BẤT PHỤ TƯƠNG TƯ


Sáng hôm sau, khi bình minh bắt đầu ló dạng, Thôi Dĩ Minh dẫn nàng cùng Tinh Húc đến Lục Mộc Đình, nơi đây chính là chỗ tạm thời khám bệnh, bốc thuốc cho người dân toàn Tỳ Trấn.
Hài thêu cẩm sắc đặt nhẹ nhàng trên nền cỏ rêu xanh, nữ nhân từ xe ngựa bước xuống, chậm rãi tiến vào con đường đất sẫm màu.
Từ cổng chính Lục Mộc Đình vào tận bên trong, hai bên đông đúc bệnh nhân đứng, nằm la liệt.

Có người lăn lộn trên đất ôm bụng không ngừng rên rỉ đau đớn, có người hơi thở gần như thoi thóp.

Trẻ con khát sữa nằm trong vòng tay mẫu thân khóc òa, trên gương mặt xanh xao tái nhợt của bà mẹ hiện ra thập phần khổ sở, bên cạnh là trượng phu đang bị bệnh tật giày vò, thân thể nam nhân quằn mình nghiến răng chịu đựng.

Người già lủi thủi rút mình vào một góc nhỏ, cơ thể yếu ớt run run.
Trước cửa Lục Mộc Đình hàng dài bàn ghế được xếp thẳng tắp, dưới hàng trúc rũ tán che nghiêng mái ngói vài vị đại phu đang chuyên tâm bắt mạch, vài ba thanh niên còn khỏe mạnh luân phiên chăm sóc bệnh nhân.
Gian bên trái là nơi để người dân nghỉ tạm, họ tùy ý nằm ngay trên đất lạnh, nhưng không gian nhỏ hẹp vốn chẳng đủ chứa với số lượng bệnh nhân nhiều thế này, vì vậy hễ là nơi có bóng mát, khô ráo sẽ có người nằm lại.
Quân Dao hỏi Thôi Dĩ Minh:
" Thôi đại nhân, tất cả bệnh nhân ở đây đã là toàn bộ người trong Tỳ Trấn rồi sao?"
Ông ta điềm tĩnh đáp:
" Hồi phu nhân, những bệnh nhân ở đây đều được người nhà đưa đến Lục Mộc Đình, hoặc là triệu chứng nhẹ có thể tự mình tìm tới.


Những thanh niên còn khỏe mạnh trong Tỳ Trấn cũng chẳng còn được mấy ai, sức người có hạn, hạ quan đành lực bất tòng tâm."
" Nói như vậy những bệnh nhân nặng hơn không còn thân quyến bên cạnh sẽ phải nằm chờ chết hay sao? Nhất là các gia đình ở ngay cửa ngõ Tỳ Trấn, nơi đó cách Lục Mộc Đình một đoạn khá xa.

Ta thấy gia nhân trong huyện phủ của ngài trên dưới chẳng ít hơn ba mươi người, tất cả đều còn rất khỏe mạnh?"
Trước câu hỏi mang tính chất vấn của nàng, Thôi Dĩ Minh cũng chỉ có thể im lặng không đáp.
Bá tánh phải khổ sở đối mặt với cái chết cận kề, vắt kiệt thể xác lẫn tinh thần họ bằng bệnh tật và sợ hãi, ông ta thân là huyện lệnh lại chỉ biết nghĩ cho riêng mình, vốn dĩ Thôi Dĩ Minh không tận tâm lo lắng cho người dân, mới khiến người chết chỉ tăng không giảm.
Ngay từ đầu khi dịch bệnh bùng phát, triều đình đã nhiều lần hỗ trợ thuốc thang và ngân lượng, nhưng trước mắt nàng hiện giờ bá tánh đã được hưởng những gì? Thế toàn bộ số ngân lượng ấy đi đâu rồi? Có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kẻ hưởng lợi trước tiên là ai, nhưng chuyện cấp bách hiện tại chính là cứu người, đẩy lùi dịch bệnh trong Tỳ Trấn.

Hơn nữa nhìn thái độ chống đối ngạo nghễ của ông ta, Quân Dao ngầm chắc chắn lão có người phía sau hậu thuẫn, thế nên cứ để Thôi Dĩ Minh đắc ý một thời gian, không cần phải vội.
Ném ánh mắt thập phần chán ghét vào người đàn ông cẩm y đẹp đẽ đang cúi đầu, nếu có thể tùy ý tung hoành như kiếp trước chắc chắn nàng sẽ lập tức để ông ta nếm thử mùi vị của Ma Chu, từ từ nhìn đối phương đau đớn nghe ngũ tạng ích kỷ của mình bị nó cắn đứt thành từng mảnh thịt vụn.
Quân Dao nghiêm nghị, nói:
" Thôi đại nhân, phiền ngài cho người sắp xếp những căn lều nhỏ, dựng ngay trong Lục Mộc Đình càng nhiều càng tốt, để bệnh nhân có nơi nghỉ ngơi tránh được mưa nắng."
Thôi Dĩ Minh nhanh chóng hỏi:
" Phu nhân, việc này so với nhân lực hiện tại sẽ mất rất nhiều thời gian."
Dưới ánh dương đã bắt đầu pha màu nắng, đồng tử xám ngắt lạnh lùng của nàng chậm rãi ngước nhìn ông ta, nhất thời khiến Thôi Dĩ Minh có chút sững sờ, nàng nhếch mép u lãnh nói:

" Mất nhiều thời gian cũng nhất định phải làm, không thể để bệnh nhân chịu thêm sương lạnh, nắng nóng, như vậy đối với việc chữa trị càng bất lợi.

Gia nhân trong phủ ông lấy đi mười người cũng còn lại hai mươi, đủ để chăm sóc chu toàn cho Thôi phu nhân rồi.

Chẳng lẽ Thôi đại nhân có vấn đề gì không thỏa với ý kiến của ta?"
Lại thấy Tinh Húc cạnh bên nàng, hắn là tướng quân uy khí thế nào ắt hẳn ông ta biết rõ, nhưng từ lúc gặp mặt hầu như mọi chuyện đều do nàng quyết định, đủ hiểu Quân Dao có địa vị nhường nào trong lòng hắn, có nói thêm chăng nữa cũng chỉ khiến hai người họ nghi ngờ, vì vậy dù không muốn cho nàng mượn người, Thôi Dĩ Minh cũng chỉ đành hậm hực tuân theo.
Ông ta gượng gạo cười đáp:
" Hạ quan nào có vấn đề gì, mọi sự nghe theo sắp xếp của Tướng Quân phu nhân."
" Vậy thì tốt."
Nữ nhân quý khí cùng Tinh Húc dời chân vào bên trong Lục Mộc Đình, bỏ lại sau lưng gương mặt nhăn nhúm khó coi của Thôi Dĩ Minh.
Suốt mấy canh giờ liền không ngừng nghỉ, cho đến khi ráng chiều trải sắc đỏ cam ôm trọn toàn ngõ ngách Lục Mộc Đình, nàng vẫn miệt mài bắt mạch cho bệnh nhân.
Đột nhiên một tách trà nóng đặt trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân phía sau lưng nàng nhắc nhở:
" Phu nhân, mời người dùng trà."
Quân Dao đang chuyên chú vào công việc, tùy ý “đa tạ” một tiếng đáp lại, chợt nàng nhìn thấy trong tách trà cánh hoa cúc vàng còn giữ được độ tươi rất đẹp nổi trên bề mặt sóng sánh, cách pha trà hoa cúc này vốn là sở trường của Đan Quất, suốt bao năm qua chưa một ai có thể sánh bằng.
Nàng vội vã ngoảnh đầu, nụ cười tươi tựa đóa liên hoa thuần khiết xuất hiện, đôi mắt lưu ly xanh biếc nhìn nàng, Quân Dao thảng thốt:

" Thật sự là Đan Quất? Ngươi sao lại đến đây?"
Nha đầu nhanh nhão chạy đến cạnh nàng, nũng nịu vùi chiếc má phổng phao lên vai Quân Dao:
" Phu nhân, nô tỳ nhớ người chết mất."
" Đan Quất, ngươi đừng nịnh ta nữa, tránh xa ta ra một chút, khéo lại lây bệnh cho ngươi."
Nàng đẩy nhẹ nha đầu, nhưng nữ nhân ấy không chịu di dịch.
" Nô tỳ không sợ."
" Ngươi làm sao đến được đây?"
" Nô tỳ đã năn nỉ Tống Từ rất lâu hắn mới chịu dẫn nô tỳ đến đây tìm người, trên đường có ghé qua huyện phủ Tỳ Trấn thì được biết phu nhân cùng tướng quân đã đến Lục Mộc Đình."
Nàng mỉm cười, cảm giác trong lòng có chút an ủi, dù kiếp trước hay kiếp này Đan Quất vẫn rất mực trung thành.
" Nói như vậy Tống Từ cũng đang ở đây.

Thế thì tốt rồi, hai ngươi đến đây vừa đúng lúc có thể giúp đỡ một tay."
Quân Dao đứng trên bậc thềm đá xanh của Lục Mộc Đình, hướng mắt xuống biển người bên dưới, nói lớn:
" Mọi người, ta đã bắt mạch qua cho tất cả các vị, trước mắt căn bệnh này không thể lây nhiễm qua tiếp xúc bình thường, hiện tại nhân lực không đủ, rất mong mọi người đồng lòng với ta, người bệnh nhẹ sẽ chăm sóc người bệnh nặng, giúp đỡ lẫn nhau.

Trong thời gian này mọi người hãy yên tâm ở lại đây tĩnh dưỡng, hằng ngày sẽ có đủ thức ăn và thuốc thang cho tất cả mọi người."
" Lừa người, đúng là lừa người."
Thanh giọng khàn đặc có phần tức giận vọng đến, nam nhân y phục tã tơi, mang theo những vết loét da chảy dịch vàng đang phẫn uất trừng nàng.

Quân Dao hiếu kỳ hỏi:
" Vị huynh đệ này, không biết huynh nói vậy là có ý gì?"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng:
" Không có ngân lượng thì chỉ có ngồi chờ chết, còn ở đây giả nhân giả nghĩa bắt mạch, dựng lều."
" Vị huynh đệ, huynh có thể nói rõ hơn không?"
Nam nhân siết chặt đá cuội trong tay, dùng toàn lực ném thẳng về phía nàng, đôi mắt như thể muốn xé Quân Dao ra làm trăm mảnh.
Tinh Húc kịp thời xuất hiện, đá tan hòn đá đang lao đến, hắn chắn trước người nàng, lạnh lùng lườm nam nhân kia bằng con ngươi đen ngòm.
" Tinh Húc."
" Nàng không sao chứ?"
Nữ nhân khẽ lắc đầu:
" Ta không sao."
Nàng lại quay sang nam nhân kia:
" Vị huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì mà khiến huynh bất mãn đến mức muốn giết cả ta, có thể nói rõ ràng cho ta biết không?"
Người đàn ông cười khinh, chỉ thẳng mặt nàng gắt giọng:
" Các ngươi bề ngoài bắt mạch, bốc thuốc, nhưng thực chất là đang bán thuốc với giá cao hơn gấp năm lần so với bình thường, thứ thuốc này cũng chỉ có thể giúp người ta đỡ bị đau đớn hành hạ một chút, chứ không hoàn toàn dứt bệnh.

Những kẻ không có ngân lượng có thể ký giấy nợ, đến khi bình phục đều phải trả lại phí thuốc thang, những ai không chấp nhận thì kết cục chỉ có con đường chết.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi