BẤT NHỊ CHI THẦN



Không thể không thừa nhận, một câu "Tôi không phải là người hay nhớ đến chuyện xưa" của Sầm Sâm khiến Quý Minh Thư sung sướng từ thể xác đến tinh thần, cảm giác không vui vẻ vừa nãy bây giờ đã mất sạch.

Nằm trong chăn ấm, Quý Minh Thư bất giác lại tới gần Sầm Sâm, cánh tay ôm lấy cổ anh, cả đôi chân trần trụi cũng gác lên bụng anh.

Sầm Sâm nửa tỉnh nửa mơ gian điều chỉnh vị trí, đem con bạch tuộc không an phận đang nhích tới nhích lui ôm vào trong lồng ngực.

Đêm nay, Quý Minh Thư nằm mơ.

Không rõ là cảnh trong mơ là lúc hoàng hôn, hay vốn mang màu vàng ấm áp, mà cảnh tượng tựa như được ngâm trong mật ong, từng cảnh đẹp hiện lên bằng một màn ánh sáng rực rỡ.

Cảnh trong mơ lúc đầu toàn là những hình ảnh dài dòng nhàm chán về cuộc sống bình thường, lúc thì là cảnh cô đang ở trong kí túc xá sửa váy đồng phục, lúc lại bị thông báo có bài kiểm tra đột xuất.

Thi được một nửa thì tổ trưởng chạy vào nói: Thi sai rồi, mấy người là học sinh khoa văn, không cần thi môn vật lý.

Đến lúc ra ngoài, cô vừa vui vẻ lại vừa thấy kì quái, không phải học sinh năm đầu chưa phân ban hay sao, tại sao lại có khoa lý khoa văn? Hơn nữa, hình như vừa rồi cô làm bài thi địa lý mà.

Sau đó, Sầm Sâm đột nhiên xuất hiện ở đoạn sau.


Sau đó Sầm Sâm cứ như vậy không hề phòng bị mà xuất hiện ở cảnh trong mơ phần sau đoạn --
Ở cuối hành lang, Quý Minh Thư nhìn thấy anh từ xa, anh cùng Lý Văn Âm cùng nhau đi tới.

Thân hình anh mảnh khảnh, dù chỉ mặc đồng phục trường, áo khoác màu lam, quần đen, nhìn cũng vẫn rất đẹp trai, hai người đến gần, đối mặt với cô rồi lại lãnh đạm rời đi.

Quý Minh Thư đứng tại chỗ, có phần khó chịu, nhưng chính cô cũng không rõ mình khó chịu điều gì.

Rất nhanh, khung cảnh chuyển đến lúc sau khi tan học, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn chiếu sáng, ánh chiều tà ấm áp, giống như có làn gió nhẹ lay động rèm cửa sổ.

Trong phòng học, trừ Quý Minh Thư thì chẳng còn ai, cô nằm sấp trên bàn học, tự hỏi tối nên ăn gì.

Đúng lúc này, Sầm Sâm đi vào phòng học.

Anh là một học sinh lớp 12, bỗng nhiên đi vào phòng học lớp 10, còn giảng bài cho cô, đúng là không thể hiểu được.

Nhưng trong giấc mơ, đầu óc Quý Minh Thư cứ như bị zombie ăn mất não, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tìm kiếm trong cặp sách một hồi rồi khẩn trương nói với Sầm Sâm, "Tôi không tìm thấy bài thi.

"
Sầm Sâm: "Không sao cả.

"
Anh ôn nhu mà vuốt tóc cô, thoáng cúi người xuống rồi hôn cô.

Chuyện sau đó có mang chút phong cách 18+
Cô bị Sầm Sâm ôm đến chỗ bàn học, mà Sầm Sâm đứng bên cạnh, đem váy ngắn của cô xốc lên, lại cởi hết tầng che lấp cuối cùng trên người cô.

Sau đó, cả người cô nằm ngửa trên bàn, còn Sầm Sâm vẫn đứng bên cạnh, một trước một sau chuyển động.

Cô lấy tay che mắt, nhưng vẫn không nhịn được lặng lẽ để lại một kẽ hở nhỏ, lén nhìn Sầm Sâm có vẻ cấm dục nhưng lại bừa bãi phóng túng trên người cô.

Thời điểm lên đỉnh, Sầm Sâm còn bóp chặt eo cô, cúi người hỏi một vấn đề vô cùng xấu hổ.

Cô nhìn thoáng ra cửa, thấy Lý Văn Âm đứng trước cửa phòng học, trong lòng khẩn trương thấp thỏm, rồi lại có chút bồi hồi khó tả, ở bên tai Sầm Sâm ngọt ngào trả lời: "Thích".


Sau đó, cô tỉnh lại.

Vài giây sau, Quý Minh Thư đầu trống rỗng, đầu ngón tay cũng run lên.

Đây rốt cuộc là giấc mơ quái quỷ gì vậy?
Tim cô đập rất mạnh, hơn nữa cảm giác khác thường trong cơ thể cũng không biến mất theo giấc mơ.

Sau đấy cô nhìn thấy trước mặt, rốt cuộc cũng nhìn được tên đầu sỏ gây tội, mới sáng sớm đã quấy phá trên người cô.

Thật ra Sầm Sâm cũng không nghĩ rằng Quý Minh Thư có thể ngủ như chết như thế, lúc trước trêu chọc một lúc lâu sau cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, mãi đến khi chuẩn bị phóng thích cô mới tỉnh lại.

Cũng may, trong lúc ngủ mơ màng, thân thể cô vẫn theo bản năng phản ứng lại rất thành thật.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Quý Minh Thư bất giác liên kết đến cảnh tượng trong mơ, lỗ tai vô tình cũng đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng.

Nhưng thật ra, cái người chân chính làm chuyện xấu là Sầm Sâm kia vẫn thản nhiên vô cùng, đến khi một tia khoái cảm cuối cùng trút ra, anh tách người, bộ dáng vô cùng vừa lòng "làm rất thích".

Cho đến khi tiếng nước ào ào từ phòng tắm vọng lại, Quý Minh Thư vẫn còn nằm trong chăn ngây ngốc, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Đang yên đang lành tại sao cô lại có giấc mơ kỳ quái như vậy? Cô thế mà trong mơ lại làm trò trước mặt Lý Văn Âm, đúng thật là hổ thẹn quá!
Còn có, cái tên điên Sầm Sâm này tối hôm qua đã làm tới ba lần, thế mà bây giờ sáng sớm đã "động dục" là sao?
Cô còn đang ngủ đấy, thế này khác quái gì gian thi* đâu!
(*) làm tình với thi thể
Không đúng, cô đâu phải người chế!
Trong lúc Quý Minh Thư vẫn còn chìm đắm trong đống suy nghĩ, Sầm Sâm đã ra khỏi phòng tắm.

Buổi sáng không nhịn được, có chút chậm trễ trên giường, từ 8h sáng, điện thoại của anh đã không ngừng vang lên.

Anh một bên nói chuyện điện thoại, một bên sửa sang lại cổ áo, nhưng cà vạt không theo ý của anh.

Anh đưa mắt nhìn Quý Minh Thư, đi đến mép giường, đưa cà vạt qua.


Quý Minh Thư cũng không biết mình trúng tà gì, cái gì cũng chưa mặc liền bọc chăn ngồi dậy, giúp anh chỉnh lại cà vạt.

".

.

Bên kia nhả ra chỉ là vấn đề sớm hay muộn, lỗ hổng tài chính của bọn họ quá lớn, ngoài Quân Dật ra họ cũng không có lựa chọn nào khác, điểm này cậu không cần lo lắng.

"
Có thể vì sáng sớm đã làm một trận sảng khoái, giọng nói Sầm Sâm có điểm trầm thấp khàn khàn, vô tình lộ ra sự thoải mái từ cả thể xác lẫn tinh thần.

Quý Minh Thư một bên nhắc nhở chính mình rằng đây chỉ là sinh hoạt vợ chồng như mọi lần, không có gì khác biệt, một bên lại vô tình mà nhớ đến những hình ảnh xấu hổ đó rồi lại mặt đỏ tim run.

Đến tận khi Sầm Sâm nói chuyện điện thoại xong, cô vẫn chưa thắt xong cà vạt.

Sầm Sâm nhìn cô một cái thật sâu, bỗng nhiên duỗi tay, cầm lấy cà vạt từ trong tay cô.

"Để tôi tự làm.

"
Quý Minh Thư cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, quấn chặt chiếc khăn nhỏ trên giường, hơn nửa ngày mới cố gắng tìm một lí do nghe hợp tình hợp lí nói: "Tốt, vốn dĩ anh nên tự làm, anh có phải đầu óc có vấn đề hay hơn, điện thoại để loa ngoài là được rồi, cứ phải một hai làm phiền tôi!"
Nói đến hai chữ "Làm phiền" này, cô tự cảm thấy rất mẫn cảm, mặt nhanh chóng đỏ lên, cô liền nằm xuống, còn kéo chăn quá đầu che kín bản thân.

Bên ngoài truyện đến một tiếng cười nhẹ, cô vẫn không nhúc nhích, quyết tâm muốn giả chết cho đến khi Sầm Sâm rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi