BẤT NHỊ CHI THẦN



Trên đời này, điều xấu hổ nhất không phải là ở trong phòng tắm tự quẩy rồi bị ông chồng hờ bắt gặp, mà là sau khi bị ông chồng hờ nhìn thấy rồi, còn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhờ người chồng không mấy thân thiết này lấy hộ đồ lót.
Chuyện này khiến cho quãng đường trở về ngõ Nam Kiều hết sức im lặng.
Sầm Sâm bị Quý Minh Thư làm cho choáng váng, ở trên xe muốn xem giấy tờ một chút, nhưng vừa mở ra, trước mắt như hiện lại khung cảnh khuấy động khán giả - kiệt tác của đại rapper Quý.
Đến cả Quý Minh Thư cũng bị chính mình làm cho bối rối, cả quãng đường đều nhắm mắt, đầu dựa vào cửa sổ bên kia.
Cả hai người tuy cả đường không nói chuyện với nhau, nhưng vừa đến ngõ Nam Kiểu lại biết theo bản năng cùng nhau làm diễn viên, tay trong tay cười thân thiết vô cùng ăn ý, có thể coi là một đôi vợ chồng son ân ân ái ái.
Đặc biệt là Quý Minh Thư, biết được sẽ về đây, nên cố ý mặc chiếc váy hồng nhạt mà ngày thường không bao giờ dùng, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, mái tóc dài uốn xoăn ngày thường cũng được cô duỗi thẳng rồi buộc tóc đuôi ngựa, hoàn toàn mang hình bóng cô vợ nhỏ nhị thập tứ hiếu hiền lương thục đức.
Ngõ nhỏ đường hẹp, xe không đi được vào tận nhà, nên Quý Minh Thư và Sầm Sâm xuống xe ở đường lớn, nắm tay đi bộ vào bên trong.
Chu Giai Hằng đem lễ vật đi phía sau, sau hai năm mới được nhìn kĩ sự lật mặt nhanh chóng của đôi vợ chồng này, còn thấy một chút cảm giác thân thiết.
Đi đến cửa tứ hợp viện, lính gác mở cửa rồi chào họ rất cung kính.
"Ông bà ơi!"
Từ trước đến nay, Quý Minh Thư ở trước mặt trưởng bối đều mang giọng nói ngọt ngào, vừa vào cửa đã thấy mọi người đang bận rộc sắp xếp bàn tiệc ở ngoài để tiện ngồi hóng gió, hai mắt cô đã cười lấp lánh.
Bà cụ Sầm thấy cô, cũng vừa cười vừa bước đến, "Ôi, Tiểu Thư tới rồi à!"
Bà cụ đưa bát đũa trong tay cho con dâu Chu, lại lau tay rồi mới nắm lấy tay Quý Minh Thư, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay cô, "Hôm nay cháu có lộc ăn rồi, bà cố ý xuống bếp nấu món sườn cháu thích nhất đó!"
"Sao bà phải tự mình xuống bếp thế ạ, cho cháu xem một chút với" Quý Minh Thư nắm lấy tay bà cụ Sầm, đau lòng nói, "Sao bà lại gầy thế này ạ? Mới vài ngày cháu không tới thăm, có phải bà không thoải mái không ạ?"
"Lo lắng linh tinh cái gì, bà vẫn còn khỏe lắm.


Gần đây trời nóng nực, mặc ít quần áo nên nhìn có vẻ gầy thôi, mấy người trẻ gọi là gì ý nhỉ..

à, là hiệu quả thị giác đấy!"
Bà cụ Sầm nói chuyện vui vẻ, nhìn rất có tinh thần, đúng là không giống như thân thể đang không khỏe.

Quý Minh Thư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thoáng yên tâm.
Quý Minh Thư từ nhỏ đã xinh xắn, còn biết nói chuyện ngọt ngào, hoạt bát đáng yêu, rất giỏi đem đến cho các trưởng bối trong đại viện.
Bà cụ Sầm cũng nhìn cô lớn lên, hoàn toàn đã coi cô là cháu gái nhà mình, mấy năm trước khi con bé gả về đây, bà cười không khép được miệng, gặp ai cũng khoe là nhà mình có một cô cháu dâu ngoan ngoãn vô cùng vừa ý.
Ngược lại, cháu trai ruột Sầm Sâm, khi về nhà đã lớn, bắt đầu hiểu chuyện, trong từng ấy năm anh đều mang một vẻ mặt ôn hòa nhưng thực tế tính tình lại lãnh đạm, bà cụ Sầm cũng không biết phải thân thiết với cháu trai như nào.
Vừa thích, lại vừa đau lòng, áy náy, nhưng khi sống chung với nhau, lúc nào cũng cảm thấy có khoảng cách.
Không chỉ có bà cụ, toàn bộ Sầm gia đều thân thiết với Quý Minh Thư hơn Sầm Sâm.

Anh còn ngày càng lớn tuổi hơn, càng ngày càng trưởng thành, một mình lo những việc của Sầm gia, bây giờ còn đang là người sẽ tiếp quản cả nhà họ Sầm, nên đám trẻ cũng kính sợ anh.
Lúc ăn cơm, cô em họ khi gắp đồ ăn không cẩn thận đụng vào đũa của Sầm Sâm, thế mà cũng hoảng loạn buột miệng nói ra câu "Em xin lỗi ạ", cả bầu không khí liền yên tĩnh trong nháy mắt.
Quý Minh Thư cũng giật mình, ánh mắt ở cô em họ nhỏ này nhìn Sầm Sâm rất đáng thương, trong nháy mắt cô nghĩ đến việc -- có phải tên đàn ông thối này làm điều gì không bằng cầm thú với người em này hay không, mà con bé sợ anh ta như biến thành gà con rồi -- trí tưởng tượng của cô vô cùng phong phú.
Sầm Sâm không để ý đến sự việc nhỏ này, còn ôn hòa gắp cho em họ một miếng sườn, mang hình ảnh người anh trai săn sóc, quan tâm đến em nhỏ.
Đáng tiếc, em họ tuổi còn nhỏ, không biết cách che giấu, nụ cười cứng đờ, cũng không dám ăn.
Hôm nay chỉ là bữa ăn gia đình thông thường, tuy mọi người đến không đủ, nhưng cũng ngồi đầy bàn, có những người sợ Sầm Sâm, đương nhiên cũng sẽ có người không sợ Sầm Sâm.
Thấy không khí im lặng, cô nhỏ Sầm Nghênh Sương liền gợi chuyện, "Đúng rồi, Tiểu Thư, lần trước cháu đến sửa nhà giúp cô, bạn cô đặc biệt rất thích.

Gần đây cô ấy mới mua nhà bên Mỹ, bây giờ đang muốn tìm một nhà thiết kế nội thất, chi phí không thành vấn đề, không biết cháu gần đây có rảnh không?"
"Rảnh, cháu rất rảnh đó ạ." Quý Minh Thư đáp ứng luôn, còn nói thêm một câu hài hước, "Cháu rất vui khi cô giới thiệu bạn như vậy cho cháu đó ạ, cháu còn nhân tiện kiếm chút tiền mua túi nữa."
"Ôi, câu này của cháu, A Sâm không chịu mua túi cho cháu à?" Sầm Nghênh Sương trêu ghẹo.
Quý Minh Thư thuận tiện thể nhích lại gần Sầm Sâm, ngọt ngào nói: "A Sâm kiếm tiền cũng rất vất vả, không thể cứ để anh ấy nuôi cháu được.

Hơn nữa, cháu cũng rất rảnh, tìm việc làm cũng tốt ạ."
Nghe vậy, Sầm Sâm quay đầu sang, nhìn Quý Minh Thư ba giây với ánh mắt đầy ý cười.
Đây rồi, cái kiểu ánh mắt "Cô bé khiến người khác yêu thương này, anh nên làm gì mới phải đây" lại xuất hiện rồi.
Đôi khi, Quý Minh Thư rất bội phục tên đàn ông thối này, trước mặt phụ huynh lúc nào cũng mang bộ mặt thâm tình như vậy, không phân cao thấp với kỹ thuật diễn xuất xịn xò của cô.

Đợi ánh mắt đó rời đi, toàn thân cô tự nhiên nổi da gà.
"A Sâm, đây là cháu không đúng rồi," Sầm Nghênh Sương tự động cản trở màn biểu diễn của hai người, mang dáng vẻ của người đi trước để chỉ điểm cho Sầm Sâm, "Hiện tại cháu cũng trở về Quân Dật rồi, thường ngày Tiểu Thư nhàn rỗi nhàm chán, vậy thì cháu cũng có thể sắp xếp cho con bé đến công ty học tập, phát huy sở trường đặc biệt của mình."
Phát huy sở trường đặc biệt?
Làm thế nào để làm phá sản một tập đoàn đa quốc gia à?
Sầm Sâm ngừng lại một lát, ôn nhu nói: "Cháu nuôi Tiểu Thư cũng rất tốt, chăm sóc cô ấy là điều cháu nên làm mà."
- - Vở kịch《 Vợ chồng son 》 màn một, cảnh ba, cắt.
* * *
Có lẽ là nhìn mấy người trẻ tuổi show ân ái nhìn ngọt ngào đến cay mắt, nữ tiến sĩ độc thân Sầm Nghênh Sương liền đứng dậy đi vệ sinh.
Khi quay về chỗ ngồi, cô ấy bỗng nhìn chằm chằm vào Sầm Sâm, âm thần đánh giá.
Sau đó, cô ấy như phát hiện ra một châu lục mới, buông đũa hỏi: "Ơ này A Sâm, sao tóc cháu dài nhanh vậy? Hai tuần trước trên vòng tròn bạn bè của Minh Thư, tóc cháu còn ngắn một đoạn như này này." Cô ấy dùng ngón cái với ngón trỏ để so độ dài ngắn.
"Khụ! Khụ khụ!"
Quý Minh Thư đang uống canh, không kịp đề phòng mà bị sặc, suýt nữa thì bị sặc đến mất một mạng.
Sầm Sâm lại rất thân thiết, một tay ôm lấy người cô, một tay lấy nước cho uống, còn lấy khăn giấy giúp cô lau miệng.
Mấy người ngồi cạnh cũng quan tâm hỏi han Quý Minh Thư vài câu.
Quý Minh Thư phục hồi lại tinh thần lại, tuy ngoài miệng nói không sao, trong lòng còn chưa kịp vui mừng vì chủ đề kia đã rơi vào quên lãng, thì nữ tiến sĩ ham học hỏi Sầm Nghênh Sương lại tiếp tục phát huy tinh thần khao khát nghiên cứu khoa học, lại hỏi vấn đề lúc nãy một lần nữa.
Cô ấy còn xem lại vòng tròn bạn bè của Quý Minh Thư, so sánh sự đối lập của Sầm Sâm ở trong ảnh và ngoài đời, miệng lẩm bẩm nói: "Tóc dài ra nhanh thật đó, theo tỉ lệ trong tấm hình này thì 14 ngày trước tóc cháu dài tầm 2cm, bình thường tóc sẽ dài ra tầm 1cm mỗi tháng, đừng nói cháu dùng thuốc mọc tóc đó nha? Tuổi còn trẻ như thế, dùng thuốc mọc tóc làm hò? Mà cháu dùng loại nào thế, hiệu quả tốt như vậy, cô cũng phải giới thiệu cho mấy ông già thử xem sao!"
Sầm Sâm liếc mắt kín đáo nhìn Quý Minh Thư.
Quý Minh Thư cúi đầu, hai tai cứ như không nghe thấy gì, chỉ một lòng tập trung ăn cơm sườn.
Thật ra cô cũng chẳng hiểu sao cô nhỏ ngày thường cẩn thận như vậy, mà bây giờ tràn đầy tinh thần nghiên cứu, lại không nhìn ra đó là hàng pts*.
(*) nguyên tác là "hàng P", nghĩa là hàng photoshop, bức ảnh đã qua chỉnh sửa
Mấy năm nay Sầm Sâm vẫn luôn ở Úc, bận rộn đến mức ngay cả Tết Âm Lịch cũng không về nước.
Quý Minh Thư làm vợ, cả ngày rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi mà đi du lịch thế giới suốt, nếu không thường xuyên đi Úc thăm chồng, thì cũng không giống một đôi vợ chồng son quấn quýt cho lắm.
Nhưng cô thật sự không muốn tự mình tìm đến cửa để giao lưu quá nhiều với ông chồng hờ Sầm Sâm này, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô tìm đến sự hỗ trợ là phần mềm Photoshop, rồi cứ thỉnh thoảng lại đăng ảnh lên vòng tròn bạn bè cho người Sầm gia nhìn thấy, giả vờ như cô thường xuyên sang Úc thăm Sầm Sâm, hai người ngọt ngào yêu thương nhau.
Thế là cô đã đăng ảnh pha ke 2 năm liền mà chưa ai phát hiện ra, thậm chí đến tận bây giờ, cô nhỏ phát hiện tóc Sầm Sâm dài nhanh bất thường mà cũng không nghi ngờ độ chân thật của mấy tấm ảnh đó, giống như chứng minh việc cô tìm mấy người chỉnh ảnh vô cùng cao siêu, photoshop đến không có chút sơ hở.
Nghĩ vậy, Quý Minh Thư cảm thấy vui mừng.
Trên bàn có đầy đủ già trẻ lớn bé, chủ đề của Sầm Nghênh Sương ở đây cũng không quá phù hợp, không đợi Sầm Sâm trả lời, ông cụ Sầm liền uy nghiêm nói: "Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, con đọc nhiều sách như vậy, tại sao lại càng ngày càng không quy củ thế.

Hơn ba mươi rồi mà còn cứ như trẻ con, bảo sao không gả được ra ngoài!"
"?"
Không phải mọi người vừa nói chuyện náo nhiệt à? Sao đến cô ấy thì lại thành lúc ăn và lúc ngủ không được nói chuyện? Với cả việc này với việc cô 30 tuổi chưa kết hôn thì liên quan gì chứ? Bây giờ cả nhà còn kì thị phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình à?

Sầm Nghênh Sương cảm thấy bản thân thật vô tội, mở miệng muốn thanh minh.
Sầm Viễn Triều lại liếc cô ấy một cái rất đúng lúc, ý bảo cô ấy đừng có tranh luận.
Người khác nói Sầm Nghênh Sương đều không nghe, nhưng lời nói của anh trai Sầm Viễn Triều vô cùng có trọng lượng, cô nhẫn nhịn, yên lặng nuối đống luận điểm vào trong.
* * *
Bởi vì có ông cụ Sầm lên tiếng, nửa sau bữa cơm trở nên vô cùng an tĩnh.
Bữa cơm kết thúc, ông Sầm gọi Sầm Viễn Triều với Sầm Sâm lên tầng nói chuyện, mọi người còn lại thì ở lại đình hóng mát, tiếp chuyện với bà cụ Sầm.
Đến khi màn đêm đầy sao buông xuống, ba người đàn ông trụ cột của Sầm gia mới nói chuyện xong.
Ban đêm, ánh sáng mờ ảo, Quý Minh Thư nói cười vui vẻ với Sầm Nghênh Sương, nhất thời cũng không chú ý là Sầm Sâm đã ra ngoài.

Đợi đến khi Sầm Sâm lên đến bậc thang ở đình hóng gió, khóe mắt cô mới nhìn thấy hình bóng của anh.
Không ngờ Sầm Nghênh Sương đang nói đến là hăng, nói chuyện không kiêng kị chút nào, "..

Cô chưa từng gặp con bé nào tè nhiều nhiều như cháu đâu, chắc cháu quên hết rồi đúng không.

Có lần trong viện không có ai, cháu ở Sầm gia xem phim hoạt hình, xem một lúc rồi ngủ quên, còn tè dầm luôn trên sofa! Sầm Dương thích nhất là sạch sẽ, thế mà lại không ghét bỏ cháu! Thằng bé bế cháu lên giường, tự mình đi giặt vỏ sofa, ha ha ha ha ha.."
Vào lúc Sầm Nghênh Sương đột nhiên nhắc tới "Sầm Dương", mọi người đều không quá để ý.
Đợi đến khi mọi người phản ứng lại mới nhận ra Sầm Sâm đã lên đến đình hóng gió, bỗng nhiên chỉ cảm thấy trời đêm quá lạnh.
Quý Minh Thư trước đó đã ra hiệu bằng ánh mắt với Sầm Nghênh Sương, chỉ có điều Sầm Nghênh Sương không để ý.
Cô vô cùng nghi ngờ, cô nhỏ đã nghiên cứu vật lý quá nhiều, nên bây giờ đổi hướng sang giành giải thưởng "Cái gì không nên nói thì càng nói" hay sao.
* * *
Sau khi rời khỏi ngõ Nam Kiều, đồng hồ đã điểm quá 8h, bóng đêm thăm thẳm.
Ngồi ở xe ghế sau, Quý Minh Thư lại có cảm giác mất tự nhiên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhịn không được nhìn vào cửa sổ để thấy được hình ảnh phản chiếu của Sầm Sâm để quan sát sắc mặt anh.
Nhưng Sầm Sâm đựa lưng vào ghế ngồi, bóng dáng mờ nhạt, cô không tự giác mà cũng nhích về phía sau, đầu dựa sát lưng ghế..
Giây tiếp theo, cô không hề phòng bị mà cùng chạm mắt với Sầm Sâm qua cửa sổ xe :).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi