra khỏi cái cửa này, không bao giờ gặp được ta nữa.”

Tư Mã Đồ nhíu mày, nhìn nàng ta một lát, giữ chặt bàn tay xinh đẹp trắng nõn nhưng đầy kiên định, đứng dậy, ôm Diêu Thiên Hương vào lòng.

Diêu Thiên Hương mang theo vài thân tín, thu dọn hành trang giản dị, dắt Trình Thiên Diệp đi ra khỏi cửa phủ.

Một quản sự nương tử cười tủm tỉm quỳ hành lễ: “Công chúa và phò mã vội vã đi đâu vậy ạ?”

Diêu Thiên Hương hừ: “Chuyện của ta khi nào thì đến lượt ngươi trông nom? Mẫu thân lệnh cho ta dẫn theo phò mã đi thả hà đèn cầu phúc, chẳng lẽ cũng phải báo cáo với ngươi sao?”

Dứt lời, nàng ta lập tức ra ngoài.

Liễu Lục và Xuân Hinh người trái kẻ phải ôm tay Trình Thiên Diệp: “Phò mã muốn thả đèn, cũng dẫn bọn ta cùng đi xem được không? Tiểu nhân mới tới Vệ quốc, còn chưa được thấy thả hà đèn đâu.”

Trình Thiên Diệp cười véo yêu Liễu Lục: “Đi, ta dẫn các ngươi cùng đi.”

Quản sự nương tử thấy Trình Thiên Diệp ra chiều tự nhiên, còn đồng ý dẫn theo Liễu Lục và Xuân Hinh, bà ta thầm thở phào. Đến khi bọn họ đi xa, bà ta mới ngoắc gọi một tên tâm phúc đến.

“Đi bẩm báo với Chúa công, phò mã và công chúa đi ra ngoài rồi.”

Tâm phúc này nói: “Hôm nay Công gia uống rượu say, chỉ sợ không thể kinh động. Huống chi việc này đã được thái phu nhân cho phép, lỡ như công chúa thật sự chỉ đi thả hà đèn...”

Quản sự nương tử dậm chân: “Thôi, thôi, ngươi báo việc này cho Thẩm quân sư, phái vài tên có thân thủ nhanh nhẹn, đi theo ở xa xa, xem công chúa xa giá tới đâu, nếu có chỗ không ổn, cấp tốc về báo.”

Xe ngựa của Diêu Thiên Hương rất rộng, Liễu Lục và Xuân Hinh ân cần hầu hạ trên xe.

Liễu Lục dần dần phát hiện ra không khí quỷ dị.

Cho dù gã pha trò thế nào, Thiên Hương công chúa vẫn căng thẳng, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phò mã cũng không giống ngày thường, vẻ mặt vẫn chứa nét cười ôn tồn, nhưng hôm nay trong mắt rõ ràng lại không có ý cười.

Mặc Kiều Sinh lạnh lùng ngồi ở một góc, không nói câu nào.

Liễu Lục bắt đầu nhận ra có điều không ổn, gã sợ hãi: “Phò mã, chúng ta đi lâu vậy rồi, sao còn chưa tới bờ sông, có phải là đi nhầm đường rồi không?”

Trình Thiên Diệp cười, nàng vẫy tay với Mặc Kiều Sinh: “Tiểu Mặc, xử lý sạch sẽ đi. Ngươi nhịn đã lâu rồi, hiện tại tùy ngươi hả giận.”

Đợi Mặc Kiều Sinh trói hai người đang thất kinh lại, chặn miệng bọn hắn, rồi kéo người xuống xe, Trình Thiên Diệp nhấc lên màn xe bày tỏ: “Ối dào, nhớ phải nương tay đấy, đừng gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Diêu Thiên Hương liếc: “Lưu với chả giữ, vua của một nước mà mềm lòng thế à.”

Trình Thiên Diệp sờ mũi: “Dù sao cũng là mỹ nhân chứ sao.”

- ----

Lời editor: Tác giả để Diêu Hồng, đôi khi là Diêu Hoằng, ta nghĩ có lẽ tác giả nhầm tên, nên ta thống nhất để luôn là Diêu Hoằng nhé (vì thấy tên này được sử dụng với tần suất cao hơn:D)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi