BẤT NHỊ CHI THẦN



Lúc trở lại khu biệt thự Minh Thủy thì trời đã hoàng hôn, Quý Minh Thư quấn âu phục đi thẳng vào trong, kính râm cũng không tháo, môi mím chặt.

Cô bước rất nhanh, đi thẳng lên trên tầng rồi vào phòng tắm, mở nước tắm rửa.

Nghe thấy tiếng nước, Sầm Sâm chỉ ngẩng đầu đưa mắt, rồi tiếp tục thay giày.

Chờ khi anh đi đến trước tủ lạnh lấy nước, trên tầng lại truyền đến một chuỗi thê tiếng hét chói tai, "A a a a a!"
Tiếng hét chói tai này rõ ràng không phải vì bất ngờ hay sợ hãi, tuy chỉ có một âm tiết ngắn ngủi, nhưng Sầm Sâm cũng nghe được trong đó có câu "Tại sao mình có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ", "Mình một đời có danh tiếng lẫy lừng như thế mà lại bị hủy hoại trong một giây", "Mẹ ơi con muốn chết", đầy vẻ uể oải cùng hối hận.

Anh cười nhẹ một tiếng, lại uống ngụm nước, yết hầu lên xuống.

-

Sầm Sâm ở tầng dưới họp video, thoáng cái đã 2h trôi qua.

Thấy trên tầng không có tiếng gì phát ra, Sầm Sâm lên trên, lúc này mới phát hiện Quý Minh Thư vẫn còn ngây ngốc trên phòng tắm mà không ra ngoài.

Anh gõ cửa ở bên ngoài, "Quý Minh Thư?"
"Có chuyện gì.

"
"Em ngồi trong WC đến nghiện rồi hả?"
Anh vừa dứt lời, cửa kính đã bị đẩy thật mạnh ra.

Quý Minh Thư đầu vẫn đội mũ tắm, trên người chỉ có một chiếc khăn tắm.

Tẩy xong trang, trên mặt cô sạch sẽ thanh thuần, còn mang theo hơi nước đọng lại trên da mặt, xương quai xanh cánh tay và cẳng chân đều trắng nõn thon dài, cả người mang vẻ thanh thuần mà gợi cảm.

Cô đi chân không ra ngoài, còn đặc biệt tiến lại chỗ Sầm Sâm, "Anh ngửi thử xem có còn mùi gì không?"
Cô cũng không rõ có phải mình ở trong WC lâu qua nên bị ảo giác hay không, lúc nào cũng cảm thấy cơ thể vẫn còn mùi thối.

Giọng nói Sầm Sâm hơi thấp xuống, "Có.

"
"?"
Quý Minh Thư lại lập tức cúi đầu ngửi ngửi.

Yết hầu Sầm Sâm chuyển động, bỗng nhiên ôm lấy cô, kéo sát người cô về phía mình, hai tay ôm cô từ phía sau, từ từ đưa từ gáy đến sống lưng, đồng thời còn ghé vào vành tai cô hỏi: "Định hối lộ tôi à?"

"?"
Ý nghĩ quỷ gì vậy.

Một trận trời đất quay cuồng, Quý Minh Thư đột nhiên bế bổng lên, rồi lại đột nhiên bị ném lên giường.

Đến tận khi cô nằm dưới thân Sầm Sâm, trước người truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cô mới phản ứng lại, ý của Sầm Sâm là vì cô không muốn anh nhắc đến chuyện WC nam nên cô cố ý câu dẫn để hối lộ ư?
Hay thật đó, không hổ là sinh viên tốt nghiệp Harvard, ý nghĩ có thể ưu tú đến như thế, cô không thể nào nghĩ tới.

Quý Minh Thư bỗng nhiên chủ động ôm cổ Sầm Sâm, hỏi: "Tôi đây hối lộ anh, thì anh có nhận hay không?"
Trong mắt Sầm Sâm hiện lên đầy dục vọng, giọng nói anh rất thấp, "Có nhận.

"
-
Phần quà hối lộ này thật sự long trọng.

Quý Minh Thư có cảm giác bản thân nừa chết nửa sống bị đem đi lăn đi lăn lại vài lần, vốn đã tắm rất lâu trong phòng tắm rồi, sau đó không hiểu tại sao mà chiến trường lại trở về phòng tắm, một ngày hai lần như vậy, cô có cảm giác mình sắp bị ngâm đến nở ra rồi.

Đêm khuya, Quý Minh Thư tỉnh lại, phát hiện ra Sầm Sâm không nằm cạnh mình.

Cô hơi đói.

Vừa về đã đi tắm, tắm xong lại hầu hộ kim chủ, cô nằm trên giường, có cảm giác như ngực dính chặt vào lưng rồi.

Giãy giụa khoảng năm phút, cô đem đôi chân đã nhũn ra đi xuống tầng, chuẩn bị tìm chút đồ ăn.


Không ngờ vừa đến cầu thang, cô đã ngửi thấy hương thơm từ tầng dưới bốc lên.

Cô tò mò nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Sầm Sâm sắn tay áo sơmi, lưu loát bày biện thức ăn.

"Thơm quá, anh đang nấu món gì sao?" Cô tiến lại gần, "Đây là cơm sườn ư?"
Sầm Sâm "ừ" một tiếng, buông tay áo xuống, cầm đĩa cơm sườn lên, đi về phía nhà ăn.

Quý Minh Thư theo bản năng đi theo anh.

Sầm Sâm lại quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái, "Không làm cho em.

"
"?"
"Tại sao chứ?"
Cô hỏi xong liền cảm thấy không tốt lắm, cứ có cảm giác anh ta sẽ thật hạ lưu mà đáp một câu "Vừa nãy không phải mới cho em ăn no hay sao?"
Nhưng cô thật sự là đã nghĩ quá tốt cho Sầm Sâm rồi, ý tưởng này mới hiện ra trong đầu, mà cô đã nghe thấy anh nói: "Tôi tưởng rằng em ở WC nam lâu như thế, chắc là không có tâm trạng ăn uống đâu.

"
?
Đây là nhận hối lộ của anh hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi